Editor: Du Bình
Phương Nho đi vào đại sảnh vũ hội, dưới ánh đèn lấp lóa, thân ảnh của những cô gái, chàng trai cứ ẩn ẩn hiện hiện không ngừng. Âm nhạc sống động, không khí sôi nổi, ly chén trong suốt, hòa cùng với muôn hình vạn trạng hóa trang… khiến người khác thực hoa mắt, như thể bị rơi vào một thế giới trầm mê.
Phương Nho rất ít khi tham gia mấy loại tiệc tùng xa hoa, đặc biệt là sau khi về nước thì không bao giờ qua lại mấy quán bar. Bề ngoài cậu ôn hòa, nhưng kỳ thực cũng có một mặt rất ham hố. Chẳng qua là cái ham hố nọ bị quá nhiều thứ cản trở nên không tiện biểu lộ ra thôi!
Cậu xuyên qua sàn nhảy, hướng tới quầy bar gọi một ly rượu, sau đó lấy điện thoại gửi cho Nhâm Nghiên một tin nhắn: “Người đẹp! Tôi có vinh dự được mời người đẹp dùng một ly không? Tôi dang ở bên trái quầy bar. Phương Nho.”
Chẳng lâu sau, một cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khoát lên người cậu, khí tức thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng ghé vào tai cậu thì thầm: “Tôi không nghĩ rằng anh sẽ tới đấy!”
Phương Nho quay đầu lại, liền nhìn thấy một quý cô xinh đẹp bận một chiếc váy lụa đen kiêu sa, tóc vấn hờ, đôi mắt ẩn dấu sau chiếc mặt nạ lộ vẻ đoan trang, đôi môi đỏ mọng ướt át, bầu ngực sữa nửa kin nửa hở,tà váy xẻ sâu lộ ra cặp đùi xinh đẹp, chân cô mang giày cao gót vừa gợi cảm lại vừa đầy khí chất vương giả.
“Thật đúng là nữ hoàng bóng đêm mà! Thật mê người làm sao!” Phương Nho đứng lên, thân thiết hôn tay Nhâm Nghiên.
Cô khoái trá cười rộ, cao thấp đánh giá cậu, khen: “Anh biết làm người khác bất ngờ đấy! Bộ dạng này thật thích hợp!”
Phương Nho cười cười, lịch lãm mời cô: “Quý cô muốn dùng gì?”
“Anh giúp tôi gọi được không?”
Phương Nho không từ chối, giúp Nhâm Nghiên kêu một ly cocktail màu lam yêu mị.
Nhâm Nghiên là một cô gái được gia giáo rất tối, kiến thức rất uyên bác làm Phương Nho trò chuyện với cô thực vui vẻ.
Nhưng cậu lại không phát hiện ra An Minh Sâm đứng cách mình không xa…
Cậu của đêm nay so với những lần trước gặp là hoàn toàn bất đồng, mị hoặc cùng vẻ gởi cảm tỏa ra khắp muôn nơi. Y ngồi trên ghế salon, một bên lơ đãng nghe những người khác trò chuyện, một bên đầy hứng thú quan sát Phương Nho.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở lối vào, trên mặt hắn mang mặt nạ đen, chỉ lộ ra cái mũi cao thẳng cùng đôi môi khiêu gợi, áo thuần một màu trắng từ trong ra ngoài, đầy vẻ xa hoa cùng đại khí ngất trời, điểm thêm một chiếc kẹp áo tinh xảo, đôi chân dài được quần tôn dáng, chân mang một đôi giày da sang trọng bậc nhát! Hắn cứ đi một bước là vạt áo lại khẽ bay lên lộ dáng người anh tuấn, thể hình không thể dùng từ hoa lệ hay hoa mĩ để miêu tả, mà là một loại khí chất cao quý nhưng đầy sự cấm dục mỹ cảm. Từ khi người nọ bước vào đã gây chú ý đến không ít tầm mắt của nam thanh nữ tú trong khán phòng.
Nguyên Triệt vào hội trường mà mặt không đổi sắc, tuy bữa tiệc này toàn những người ăn diện thập phần yêu mị, tràn ngập tà khí, nhưng phong cách hắn đang diện hoàn toàn bất đồng.
Hắn không biết rằng, vũ hội này lấy chủ đề là ác quỷ, tập hợp toàn ác ma, yêu quái, dã thú cùng thiên sứ phản nghịch. Nguyên Triệt tựa như một vị lãnh chúa bạo khốc, đang nóng lòng được khảo nghiệm dục vọng hấp dẫn.
Cũng có một kẻ phá vỡ quy tắc giống hắn, không khác là An Minh Sâm. Y đeo một chiếc mặt nạ trắng, đính trên đó vô số viên đá hồng lấp lánh, người mặc thêm bộ vest hồng, hàng cúc áo tinh xảo được đính trên áo cùng với một chiếc đai lưng màu đen treo một chiếc xích bạc rủ xuống móc biểu tượng thánh giá. Gương mặt giấu sau mặt nạ còn câu lên một nụ cười mỉm đầy tà khí, hệt như một kị sỹ chuẩn bị cho cuộc đi săn ái tình.
Không thể nghi ngờ hai người này chính thức trở thành tiêu điểm của đêm nay!
Nhưng mà Phương Nho lại đang ở quá xa, cho nên không chú ý đến dư luận đang xôn xao cái gì. Hơn nữa ánh đèn lập lòe, bốn phía lẫn lộn, khó trách cậu chẳng để ý đến cái gì được!
Nguyên Triệt không nhìn đến ai cả, một đường quét mắt lùng sục khắp nơi và bắt được thân ảnh của người nào đó.
Một lúc sau, hắn tiến đến chỗ An Minh Sâm, câu đầu tiên phun ra chính là: “Cậu ấy đâu?”
An Minh Sâm nhún nhún vai, cười xấu xa: “Tôi cũng chẳng biết! Anh tự đi mà tìm!”
Nguyên Triệt trừng mắt lườm y.
Hắn đanh mặt,cả một đống người tạp nham đang cản trở công trình tìm người của hắn!
Đang chuẩn bị nói cái gì đó, thì toàn bộ đèn bỗng tắt ngóm, sau đó sân khấu sáng lên, đồng thời MC đi ra lớn tiếng hô hào: “Ladies and Gentlemens! Hoan nghênh các quý ngài đến với địa ngục hắc ám, nơi để chúng ta tùy ý tiêu khiển!”
Dứt lời, toàn hội trường vang lên tiếng hoan hô.
“Giờ chúng ta sẽ bắt đầu phân đoạn thứ nhất của hôm nay… Ma vương bắt người!” MC tiếp tục nói luật lệ: “Khi đèn trong hội trường tắt hết, trong vòng một phút các vị phải tìm được con mồi của mình, nam nữ đều được và đối tượng này sẽ là cặp của quý vị! Ok! Xin phép được đếm ngược! 3! 2! 1! Tắt đèn!!”
Hiệu lệnh vang lên, toàn hội trường lập tức rơi vào một mảnh tối đen, tiếp đó là âm thanh cười đùa vang lên không ngớt.
Trong bóng đêm, Nguyên Triệt không kiên nhẫn đẩy tất cả các cô gái cố tình ngã vào hắn, tức giận gầm lên: “Cút ngay!” dọa các cô hô lên đầy sợ hãi.
Mị lực của hắn đúng là không đùa được đâu! Vô số người không sợ chết đều can đảm tới gần hắn, nhưng không ngoại lệ bị hắn thô lỗ đẩy hết ra.
Còn Phương Nho đang kéo tay Nhâm Nghiêm, vừa chuẩn bị ôm lấy cô thì đột nhiên bị một tên đàn ông ôm vào trong ngực, còn chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn nóng bỏng đã rơi xuống. Đầu lưỡi linh hoạt chui thẳng vào miệng cậu, rất có kỹ xảo lộng hành.
Phương Nho kinh sợ, vừa muốn phản kích nhưng kẻ kia đã lập tức lùi lại, tiếp theo là một trận bước chân cùng hơi thở xa dần.
Lúc này, tiếng hô đếm ngược chấm dứt vang lên: “10! 9! 8! 7! 6!… 2! 1!”
Đèn “Ba!” một tiếng sáng lên, mọi người lần nữa đều rõ ràng dưới ánh sáng.
Phương Nho nhin khắp nơi đều không thể phát hiện ra người nào khả nghi. Cậu sờ môi, âm thầm suy tư, cái tên đáng chết vừa nãy thật ra là ai??
“Anh sao vậy?” Nhâm Nghiên kỳ quái hỏi.
“Ah, không có gi!” Có lẽ là bị sắc lang nhân cơ hội chiếm tiện nghi thôi! Chứ hắn ta cũng chẳng biết môi ai với môi ai đâu mà!
Ngay tại góc không xa nơi cậu đang đứng, An Minh Sâm trong tay đang ôm một đàn mỹ nhân, đắc ý rung đùi cười nhẹ. Hương vị của Phương Nho quả nhiên không tồi nha! Vừa rồi lợi dụng lúc tắt đèn, Nguyên Triệt không thể chú ý, y đã đến gần cậu hôn trộm một cái. Y không dám lộng hành trước mặt hắn, lại càng không cam lòng buông tha miếng mồi ngon, đành phải mượn bóng đêm làm chuyện xấu vậy!
“Tất cả mọi người đã bắt được con mồi của mình chưa ạ?” Thanh âm của MC tăng dần lên.
Đại bộ phận người tham gia đều trả lời có.
MC tiếp tục nói: “Kể cả có là một cặp nam nam, nữ nữ hay nam nữ không quen biết thì mọi người nên nhân cơ hội này để tìm được một nửa của đời mình đi ạ! Đừng nên chạy trốn mũi tên của thần Cupid nha!!”
“Ha ha ha!!” Tất cả những ai có mặt đều cười đầy khoan khoái.
Nguyên Triệt cương mặt đứng nguyên tại chỗ, theo đó là cảm xúc bùng nổ!
Mà còn có một cô nàng không thức thời còn đỏng đảnh chất vấn: “Tại sao lại đẩy tôi ra? Anh không biết đây là nguyên tắc của trò chơi sao?”
Nguyên Triệt lạnh lùng liếc cô ta: “Trò chơi là “bắt người”, cô bắt thất bại còn kêu ca cái gì?”
Cô gái kia tức đến phát run, cứ chỉ vào hắn nhưng không nói được gì!
“Người đẹp đừng nóng giận mà” Giọng nói khác vang lên: “Vừa lúc tôi cũng không có cặp, hay chúng ta thành đôi đi?”
Cô nàng hung hăng trừng mắt với Nguyên Triệt rồi mới hậm hực tiếp nhận lời đề nghị của chàng trai nọ.
Vẫn không ít tầm mắt dời khỏi được hắn thật là khiến Nguyên Triệt cảm thấy thực bực bội mà!
An Minh Sâm thấy vậy, ôm mỹ nữ đến trêu đùa hắn: “Nguyên thiếu gia à, anh không phải là không tìm được Phương Nho đấy chứ?”
Nguyên Triệt hừ một tiếng, không để ý y, tiếp tục tìm tòi.
“Được rồi! Giờ thì đến phần hai của vũ hội hôm nay! Vũ khúc ma quái!” MC hất tay lên, cao giọng: “Mỗi một đôi ‘tình lữ’ sẽ cùng nhau nhảy một khúc khoảng một phút. Yêu cầu phải gợi cảm, nồng cháy cùng kỹ thuật điêu luyện! DJ sẽ chơi liên khúc năm bài, các vị có thể yêu cầu ca khúc mình yêu thích, sau mỗi bài sẽ chọn ra một đôi khiêu vũ đẹp nhất! Trước hết mời các đôi đứng phía bên trái quầy bar, khi một bản nhạc kết thúc hãy trở về bên phải!”
