Boss Nữ Phụ

Chương 41

Sau khi về đến nhà Mộc hạ Vy liền nhanh chóng lên phòng tắm rửa rồi lăn ra ngủ, bữa trưa cũng không thèm ăn. Hạ Minh lo lắng căn dặn người hầu chuẩn bị cho Mộc Hạ Vy một bát súp gà kèm theo một ly nước ép khi nào cô tỉnh dậy thì mang lên, rồi hắn cũng phải nhanh chóng chạy đến công ty xử lý công việc. 


Mộc Hạ Vy ngủ một giấc tới tận 5h chiều, lúc thức dậy xuống nhà chỉ có bác quản gia và mấy người đang lau dọn. Mộc Hạ Vy nằm dài trên ghế nhìn tấm ảnh gia đình. Có ông bà ngoại, gia đình bác cả, bác hai và gia đình cô. Mộc Hạ Vy với tay cầm lấy bức ảnh xem xét tỉ mỉ, cô vuốt nhẹ tấm ảnh, nâng niu trong tay. Bức ảnh này thật hoàn hảo nếu không có sự xuất hiện của người cha hờ của cô. Ông bà ngoại có hai người con trai và một người con gái, mẹ cô là con út trong nhà nên rất được cưng chiều. Gia đình các bác cũng chỉ có con trai nên Mộc Hạ Vy không khác gì một cô công chúa nhỏ ở Mộc Gia.


A~ Mộc Hạ Vy thật nhớ ông bà ngoại quá, tại sao lại đi lâu như vậy? Mộc Hạ Vy lăn lóc một lúc rồi cô ngồi dậy đi tìm điện thoại của mình. Từ lúc về cô cũng không biết bản thân quăng vứt nó ở đâu. Lật tung căn phòng cuối cùng cũng thấy nó nằm im lặng dưới gầm giường. Điện thoại của Mộc Hạ Vy nứt màn hình, trầy đến thảm thương nhưng cô cũng chẳng thèm thay cái mới. Đơn giản vì Mộc Hạ Vy cô lười a. Khi nào hỏng đến không sài được mới thay cái mới. Mộc Hạ Vy mở điện thoại lên đã thấy hơn chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Là của Lâm Hàn Phong, Hạ Minh và Tống Hạo Thiên. Lâm Hàn Phong và Hạ Minh gọi thì cô không thắc mắc, nhưng Tống Hạo Thiên hắn gọi cô làm gì? 


Mộc Hạ Vy không có ý định hồi đáp hắn, cô vần nên gọi cho Lâm Hàn Phong thì hơn.


- Alo, mộc Hạ Vy đây. Lâm Hàn Phong anh gọi chi nhiều vậy?


-[ Cua nhỏ, tại em không trả lời tin nhắn của anh, nên anh có chút lo lắng]


Mộc Hạ Vy bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường, cô cười vui vẻ,hai bên má cũng nổi nên rạng mây hồng rực.


- không có gì, tại em mệt quá nên ngủ quên mất.


-[ Không có việc gì là tốt rồi, anh xong công việc sẽ chạy xe đến đón em đi ăn tối. Đợi anh nhé!! Giờ anh phải đi làm việc, yêu em]


Mộc Hạ Vy ôm mặt đỏ phừng phừng của mình, tên điên này sến súa như vậy mà còn nói được. Nhưng Mộc HẠ Vy cô thích a.


- Được rồi, anh mau đi làm đi.


-[ Em chưa nói yêu anh nữa, anh sao yên tâm làm việc ]


Mộc Hạ Vy ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. 


- Em có việc rồi, gặp anh sau nhé!! Em cúp máy đây


Tút tút.


Lâm Hàn Phong nhìn màn hình điện thoại đã ngắt kết nối truyền đến tiếng tút tút kèo dài, màn hình điện thoại là hình ảnh một cô gái mỉm cười thật tươi đang nghịch nước trên bãi biển xinh đẹp, ánh mắt xanh màu lưu ly lóe lên tia sáng, muốn bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu phần động lòng người. Lâm Hàn Phong cười mỉm, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh đầu bên kia cô đang ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. Đáng yêu muốn chết. Thứ kí Nam bên cạnh nhìn tổng tài nhà mình đang hôn lên màn hình điện thoại còn cười vui vẻ như vậy có chút không quen, thiếu chút nữa gọi bác sĩ tới khám. Tâm tình của sếp rất tốt, còn quay sang nhe răng cười với thư kí Nam một cái lại vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt


...........


Mộc Hạ Vy tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo. Nhìn đồng hồ đã điểm đến số 7 lại nhìn màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Lâm Hàn Phong, hắn tới nơi rồi.


Mộc Hạ Vy vui vẻ đi ra cổng, Lâm Hàn Phong tao nhã tựa người lên chiếc Maserati màu đen của mình, Mộc Hạ Vy có chút ngây ngốc. Sao giờ cô mới cảm thấy hắn lớn lên trông đẹp mắt đến vậy.Mộc Hạ Vy vui vẻ chạy đến ôm lấy hắn.


- Anh đợi em lâu chưa?


- Không lâu, đợi em cả đời còn được nữa....


Mộc Hạ Vy lại đỏ mặt, cô nhéo nhéo lấy bắp tay hắn nhưng cả cánh tay toàn là cơ không lấy chút thịt thừa làm cô véo cũng mệt. Mộc HẠ Vy đổi phương án khác, gặm lấy tay hắn. Lâm Hàn Phong nhăn mày một cái cũng không đẩy cô ra, Mộc Hạ Vy thấy đủ rồi cũng buông, cô nhìn hắn vô cùng đắc ý.


