Chương 5 Thiên kim hào môn (5) Lúc này, trên mặt Thời Sênh vẫn còn nước mắt, hốc mắt đỏ sọng, cắn cắn môi một bộ dáng quật cường làm cho người ta phải thương xót: “Bác gái, cám ơn bác mấy năm nay đã yêu thích con, thân là phụ nữ, chắc bác cũng rất hiểu đạo lý này, con…”
Những lời này làm cho lòng Nam Cung phu nhân càng thêm đau đớn.
Nam Cung Chính không chỉ có một mình bà, bên ngoài còn có vài người đàn bà khác. Vì Nam Cung Chính vẫn luôn quan tâm bà, cũng không cho đám đàn bà đó sinh con hay tới trước mặt bà làm loạn nên bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, đây là hào môn.
Nhưng lúc này nhìn thấy một cô gái còn trẻ như thế, còn là cô gái mà mình rất thích sắp đi vào vết xe đổ của mình, Nam Cung phu nhân thật sự không đành lòng.
Môi bà động đậy, cuối cùng chẳng nói được gì.
“Con bé này, con đã nghĩ kỹ thật chưa?” Ông Hứa trịnh trọng hỏi một lần.
Thời Sênh gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.”
Cô nhìn Nam Cung Cảnh, vẻ mặt bi thương tột độ, nhưng Nam Cung Cảnh lại chỉ thấy ánh mắt cô rất bình tĩnh, mặc dù khóe mắt vẫn có nước mắt nhưng đáy mắt lại sóng yên biển lặng, trầm tĩnh vô cùng.
Nam Cung Cảnh cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ đáng ra cô không phải thế này mới đúng.
Nhưng nghĩ tới chuyện có thể giải trừ hôn ước, anh ta không bận tâm tới phần kỳ quái trong lòng kia nữa, lạnh lùng đối mắt với Thời Sênh.
“Thừa Nguyệt, việc này không nhỏ, liên quan tới lợi ích hai nhà, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, được không?” Nam Cung Chính đang nghĩ, nếu lão gia tử mà biết chuyện hai nhà giải trừ hôn ước, không biết sẽ mắng ông ta thành cái dạng gì. Ông ta sợ nhất là cha mình, cho nên cực kỳ không muốn Thời Sênh và Nam Cung Cảnh giải trừ hôn ước.
Dù là xuất phát từ lợi ích hai nhà hay là từ góc độ cá nhân thì việc giải trừ hôn ước thật sự không phải là chuyện sáng suốt.
Nếu không phải tại thằng nhóc kia… dám ăn vụng ngay trong chính căn nhà của mình, thật sự là tuổi trẻ nhiều tinh lực, ông ta phải dạy dỗ nó một trận mới được.
“Nam Cung tiên sinh.”
Sở Đường bỗng lên tiếng làm cho Nam Cung Chính giật mình một cái, vội vàng quay đầu, cung cung kính kính nhìn hắn.
Sở Đường nhoẻn miệng cười: “Cô nương nhà người ta đã nói là nghĩ kỹ rồi, Nam Cung tiên sinh cũng không cần phải trì hoãn hạnh phúc của người khác làm gì.”
Ánh mắt Nam Cung Chính nhìn lướt qua Thời Sênh, cô lại có thể nhờ Sở Đường lên tiếng nói chuyện giúp sao?
“Tôi biết rồi.” Cái tên Sở Đường này chỉ cần một lời không hợp liền có thể làm cho ông ta phá sản, ông ta làm sao dám đắc tội chứ.
Ở đây, ngoại trừ Thời Sênh và Nam Cung Chính, dường như không ai biết thân phận của Sở Đường, cho nên lúc này thấy Nam Cung Chính mang bộ bộ dáng cung cung kính kính thì ai nấy đều tò mò về người đàn ông này.
Nhưng không ai dám hỏi.
Chuyện giải trừ hôn ước cần phải mời phóng viên và mở họp báo, cho nên chuyện này được Nam Cung Chính tạm thời dời tới ba ngày sau.
Trong ba ngày này, nếu có thay đổi gì thì cũng đủ thời gian rồi.
Trước khi đi, Sở Đường đưa cho Thời Sênh một tấm danh thiếp màu đen, chữ và hoa văn màu ám bạc, nhìn vừa xa hoa lại vừa tôn quý.
Mặt trên chỉ có hai chữ “Sở Đường” và một chuỗi con số, hiển nhiên đây là số máy cá nhân của hắn.
Lúc lên xe, ông Hứa tò mò nhìn Thời Sênh mấy cái.
Cuối cùng, ông vẫn không nhịn được tò mò: “Con nhóc, người đàn ông kia là…”
Có thể khiến cho Nam Cung Chính cung kính như vậy, ông thật sự không đoán ra được đó là ai.
“Sở Đường.” Thời Sênh đem danh thiếp đưa cho ông Hứa, cái tên Sở Đường được viết theo lối chữ Khải đập thẳng vào mắt ông, cực kỳ rõ ràng.
Trong đầu ông Hứa xoay vòng vòng mấy bận, cuối cùng dừng lại ở một người thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế, lúc nào cũng chỉ chụp nghiêng mặt, là truyền kỳ của giới kinh doanh.
Sở Đường…
Người đó là Sở Đường?
Thời Sênh gật đầu, ba nghĩ không sai đâu, hắn chính là Sở Đường.
Sau đó Thời Sênh mặc kệ trong lòng ông Hứa đang sông cuộn biển gầm thế nào, bình tĩnh lưu số điện thoại trên danh thiếp vào máy. Ít nhất ấn tượng của mình với tên biến thái đó cũng khá tốt, khả năng tấn công hắn không quá khó!
