Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 49

Nghe rõ lời Ninh Tiềm Viễn, người ở đây nháy mắt truyền ra một trận cười vang, mở chuyện cười quốc tế gì thế, bao dưỡng Ninh Tiềm Viễn? Có ai có năng lực bao dưỡng hắn?

Trên mạng nháy mắt bay ra một chuỗi dài dấu ba chấm.

“Khụ khụ, 5 năm không thấy, thánh thượng còn biết nói giỡn, không tồi không tồi.”

“Mẹ ơi, vì sao cảm thấy nhân thiết N năm cao lãnh thánh thượng duy trì đã băng vậy nè?”

“Chỉ có tui cảm thấy ngọt sao……”

“Ngọt đến răng đau được không?”

“Cẩu lương hôm nay mỹ vị dị thường!”

“Ha hả a, đồng tình phóng viên đặt vấn đề kia, này mẹ nó là nghĩ thế nào thì nói thế đó, vội vàng ngược cẩu a?”

Khanh Vân hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Ninh Tiềm Viễn, lấy hiểu biết của y với người đàn ông này, hắn nên mượn cơ hội này gấp không chờ nổi công khai quan hệ hai người mới đúng.

Ninh Tiềm Viễn không nói chuyện, chỉ nhéo nhéo tay Khanh Vân. Hắn đương nhiên muốn công khai, nhưng lúc trước khi hắn mở tiểu hào đặt câu hỏi trong fan club, phản ứng của duy phấn Khanh Vân làm hắn để tâm, hắn tùy thời có thể không làm ảnh đế trở về làm tổng tài, nhưng còn Khanh Vân? Sự nghiệp ở giới giải trí của y vừa mới khởi bước.

Tuy nhiệm vụ hoàn thành, Khanh Vân lại không rời khỏi giới giải trí, y ẩn ẩn cảm giác được ở thế giới này tôi luyện kỹ thuật diễn có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng cho thế giới sau.

Các fan Khanh Vân chứng kiến Khanh Vân trưởng thành, nhìn y mài giũa kỹ thuật diễn đến hoàn mỹ, nhìn y đánh vỡ hạn chế dung mạo mình, vì diễn nhân vật nào đó không tiếc giả xấu.

CP phấn Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân vẫn luôn lớn mạnh, bởi vì sau khi Ninh Tiềm Viễn tái nhậm chức nhân vật diễn luôn có quan hệ với Khanh Vân, thậm chí không tiếc luôn diễn vai phụ, hơn nữa vì câu trả lời lúc trước bước trên thảm đỏ của Ninh Tiềm Viễn, một đám CP phấn cảm thấy mình hình như bắt được chân tướng.

Thậm chí có duy phấn Ninh Tiềm Viễn trộm chú ý Khanh Vân, vì sao? Bởi vì đi theo Khanh Vân có lương ăn a! Chỉ cần Khanh Vân diễn bộ điện ảnh nào, Ninh Tiềm Viễn tuyệt đối sẽ ở đó, cho dù chỉ là khách mời lộ mặt.

Ở trong phim hai người khó khăn chia lìa, cố tình trong đời sống hiện thực rất ít có tai tiếng truyền ra, thậm chí trên Weibo cũng không có hỗ động gì, ngoài trừ khoe cún……

Fans hai người đều biết, Khanh Vân nuôi một con cún kêu Vượng Tài, nghe nói nhặt ở đoàn phim《 phong thiên 》lúc trước, bởi vì làn sóng fans đầu tiên của y chính là đến từ quyển sách phong thiên này, cho nên fans rất thích con cún này, Khanh Vân ngẫu nhiên sẽ khoe ở trên Weibo một chút.

Mà Ninh Tiềm Viễn cũng nuôi một con cùng chủng loại, mỗi khi Khanh Vân khoe cún, tựa như muốn sánh bằng, Ninh Tiềm Viễn cũng phải khoe cún nhà mình một đợt mới được.

Nếu không phải đồ trên người cún hai người khác nhau, bối cảnh chụp ảnh cũng khác, fans hai người gần như cho rằng hai người nuôi cùng một con.

Nhiều năm sau, Khanh Vân cũng thành ảnh đế, cầm vô số giải thưởng, địa vị trong giới giải trí không người nào lay động được.

Một ngày, fans Khanh Vân phát hiện y lại đăng Weibo: Khoe trung khuyển trong nhà.

Weibo còn kèm theo đồ, vừa thấy Weibo này, fans Khanh Vân chỉ cho rằng thần tượng nhà mình lại khoe Vượng Tài, sôi nổi vén tay áo bình luận: Đánh cuộc một bao que cay, không tới năm phút đồng hồ, Ninh ảnh đế khẳng định khoe cún nhà anh ta ra.

