Boss Vô Sỉ: Sở Thiếu Cuồng Thê

Chương 33

Còn với Sở Khắc Uy, anh mặc kệ tất cả mọi người đang loay hoay ở dưới nhà với sự khóc thét của Dược Lam. Anh cứ thế mà đem Mạc Hinh về phòng, tình cảnh bây giờ là nam trên nữ dưới, môi chạm môi dây dưa không dứt. Mạc Hinh có chút buồn cười, cái tên này thật sự vừa muốn trừng phạt cô vừa muốn an ủi cô đây mà. Thuận thế, Mạc Hinh choàng tay qua cổ của anh, dịu dàng đáp trả lại nụ hôn triền miên kia.

- Sở Khắc Uy, anh đang làm gì vậy? Anh không nghe tiểu Lam đang khóc à?

- Anh mặc kệ. Nó đã ở với em gần một năm nay, còn anh phải thủ thân như ngọc chờ em. Mạc Tiểu Hinh, anh nói cho em biết... Hôm nay anh không lấy lại được cả vốn cả lãi thì em đừng hòng rời khỏi phòng này!

Nói xong, Sở Khắc Uy liên tục dồn ép, tấn công cô. Mạc Hinh đã hơn hai năm không gần gũi thân mật với ai, cơ thể cũng mẫn cảm hơn hết. Chỗ nào bị anh chạm qua cô đều run lên. Anh nhìn thấy biểu hiện này của cô liền biết, vốn dĩ suốt thời gian xa nhau, cô không hề phản bội anh. Cũng như anh có thể chắc chắn, cái cục bông kia chính là con gái của anh. Nhưng mà, sau khi anh nghĩ đến hơn một năm nay Mạc Hinh và cái cục tròn tròn trắng trắng kia cùng ăn, cùng tắm, cùng ngủ liền nổi máu nóng. Cô là của anh! Cho dù có là con gái thì cũng không được phép! Tuyệt đối không được phép!

- Sở Khắc Uy... Ưm... Đau...

- Hinh... Ngoan, cho anh...

Mạc Hinh biết, cho dù là nam nhân hay nữ nhân đều có dục vọng riêng của mình. Không chỉ vậy, suốt ngần ấy thời gian cô không có ở đây, cho dù An Quỳ Trứ có giở trò quyến rũ anh như thế nào đi nữa, Sở Khắc Uy đều phũ phàng chối bỏ. Nhưng anh đương nhiên là có dục vọng, nhưng ngay cả Sở Khắc Uy cũng không hiểu nổi, khi anh ở gần cô... Dục vọng ấy lại điên cuồng gào thét, tựa như anh chỉ muốn dính chặt lấy Mạc Hinh mãi, luôn ở bên cạnh làm cái bóng của cô.

Sở Khắc Uy thuận nước đẩy thuyền nhanh chóng cởi hết những thứ vướng víu trên cơ thể ra, hai thân ảnh trần như nhộng quấn quýt lấy nhau. Môi chạm môi triền miên không dứt, hạ bộ cũng sáp nhập một cách chặt chẽ. Bây giờ, cho dù Mạc Hinh có hét đến khan cả cổ họng thì cũng không ai nghe thấy, một phần là do phòng này cách âm rất tốt, phần khác là vì môi của cô đã bị anh đem toàn bộ nuốt hết vào bụng. Trong cổ họng chỉ vỏn vẹn còn lại mấy tiếng "Ư ư", Sở Khắc Uy hài lòng rồi mới dần dần buông tha cho cánh môi bắt đầu sưng đỏ kia.

- Hộc... Hộc... Sở Khắc Uy! Tên sắc lang biến thái này!

Anh không giận mà còn cười tà dị, phía dưới càng luân chuyển càng mạnh mẽ, làm cho sức lực của Mạc Hinh đều bị đánh tiêu tan hết. Khi Mạc Hinh ngửa người ra sau thì Sở Khắc Uy không ngần ngại ngậm lấy nhũ hoa của cô. Chắc có lẽ vì Cục Bông nhỏ chỉ vừa mới dứt sữa mẹ không lâu, nên nhũ hoa vẫn còn vướng lại một ít sữa.

- Ha... Ha... Cái tên này... Anh là trẻ con à?

- Nó uống được, tại sao anh lại không?

- B... Biến... Biến thái... Biến thái!

- Ừ, anh chỉ biến thái với mỗi mình em.

Cả hai cứ sáp nhập đến khi Mạc Hinh mỏi nhừ cả hông thì anh mới buông tha cho cô. Nằm trên chiếc giường lớn, Mạc Hinh nằm trên người của anh, tựa vào ngực anh thở hì hục. Còn Sở Khắc Uy vươn tay cầm lấy chăn đắp lại cho cô, cũng không quên hôn lên trán của cô một cái.

- Cục đó em đặt tên là gì?

- Cục gì mà cục. Con bé tên Mạc Dược Lam. Được chứ?

Gương mặt Sở Khắc Uy tối lại, họ Mạc? Cô dám để con anh lấy họ của cô sao? Rốt cuộc Mạc Hinh cô có xem anh là chồng cô hay không đây? Mạc Hinh nhìn thấy được vẻ mặt khó coi của anh liền mỉm cười, cô hôn nhẹ lên môi của anh rồi nói.

- Sở Dược Lam. Được không? Ông xã?

- Chỉ cần em thích, không lấy họ anh cũng được.

- Hử?

- Chúng ta sinh thêm một vài đứa, sớm muộn cũng có đứa mang họ anh thôi. Bà xã!

Mạc Hinh phì cười, sau đó Sở Khắc Uy chỉ dịu dàng ôm cô vào lòng để cô ngủ. Sở Dược Lam, cho dù con có là con gái ruột của ta đi nữa thì ta cũng không quan tâm. Từ khi có con đến khi con chào đời mẹ con phải tránh ta như tránh hủi. Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay cho đến khi con có em gái mới thì con đừng hòng đến gần mẹ con! Dám tránh sủng với ta à?

[..................]

Nhưng cặp vợ chồng vừa mới ân ái nào đó đâu biết được. Cô bé Sở Dược Lam lúc nảy khóc thét muốn sập nhà đã nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của Mạc Hoàng Bảo, không chỉ vậy... Còn cười đến tít cả mắt, Sở Quyên bĩu môi nhìn

- Mê trai đầu thai cũng không hết là có thật.

Lúc đó, Lục Tử Kiện đứng bên cạnh xoa xoa cằm nghĩ ngợi

- Tại sao con bé không mê tôi nhỉ?

Tất cả mọi người, ngay cả Sở Dược Lam cũng nhìn về phía cậu ta

Riêng Sở Quyên lại cười như không cười.

Sở Quyên: "..............." Ây da, sự thật mất lòng. Anh không hề đẹp trai.
Bình Luận (0)
Comment