Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 52



Biên tập: Rong Biển
Hiệu đính: Xiaoxin
Cừu Lệ tấn công dữ dội, nhấm nháp lấy đôi môi của cô, cắn nhẹ lấy nó rồi ra sức cạy hàm răng cô ra.
Khương Vũ cắn chặt răng, ngăn không cho cậu thực hiện được ý đồ.
Cừu Lệ cũng không ép cô.

Cậu chuyển qua phương thức dịu dàng mà thưởng thức đôi môi cô.
Thân hình nhỏ bé, thơm tho, lành lạnh của cô gái lọt thỏm trong lòng ngực chàng trai, thoang thoảng mùi kẹo sữa nhàn nhạt.
Cả người Khương Vũ như đông cứng lại, chân nhũn ra đứng còn không nổi.
Cừu Lệ đỡ lấy cô, bắt cô phải đón nhận lấy sự thân mật của mình.
Không chỉ hôn lên đôi môi đó, cậu còn hôn lên khóe mắt vương giọt lệ, lên chóp mũi nhỏ, lên lỗ tai rồi đến cổ,… Tựa như muốn hôn lên khắp người cô.
Lại hôn thêm một lúc nữa.

Cừu Lệ dừng lại đúng lúc, mũi cọ lên mũi cô, nhẫn nại nói: “Xin lỗi.”
Lần đầu tiên cậu mất kiểm soát như vậy.
Đôi mắt trong suốt của Khương Vũ còn sót lại chút hoảng hốt.

Khuôn mặt trắng nõn cũng hiện lên rạng mây hồng nhàn nhạt.

Tay đặt trước ngực cậu, ngại ngùng đẩy đẩy vài cái.
Cừu Lệ nhìn đôi môi mọng nước của cô, cậu lại không nhịn được mà hôn một cái lên đó.
Khác với những lần hôn trộm, lần hôn này như sóng xô cuồn cuộn, khắc sâu vào tâm trí của cậu.
Có cảm giác, lần này mới có cảm giác!
Có cảm giác có nghĩa là cô sẵn lòng, không kháng cự, cũng không ngăn lại, mà đã chấp nhận cậu.
Cô bằng lòng hôn cậu, như vậy mới có cảm giác.
Mỗi một tế bào trên người Cừu Lệ tựa như sống lại.
Nhưng sau đó, lý trí cuối cùng cũng quay về.

Cừu Lệ xem giờ, rồi cởi áo khoác khoác lên người Khương Vũ, không nói lời nào kéo cô rời khỏi khu dân cư.
Cừu Lệ đứng bên đường chặn một chiếc xe taxi lại.


Sau khi đưa Khương Vũ vào trong xe thì cậu cũng tự ngồi vào trong.
“Đến trường nghệ thuật Esmeralda ở thành phố công nghệ.”
Tài xế khởi động xe.
Cừu Lệ và Khương Vũ liếc mắt đưa tình, cậu lại nhịn không được mà sáp lại muốn hôn cô, Khương Vũ thấy vậy liền vội tránh đi.
Còn chưa hết nữa à!
Cừu Lệ nhìn cô, cười tươi như hoa.

Khuôn mặt vốn lạnh lẽo như băng nay đã rực rỡ hơn vì nụ cười.
“Cười cái gì?”
“Có đâu.”
“…”
Khương Vũ móc điện thoại ra, gọi điện cho Lâm Miểu: “Đến đâu rồi?”
“Lớp D mới diễn xong, bây giờ lớp B đang chuẩn bị.

Không cần vội, chắc chắn sẽ kịp mà.

Sau lớp A mới tới em.”
“Lớp A, B cũng khoảng mười người thôi, mỗi người cỡ chừng ba đến năm phút.

Có chắc là kịp không?”
“Đừng lo, đa số đều quá giờ.

Sẽ kịp mà.”
“Mong là vậy.”
Khương Vũ cúp điện thoại, khẽ thở hắt ra một hơi.
Cừu Lệ nói với tài xế: “Cảm phiền nhanh chút ạ, bạn gái cháu có việc gấp.”
Tài xế lập tức tăng tốc chạy về đích đến.
Hai người lại liếc nhìn nhau, Cừu Lệ nhếch môi cười.
Gương mặt Khương Vũ còn ửng đỏ, đẩy đẩy cậu: “Anh cười cái gì chứ?”
Cừu Lệ vươn tay qua, đầu ngón tay vân vê môi cô rồi trượt xuống dưới: “Chị gái anh ngon thật.”
“…”
Cậu vuốt ve cằm cô, nhìn xoáy vào cô: “”Em thích anh.”
“Em không có.” Khương Vũ hơi khựng lại, cuối cùng lại nói: “Phải, em thích anh, thích anh muốn chết.”
“Lúc trước em không thật lòng, nhưng lúc này…” Khóe miệng cậu cong cong: “Chắc chắn là thật.”
“Anh biết?”
“Đương nhiên.” Dứt lời, Cừu Lệ quay sang hôn lên môi cô.

Lần này, Khương Vũ nhắm mắt lại như ngầm cho phép cậu nhăm nhi môi mình.
Cậu cũng không muốn làm quá, dù sao cũng đang trên xe taxi.

