Tác giả: Trang Nấm
Diệp Tâm đi khắp khu phòng bệnh VIP, cuối cùng dừng lại trước phòng 305.
Bước chân cô không thể di dịch thêm chút nào được nữa.
Người cô cần tìm đang ở trong kia, người mà bao lâu nay cô vẫn thương nhớ.
Người mà tất cả bọn họ đều nói không còn nữa, thậm chí cô cũng tin điều đó.
Qua cửa kính trong suốt, Lãnh Mục Hàn yên tĩnh nhắm mắt ngủ, nhịp tim vẫn đập rất đều.
Ba tháng, hơn ba tháng rồi không thấy anh.
Lúc bàn tay cô vừa chạm vào nắm cửa, một giọng nói liền vang lên:
"Cô là Diệp Tâm sao?"
Diệp Tâm quay lại, bắt gặp gương mặt của Lãnh lão gia, cương nghị nhìn cô.
"Vâng, là cháu!"
"Cô đi theo tôi một lát."
Nói rồi ông xoay lưng đi về phía thang máy, Diệp Tâm theo sau ông.
Cô có thể lờ mờ đoán được người đi trước mình là ai.
Nếu cô đoán không nhầm, đây chính là ông nội anh.
Phải chăng ông không muốn cô gặp Lãnh Mục Hàn, ép cô rời khỏi đây?
Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng nhất quyết không từ bỏ.
Ông không chấp nhận cô, cô sẽ làm mọi cách thuyết phục ông.
Chỉ cần được ở cạnh anh, cô bất chấp tất cả.
Hai người đi xuống tầng một, vào một phòng dành cho khách để nói chuyện.
"Cô ngồi đi!"
"Ông có chuyện gì muốn nói với cháu sao?"
Lãnh lão gia không trả lời, lặng lẽ rót nước rồi đẩy về phía cô.
Nhận lấy ly nước, Diệp Tâm cảm nhận được lòng bàn tay mình đang rịn đầy mồ hôi.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngồi trước một người, mà người đó đối với mình thập phần xa cách, lạnh lùng cương nghị, còn nắm giữ trong tay hôn sự của mình, làm sao không khỏi bất an.
"Cô hẳn là đã đoán ra tôi là ai, tôi cũng không dài dòng nữa. Cô... thực lòng yêu Mục Hàn nhà tôi sao?"
"Nếu không thực lòng yêu thương, vậy thì thời gian qua cháu đã sẽ không tìm kiếm tung tích anh ấy khắp nơi dù biết là vô vọng, cũng sẽ không vì một lời nói không chắc chắn mà tìm đến tận đây."
Lãnh lão gia lặng lẽ quan sát Diệp Tâm một lượt từ trên xuống dưới. Qua cử chỉ, lời nói, ánh mắt của cô có thể cho thấy cô không nói dối.
Việc cô luôn tìm kiếm cháu ông khắp các thành phố ven Thái Bình Dương, lùng sục khắp các bệnh viện, ông đương nhiên biết rõ.
"Trên đường đến sân bay, Mục Hàn gặp tai nạn ô tô, hôn mê bất tỉnh suốt ba tháng qua. Bác sĩ nói cần tác nhân để nó tỉnh lại, có lẽ chính là cô."
Anh không lên chuyến bay đó, thật may mắn. Vậy là không có ai văng ra khỏi máy bay, vậy là ông trời đã phù hộ anh.
Tạ ơn ông, lão thiên.
"Tôi bịt kín mọi tin tức của nó, chẳng qua cũng chỉ vì không muốn cô tìm thấy. Nhưng xem ra ông trời không nỡ chia cắt tình duyên của hai người, vẫn để cô tìm được đến đây. Ta đã không còn lí do gì để ngăn cản nữa rồi, nếu thực sự thằng bé Mục Hàn tỉnh lại, hai đứa hãy kết hôn đi."
Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi lung tung, ông lại tiếp tục nói. Xong xuôi, ông đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
"Cảm ơn ông, ông nội!" Diệp Tâm vui mừng đứng dậy, cúi đầu hướng về phía ông.
Trận này, không ngờ cô còn chưa mất sức đã thắng.
Ông không đáng sợ như cô tưởng tượng, hay là do tấm lòng của một người đối với cháu mình mà chấp nhận tất cả.
Dù sao, nút thắt trong lòng cô cũng tháo bỏ được rồi.
"Mau đi thăm nó đi." Ông nói rồi đi ra ngoài.
Cô cũng nhanh chóng trở lại phòng bệnh của anh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Mục Hàn bằng xương bằng thịt ở trước mặt, gần trong gang tấc, lòng Diệp Tâm lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Là vui mừng, là hạnh phúc.
Đã từng rất nhiều lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại anh, không ngờ bây giờ được gặp anh lại đang hôn mê bất tỉnh.
"Lãnh Mục Hàn, em nhớ anh, rất nhớ anh!"
Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vén mấy sợi tóc trên trán anh, bắt đầu thì thầm với anh.
"Anh biết không, em trở thành phó tổng của Lãnh Diệp rồi, vị trí tổng tài em vẫn luôn để đó chờ anh quay về."
