Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 55

“Nguyên Triệt, anh cầu hôn em một lần rồi.” Hai người đang tình nùng ý mật, Phương Nho đột nhiên nghĩ ra.

“Lần đó ở trên giường, không tính. Giờ mới chính thức!”

Bây giờ không phải ở trên giường sao? Các hạ mặc đồ ngủ, đi dép trong nhà là rất trịnh trọng? Phương Nho cảm thấy mình không thoải mái cho lắm, Nguyên Triệt cầu hôn mà đến cái nhẫn cũng chẳng có!

“Phương Nho, chờ em khoẻ hẳn, chúng ta về nước đi?” Nguyên Triệt đề nghị.

“Anh tính toán cái gì rồi đúng không?”

“Không sai, đúng như em đoán.”

Vài ngày sau, Nguyên Triệt đem Phương Nho lên máy bay về nước. Khi cậu quyết định trở về, ông ngoại lúc đầu phản đối kịch liệt, nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo cùng cường ngạnh của hai người, rồi cả mỹ nhân kế, khổ nhục kế đều xuất ra, cuối cùng thành công thu phục ông.

Trước khi đi, ông cảnh cáo hắn: “Nếu cháu ngoại tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”

“Ông ngoại yên tâm, đến lúc đó không cần phiền đến ông, con cũng sẽ tự kết thúc đời mình.”

Trở lại căn nhà ấm áp đã xa cách mấy tháng, Phương Nho sắp xếp hành lý rồi ngã lên giường. Nguyên Triệt cũng hưng trí bừng bừng ngã theo, đè lên người cậu.

“Nặng chết! Anh mau xuống!” Phương Nho khó chịu kháng nghị.

“Không! Anh muốn nằm ở đây!” Nguyên Triệt chơi xấu, nằm trên người cậu không chịu nhúc nhích.

Cậu lấy gối đặt ở phía sau đập vào hắn, Nguyên Triệt không né không trốn, tiếp tục giả chết.

“Phương Nho, nhà có em thật tốt.”

Thanh âm trầm thấp, tình tứ truyền vào trong lỗ tai, hai tai cậu nóng lên, hừ nhỏ, tứ chi thôi không vùng vẫy nữa, nhận mệnh làm nệm thịt của hắn.

Thu dọn xong xuôi, hai người bày một bàn tiệc lớn, tắm rửa rồi cuộn mình nằm trên giường xem phim khoa học viễn tưởng.

Đã lâu không được hưởng thụ thế giới riêng, cả hai triệt để thà lỏng, tạm thời quên hết những chuyện vặt vãnh, hưởng thụ không gian ngọt ngào.

Hôm sau, Nguyên Triệt và Phương Nho nhận được lệnh triệu tập của ông Nguyên.

“Nóng lòng đến vậy sao?” Nguyên Triệt hừ lạnh một tiếng.

“Chúng ta đi thôi!” Phương Nho vươn tay đến chỗ hắn.

Hai tay đan vào nhau, sóng vai cùng bước đi.

Đi vào biệt thự nhà họ Nguyên, Nguyên Triệt kéo cậu xuống xe, không thèm nhìn vệ sĩ và người giúp việc đồng loạt cúi chào, nhanh chân vào trong.

Trong đại sảnh, gần như tất cả các nhân vật trọng yếu đều đông đủ. Ông Nguyên như phán quan ngồi giữa, thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm hai người.

“Con còn biết về sao?” Ngữ khí ông không tốt: “Bỏ lại sự vụ công ty, đi liền một tháng, điện thoại cũng không tiếp, rốt cuộc là con muốn làm gì?”

“Cha.” Nguyên Triệt đối với ông vẫn xưng đúng mực: “Lần này con trở về là muốn chính thức xin từ chức.”

“Từ chức?!” Ông Nguyên cả kinh: “Con muốn rời Nguyên thị?!”

“Ta không cho phép!”

“Xin lỗi, con không cầu xin người.”

“Con!” Ông Nguyên tức giận một hồi, sau đó đem tầm mắt chuyển lên người Phương Nho: “Phương tiên sinh, cậu có muốn nói gì không?”

