Cắn chặt răng, Lư Trường Phong không thể làm gì, chỉ có thể nghẹn đỏ mặt xuống xe. Gã luôn cáo mượn oai hùm trong đội ngũ, lúc này bị đuổi ra không chừng bị người thấy thì làm sao.
Mắt lạnh nhìn Lư Trường Phong xuống xe, Thịnh Phong quay đầu nhìn tiểu hài tử mơ màng sắp ngủ trên ghế điều khiển phụ, thầm than một tiếng, khẽ vuốt tóc đen mềm mại trên đầu tiểu hài tử.
Thịnh Phong không ngốc, lúc trước chỉ do không chú ý, bây giờ mang tiểu hài tử theo bên người sao không nhận ra Lư Trường Phong nói năng lỗ mãng với "y".
Trong mắt hắn ẩn hiện ra một ít lạnh băng, những dị năng giả khác trong đội ngũ mặt làm như không thấy Khanh Vân, hắn có thể hiểu được, bởi ở mạt thế chỉ lo thân mình đã thành chuẩn tắc mỗi người, có người thậm chí cả con ruột mình còn có thể vứt bỏ, càng không nói đến người tâm trí không đủ như Khanh Vân?
Nhưng Lư Trường Phong sinh tật xấu gì? Khanh Vân không e ngại gã, gã ăn no không có việc gì làm nhằm vào Khanh Vân?
Màn đêm chậm rãi buông xuống, đoàn xe tiếp tục đồn trú, có lẽ vì căn cứ H ở trước mắt, trên mặt người nơi dừng chân tràn đầy vui mừng, toàn bộ nơi dừng chân náo nhiệt vô cùng.
Khanh Vân đã sớm tỉnh lại, nhưng không giống thường chạy ra ngoài chơi, Thịnh Phong sợ "y" chơi quá quên ăn cơm, nên giữ người uy cơm trong xe.
“Buông bồ câu của cậu ra, nhanh, há mồm ăn tiếp một ngụm.” Thịnh Phong giơ tay bẻ đầu đang hướng ngoài xe của tiểu hài tử về, cầm cái muỗng uy một muỗng cơm chiên.
Khanh Vân một bên ngoan ngoãn hé miệng, một bên kéo dây thừng buộc bồ câu, mồm miệng không rõ nói với Thịnh Phong: “Bồ câu cũng ăn.”
Vừa thấy bồ câu phành phạch cánh bay đến, Thịnh Phong vội vàng che chén lại, duỗi tay búng búng ót Khanh Vân: “Hừ, ngày thường cậu còn ghét bỏ tôi, thế sao lại không chê con bồ câu này?”
Thịnh Phong thu lực đạo, Khanh Vân căn bản không đau không ngứa, ngược lại hé miệng muốn ăn.
Nhìn ỷ lại như con non và nhụ mộ trong mắt tiểu hài tử, gương mặt Thịnh Phong không khỏi nhu hòa, bàn tay thô to nhéo cái muỗng tiếp tục uy cơm cho Khanh Vân. Từ ngày đó cự tuyệt xưng hô Khanh Vân, Khanh Vân thật sự không kêu hắn như thế nữa, nhưng từng chút ỷ lại lạitừ từ toát ra, làm Thịnh Phong mềm lòng rối tinh rối mù.
Hắn không khỏi càng thêm để ý tiểu hài tử, sợ buổi tối "y" ăn cơm bị người khi dễ, cho nên buổi tối Khanh Vân luôn cùng ăn với hắn.
Khanh Vân ngoan ngoãn ăn hai muỗng, rồi đột nhiên ngừng lại, đẩy cái muỗng đến bên miệng Thịnh Phong: “Thịnh Phong cũng ăn.”
Môi đụng phải hương gạo, Thịnh Phong phút chốc ngây ngẩn cả người, con ngươi sáng lấp lánh tiểu hài tử không hề chớp mắt nhìn hắn, trong mắt là ngây thơ mờ mịt quan tâm.
Hốc mắt Thịnh Phong nóng lên, hắn từ lúc tự mạt thế bắt đầu đã thức tỉnh dị năng, một đường thăng cấp thông suốt không bị ngăn trở. Cho nên bất luận ở nơi nào, hắn luôn luôn là cường giả được người tôn kính, tài nguyên vĩnh viễn nghiêng về phía hắn.
Đã từng có người cầm vật tư tới tìm hắn, tìm kiếm che chở, nhưng chưa từng có người lấy lý do đơn thuần “Vì tốt cho hắn”, cho hắn đồ ăn. Tiểu hài tử đỡ cánh tay hắn, như một bàn ủi nóng bỏng, nóng làm Thịnh Phong không khỏi phát run.
Hắn vội vàng cúi đầu, há mồm ăn xong muỗng cơm chiên, “Ừ, tôi ăn tôi ăn. Cậu cũng ăn, tới, mở miệng lớn ra.”
Thấy Thịnh Phong cũng ăn cơm, Khanh Vân mới hơi cong khóe mắt.
