Biên tập: Huyền
Hiệu đính: Xiaoxin
Cừu Lệ buông điện thoại xuống, đầu óc trống rỗng.
Công nhân ở phía sau thúc giục anh nhanh mang xi măng tới tòa công trình bên cạnh.
Cừu Lệ im lặng mà đẩy chiếc xe chất xi măng tới công trường.
Tiếp theo sau đó, anh cần mẫn làm việc ở công trường. Các cơ trên người anh như được sống lại, huyệt thái dương đã bắt đầu đập thình thịch.
Nhóm công nhân đang nghỉ ngơi bên cạnh cười thân thiện.
“Cậu sinh viên à, biết cậu trẻ tuổi sức lực dồi dào rồi, nhưng dù sao cũng làm vừa vừa thôi.”
“Đúng vậy, sung sức như vậy nhanh bệnh lắm đó.”
“Thanh niên đều liều mạng như vậy à? Không đến mức vì một ít tiền công này chứ.”
…
Cừu Lệ làm lơ lời nói của bọn họ. Anh cần có nơi để giải tỏa, tránh việc suy nghĩ lung tung.
Một khi đã lơ đãng thì cơ thể sẽ không nghe lời.
Có khi cô gái ấy chỉ thuận miệng trêu anh thôi. Nhưng trái tim của Cừu Lệ cả ngày nay giống như chạy tới 800km, mỗi tế bào trong cơ thể đều hoạt động.
Ngoại trừ làm việc cật lực thì Cừu Lệ không có cách giải tỏa nào khác cả.
Sau khi làm việc ở công trường xong đã là sáu giờ tối. Hôm nay anh được nhận thêm tiền lương, tổng cộng là tám trăm tệ.
Trong thời đại ngày nay, kiếm tiền bằng lao động chân tay cũng không thua gì so với thành phần tri thức ngồi ở văn phòng cả. Nhất là tiền lương khuân vác nặng nhọc được trả rất cao. Bởi vì công việc này rất cực khổ.
Đây cũng là lý do vì sao Cừu Lệ lựa chọn đi làm thêm ở công trường sau nhiều đợt tìm việc gia sư bị từ chối.
Thay vì làm thêm lương thấp để giết thời gian thì làm lao động chân tay đơn giản mà khắc nghiệt ở công trường lại có tiền nhanh hơn.
Anh tắm rửa sạch sẽ ở công trường, thay một cái áo sơ mi màu trắng và quần đen, mang đôi giày thể thao AJ mà Khương Vũ tặng cho anh, sửa soạn gọn gàng.
Thoạt nhìn rất giống con nhà gia giáo, chứ không phải là công nhân ngày ngày phơi nắng phơi sương ở công trường.
Cừu Lệ đi ra khỏi công trường. Anh không về nhà ngay mà lại dạo quanh trung tâm thương mại Thế Kỷ.
Trong cửa hàng thạch anh nổi tiếng ở lầu một trung tâm thương mại, anh bảo người bán hàng lấy hộp nhạc bằng thạch anh mà anh để ý đến từ lâu.
Anh mở hộp nhạc ra. Trên đường băng, có một cô gái đang múa ba-lê bằng thạch anh, ngửa cao chiếc cổ thon dài, một chân hơi cong, hai tay ôm lấy nhau, tựa như thiên nga đang sải cánh, vươn cổ muốn bay.
Nửa tháng trước, Cừu Lệ vừa nhìn là đã thích chiếc hộp nhạc này.
Cô gái trong hộp nhạc tựa như cô gái mà anh giấu trong lòng như bảo bối.
Nhưng giá cả gồm năm chữ số làm anh chùn bước.
Công việc gia sư bị từ chối khiến anh quyết định đến thẳng tới công trường, bạt mạng làm ngày làm đêm. Vừa hay được thêm nửa tháng tiền lương, vừa hay đủ tiền mua được nó.
Nhân viên bán hàng cẩn thận gói hộp nhạc bằng thạch anh lại rồi đưa cho Cừu Lệ.
Cừu Lệ mang theo hộp quà nặng trịch ra khỏi cửa trung tâm. Ngay cả cơ thể vốn đang nặng nề lại thoải mái hẳn, đi lại… cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thật hạnh phúc khi tặng quà cho cô gái mình yêu
***
Cừu Lệ về đến nhà thì nghe thấy tiếng ở nhà bếp. Cô gái nhỏ đang cầm vá khuấy sủi cảo trong nồi.
Cô mặc áo thun mùa hè mát mẻ, phối với chiếc quần đùi hoa cúc vàng nhạt cao đến thắt lưng. Vòng eo mảnh khảnh, thon dài, thịt thà đầy đặn, chân đang mang đôi dép cỡ lớn của anh.
Sương khói mờ ảo trong nhà bếp, cô tựa như cô công chúa bị bỏ quên nơi nhân gian, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Khương Vũ cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của người đàn ông ở phía sau. Thế là cô quay người lại thoáng nhìn anh: “Anh về rồi.”
