Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 32
Edit: Nguyệt Phong
Khi Nam Nhiễm tỉnh lại đã ở bệnh viện.
Bánh mì trong tay không còn, mu bàn tay cắm kim tiêm.
Cảm giác mệt mỏi suy yếu lan khắp toàn thân.
Nam Nhiễm rũ mắt, che đậy tối tăm ẩn ẩn nổi lên trong mắt.
Cô không thích loại cảm giác vô lực phản kháng này, nó sẽ khiến cô nghĩ đến một vài chuyện không tốt lắm.
Tiểu Hắc Long vốn dĩ đang vui vẻ định nói gì thì bỗng nhiên, thanh âm của nó trở nên nghiêm túc:
【 cảnh cáo, giá trị hắc ám trong cơ thể ký chủ sắp vượt qua 50%.
】
Tiểu Hắc Long nói xong cũng mờ mịt.
Ký chủ làm sao vậy?
Chẳng lẽ là xúc cảm bị đánh thức quá nghiêm trọng??
Dù Tiểu Hắc Long nhắc nhở nhưng giá trị hắc ám trong cơ thể Nam Nhiễm chẳng những không có giảm xuống mà còn tăng vù vù.
Tiểu Hắc Long:
【 ký chủ, giá trị hắc ám trong cơ thể ngài đã vượt qua 50%, trừng phạt đã bắt đầu, ký chủ bình tĩnh! 】
Nam Nhiễm không kiên nhẫn, nhấn từng chữ nói:
- Im miệng của mi đi.
Hình xăm nơi mắt cá chân phát ra ánh sáng màu than chì nhưng dường như cô không có cảm giác gì, xốc chăn ngồi dậy.
Kim tiêm ghim ở mu bàn tay bị đảo máu ngược nhiễm đỏ.
Cô đang muốn xuống giường thì lúc này, một người đi vào phòng.
Vẻ mặt Bạc Phong lạnh băng đi lên, duỗi tay ấn bả vai cô, hắn thoáng nhíu mày:
- Muốn làm gì?
Ngữ khí cứng đờ, nghe không ra cảm xúc gì.
Nam Nhiễm không muốn nói chuyện, hất tay hắn ra, định bước đi.
Hiện tại cô phát sốt, Bạc Phong sao cho cô đi được?
Hắn ôm cô vào lòng, bỗng nhiên mở miệng:
- Không phải muốn mang anh về nhà em à?
Nam Nhiễm bất ngờ, cô nhìn về phía Bạc Phong.
Đầu óc cấp tốc vận chuyển.
À, đúng rồi.
Đây là dạ minh châu.
Cô thật sự muốn mang hắn đi.
Tối tăm trong mắt Nam Nhiễm dần dần tiêu tán.
Duỗi tay ôm lấy hắn định khiêng người đi.
Cơ mà, nghĩ thì hay lắm nhưng một người phát sốt bốc khói luôn thì làm được gì.
Bạc Phong lấy ly thủy tinh bên cạnh.
Ngón tay thon dài đẹp mê ly.
Đưa ly tới bên môi Nam Nhiễm:
- Uống nước đi.
Tâm trạng Nam Nhiễm lại tốt hơn chút.
Viên dạ minh châu này rốt cuộc biết chỗ của mình ở đâu.
Há mồm uống hết nước.
Bạc Phong rũ mắt, nhìn cô.
Ba phút sau.
Nam Nhiễm ngủ quên trên người Bạc Phong.
Bạc Phong ôm cô, đặt trên giường.
Lúc này y tá đi vào, thấy tay Nam Nhiễm đã chảy máu liền khiếp sợ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngữ điệu Bạc Phong không hề phập phồng:
- Sốt mơ hồ.
Y tá vội vàng đi kêu bác sĩ chủ trị.
Ở trong mắt Bạc Phong, hành vi vừa rồi của Nam Nhiễm là điềm báo đầu óc sắp cháy hỏng.
Vì trấn an bạn học sắp úng não nên tất nhiên phải nói theo ý cô rồi.
Nhìn xem hiệu quả chưa kìa.
Đương nhiên, càng có hiệu quả chính là ba bình thuốc ngủ kia.
Tiểu Hắc Long cũng thở ra một hơi.
Xém chút nữa bị hù chết.
Một giờ sau.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nam Đồng chạy vào, đôi mắt tràn ngập bi thương khổ sở:
- Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, em không sao chứ?
Lúc nói đã chạy tới mép giường.
Không biết là do chạy lâu quá nên thể lực chống đỡ hết nổi hay thế nào mà khụy ngay trước mép giường.
Vừa vặn đụng phải ống quần Bạc Phong bên cạnh.
Bạc Phong lạnh mặt, lui về sau hai bước.
Hai mắt Nam Đồng đỏ bừng, ngẩng đầu.
Tựa hồ lúc này mới phát hiện Bạc Phong, cô ta lập tức lau nước mắt, đứng dậy:
- Đàn anh Bạc Phong cũng ở đây à?
Mọi cử động của Nam Đồng đều biểu hiện sự ngượng ngùng của thiếu nữ mới lớn..