“Ngài muốn tôi nói gì đây?” Cậu bình tính đáp: “Hy vọng duy nhất của tôi là được nghe ngài chúc phúc.”

“Chúc phúc?! Cậu cho rằng tôi sẽ đồng ý để hai đứa ở bên nhau sao?!”

Nguyên Triệt ngắt lời: “Cha, đừng có thừa nước đục thả câu, kéo Phương Nho vào. Rời Nguyên thị là quyết định của con, kể cả không có em ấy, con vẫn sẽ đi.”

“Vì sao?! Nơi này là nhà của con! Nguyên thị nhiều khả năng sẽ giao cho con kế thừa! Gia sản cả trăm tỷ, con muốn buông sao?!”

“Tiền con có thể tự lo, không cần người nhọc lòng quan tâm.”

Ông Nguyên cười lạnh: “Được! Rất có bản lĩnh! Con có tin ngoại trừ Nguyên thị ra thì trong Z quốc này không nơi nào dám dùng con không?”

Ánh mắt hắn nhìn thẳng ông, một ngữ bất pháp đem văn kiện trong tay đặt lên mặt bàn.

“Đây là cái gì?” Ông kỳ quái hỏi.

“Con đã bán 2% cổ phần trong tay để lấy 3000 vạn.” Hắn bâng quơ nói.

“Cái gì?!” Ông Nguyên nắm lấy phần tài liệu kia, nhanh chóng lật xem. Một lát sau, ông nhăn nhúm nói: “Con dám đem 2% cổ phần gốc bán đi?! Mà chỉ bán 3000 vạn?!”

Nguyên Trạch cũng tiếp lời: “Nguyên Triệt! Giá thực tế em là người nắm rõ ràng nhất! Ít nhất nó phải nhân lên mười lần giá em bán ra! Vì cái gì em lại hạ thấp xuống như thế?!”

Hắn lạnh lùng đáp: “Đây là quà cảm tạ những gì cha đã ‘chăm sóc’ Phương Nho. Những ‘lễ vật’ người gửi đến Pháp không có ích lợi với em ấy. Nếu còn có lần sau thì sẽ có đại lễ.”

Nguyên Trạch nghi hoặc, còn ông Nguyên trông thực cứng ngắc.

“Yên tâm, bán cổ phần con sẽ không ‘nuốt’ riêng, tất cả sẽ là những khoản quan trọng.” Hắn tiếp tục nói: “Trên tay con còn 3%, đại khái mấy ngày nữa cũng sẽ lục đục bán đi.”

“Con nói gì?! Còn muốn bán?!” Ông lập tức đứng lên, quát.

Nguyên Trạch cản ông lại: “Nguyên Triệt! Em đừng quá xúc động! Tổn hại đến lợi ích của tập đoàn thì chúng ta đều không có lợi!”

Hắn không để ý tới anh trai, bổ sung: “Mặt khác, vài năm nay con làm việc ở đây, ngoại trừ tiền lương cơ bản thì toàn bộ tiền hoa hồng đều lấy danh nghĩa Nguyên gia quyên tặng cho các viện phúc lợi. Kế hoạch phát triển vài năm tới cũng đã được phân ra hai mươi ba mục, trong đó bao gồm huấn luyện nhân tài, quy hoạch thị trường, phân tích sản nghiệp, dự đoán thị trường, kế hoạch đầu tư. Nếu mấy người có hứng thì cứ xem, còn không thì ném vào thùng rác. Với vai trò là nhân viên, con đã tận trách.”

Mấy người nhà họ Nguyên im lặng nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nói sao.

“Con… con muốn triệt để cùng nhà này mỗi người đi một ngả?” Ông Nguyên cuối cùng cũng cảm nhận được quyết tâm muốn rời đi của hắn.

“Đều là người tặng.” Hắn đứng lên, ngang nhiên nói: “Cha, người hãy cảm thấy may mắn vì con có một nửa dòng máu của nhà họ Nguyên, nếu không con sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm hại Phương Nho. Và người cũng đừng quên kết cục của hai anh em nhà họ Lôi kia thế nào.”

Ông Nguyên rùng mình. Nguyên Triệt tuy đúng là con ông, nhưng hắn có khí thế giận mà không phô ra, khiến người đối diện áp lực nặng nề. Chính vì khí thế này mà ông kỳ vọng rất cao ở hắn, tin tưởng với khả năng của hắn sẽ khiến Nguyên thị ngày càng mạnh hơn. Nhưng đáng tiếc, bởi vì yêu một thằng đàn ông mà hắn cam nguyện buông hết thảy.

Ông Nguyên oai phong một cõi trên thương trường vài thập niên, bây giờ lại bị chính con trai mình trấn lại.

Ông hít một hơi để hồi thần, ngữ khí cường ngạnh nói: “Dù có thế nào, ta cũng không để hai đứa lạc lối!”

Nguyên Triệt hừ lạnh, lập tức kéo tay Phương Nho ra khỏi cửa. Đối với những người ngoan cố không chịu thay đổi thì hắn không có gì để nói.

“Nguyên Triệt! Nó có gì đáng giá để con yêu? Chỉ là một thằng đàn ông, tại sao con lại vì nó mà bỏ đi hết thảy những gì mình đang có?!” Ông Nguyên quát lên với bóng lưng của hắn.

Cước bộ hắn không có ý định dừng lại.

“Để ta xem hôm nay con có thể ra ngoài được không!” Thanh âm phẫn nộ của ông truyền đến: “Người đâu! Bắt nó lại rồi giam vào phòng! Nếu không có sự cho phép của ta thì nửa bước cũng không được ra khỏi phòng!”

Tiếng ông vừa dứt, khoảng hai mươi đến ba mươi vệ sĩ cao lớn xồ vào, bao vây Phương Nho và Nguyên Triệt.

“Cha…” Nguyên Trạch muốn nói gì đó, nhưng lại bị cha mình trừng nên đành ngậm miệng.

Phương Nho quay đầu, nói với ông: “Nguyên đổng, ngài cho rằng cầm tù Nguyên Triệt là ngăn được tôi và anh ấy ở bên nhau sao?”

“Phương Nho! Tôi tìm cậu là để cậu trở thành bác sĩ tâm lý của nó! Nhưng đây là quyết định sai lầm nhất của cuộc đời tôi! Chính cậu là người đã huỷ con tôi!”

Rầm!

Nguyên Triệt đá mạnh vào bàn trà, ánh mắt nhìn cha mình như loài dã thú hung ác. Những lời châm biếm cậu đã thành công châm lửa giận trong lòng mà hắn đã cố áp lại.

Hắn cầm gạt tàn lên, đập mạnh xuống cái bàn ngã hỏng chơ. “Choang!” một tiếng, tàn thuốc vỡ thành năm, bảy mảnh. Hắn không thèm để ý đến những giọt máu chảy xuống từ lòng bàn tay, chỉ cầm gạt tàn vỡ nát nhìn những kẻ vây quanh mình.

Ông Nguyên vừa định tiến lên giảng đạo, con trai đột nhiên đá vào bàn. Chén trà trên bàn bay qua mặt ông rồi đập vào tường, vỡ tan.

Nguyên Tĩnh sợ hãi hét lên một tiếng, Nguyên Trạch và Nguyên Khê thì mặt trắng bệch.

Ông Nguyên lui một bước, thiếu chút nữa ngã ngồi trên ghế.

“Muốn bắt tôi sao?” Ngữ khí Nguyên Triệt âm trầm: “Cha, ông xác định?”

Da đầu ông run lên, gần đây tính tình hắn trở nên tốt hơn, khiến ông chút nữa quên mất tính nóng nảy của hắn.

“Nguyên Triệt…” Thanh âm ôn hoà của Phương Nho truyền đến, Nguyên Triệt quay đầu nhìn, liền thấy người kia mỉm cười, ánh mắt trong veo, khí tức ấm áp như gió xuân phảng phất trên mặt cậu.

Nguyên Triệt lẳng lặng nhìn ông, mở miệng nói: “Cha, người vừa hỏi em ấy có gì đáng để tôi yêu sao? Tôi bây giờ nói cho người biết, em ấy sẽ trấn an khi tôi phát cuồng, ôm tôi lúc tôi mệt mỏi, kể cả khi tôi đang tức tối vẫn sẽ ở bên tôi, dứt khoát đi theo con đường tôi chọn, đứng về phía tôi khi tất cả búa rìu chĩa về tôi, cùng sóng vai với tôi! Người như vậy thì lý do gì để tôi buông tay? Các người lấy tư cách gì để cấm đoán?”

Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn ông Nguyên, một tay nắm lấy tay Phương Nho, một tay đầy máu và tàn thuốc. Hắn không nhìn xung quanh, vững vàng ra khỏi cái nhà này.

Ông Nguyên há miệng thở dốc, yết hầu khô khốc, mãi không thể phát ra âm thanh, mắt mở trừng trừng nhìn hai người đàn ông nắm tay ra khỏi cửa.

Nguyên Trạch thần sắc cam chịu, còn trong đôi mắt của hai đứa em út thì loé ra tia sùng bái.

Ông Nguyên suy sụp ngã xuống, gia sản bạc tỷ không giữ được hắn, thân tình bạc nhược không khiến hắn quay đầu, uy hiếp cũng không cản lại được hắn. Ngoại trừ Phương Nho thì không có thứ gì khiến hắn sợ hãi. Ông có thể hạ tay với Phương Nho sao? Hiển nhiên là không được! Phương Nho chính là nghịch lân của hắn! Hắn có thể tận tâm tận lực vì công ty, có thể không oán trách một câu mà gánh lấy trách nhiệm, có thể mệt mỏi không biết ngày đêm, nhưng sẽ không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào tổn thương Phương Nho.

Là ông sai lầm rồi sao? Là ông hạ thấp địa vị Phương Nho trong lòng con trai ông sao?

Nhìn hai bóng người đã không còn ở cửa, cuối cùng ông cũng đã phát giác được mình đã làm những chuyện không thể vãn hồi.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyên, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen cách đó không xa, đây không phải là chiếc đưa họ đến đây.

“Đây cũng là xe của anh?” Cậu hỏi.

“Ừ.” Nguyên Triệt dẫn cậu đến bên cửa xe, dùng ban tay nhuốm máu gõ lên kính.

Cửa sổ được hạ xuống, Trác Ly nhô đầu ra, cười hỏi: “Xong việc nhanh vậy sao? Tôi còn chuẩn bị mang huynh đệ nhảy vào cứu giá đây!”

Hắn khách sáo liếc nhìn y: “Nhìn bản mặt anh nhàn nhã như vậy, chỉ sợ căn bản không tính toán như những gì vừa nói.”

“Hắc hắc! Bị cậu nhìn ra rồi! Xin lỗi!” Y không tỏ vẻ xấu hổ bảo: “Bản lĩnh của lão đại lớn như vậy thì cần gì chúng tôi nữa? Ngài xem, không phải bản thân đưa đại tẩu chiến thắng oanh liệt về hay sao?”

“Ai! Mắc công tôi lo cho lão đại! Đặc biệt chạy tới giả là người làm vườn, kết quả trò hay gì cũng chẳng thấy!” Một người đàn ông mặc bộ quần áo lao động xám đất không biết từ nơi nào chạy ra, than thở với Trác Ly.

“Mà còn mang cả đống camera này!” Một người khác ló đầu ra từ cửa sổ, giơ máy ảnh trên tay mình.

Nguyên Triệt tức giận trừng mắt quát bọn họ: “Đừng nói nhiều! Ngồi xuống!”

Hắn đẩy Phương Nho đang rất ngạc nhiên lên xe.

Yên vị trên xe, Phương Nho phát hiện ra có bốn, năm người có mặt. Bọn họ ăn mặc khác nhau, giống như đang ở chỗ làm bị kéo đến cho đủ quân số vậy.

“Được rồi! Đi thôi!” Trác Ly gào to, xe khởi động máy rồi phóng đi.

Theo sau chiếc xe chở hai người, tại khoảng cách vài trăm mét, lần lượt lần lượt từng chiếc xe khác nhau xuất hiện. Có ô tô con, xe máy, xe chở hàng, xe taxi, không nhanh không chậm rồng rắn lên mây theo sau xe to kia, đủ kích cỡ, màu sắc, chủng loại, hình dáng…
Bình Luận (0)
Comment