Bình luận xong vừa thấy ảnh chụp, các fan mộng bức tập thể, trên ảnh chụp nào có cún, rõ ràng chỉ có một người, nhìn khuôn mặt tuấn tú kia sao giống giống Ninh ảnh đế thế?

Lại nhìn kỹ, trên ảnh chụp thật là Ninh ảnh đế. Hắn mặc tạp dề lê dép lê, cả tóc cũng lộn xộn, ăn mặc cực kỳ tùy tiện làm cơm trong phòng bếp.

Trên ảnh chụp chỉ chụp tới sườn mặt Ninh Tiềm Viễn, nhưng fans Ninh Tiềm Viễn như công cụ nhận diện ngũ quan vẫn luôn trong tối chú ý Khanh Vân nháy mắt nhận ra hắn.

“emmmm, Khanh Tiểu Vân anh có phải đăng sai rồi, cún đâu? Vượng Tài đâu?”

“Ngọa tào, thật sự như tui nghĩ sao? Tui là ai đây là đâu?”

“CP phấn nhiều năm, rốt cuộc…… Ở bên nhau sao!”

“Khụ khụ, xác định không phải chụp trong phim mới?”

Khu bình luận Weibo Khanh Vân nháy mắt tạc lên, có hoài nghi, có cao hứng ngao ngao kêu, còn có kêu gào thất tình, nhưng làm một đương sự khác, Ninh Tiềm Viễn chậm chạp không đáp lại.

Các fan chờ a chờ, đợi nửa ngày, Weibo Ninh Tiềm Viễn vẫn không có chút động tĩnh nào.

Lúc này, những duy phấn còn sót lại Ninh Tiềm Viễn đó rốt cuộc không nhịn được lại nhảy nhót.

“Ha hả, mặt thật lớn nga, không biết lượm ảnh chụp từ chỗ nào còn không biết xấu hổ nói thánh thượng nhà tao là trung khuyển.”

“Được fans kêu một tiếng nữ vương thật cho rằng mình là nữ vương? Chậc chậc, không ai trả lời cảm giác thế nào?”

Rốt cuộc mãi cho đến buổi tối, bởi vì chuyện sôi trào này các võng hữu phát hiện Khanh Vân lại phát một Weibo.

Khanh Vân V: Thực kích động! Cảm tạ mọi người duy trì! Bây giờ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc! Lúc trước quá kích động nên làm chút chính sự, cho nên bây giờ mới lên. Anh yêu em bảo bối! @ Khanh Vân

Kèm theo hai thứ, hai quyển vở nhỏ hồng diễm diễm, phía trên viết tên Khanh Vân và Ninh Tiềm Viễn.

“Cái ngữ khí này……”

“Còn @ chính mình……”

“Là…… Thánh thượng?”

“Xong rồi, hình tượng cao lãnh thánh thượng run run rẩy rẩy chống được tới giờ hoàn toàn băng rồi, vỡ thành cặn luôn……”

“Mấy người không kích động sao? Không kích động sao? Hai vở nhỏ này là thật a!”

“Kích động cái rắm, nhiều năm như vậy mỗi bộ diễn đều bên nhau, mạnh mẽ bức duy phấn như tui thành CP phấn được không?”

“Chỉ có tui nghi hoặc chút chính sự đó là gì sao? Ngày trên sách vở rất sớm, vừa thấy đã không phải đi lãnh chứng, cho nên…… Là như tui nghĩ sao? Che mặt thẹn thùng ing”

“Làm chính sự từ buổi sáng đến buổi tối, lợi hại, cúng bái!”

Từ đây, fans Khanh Vân và Ninh Tiềm Viễn véo tới véo đi rốt cuộc bắt tay giảng hòa, tuy có bộ phận fans nhỏ không tiếp thu được rời đi, nhưng đại bộ phận đều tiếp thu tốt đẹp.

“Sớm đã ngóng trông bọn họ lãnh chứng rồi!”

“Bây giờ cuối cùng cũng hiểu cún Khanh Vương vì sao có cái tên bình dân như ‘ Vượng Tài ’ này, vừa thấy không phải do Khanh Vương của tui đặt.”

Nói đến cún, một đám fans không nhịn được ha ha ha bật cười, sôi nổi tỏ vẻ cún nhà nhóm ảnh đế quả thật không dễ dàng, một cún gánh hai chuyện.

“Muốn hỏi Vượng Tài mỗi ngày thay quần áo có mệt không?”