"Những ngày đầu nghe tin anh gặp nạn, em đã sống như một người vô hồn, thực sự không cách nào ngừng khóc."
Nói đến đây, nước mắt cô đã rơi xuống, nhỏ vào bàn tay của anh.
Lãnh Mục Hàn vẫn cứ nằm im như vậy, ngủ một giấc rất say.
"Ba tháng rồi, anh còn không mau tỉnh lại đi. Em sắp không chịu nổi rồi, mau tỉnh lại và nói với em rằng anh không sao, em xin anh..."
Cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, gục mặt vào đó khóc.
Cô sợ, rất sợ bản thân sẽ không khiến anh tỉnh lại.
Nếu anh cứ như vậy cả đời sống cuộc sống thực vật thì sao? Nếu như cô không bao giờ nghe thấy giọng nói của anh nữa thì phải làm sao?
Không biết đã qua bao lâu, cô khóc đến kiệt sức.
Bàn tay của anh áp lên má cô, khẽ cử động, rất khẽ.
Nhưng, cô cảm nhận được rồi.
"Lãnh Mục Hàn, Lãnh Mục Hàn anh tỉnh rồi sao?" Cô sờ mặt anh, lại nhìn bàn tay của anh.
Đúng là đang cử động, mi mắt anh cũng khẽ động.
Trong lòng Diệp Tâm xuất hiện tia vui mừng tột độ, vội vàng gọi:
"Bác sĩ, bác sĩ mau vào kiểm tra cho anh ấy, anh ấy có dấu hiệu tỉnh lại."
Một y tá bên ngoài nghe thấy liền lập tức chạy đi tìm ông John.
Lãnh Mục Hàn từ từ mở mắt, vì đã ngủ quá lâu mà nhất thời không quen với ánh sáng. Khẽ nhăn mày, anh chớp chớp mắt mấy cái.
"Lãnh Mục Hàn, anh có nhìn thấy em không?" Cô có chút hoảng loạn, hỏi anh.
Lãnh Mục Hàn quan sát khuôn mặt cô, khó nhọc mở miệng:
"Cô... là ai?"
Đoàng! Tiếng sấm nổ trong đầu cô. Tim cô thoáng chốc như ngừng đập, cảm xúc từ tận trên mây rơi xuống đáy vực.
Tình cảnh gì đây? Anh mất trí nhớ? Sao giống trong ngôn tình thế này?
Nước mắt Diệp Tâm rơi nhiều hơn, hoảng loạn đứng lên vừa đi về phía cửa vừa gọi:
"Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi? Lãnh Mục Hàn, anh ấy đầu có vấn đề rồi..."
"Diệp Tâm! Anh đùa đấy!" Anh lên tiếng, khẽ mỉm cười.
Bàn tay chạm vào nắm cửa của cô buông thõng, người bất lực ngồi thụp xuống đất khóc còn thương tâm hơn.
Vừa rồi, vừa rồi cô thực sự rất sợ anh quên mất mình.
"Tiểu Diệp, đừng khóc, anh... anh xin lỗi." Anh nằm đó, khẩn khoản cầu xin.
Anh chỉ nghĩ dọa cô một chút, không ngờ lại khiến cô hoảng sợ như vậy.
Bác sĩ đúng lúc đó chạy vào, cô liền đứng dậy ngồi ở ghế, vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Ông John khám cho anh xong trên gương mặt liền xuất hiện sự vui mừng, dường như cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng.
Vì tiểu tử này, ba tháng qua ông ăn không ngon ngủ không yên.
Nhìn vào Diệp Tâm, ông biết rõ cô gái này chính là tác nhân khiến anh tỉnh lại.
Sao cô không đến sớm hơn?
"Bác sĩ, anh ấy không còn vấn đề gì đúng không?" Ổn định lại tâm trạng, cô hỏi.
"Đúng vậy, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, một tuần sau là có thể ra viện."
"Anh ấy hôn mê lâu như vậy, liệu có ảnh hưởng gì đến vận động không?"
"Đây chính là vấn đề đáng lo ngại duy nhất, có thể sẽ mất một thời gian ngắn để trở lại như bình thường. Nhưng cô yên tâm, cậu ấy thể lực rất tốt, sẽ sớm phục hồi thôi." Ông John cười hiền giải thích.
Cô thở hắt ra một cái, cảm ơn ông ấy rồi đến bên giường bệnh.
Lãnh Mục Hàn từ đầu đến giờ đều không rời mắt khỏi cô, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.
"Tiểu Diệp, anh sai rồi!" Anh nắm lấy tay cô, nói nhỏ.
Diệp Tâm không thèm để ý đến anh, lấy khăn lau tay cho anh.
Thấy cô bơ mình, anh tiếp tục: "Em cứ giận anh như vậy, anh sẽ rất đau lòng đó, không khỏi bệnh được đâu... khụ..." Anh ho khan một cái.
Diệp Tâm lại được một phen lo lắng, vuốt ngực cho anh, trách móc:
"Lần sau nếu anh còn như vậy là em sẽ mặc kệ anh luôn đấy."
"Tuân lệnh bà xã!"
Tiếng cười của hai người vang vọng khắp căn phòng, bên ngoài cũng có một người khẽ mỉm cười.
Cháu ông, rất có mắt chọn vợ.