Trong một căn phòng vip ở quán bar, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Một người vắt chân chữ ngũ, nói với người đối diện:
"Anh họ, anh định đến khi nào thì ra tay?"
Mặt người bên này trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng trả lời:
"Để thêm một thời gian đã."
"Anh còn do dự cái gì nữa, đừng quên Diệp Khắc Sinh đã dồn cha anh vào con đường cùng như thế nào, bây giờ anh lại chỉ vì một con đàn bà mà bỏ quên mối thù của chính mình. Nếu sớm biết Diệp Tâm chính là con gái Diệp Khắc Sinh, em đã xử cô ta sau lần gặp mặt đó rồi."
"Hứa Trình Nam, chú đừng quên bên cạnh cô ta bây giờ còn có Lãnh Mục Hàn, anh ta dễ để chú động đến người phụ nữ của mình thế sao?"
"Em..."
"Yên tâm đi, lần này bọn họ đến thành phố A, anh sẽ có cách xử lí."
Nghe xong câu nói này, Hứa Trình Nam có vẻ an tâm hơn, nhoài người sang nghe sắp xếp của anh họ mình. Hai người thì thầm to nhỏ với nhau một chút rồi Hứa Trình Nam trở về vị trí ban đầu của mình, giọng nói cợt nhả:
"Anh chơi ác như vậy, thực sự dứt tình với người ta rồi sao?"
"Dứt rồi! Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên thích cô ta, hoá ra với anh cô ta chẳng có chút động lòng."
~~~~~
Lãnh Mục Hàn và Diệp Tâm bước vào căn phòng, thứ mà cả hai để ý đến giây phút này chính là chiếc giường duy nhất của căn phòng kia, thực sự là chỉ có một cái duy nhất thôi sao?
Giường rất rộng nếu nằm hai người thì vẫn thoải mái, nhưng hai người bọn họ là cô nam quả nữ a, chung một giường không ổn lắm a!
"Tôi ngủ sô pha, em cứ ngủ trên giường đi!" Lãnh Mục Hàn nói rồi vắt cái áo lên thành ghế, lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Diệp Tâm không kịp nói gì nhìn bóng lưng anh thập phần cảm kích, dạo này lương tâm của boss tăng cao a!
Đến khi cô tắm xong đã là một giờ sau đó, vừa bước ra khỏi nhà tắm, cô liền nhìn thấy anh ngồi trên sô pha đánh máy tính lách cách cái gì đó, vẻ mặt rất đăm chiêu.
Anh mặc một chiếc áo thun mỏng, vài giọt mồ hôi dính trên trán, ai nha cái con người này dù mặc gì, làm gì cũng thật đẹp trai a!
"Em còn nhìn nữa là tôi bỏ ý định ngủ sô pha đi đấy nhé!"
Diệp Tâm giật mình quay mặt đi chỗ khác, sao anh không lúc nào lãng mạn được một chút vậy?
Nằm lăn lóc một hồi lâu, anh không mở miệng nói câu nào mà cứ nhìn vào màn hình máy tính, không chịu được buồn chán liền lên tiếng:
"Này Lãnh Mục Hàn, anh có khi nào thấy mình khác người không?"
"Không!" Anh trả lời ngắn gọn
"Anh không thích nói chuyện..."
Im lặng!
"Mặt anh lạnh hơn cả tủ lạnh nhà tôi..."
Chăm chú nhìn máy tính.
"Anh... Còn rất đẹp trai nữa~"
Vừa nói xong câu đó, Diệp Tâm liền cảm thấy trên giường bị trũng xuống một vùng, Lãnh Mục Hàn không biết từ khi nào đã trèo lên giường.
"Anh... Anh định làm gì?" Cô lắp bắp trợn tròn mắt nhìn anh, chỉ là định thử tính thử tính kiên nhẫn của anh, không ngờ lại kém như thế, mới ba câu mà đã...
"Em nghĩ xem tôi định làm gì?"
"Anh đừng làm bậy nha!"
Anh đưa tay nắm chặt hai vai của cô, đem cô ngồi đối diện mình, khuôn mặt trịnh trọng.
"Diệp Tâm, em nghe cho rõ đây, những lời này tôi chỉ nói một lần thôi."
"Có thể không nghe không?" Khuôn mặt của anh làm cô hơi sợ a~ Có cần nghiêm trọng như vậy không?
"Không thể!" Anh trả lời chắc nịch. Tiếp theo, anh nói: "Diệp Tâm, tôi biết em không thích tôi, nhưng không sao, chỉ cần em cho phép tôi đứng cạnh em, nhất định có một ngày tôi cũng sẽ khiến em thích tôi, như tôi thích em vậy!"
Cô mắt chữ o mồm chữ a, sửng sốt nhìn anh không nói được được câu nào. Anh cũng im lặng nhìn cô, mãi một lúc lâu sau cô mới định thần trở lại, nói:
"Lãnh Mục Hàn, anh đang tỏ tình đấy à?"