Hai người cậu một ngụm tôi một ngụm ăn xong cơm, Thịnh Phong lấy khăn lông sạch sẽ lau miệng và tay cho tiểu hài tử, xong mới sờ sờ đỉnh đầu mềm mại Khanh Vân, nói: “Xong rồi, ra ngoài chơi đi, đừng chạy xa, chỉ có thể bên cạnh cửa xe biết không? Có người nói lời cậu nghe không hiểu thì kêu tôi, nhớ kỹ chưa?”
Thịnh Phong chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình nói nhiều y như bà thím, nhìn tiểu hài tử nhất nhất gật đầu, hắn mới an tâm thả người.
Nhìn tiểu hài tử như chim nhỏ chạy ra ngoài, Thịnh Phong lắc đầu bật cười, lúc trước hắn còn cự tuyệt Khanh Vân kêu hắn là cha, nhưng chuyện bây giờ hắn làm, có khác gì đâu? Thịnh Phong đã thay đổi chủ ý, một người như Khanh Vân ngốc tại căn cứ H, không chừng còn bị người khác khi dễ. "Y" tuy nắm giữ thủy hệ dị năng và hỏa hệ dị năng, nhưng sẽ không vận dụng để công kích, dị năng giả không có năng lực tự bảo vệ mình như vậy, vào căn cứ, sợ sẽ bị cao tầng trực tiếp coi như máy cung cấp nước.
Vậy nên Thịnh Phong chuẩn bị mang người đi, tuy đường đến thành phố B rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn có tự tin bảo vệ tốt tiểu hài tử.
“Đội trưởng!” Có người từ bên ngoài đi đến, trong lời nói mang theo chút kích động, “Mọi người nói đêm nay không nghỉ ngơi, muốn trực tiếp lên đường, như vậy sáng mai đã có thể đến căn cứ, thế nào?”
Nghe vậy Thịnh Phong nhíu nhíu mày, hắn không giống đám người vui sướng đến ngu luôn bên ngoài, tuy đã tới ngoài căn cứ H, nhưng buổi tối tang thi rất thường xuyên hoạt động, lúc này lên đường không phải một lựa chọn tốt.
“Mọi người đã thu thập tốt chuẩn bị tiến vào xe, đội trưởng cậu đồng ý đi!”
Thịnh Phong trầm ngâm, đột nhiên nghe được cảnh báo vang lên trong xe. Sắc mặt hắn thay đổi, lập tức quay đầu nhìn vệ tinh theo dõi trên màn hình, phía trên biểu hiện một đoàn tang thi đang tới gần đây, trong đó có mấy con tốc độ cực kỳ nhanh.
“Khanh Vân, trở về!” Thịnh Phong hô to với ngoài xe, lại quay đầu dặn dò, “Tang thi tới, nhanh thông tri mọi người lên xe rời đi.”
Nói Thịnh Phong vừa nhìn bên ngoài, khóe mắt quả thực muốn nứt ra.
Dây thừng trong tay Khanh Vân buông lỏng, đang đuổi theo bồ câu càng chạy càng xa, mà cách đó không xa, mấy bóng dáng tang thi đã xuất hiện, tốc độ cực nhanh, cơ hồ trong chớp mắt sẽ đến gần.
Không chút nghĩ ngợi đã chạy như điên qua chỗ Khanh Vân, trái tim Thịnh Phong gần như muốn ngừng đập: “Khanh Vân, trở về! Nhanh xoay người! Trở về!”
“Bồ câu!” Khanh Vân cuối cùng cũng bắt được dây thừng buộc bồ câu, quay đầu lộ ra gương mặt tươi cười với Thịnh Phong.
Thịnh Phong lại đầy mặt hoảng sợ, hắn dùng hết toàn lực, mới khó khăn lắm trước lúc tang thi đến khiêng người lên vai. Đồng thời, dị năng của hắn cũng phóng ra, ba con tang thi chạy đến lập tức dừng lại, nửa người dưới lập tức vặn vẹo.
Dị năng của Thịnh Phong là “Lực”, lực này không chỉ là sức mạnh, càng như dẫn lực, ở trong phạm vi nhất định, hắn có thể khống chế được bất luận vật thể gì rồi sinh ra biến dạng.
Nhưng dị năng vừa ra, mi Thịnh Phong lập tức nhăn lại, bởi hắn cảm thấy tác dụng dị năng cũng không mạnh như hắn tưởng tượng. Lực lượng của hắn đã phát huy sáu phần, nếu là tang thi bình thường, lúc này hẳn đã biến thành một đóng thịt nát, chứ không phải chỉ có tứ chi vặn vẹo thôi.
Mấy tang thi này, tuyệt đối vượt qua cấp 5.
Đàn tang thi phía sau đã đuổi đến, một cổ hơi thở cường đại truyền tới, Thịnh Phong rùng mình, trong lòng có dự cảm không ổn. Hiện giờ tang thi mạnh nhất được biết đến cũng bất quá cấp 6, nhưng trung ương đàn tang thi đã ