Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 46

Editor: Z

Trác Ly nghiêm túc nghe đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Nguyên Triệt và Vân Đóa:  “Phạm vi bắt cóc đã có thể thu nhỏ, Phương Nho bị bắt vào một nhà kho bỏ hoang ở Tân Thành!”

“Anh khẳng định?” Hắn yên lặng nhìn gã.

“Tôi chắc chắn!” Trác Ly nhìn bản đồ, khen ngợi: “Phương tiên sinh thật lợi hại, nhìn như tùy ý nói chuyện phiếm mà có thể dò ra được hoàn cảnh của đối phương rồi bình tĩnh chờ đợi thời cơ. Với hiểu biết của tôi về một vài bang phái nhỏ, thì chỉ có mấy bang ở ngoại ô còn giữ quy củ cũ thôi!”

“Được! Việc bắt Lôi Tử Tường giao cho anh! Tôi nghĩ hắn sẽ không tự mình ra mặt, chặt chẽ lưu ý động tĩnh của hắn, cần phải đánh nhanh thắng nhanh!”

Nguyên Triệt phát lệnh cho Dylan: “Dylan! Tìm cho tôi biển số xe này, tôi cần biết nó đi đâu, dừng ở đâu và điểm dừng có khả năng giấu diếm cao nhất. Cậu có năm giờ!”

Bố trí xong xuôi, chỉ còn lại một màn mèo vờn chuột.

Thời gian ước định còn hơn mười lăm tiếng, Nguyên Triệt tới ngân hàng rút 5000 vạn, tăng mạnh vấn đề bảo an.

Trở lại công ty, hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó đến bệnh viện thăm cha cùng anh trai.

Hơn mười giờ, Dylan tra được hướng đi của chiếc xe kia, Trác Ly cũng tập trung vào tín hiện của mục tiêu.

Hơn tám giờ, Nguyên Triệt ngồi trên xe, cho người chạy  tới ngoại thành, địa điểm giao dịch. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, thái dương ẩn ẩn đau, đây là biểu hiện nhẫn nại ở mức cuối cùng của hắn.

Còn ba giờ, điện thoại của hắn vang lên.

“Cậu hai, nhớ chín giờ, Tân Thành, tự mình lái xe tới! Nếu để tao phát hiện ra có người đi theo thì giao dịch lập tức bị hủy bỏ!”

“Tôi muốn xác định Phương Nho bình an vô sự.”

“Yên tâm, trước nửa giờ tao sẽ cho mày nghe giọng của nó. Nếu không đến, tao sẽ chặt một tay hoặc một chân của nó.”

Nguyên Triệt cười lạnh, cúp điện thoại, trong mắt lại bùng lên một ngọn lửa.

Đồng thời, kẻ đang trông giữ cậu nhận được thông báo, lập tức dẫn cậu đến Tân Thành.

Gã thô lỗ đẩy Phương Nho lên xe, vài ngày không được ăn ngon, môi cậu nứt toác, tinh thần uể oải, người người đều là máu ứ đọng, thoạt nhìn có vẻ chật vật nhưng biểu tình vẫn bình tĩnh, không có nửa điểm nao núng.

Cậu cũng muốn chạy trốn, nhưng thể lực không cho phép cùng không quen thuộc địa hình. Nếu không nắm chắc bảy, tám phần trăm thì không nên tùy tiện hành động, tránh bị bọn cướp ngược đãi hoặc đề cao cảnh giác. Chờ đến khi bọn chúng cùng Nguyên Triệt giao dịch, xác xuất thành công sẽ cao hơn một chút. Nguyên Triệt vốn không phải người ngồi chờ chết, tất nhiên đã sớm chuẩn bị.

Cậu ngồi giữa hai tên, hai tay bị trói sau lưng gắt gao nắm chặt một miếng sắt có chút rỉ.

Đang chạy trên đường, đột nhiên truyền đến tai một trận phanh chói tai, xe dừng giữa đường.

“TMD! Làm cái gì vậy?” Một tên cướp tức giận mắng ra tiếng.

“Phía trước có xe chắn đường rồi!” Lái xe trả lời.

Phương Nho định thần, chỉ thấy không xa phía trước có một chiếc xe tải nằm bất động chắn giữa đường.

“Để tao đi xem!” Một trong hai tên mở cửa xe, đi tới chỗ cái xe tải kia.

Ngay khi sắp tới gần, hai bên đột nhiên lao ra vài bóng đen, động tác nhanh nhẹn đem tên cướp chế trụ.

Người trong xe thấy tình thế không ổn, khởi động xe muốn chạy ngược về. Đang chuẩn bị rồ ga thì phát hiện con đường định đi cũng bị chặn.

Bọn cướp khẽ cắm môi, túm lấy Phương Nho, sau đó đá văng cửa, áp cậu xuống sàn xe.

Ở bên ngoài, mười người cầm vũ khí, ai ai cũng như hung thần ác sát, thoạt nhìn như muốn đánh nhau ngay trên đường.

“Không ai được nhúc nhích! Nếu không ta đập chết nó!” Tên đè Phương Nho xuống hét lớn, ba đồng bọn bên cạnh lưng tựa lưng, cảnh giác nhìn bốn phía.

Phương Nho bị gây sức ép đến đau đớn, một lúc sau mới nhìn rõ tình thế xung quanh. Ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng người quen thuộc.

Nguyên Triệt?! Sao hắn lại đến? Theo lý mà nói, đáng ra hắn là người bị Lôi Tử Tường theo dõi gắt gao nhất sao?

Không rảnh nghỉ nhiều, ngón tay hơi đau nhưng dây thừng sắp bị cắt đứt, thời điểm này cậu cần vững vàng.

“Chúng mày đúng là không biết lượng sức mình! Ngoan ngoãn thả người, không chừng còn có thể được ban cho cái chết thanh thản!” Một người đàn ông mở miệng nói.

“Cút! Bố mày không sống được, thì chúng mày cũng đừng mong!” Một tên cướp lớn tiếng quát: “Tránh ra! Để bọn tao một cái xe!”

Người đàn ông kia chẹp miệng, khoát tay: “Muốn lấy xe, tự đi mà lấy!”

Một, hai tên hô: “Tránh ra!”, một bên cẩn thận đến gần chiếc xe.

Đột nhiên Phương Nho lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Bọn cướp dùng sức kéo cậu đứng lên, mắng: “Mày TMD thành thật đi!”

Trán cậu bị đập dến phát đau, sức khỏe ngày càng yếu, hai chân nặng trịch, mãi không bước nổi.

Những kẻ bắt cóc cho là cậu cố ý, vừa vội vừa giận, tùy tay bắn một phát súng vào bả vai cậu.

Phương Nho hô đau một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đầu vai chảy máu ròng ròng.

“Đoàng!” Lại một tiếng súng vang, một kẻ bị đạn bắn trúng, đứng không nổi.

Sắc mặt chúng hoảng sợ, ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông thần tình sát khí chĩa súng vào bọn chúng, ánh mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.

“Là mày! Nguyên Triệt! Sao lại ở chỗ này?” Bọn chúng phát hiện ra hắn, biểu tình vặn vẹo.

Nguyên Triệt nhìn cậu thương tích chất chồng, một loại xúc động muốn giết người chưa từng có đột ngột lan ra toàn thân thể.

Bọn cướp ý thức tình huống không ổn, Nguyên Triệt xuất hiện ở đây thì Lôi Tử Tường ở bên kia có phiền toái. Kế hoạch của chúng thất bại rõ ràng, hiện tại ngoại trừ người đàn ông đang nằm trong tay chúng ra thì không còn lợi thế nào khác.

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bàn tay túm Phương Nho không thả lỏng.

Cậu hơi hơi mở mắt, nhịn xuống bả vai đau nhức, liếc mắt đánh giá mấy tên cướp, một tên túm cậu, hai thằng khác giữ hai tên còn một bị thương ngã dưới đất, tạm thời mất sức chiến đấy. Lực chú ý thì đang tập trung ở xung quanh.

“Nguyên Triệt! Nếu mày dám cử động thì đừng trách tao không khách khí với nó!” Lũ cướp chỉ vào Phương Nho, đe dọa.

“Mày có thể thử nhìn xem!” Thanh âm hắn như đến từ địa ngục, làm người nghe phát lạnh từng trận.

Chúng rùng mình một cái, cố gắng trấn định: “Chỉ cần mày cho chúng tao rời đi, tao sẽ không làm khó nó! Nguyên Triệt, cho bọn tao một con đường sống!”

Nguyên Triệt trầm mặc không nói, nhưng tay giơ súng không nhúc nhích. Tinh thần chúng căng thẳng, ngón tay run rẩy.

Phương Nho ngẩng đầu, không dấu vết đối mắt với hắn.

Ánh mắt hắn chớp động, chậm rãi đem súng buông xuống.

Chúng thấy thế, theo bản năng nhẹ thở ra.

Chính là lúc này! Đồng tử Phương Nho co rút lại, hai tay tránh ra, một phát cụng vào người tên đang chĩa súng lục vào mình rồi hạ thấp người xuống, tránh thoát khỏi khống chế của tên cướp, thuận tiện dùng gã để ngăn trở hai kẻ còn lại.

Nguyên Triệt phản ứng nhanh nhạy, ngay khi Phương Nho hành động, lập tức giơ súng bắn, lần lượt bắn hạ ba tên còn lại.

Những người khác nhanh chóng chạy lên, một tay chế trụ.

Cước bộ của cậu lảo đảo, chậm rãi đi về phía trước. Một đôi tay hữu lực gắt gao ôm lấy cậu, ghé vào tay cậu nói nhỏ: “Anh đến rồi đây!”

Vai phải của cậu bị thương, chỉ có thể dùng tay trái ôm lại: “Ừ!”

Sự tình so với cậu dự tính tốt hơn nhiều, Nguyên Triệt đúng lúc tìm được cậu, cho thấy Vân Đóa cũng an toàn.

Chung quanh vang lên tiếng còi, tình cảnh hỗn loạn: Cậu hai thân thủ không tồi nha!” “Khốc quá!” “Phản ứng rất nhanh!” đủ loại cảm thán.

Phương Nho nhìn khắp nơi, những người Nguyên  Triệt mang đến thoạt nhìn giống mấy tên đầu trộm đuôi cướp ở các khu vực đổ phường, lộ ra một loại cá tính rất khác, tựa hồ không phải hạng người thiện lương, máy móc. Chẳng biết hắn đào từ đâu ra.

Nguyên Triệt một tay ôm ngang cậu, không nhìn ánh mắt ái muội của mọi người, bế cậu lên xe. Đóng cửa xong, hắn mạnh mẽ áp Phương Nho, cúi đầu trao cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt.

Cậu hô nhỏ một tiếng, nhịn đau, bị động tiếp nhận hắn. Nguyên Triệt như muốn nuốt cậu vào bụng, hút liếm không ngừng, cường ngạnh tước đoạt hơi thở.

Một lát sau, hắn hơi dời đi, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô khóc, ánh mắt nóng bỏng dõi theo cậu.

Cậu bị bắt sáu ngày, hắn cũng lo lắng sáu ngày, cuối cùng người cũng an toàn trở lại cạnh hắn.

Nguyên Triệt hơi nâng cậu dậy, chú ý đến vết thương ở bả vai, bảo với lái xe: “Đến bệnh viện!”

Lái xe không chớp mắt nhìn đường, nghe được mệnh lệnh của ông chủ, nhanh chóng lái xe đi.

Phương Nho nằm trong ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: “Bên kia thế nào rồi?”

“Không có việc gì, anh dùng thế thân để dời lực chú ý của Lôi Tử Tường, cứu người là quan trọng nhất.”

“Vậy là tốt rồi!” Cậu thấp giọng ừ một tiếng.

“Phương Nho?” Nguyên Triệt cúi đầu, thở phào vì cậu chỉ ngất đi. Hắn mím môi, trong mắt lộ ra vài phần âm ngoan.

Kẻ nào dám tổn thương Phương Nho, đều phải trả giá đắt!