Chỉ nếm một chút rồi rời đi.
Khương Vũ mở mắt ra, thấy môi cậu cũng bị dính son thì bật cười, đưa tay lên lau cho cậu: “Anh xem anh kìa.”
Cừu Lệ cũng phát hiện son môi của Khương Vũ bị mình làm nhạt đi mất.

Thế là cậu lấy một thỏi son MAC từ cặp ra rồi đưa Khương Vũ son lại.
“Ủa? Sao lại ở chỗ anh? Em tìm nó suốt.”
“Đêm đó em để quên trên bồn rửa mặt.”
“Vậy sao anh không trả em?”
Cừu Lệ mở nắp thỏi son, ngửi một cái rồi nói: “Thơm nên muốn giữ lại.”
Bởi vì người sử dụng là cô cho nên cậu mới ngửi được mùi hương của nó.
Khương Vũ hào phòng nói: “Anh thích thì giữ đi.”
Cừu Lệ vặn thỏi son lên, xích lại gần để tô son cho cô.
“Anh làm được không đó?”
“Cũng đâu phải lần đầu.”
“Vậy anh son đẹp đẹp tí.

Chứ lát nữa em không có thời gian trang điểm lại.”
Cừu Lệ cẩn thận son lên môi cô, ánh mắt dịu dàng như lông vũ nhìn chằm chằm vào màu đỏ rực.
Cậu không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khương Vũ: “…”
“Anh lại làm nhạt son rồi!”
Cừu Lệ nở nụ cười: “Vậy để anh son lại.”

Khương Vũ nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu rồi đưa tay ôm lấy mặt cậu: “Cừu Lệ, anh không được nghỉ học đó.

Phải học trường tốt nhất, đậu vào đại học tốt nhất,… Không cần cố gắng kiếm tiền, cũng không cần trưởng thành, bước ra ngoài xã hội sớm.

Có được không anh?”
Ánh mắt Cừu Lệ chìm xuống.

Lát sau mới khó khăn mở miệng: “Không có tiền học bổng, anh không sống qua ngày được.

Em cũng biết hoàn cảnh của anh…”
“Em nói rồi, em sẽ không để anh chịu đói, chịu khổ.”
“Muốn nuôi anh à?”
“Hai ta đã yêu nhau rồi, em sẽ không bỏ mặc anh.” Khương Vũ chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu, sau đó mân mê hầu kết cậu: “Chúng ta cùng nghĩ cách.

Chỉ cần cùng nhau, không có khó khăn nào không thể vượt qua.”
Vốn dĩ Cừu Lệ đã quyết định, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi để nói rõ với Khương Vũ.

Thực ra ở trường số 12, cậu cũng có thể cố gắng đậu vào được một trường đại học tốt, sẽ không ảnh hưởng nhiều đến kết quả.
Cậu muốn nói với cô, dù nghèo đến mấy cậu cùng không dùng một đồng của cô.
Nhưng giờ phút này, nhìn sự mong đợi trong mắt Khương Vũ, cổ họng cậu như ứa nghẹn lại.
Bỗng, cậu cảm thấy mình thật khó để từ chối cô chuyện gì.
“Không nghỉ học nữa.”
“Thật chứ?”
“Ừ, chị nuôi em, không bỏ nữa.”
Trước khi nói ra câu này, Cừu Lệ cũng không biết sao mình có thể mất liêm sỉ như vậy.

truyện ngôn tình
Có thể là trước mặt cô, liêm sỉ của cậu đã rơi mất rồi.
***
Cừu Lệ kéo Khương Vũ chạy trong sân trường rộng lớn, vẫn còn cách sân khấu khá xa.

Vì muốn tiết kiệm thể lực cho cô, Cừu Lệ dứt khoát ôm ngang người cô lên mà chạy.
Khương Vũ kinh ngạc không thôi: “Cừu Lệ!”
Cừu Lệ duy trì sự im lặng, vòng tay ôm chắc cô.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, tựa như con sói hoang không biết mệt mỏi.
Khương Vũ vòng tay ôm cổ Cừu Lệ, tựa vào ngực cậu.
Cô chưa từng có cảm giác an toàn như bây giờ.

Cứ như mọi đớn đau vì bạo lực trước kia đều tan biến ngay khoảnh khắc này.
Bởi vì cô biết, chàng trai này sẽ bảo vệ cô, chung thủy, chiều chuộng cô như một nàng công chúa.
Lúc đến hậu trường, tiết mục của lớp A mới bắt đầu.

Thấy vẫn còn kịp, Khương Vũ thở phào một hơi.
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn nhìn thấy cô đã đến nên hai người họ tranh thủ thời gian trang điểm lại cho cô.
“Còn lo em sẽ không đến kịp đấy! May mà vẫn còn sớm, em vẫn có chút thời gian khởi động làm nóng người.” Lâm Miểu dặm phấn cho cô.
Mộc Tử Nhàn thì búi tóc, đội tóc giả cho cô: “Cậu ổn không? Trạng thái thế nào?”
Khương Vũ cực kỳ cảm kích: “Lúc nãy chạy tới đây coi như làm nóng người rồi.