- Sau này đừng có dại mà chọc em, em sẽ cắn anh chết.


Lâm Hàn Phong nhìn dấu răng trên tay của mình lại nhìn Mộc Hạ Vy.


- Em cầm tinh con cún sao?


Mộc Hạ Vy tức giận đá đá chân hắn khiến Lâm Hàn Phong rên khẽ ôm lấy ống chân của mình. Cả hai cười vô cùng vui vẻ. Từ xa một chiếc xe ferrari đi tới , một người đàn ông cao lớn bước ra, đi tới phía hai người.


- Tiểu Vy, Hàn Phong sao hai người lại ở cùng nhau?


Tống Hạo Thiên từ xa đã thấy Lâm HÀn Phong bên cạnh Mộc Hạ Vy cười đùa vui vẻ, trêu trọc nhau, ánh mắt của cô dành cho Lâm Hàn Phong không hề lạnh lùng như cách cô nhìn Tống Hạo Thiên hắn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Lâm Hàn Phong nhìn Tống Hạo Thiên một lượt, hắn kéo Mộc Hạ Vy sát người mình, siết chặt lấy vòng eo của cô, cười vui vẻ giới thiệu


- Mộc Hạ Vy là người yêu của tôi.


Tống HẠo Thiên nhìn Mộc Hạ Vy, cô không chút phản kháng, mặc cho Lâm HÀn Phong ôm lấy mình. Tại sao hắn mới không để mắt tới cô một thời gian thôi mà đã có người khác tới cướp mất cô rồi. Lại còn là bạn thân của hắn. Tại sao?


Mộc Hạ Vy cũng không muốn ghét bỏ hay thù hận gì Tống Hạo Thiên. Dù sao hắn cũng từng là người mang cô thoát khỏi bóng đêm trong lòng, thoát khỏi những ác mộng về vụ tai nan khiến mẹ cô ra đi mãi mãi, và cô đã từng nói chia tay trong yên bình, không oán hận không khóc lóc. Tống Hạo Thiên tiến lên kéo lấy Môc Hạ Vy về phía mình, khó chịu nhìn Lâm Hàn Phong.


- Lâm HÀn Phong đến vách tường nhà tôi cậu cũng dám đào. Cậu có coi tôi là bạn không?


Lâm Hàn Phong không kém thế liền kéo cô trở lại, nụ cười vui vẻ cũng biến mất.


- Tống Hạo Thiên cậu ảo tưởng cái gì? Hai người đã hủy hôn, cậu cũng có vị Bạch Tiểu thư gì đó bên cạnh. Một chân tính đạp hai thuyền? Cậu có chút liêm sỉ nào không vậy?


- Tôi và Bạch tiểu thư đã kết thúc từ lâu. Mộc Hạ Vy mới là người tôi yêu.


Mộc Hạ Vy bên cạnh tâm có chút loạn nhìn hai người bọn họ. Cô im lặng khẽ đẩy cánh tay của Tống Hạo Thiên đang giữ. Cô không muốn, không muốn rung động vì hắn một lần nào nữa, không muốn đi lại vết xe đổ trước đó. Và hiện tại cô có một Lâm Hàn Phong yêu cô như vậy.


- Tống Hạo Thiên, hiện tại anh lấy tư cách gì quản chuyện của tôi? Người muốn kết thúc là anh, người chọn ra  đi là anh. Bây giờ ở đây lớn tiếng? Anh muốn gì?


Mộc Hạ Vy lạnh lùng vô tâm vô phế nhìn thẳng vào mắt Tống Hạo Thiên khiến hắn có chút cứng đờ, trái tim run rẩy từng đợt. Hắn gấp rút nắm lấy bàn tay của cô, hoảng hốt giải thích.


- Không phải... Tiểu Vy... kHông phải... anh không muốn... thật sự không muốn kết thúc như vậy! 


Mộc Hạ Vy thẳng thừng gạt tay hắn ra, không chút ấm áp nhìn hắn. Tống Hạo Thiên cố gắng tìm lấy một chút rung động trong đôi mắt đó nhưng không có gì... không một chút cảm xúc. Mộc Hạ Vy ôm lấy cánh tay Lâm Hàn Phong quay người đi.


- Nhưng anh đã chọn kết thúc như vậy!


Tống Hạo Thiên nhìn hai người họ thân mật vậy, hắn bỗng nhớ lại quãng thời gian hai người từng yêu nhau, cô cũng từng dịu dàng ôm lấy cánh tay hắn mỉm cười ngọt ngào, đôi lúc lại phồng má khi bị hắn trêu trọc. Lúc đó hạnh phục ra sao?? Nhưng bản thân hắn,.,, là chính hắn tự tay bóp nát nó.


Tống Hạo Thiên nắm chặt tay run rẩy, giọng nói có phần nghẹn lại.


- Vụ cưỡng hiếp không thành đó...không phải do anh làm. Mộc Hạ Vy khi em quay lại...anh sẽ luôn ở phía sau em.


Mộc Hạ Vy khẽ khựng lại, Lâm Hàn Phong nhận ra tia dao động , hắn lo sợ nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt nhu tình nhìn cô. Cua nhỏ, xin em đừng vì hắn mà rung động lần nữa! Anh sẽ yêu em nhiều hơn cả hắn, yêu em suốt cuôc đời này... vì vậy Mộc Hạ Vy xin em đừng.


.


.


.
Vote and cmt

Bình Luận (0)
Comment