“Cún thì có gì sai? Mấy người vì sao khi dễ cún như vậy?”

“Không khi dễ không khi dễ, cẩu lương mỗi ngày của Vượng Tài khẳng định rất đầy đủ!”

“Í, hình như lúc trước vì fans nên mới có tên đi? Đừng dỗi, về sau thống nhất đổi thành kêu Vượng Tài.”

Cứ như vậy, hai người kết hợp cuối cùng vẫn được mọi người tán thành.

Trong một phòng tối tăm, Bạch Hi Ngôn râu ria xồm xàm mang hai mắt ô thanh ngơ ngác nhìn hôn lễ phát sóng trực tiếp của Khanh Vân và Ninh Tiềm Viễn.

Gã nhìn nhìn nước mắt không khỏi chảy xuống, lúc ấy gã cho rằng hai người là quan hệ gì? Bao dưỡng?

Vì sao bọn họ sẽ có kết cục này, mà chính gã cái gì cũng không có?

Bạch Hi Ngôn nhớ tới Đặng Vân Kỳ, nhưng Đặng Vân Kỳ đã rất lâu không xuất hiện trong tầm nhìn công chúng, bởi vì giải trí Thiên Nguyên sớm vào ba năm trước đã bị Thịnh Thế thâu lại.

Ghen ghét lại xoay quanh trong lòng, chính Bạch Hi Ngôn cũng nghi hoặc, tại sao lại ghen ghét y như vậy? Loại ghen ghét này đã như hình với bóng từ lúc gã trọng sinh, tựa hồ vì mục đích nào đó, gã phải đạp Khanh Vân dưới lòng bàn chân.

Nhưng mặc kệ ghen ghét lên men thế nào, Bạch Hi Ngôn cũng không có lực đi phá hư cuộc sống của Khanh Vân.

Khanh Vân vẫn luôn không rời giới giải trí, y diễn vô số nhân vật, mà Ninh Tiềm Viễn vẫn luôn bồi y trong mỗi bộ diễn.

Thoát ly thế giới này, Khanh Vân đợi trong không gian mình sáng lập thật lâu, nhưng lần này lại không có khách không mời mà đến. Trong lòng hiểu người đàn ông kia phỏng chừng cũng có hạn chế, Khanh Vân hơi thất vọng trốn vào thế giới sau.

“Ha ha, lão đại, anh là người đầu tiên thì phải nhanh lên, tụi em còn chờ đó!”

“Dám kêu lão đại nhanh, có phải cậu không muốn sống nữa?” Tức khắc một trận cười vang lên.

Người đàn ông nằm trên người thanh niên vừa cởi quần vừa cười mắng: “Các cậu gấp cái gì, sẽ đến đến phiên các cậu thôi.”

Ý thức Khanh Vân vừa thanh tỉnh nghe được những lời này, kèm theo là một cổ hơi thở làm người chán ghét, ngay sau đó người đàn ông trên người cách y càng gần.

Mọi người một bên nhìn, cười đùa đột nhiên nghe một tiếng thét chói tai, máu đỏ tươi bắn ra từ cổ lão đại bọn họ, phun lên vách tường tuyết trắng.

Trên bức tường phun tung toé máu tươi hình quạt, máu tươi từ từ chảy xuống từ trên vách tường, chảy tới dưới chân bọn họ.

Mấy người còn không biết rõ tình huống, nhìn thanh niên vốn nằm trên mặt đất như sơn dương đợi làm thịt mang đầy đầu máu tươi đứng lên, như Tu La bò lên từ trong địa ngục.

“Súng…… Nhanh……” Mấy người phản ứng lại lập tức nâng vũ khí cầm trong tay lên, nhắm ngay Khanh Vân.

Khanh Vân bước một bước đến chỗ bọn họ, y vừa đi vừa phun máu trong miệng ra, không chút che dấu chán ghét trên mặt.

Tiếng súng qua đi, trong siêu thị vứt đi này đảo mắt vang lên tiếng kêu rên làm người sợ hãi.

Thịnh Phong mang một đội người đi tới siêu thị, hắn tới tìm vật tư.

Mạt thế đã đến hơn nửa năm, vật tư đã sớm bị vơ vét thất thất bát bát, nhưng phụ cận siêu thị này luôn có tang thi bồi hồi, cho nên hẳn là còn chút gì đó.

Đáng tiếc bọn họ không phải nhóm người đầu tiên được tin, cho nên phỏng chừng lát nữa không tránh được một hồi ác chiến.