Bên kia, Lôi Tử Tường cứ chú ý hướng đi của hắn nhưng không nghĩ người ông ta đang giám thị là thế thân. Chờ đến khi phản ứng kịp thì Trác Ly đã dẫn người xông vào sào huyệt, bắt ông ta.

Vẻ mặt Lôi Tử Tường không thể tin nổi, Nguyên gia từ sau khi thoát ly hắc đạo liền ít tiếp xúc với đám người ở thế giới ngầm. Bọn họ mời vệ sĩ được đào tạo chính quy đến bảo đảm an toàn, không hề quan hệ với hắc đạo, Lôi Tử Tường tra rất kỹ càng.

Nhưng xem ra, Nguyên gia rõ ràng có tàng ẩn mà ông ta không biết, nếu không không có khả năng giết người mà ông ta trở tay không kịp. Kỳ quái chính là bọn hắn có thể phát hiện ra đầu mối, là Nguyên gia quá tài giỏi, hay ông ta thực sự già rồi?

Trong mắt Lôi Tử Tường ánh lên sự không cam lòng cùng nản lòng.

Ông ta làm sao mà biết, nếu như tự  bản thân ông ta không từng bước ép sát thì Nguyên Triệt sao có thể vận dụng thế lực hắc đạo Nguyên gia để lại? Này giống như

Hắn lại làm sao biết, nếu không có hắn từng bước ép sát, Nguyên Triệt lại như thế nào sẽ vận dụng nguyên gia đại lão lưu lại hắc đạo thế lực? Này cổ thế lực tựa như một phen không khai nhận trường đao, một khi ra khỏi vỏ, đao phong lập hiện.

Hai ngày sau, Phương Nho tỉnh lại, vết thương trên người đã được xử lý gọn gàng.

“Thầy Phương!” Một thanh âm trẻ con truyền đến.

Quay đầu nhìn, cậu thấy Vân Đóa ghé đầu bên giường bệnh, dùng đôi mắt đen láy to tròn nhìn cậu.

“Vân Đóa!” Phương Nho đưa tay sờ đầu bé: “Sao con lại ở đây?”

“Con muốn gặp thầy nên chú dẫn con tới đây ạ!” Bé ngoan ngoãn trả lời.

“Chú? Nguyên Triệt?”

“Vâng ạ!”

“Anh ấy đâu?”

“Chú ra ngoài gọi điện, rất nhanh sẽ về ạ!”

Phương Nho cười: “Vân Đóa thật lợi hại! Thầy Phương cảm ơn con!”

Vân Đóa dùng sức lắc đầu, tỏ vẻ không cần cảm ơn.

“Đúng rồi!” Phương Nho nghĩ đến chuyện gì đó, lại hỏi: “Các thầy cô ở viện phúc lợi có biết con an toàn chưa? Con báo cho họ chưa?”

Vân Đóa cúi đầu, thấp giọng nói: “Chú nói giúp con rồi ạ…”

Phương Nho thấy bé buồn, quan tâm hỏi: “Con sao thế?”

“Con… con không muốn về viện… Con muốn ở cạnh thầy!” Đại khái là giống chim nhỏ, Vân Đóa lần thứ hai mất trí nhớ lại nhìn thấy cậu. Cùng cậu trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, bé tự khắc coi cậu là người thân.

Phương Nho trầm tư một hồi, ôn nhu nói: “Cũng tốt! Trong khoảng thời gian này con cứ ở cạnh thầy, không cần về bên kia!”

Ký ức của Vân Đóa không duy trì được bao lâu, chờ đến lúc bé chuyển đổi thì đưa bé về cũng không muộn.

Nhãn tình của bé sáng lên: “Thật ạ?”

Phương Nho gật mạnh đầu.

Bé lập tức nở nụ cười sáng lạn, hai mắt long lanh.

Nhìn bộ dáng vui vẻ của bé, Phương Nho không hiểu sao lại đột nhiên khó chịu.

Có ký ức thì giữ bên người, nhưng mất đi thì lại đưa về chỗ cũ… Cậu đến tột cùng có thể cho đứa bé này lưu lại những gì?
Bình Luận (0)
Comment