“Ừ.”
Cô thả vá xuống, quay lại chuẩn bị ôm anh một cái: “Anh vất vả rồi, lại đây để cho em ôm một cái.”
Cừu Lệ lui về phía sau vài bước, “Anh chưa tắm.”
“Sao mà vừa về đã tắm rồi?”
“Bên ngoài nóng quá.”
Cừu Lệ chạy vào trong phòng tắm như chạy trốn chết. Mặc dù đã tắm ở công trường rồi nhưng anh vẫn cảm thấy rất bẩn, không sạch sẽ nên không dám đụng vào cô.
Lúc vận chuyển xi măng, móng tay bị xi măng bám vào khiến chúng bị bẩn.
Anh đưa tay vào dưới vòi nước, dùng nước để rửa trôi bụi bẩn. Anh chà mạnh, chà mãi cho đến khi tay ửng hồng, chà sạch mấy kẻ hở nơi ngón tay.
Ngửi ngửi người mình, chỉ thấy mùi mồ hôi thối, thật kinh tởm, thật bẩn.
Cừu Lệ cởi quần áo rồi ném sang một bên. Anh mở vòi hoa sen, điên cuồng kỳ cọ mình, nặn rất nhiều sữa tắm rồi bôi lên người mình.
Ngay cả anh cũng không phát hiện, tình trạng bệnh của anh vô hình chung lại nặng thêm rất nhiều.
Khương Vũ vẫn đứng ở cạnh cửa nghe tiếng nước ào ào vọng ra từ trong phòng tắm.
Nghĩ tới anh làm việc ở công trường bụi bay mịt mù, phơi nắng chói chang trong cái thời tiết 40 độ. Sức lực của anh hao mòn từng ngày mà trong lòng cô cảm thấy buồn, rất rất buồn.
Lúc còn trẻ chưa có gì trong tay, phải dựa vào chính mình. Thật sự là một việc rất khó khăn.
Cho dù là một gốc cây non, cũng cần phải có người chăm sóc tưới nước.
Khương Vũ biết, anh không thể mãi như vậy được nữa. Trên thế giới này, anh không phải lẻ loi một mình, cho dù bố đi tù, anh vẫn còn có mẹ.
Cho dù là xét về mặt pháp luật hay đạo đức, mẹ của anh phải chịu trách nhiệm về nghĩa vụ của mình.
Cho dù bây giờ anh đã trưởng thành, nhưng chẳng lẽ không cần bồi thường sự thiếu hụt về tình thương trong quá khứ à.
Bỗng có giọng nói phát ra từ phía trong cánh cửa: “Tiểu Vũ.”
“Hả?”
“Vì sao em vẫn đứng ở cửa thế.”
Cửa phòng tắm làm bằng chất liệu mờ nên bên trong thấy hết bóng dáng mờ ảo của cô đứng ở trước cửa.
“Em…”
Trong chốc lát Khương Vũ không biết phải nói gì: “Em đứng một chút thôi mà.”
Cừu Lệ đóng vòi hoa sen, phủ khăn tắm lên người: “Em nhìn lén anh à?”
“…”
Anh mang theo hơi nước ấm nóng đi ra phòng tắm, thay một chiếc áo thun màu trắng làm bằng cotton, xác nhận lại trên người mình không có mùi gì một lần nữa thì mới dám tới gần cô.
“Em đã xem được bao nhiêu rồi?”
Khương Vũ đỏ mặt thanh minh: “Em không thấy gì cả, ai nhìn anh tắm chứ!”
“Vậy em đứng ở cửa làm gì?”
“Em chỉ… nghe một chút thôi.”
“Nghe lén với nhìn lén khác nhau à?”
Khương Vũ hết đường chối cãi, quyết định không nói nữa. Cô vào phòng bếp lấy hai chén sủi cảo, đặt lên bàn ăn cơm.
Cừu Lệ biết da mặt cô gái nhỏ mỏng, anh cười cười, không chọc cô nữa, ngồi xuống cầm đũa ăn sủi cảo.
“Từ từ.”
Khương Vũ chạy nhanh tới tủ lạnh lấy chiếc bánh Chiffon mang về từ nhà Bộ Hi ra, đưa tới trước mặt Cừu Lệ: “Ăn thử đi. Bánh này ngon lắm, em mang về từ nhà bạn đó.”
“Nhà bạn bè?”
“Ừ, em tới nhà cô ấy làm khách.”
“Bạn bè mời em bánh ngọt, không cần mang về cho anh.” Cừu Lệ nghiêm túc nói: “Người khác đánh giá, đã ăn còn mang về.”
“Không có đâu, người ta thật lòng mà.”
“Về sau chúng ta sẽ tự mua.”
Khương Vũ biết anh suy nghĩ cho mình cho nên không cãi nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ, anh ăn cái bánh này trước đi, chỉ một lần này thôi.”
Cừu Lệ lấy tay bẻ một miếng bánh ăn thử.
Khương Vũ ngồi bên cạnh, chờ mong nhìn anh: “Sao rồi, ăn ngon chứ?”
“Không có vị gì cả, em ăn trước đi.” Cừu Lệ đẩy bánh ngọt tới trước mặt cô.
Khương Vũ nhíu mày nói: “Trước đó em đã ăn rồi mà, ngay cả miếng bánh này cũng đã ăn rồi.”
“Anh không thấy, không tính.”
“…”
Khương Vũ biết là Cừu Lệ có chướng ngại về tâm lý, chuyện mà cô có ăn qua một nửa hay chưa không có liên quan gì cả. Anh chỉ là không vượt qua được cửa ải của chính mình mà cảm nhận được thế giới này.
Cô thở dài, bẻ một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Cừu Lệ ăn hết số bánh còn lại, lại ăn thêm một chén sủi cảo lớn. Anh ăn một cách rất ngon lành, thoạt nhìn như rất đói.
Sao mà lại không đói bụng cho được, giữa trưa vì đẩy nhanh tốc độ nên vội vội vàng vàng ăn hộp cơm nhạt nhẽo, cả buổi chiều cũng không dừng lại một giây.
Khương Vũ cũng gắp sủi cảo trong bát mình cho anh.
“Đồ trong bát em ăn rất ngon.” Cừu Lệ đánh giá.
“Miệng em cũng không phải ăn rất ngon à?”
Chàng trai nghe vậy, ngẩng đầu liếc cô một cái.
Khương Vũ có hơi không được tự nhiên, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt liếc sang bên cạnh: “Nhìn cái gì.”
“Bạn gái muốn hôn à?”
“Muốn anh…”
Lời còn chưa dứt, Cừu Lệ cúi đầu hôn cô.
Môi vẫn còn dầu mỡ đấy! Hai cái môi đầy dầu mỡ dán lại với nhau, kỳ lắm á.
Khương Vũ nhanh đẩy anh ra, lấy khăn giấy lau miệng, giận dữ nói: “Em nói giỡn thôi mà.”
“Nhưng anh đối với em là thật.”
Anh hơi cao giọng, âm cuối dài ra, làm cho người ta cảm thấy ngả ngớn.
“Chị nói cái gì, em cũng tưởng là thật hết.”
“Thật thì có ích gì, chị bảo em chấp nhận trị liệu, em cũng không đồng ý.”
Cừu Lệ im lặng, không đáp lại cô.
Chuyện này trước kia đã nói rồi, nhưng mà Cừu Lệ không muốn, đời này anh không muốn tiếp xúc với gì với bác sĩ tâm lý hết.
Anh có thái độ thù địch theo bản năng đối với những người có ý định chữa cho anh.
“Anh sẽ tốt lên.” Anh cúi đầu ăn sủi cảo.
“Tốt hay không không phải là nói là được.”
Mặc dù Khương Vũ trách, nhưng cô không ép buộc anh. Có lẽ chờ sau khi học đại học, chờ anh nhận lại mẹ,…
Tất cả những bi thương trong quá khứ đó sẽ được vỗ về.
Ăn cơm xong, Cừu Lệ tự giác đi rửa bát. Khương Vũ dựa ở cạnh cửa, nhìn hình ảnh làm việc nhà rất thuần thục của anh.
Từ nhỏ anh đã tự mình chăm lo cho bản thân, kinh nghiệm cuộc sống phong phú nhiều hơn cô. Cho dù cô không có bố, nhưng cô còn có mẹ.
Khương Mạn Y chăm sóc cô cẩn thận, cho cô tình yêu gấp đôi. Vừa là mẹ, vừa là chị, cũng là bạn bè.
Khương Vũ đi qua, lấy cái bát trong tay anh: “Rửa cùng đi.”
Cừu Lệ không để cho cô đụng tới: “Không.”
“Không cái gì chứ.”
“Em là Tiểu Vũ để khiêu vũ, không phải là Tiểu Vũ để làm việc nhà.”
“Trời ơi, bạn trai tuyệt vời.”
Cừu Lệ nở nụ cười nhạt, dùng mũi cọ cọ vành tai cô: “Đứng bên cạnh chờ anh.”
Khương Vũ dựa vào tủ ly, ánh mắt dõi theo anh làm việc nhà. Cừu Lệ thản nhiên hỏi: “Đêm nay không về à?”
“Phải về chứ.”
Động tác trên tay anh dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cô: “Không phải nói ở lại à?”
“Em nói khi nào vậy?”
“Em nói hôm nay, nói trong điện thoại…”
“À, em nói muốn anh.”
Cừu Lệ nhìn cô: “Em tính muốn anh như thế nào?”
Khương Vũ khẽ ôm thắt lưng anh, con ngươi đen như ngọc lưu ly ẩn hiện nụ cười trong veo: “Muốn tới á.”
“…”