Thịnh Phong lấy súng mở cửa siêu thị, lập tức ngửi thấy một tia mùi máu tươi, hắn làm cái thủ thế phía sau, để bọn họ cẩn thận, mới bước vào. Nếu hắn một mình tới, hắn tất nhiên không sợ, bởi vì cho dù có nguy hiểm, nhưng trốn cũng không thành vấn đề, nhưng hắn còn mang theo đội ngũ căn cứ H, cho nên không thể không cẩn thận.

Đi vào siêu thị, Thịnh Phong phát hiện tang thi siêu thị đã bị người rửa sạch thất thất bát bát, nhưng bọn hắn vào lâu như vậy lại không nghe được động tĩnh của con người nào.

Điều này làm Thịnh Phong không khỏi gắt gao nhăn mi, hắn không sợ ác chiến với người một hồi, mà càng sợ vật tư bị người trước một bước lấy đi, không có vật tư chống đỡ, hắn không có khả năng mang theo một đội nhân mã thuận lợi chạy về căn cứ thành phố B.

“Đội trưởng anh xem!” Một tiểu tử mắt tinh phía sau hắn, lập tức thấy vật phẩm trên kệ để hàng đồ ăn vặt của siêu thị, cao hứng muốn nhảy dựng lên.

“Trước đừng nhúc nhích.” Thịnh Phong trầm giọng nói, hắn phóng nhẹ bước chân vào trong siêu thị, đồ còn ở, vậy thuyết minh người còn ở, không thể thiếu cảnh giác.

Thật cẩn thận đến kho hàng siêu thị, ánh mắt Thịnh Phong một ngưng, lấy kiến thức rộng rãi của hắn cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Người phía sau hắn tức khắc nho nhỏ kinh hô một tiếng.

Đập vào mắt chính là một mảnh lớn huyết hồng, máu sền sệt còn chảy tích táp, rõ ràng là vừa phun ra không lâu.

Một người đàn ông cởi quần một nửa nằm bò đối diện vách tường, dưới thân toàn là là máu.

Toàn bộ kho hàng còn có những thi thể khác, bảy tám thi thể dựng ngã vào đó, vũ khí trong tay rơi đầy đất.

“Đi xem.” Thịnh Phong giơ cằm với đội y phía sau.

Đinh Thế Ngang được ý bảo tiến lên xem xét, cậu một đường nhìn xuống không khỏi tê dại sống lưng, khi kéo người đàn ông bò đối mặt vách tường, nhìn đến mặt gã, Đinh Thế Ngang lập tức kêu sợ hãi ra tiếng: “Cuồng Sư?”

Tiếng kêu sợ hãi của cậu vừa ra, chung quanh lập tức có người lên tiếng: “Không có khả năng!”

“Đám người Cuồng Sư sao sẽ chết?”

Đinh Thế Ngang nhìn mắt Thịnh Phong lộ ra khó hiểu, lập tức giải thích nói: “Đội trưởng Thịnh, gã chính là Cuồng Sư căn cứ G, dựa theo lời anh lúc trước, chỉ sợ gã là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta lần này, không nghĩ tới……”

Đinh Thế Ngang ngồi xổm xuống nhìn kỹ miệng vết thương Cuồng Sư: “Thế nhưng…… Bị người phá động mạch cổ chết.”

“Xác định là người, không phải tang thi cắn?” Có người hỏi.

“Xem thời gian tử vong, nếu do tang thi cắn, lúc này phỏng chừng đã thi hóa.” Đinh Thế Ngang đứng dậy, hơi sợ hãi đi đến phía sau Thịnh Phong, “Đám này chắc đều là người của Cuồng Sư, còn là những người tương đối có năng lực trong đội ngũ

bọn họ, chắc đều có dị năng, nhưng bọn họ đều bị người bóp gãy cổ, thoạt nhìn trước khi chết cả thời gian phát động dị năng cũng không có. Đến tột cùng là người nào mới có thể……”

Đinh Thế Ngang thổn thức không thôi, Cuồng Sư vốn bị bọn họ coi làm địch thủ lớn nhất cứ như vậy không còn, này đối căn cứ G tới nói tuyệt đối là một đả kích không nhỏ, nhưng đối căn cứ H bọn họ thì lại khác.

Sắc mặt Thịnh Phong biến hóa càng ngưng trọng, hắn mệnh lệnh cho phía sau nói: “Cẩn thận một chút, không gian dị năng giả nhanh đi lấy đồ, mùi máu tươi nồng như vậy, phỏng chừng tang thi sẽ tới trong chốc lát, tốc chiến tốc thắng!”