Mọi người theo lời anh ta, dời bước sang bên trái.
Nguyên Triệt cũng bị An Minh Sâm cường ngạnh kéo qua.
“Music!”
Âm nhạc vang lên, một đôi nam nữ hay nam nam hoặc nữ nữ lần lượt nối bước, bọn họ đều thả hồn vào vũ điệu, đẩy không khí buổi tiệc đến cao trào.
Đợi cho đến khúc thứ ba vang lên, Phương Nho lôi kéo Nhâm Nghiên vào sàn nhảy.
Mà cậu xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt Nguyên Triệt.
Nhìn cậu mang mặt nạ đen tinh xảo giấu đi nửa gương mặt xinh đẹp, đôi môi dỏ mọng hơi câu lên, lộ ra vẻ gợi cảm cùng tao nhã khó cưỡng. Cả người bận bộ y phục đen bó sát, áo khoác bên ngoài cũng thuần một màu đen, chiếc cổ trắng nõn còn đeo một sợi dây chuyền to bản. Phía dưới đi đôi giày cao cổ tôn lên cặp chân thon dài, hình thể tuyệt đẹp. Ngón tay đeo chiếc nhẫn nạm viên đá ngọc lục bảo, dưới ánh đèn lóe lên tia sáng yêu mị.
Là Phương Nho! Không lẫn đi đâu được! Nguyên Triệt khẳng định, trong ngực đồng thời dấy lên một đoàn lửa giận.
Khóe miệng cậu mang ý cười, tóc khẽ bay, áo khoác theo chuyển động cơ thể không ngừng vũ động, ánh mắt tuy ôn hòa nhưng lại rất mị hoặc, vũ bước rụt rè, đồng tác rất tao nhã. Còn Nhâm Nghiên ngược lại rất thành thục, dường như cô đang bị ác ma mê hoặc mà vứt đi cái ngượng ngùng của thiếu nữ, phô ra vẻ đẹp gợi cảm của mình. Hai người tưởng là đối lập nhưng lại hòa hợp đến không ngờ!
Ánh mắt Nguyên Triệt phức tạp dõi theo cậu, vừa phẫn nộ lại vừa mê luyến!
Phương Nho của ban ngày là một thiên sứ! Nhưng hiện tại cậu lại biến thành ác ma! Một ác ma tràn ngập lực hấp dẫn!
Nguyên Triệt hắn không thể chịu được khi cậu cứ bày ra mị lực của mình trước mặt người khác!
Phương Nho vừa mới cùng Nhâm Nghiên nhảy đến kết bài, đột nhiên cảm thấy cánh tay mình tê rần rồi bị kéo vào một vòm ngực chắc chắn.
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt phẫn nộ. Cậu hơi sửng sốt, lập tức thất kinh: Nguyên Triệt? Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này được?!
“Theo tôi về!” Nguyên Triệt không nói hay lời, lôi kéo Phương Nho đi khỏi.
“Từ từ đã!” Nhâm Nghiên ngăn cản: “Anh là ai? Tại sao lại mang ‘một nửa’ của tôi đi?”
“Cậu ấy không phải là người của cô!” Nguyên Triệt lạnh lùng: “Cô tốt nhất là nên buông tay! Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
“Anh!” Nhâm Nghiên còn muốn tranh luận, nhưng Phương Nho can ngăn: “Xin lỗi Nhâm Nghiên! Đây là ông chủ của tôi! Chắc là có việc gấp nên mới tới tìm! Chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại!”
Nhâm Nghiên lúc này mới buông tay, trừng mắt trông theo Nguyên Triệt lôi Phương Nho đi.
Mọi ngưỡi xung quanh không hiểu chuyện, đồng loạt ngây ngốc nhìn bọn hộ rời đi. Thẳng đến khi MC phải lên tiếng khuấy động thì mới có thể mang không khí trở lại bình thường.
Còn An Minh Sâm thì âm thầm tự nói: Phỏng chừng đêm nay Phương Nho sẽ được hưởng thụ nha!