Đến tận khi về tới nhà, ông Hứa mới lấy lại được tinh thần
“Con nhóc… Không phải con vì anh ta nên mới giải trừ hôn ước với thằng nhóc nhà Nam Cung đấy chứ?” Ông Hứa vô cùng tò mò.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật một chút, đây là cha đẻ của cô thật đấy à?”
Thấy sắc mặt Thời Sênh không tốt, ông Hứa cho rằng mình lại nói sai rồi: “Nhóc con, đừng khổ sở làm gì, là thằng nhóc của nhà Nam Cung kia không có phúc, Sở Đường là một người đàn ông tốt, chúng ta bắt lấy anh ta là được rồi!”
Ba à, ba thật trâu bò!
Nếu Sở Đường có thể dễ dàng nắm bắt như thế thì có lẽ vô số phụ nữ trên thế giới này sẽ đập đầu vào đậu hũ mà tự tử chết cho xong.
Thời Sênh lắc đầu, không muốn quản ông bố mạch não có vấn đề của mình nữa. Hiện tại giải trừ hôn ước được là coi như đã hoàn thành xong nhiệm vụ rời xa tên đàn ông cặn bã kia rồi.
Nhưng nếu có thể đứng trên mình anh ta mà đạp xuống mấy đạp, bảo bảo ta rất vui lòng cống hiến sức lực.
Không có chất xúc tác là Hứa Thừa Nguyệt, tình cảm của nam nữ chính liệu còn có thể kiên định như cũ không? Thật sự rất chờ mong nha!
“Con nhóc, con từ từ đã, nói cho ba nghe làm sao con quen Sở Đường được vậy? Anh ta còn cho con số máy cá nhân nữa, có phải anh ta thích con hay không? Con phải nỗ lực vào, nắm Sở Đường vào tay, khiến cho thằng nhóc là Nam Cung kia hối hận đến chết thì thôi…”
#ông bố của tôi mạch não có vấn đề rồi, tôi phải làm sao để thông não cho ông ấy đây, vấn đề rất cấp bách, cần chi viện#
#cha đẻ lại xúi giục con gái theo đuổi một người đàn ông khác để vả mặt thằng rể tương lai ngoại tình#
Ba ngày sau, cuộc họp báo được mở thành công.
Lúc trước chuyện đính hôn giữa Nam Cung gia và Hứa gia rất ồn ào, thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ, toàn là những lời hoa mỹ được tung hô.
Lúc này bỗng nhiên lại nghe nói hai nhà giải trừ hôn ước nên rất nhiều người chú ý và bàn tán sôi nổi.
Cuộc họp báo cũng không giải thích tại sao hai nhà giải trừ hôn ước làm cho người ngoài đưa ra rất nhiều phỏng đoán.
Mà lúc này, đương sự đang ngồi trong một nhà hàng xa hoa, cùng tên biến thái nào đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô cũng chỉ muốn thử nhắn tin cho Sở Đường một chút, không ngờ hắn hồi âm thật, thậm chí còn đồng ý cùng cô ăn cơm, quả thực làm cô bị hù gần chết.
Thời Sênh mở miệng: “Sở tiên sinh nhìn đủ chưa?”
Mẹ kiếp, nếu không phải lão tử muốn tán tỉnh anh thì đã sớm một quyền đấm chết rồi.
Bọn họ đã vào đây được nửa tiếng, Sở Đường cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn tới mức là da đầu cô tê dại, cả người cứng đờ.
“Mới vừa cùng người ta giải trừ hôn ước mà Hứa tiểu thư đã hẹn hò với tôi, Hứa tiểu thư không sợ truyền thông sẽ viết bậy à?” Ánh mắt Sở Đường đầy tà tứ nhìn cô, mang theo mấy phần nghiền ngẫm và hài hước.
Tay trái của Thời Sênh đè tay phải xuống.
Nhịn đi! Không thể đánh! Đó là đối tượng tương lai của mày đó!
Thời Sênh nghiêm túc đáp: “Tôi chỉ muốn cảm ơn chuyện tối đó Sở tiên sinh đã đứng ra bênh vực lẽ phải.”
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy…” Sở Đường dừng một chút, âm thanh hơi cao lên. “Hình như cô muốn đánh tôi.”
Tôi đánh anh làm gì? Bảo bảo tôi đây muốn tán tỉnh anh đấy!
“Sở tiên sinh thật biết nói đùa.” Thời Sênh cả người cứng ngắc, khó khăn lắm mới nở được nụ cười, vội vàng chuyển đề tài: “Sở tiên sinh có đói bụng không? Hay là chúng ta ăn gì trước đi?”
Ngồi đây đã được nửa tiếng, ánh mắt người phục vụ ở bên ngoài cũng thay đổi cảm xúc tới mấy lần rồi.
Quan trọng nhất là trưa nay cô không ăn gì nhiều, giờ đã 7 giờ tối, cô đói tới mức da bụng dính vào da lưng rồi.
“Không đói.”
Lật bàn, anh dù sao cũng là một người đàn ông, không nhìn thấy lão tử đói nhũn cả người rồi à?
Thanh âm của Sở Đường tiếp tục vang lên: “Trước khi tới đây đã ăn bữa chiều nhẹ!”
Anh đại gia! Đi hẹn hò với lão tử mà anh còn dám ăn bữa nhẹ trước à? Quả thực quá vô nhân tính!
Nhìn cô gái đang tức nghiến răng nghiến lợi ở phía đối diện, Sở Đường không hiểu sao lại rất thích, mặt mày cong cong, tà khí trên người bị thu liễm lại, lúc này nhìn hắn chẳng khác nào thiên sứ hạ phàm cả…
Thời Sênh cảm thấy rất buồn nôn, quyết định phải ăn một cái gì đó để đẩy nó vào bụng mới được.