“Vâng!” Mấy người bắt đầu động thủ, bỗng góc nào đó siêu thị truyền đến tiếng nước.

“Rào rào!” Lại một tiếng.

Tâm toàn bộ đội ngũ tức khắc nhắc lên.

Thịnh Phong ra dấu im lặng, phóng nhẹ bước chân đi đến chỗ phát ra âm thanh.

Người phía sau hắn cũng nhắc tinh thần, nâng vũ khí trong tay, bọn Cuồng Sư chết thật sự quá thảm, cho nên mấy người không thể không cẩn thận.

Đi qua một cái lại một cái kệ để hàng, rốt cuộc tới một mảnh trống trải, kéo bức màn ra, ánh mặt trời phiến đạm kim sắc chiếu vào.

Nhìn cảnh tượng ngoài dự đoán trước mắt, hơi thở Thịnh Phong không khỏi cứng lại.

Một thanh niên cả người trần trụi đứng trong ánh mặt trời, đỉnh đầu y đột nhiên xuất hiện một thủy cầu thật lớn, tiếp theo thủy cầu từ từ trút xuống, lượng nước văng khắp nơi dưới ánh nắng.

Thanh niên đứng dưới thủy cầu, gắt gao nhắm mắt súc đầu thừa nhận trọng lượng thủy cầu nện xuống, nhưng không né tránh, rõ ràng nương dòng nước rửa thân thể.

Bên người y có một bộ quần áo dính máu, hẳn vừa cởi ra.

Thanh niên như không nhận thấy bọn họ đã đến, khống chế thủy cầu xuất hiện, sau đó nện xuống.

Thịnh Phong đứng cách đó không xa thậm chí nghe được thanh niên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muốn rửa sạch sẽ, rửa sạch sẽ!”

“Nước!” Người theo phía sau Thịnh Phong, há mồm kinh hô ra tiếng.

Kinh hô này lập tức bừng tỉnh Thịnh Phong, cũng hấp dẫn tầm mắt thanh niên đứng bên cửa sổ lại đây.

Mọi người lập tức ngừng hô hấp, Thịnh Phong cũng không khỏi nắm chặt súng trong tay, đồng thời dị năng ngo ngoe rục rịch, có chút không đúng, hắn sẽ lập tức phát động dị năng.

Ai ngờ, con ngươi đen bóng của thanh niên gắt gao đảo qua trên người bọn họ rồi lập tức chuyển đầu, tiếp tục dùng thủy cầu đấm vào mình.

Y trần truồng lỏa thể đứng ở kia, ánh mắt thuần trĩ như trẻ con, không chút thẹn thùng, đồng thời Thịnh Phong cũng không nhìn thấy sợ hãi hoặc uy hiếp hay bất luận cảm xúc gì trong mắt y.

“Thủy…… Thủy hệ dị năng……” Thiếu niên phía sau Thịnh Phong rốt cuộc lại không nhịn được lên tiếng, ẩn ẩn nghe được tiếng nuốt nước bọt của cậu.

Lời này vừa nói ra, tức khắc tất cả mọi người ở đây cảm thấy một trận khát khô, đặc biệt là lúc giọt nước bắn từ trên người thanh niên, hơi nước ẩn ẩn bổ nhào vào mặt bọn họ.

Ngay cả Thịnh Phong cũng không khỏi mím môi.

Sau khi mạt thế đến, nguồn nước nhanh chóng bị ô nhiễm, một ít động vật biến dị và thực vật có thể chống cự độc tố trong nước, nhưng nhân loại thì không, thậm chí người có dị năng uống nhiều nước bị ô nhiễm cũng sẽ trúng độc không khoẻ.

Dưới tình huống như vậy, người có thủy hệ dị năng dị thường hút hàng, nhưng thường thường trong một trăm dị năng giả không nhất định xuất hiện một thủy hệ dị năng.

“Ngươi……” Thịnh Phong lên tiếng, thanh niên đứng ở đó lại không để ý tới hắn.

Y như hài đồng mở năm ngón tay, cẩn thận kiểm tra lòng bàn tay và mu bàn tay, tựa hồ xác định không còn bất luận thứ dơ bẩn gì, trong đôi con ngươi trong trẻo kia của y mới hiện lên tia vừa lòng, đình chỉ hiện ra thủy cầu.

- Hoàn thế giới thứ 4-

Editor: đã đi được 1/4 chặn đường, cảm xúc rất (╯︵╰,). Thế giới sau là thế giới mà tui thích nhất đó nha và chắc chắn cũng sẽ là thế giới mà vài độc giả thích nhất~~
Bình Luận (0)
Comment