Bây giờ tớ ổn lắm.”
“Vậy là tốt.”
“Thành tích các cậu thế nào?”
“Điểm thì phải diễn xong hết mới thông báo.

Chị thì lớp B, Mộc Tử Nhàn lớp F, không tăng không hạ.”
Mộc Tử Nhàn nói: “Dù sao tớ cũng chẳng thích múa ba lê.

Do mẹ tớ bắt học thôi, nên lớp nào cũng được.”
Cô nàng làm tóc cho Khương Vũ xong, tò mò hỏi: “Mà sáng cậu đi đâu vậy?”
“Tại tớ lo cho bạn trai tớ có chuyện gì.”
Khương Vũ quay sang nhìn Cừu Lệ.


Cậu vẫn đang đứng cạnh cửa, móc điện thoại ra gọi điện từ chối việc chuyển trường.
“Chuyện này… Cừu Lệ, em suy nghĩ lại xem.” Giáo viên chủ nhiệm vẫn muốn thuyết phục cậu: “Nếu em thấy mức học bổng quá thấp thì chúng ta thương lượng lại nhé.

Cô xin trường cấp thêm mười nghìn nữa được không?”
Nhưng Cừu Lệ vẫn từ chối.
Cậu nhìn bóng lưng của thiên nga nhỏ của mình trong phòng hóa trang mà hạ quyết tâm.
Dù khó khăn thế nào, cậu vẫn phải kiên trì.
***
Khương Vũ trang điểm xong, đứng sau cánh gà xem màn trình diễn trên sân khấu.
Vừa đúng lúc đang là phần biểu diễn của Thẩm Ngạo Tình và Ôn Luân trong tác phẩm Hồ Thiên Nga, đoạn trích ma vương và thiên nga đen.
Hai người họ có thể coi là cặp nhảy xứng đôi nhất Esmeralda.
Cả hai đều nổi tiếng từ thuở thiếu niên, trình độ thì ngang sức ngang tài.

Đúng như dự đoán, màn trình diễn này nhận được hàng ngàn tiếng vỗ tay của mọi người.
Sau khi kết thúc, tiếng vỗ tay vẫn còn chưa dứt, bầu không khí được khuấy động náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Bạch Thư Ý gật gù mãi, bà ta rất hài lòng với màn biểu diễn của Thẩm Ngạo Tình và Ôn Luân.
Ngược lại với bà ta, Khương Vũ lại thấy hơi bồn chồn.
Cô quay lại hậu trường, dựa người vào một cột đá cẩm thạch.

Lạnh thật, trong lòng cũng lạnh…
Cừu Lệ lại gần cô, thấy cô không ngừng gãi móng tay.

Đây là hành động vô thức khi căng thẳng của cô, ngón trỏ và móng tay như sắp bung tới nơi.
Cậu nắm chặt tay cô, đau lòng xoa xoa ngón trỏ của cô, có hơi bất mãn: “So sánh mình với bọn họ làm gì chứ.”
Khương Vũ lắc đầu, nói với Cừu Lệ: “Lần này không so không được.

Cừu Lệ, em múa không đẹp lắm.

Cô Bạch thường bảo động tác của em rất thô.

Đúng là em múa thô thật, không tốt như em nghĩ.

Em không thể hoàn mỹ được như Thẩm Ngạo Tình.

Dù là kỹ thuật hay độ điêu luyện, em đều không bằng cậu ta.”
Cô tựa trán vào cột đá cẩm thạch, tâm trạng tệ không thể tệ hơn: “Em còn chẳng chuẩn bị kỹ càng, chỉ luyện tập sơ sài.”
Khác với cô, Cừu Lệ lại rất bình tĩnh: “Thì sao? Kết quả xấu nhất là gì, bị đuổi à?”
“Cũng không tệ đến mức đó.

Nhưng chắc chắn không trụ lại vị trí này được mà sẽ rớt xuống một lớp rất kém.”
“Vậy thì sao?”
Khương Vũ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cậu: “Rớt xuống một lớp kém, không còn ở vị trí trung tâm.

Như vậy mà còn thì sao à?”
“Khương Tiểu Vũ, cuối cùng thì thứ em thích là cái gì?”
Khương Vũ ngẩn người, theo bản năng nói: “Em thích được múa trên sân khấu.”
“Vậy thì sao lại không được? Chỉ cần đứng trên sân khấu, chỉ cần đèn còn chiếu vào, vậy không phải đã được làm chuyện mình thích nhất rồi sao? Cho dù là nữ hoàng thiên nga hay thiên nga nhỏ thì trong mắt anh đều không khác biệt.”
Giọng cậu chậm rãi mà nặng trĩu.
“Bởi vì dù trên sân khấu có bao nhiêu chú thiên nga, thì Cừu Lệ anh đứng dưới nhìn lên, chỉ thấy một mình Khương Vũ.”

Tác giả có lời muốn nói: Lệ Lệ muốn ăn cơm mềm!.


Bình Luận (0)
Comment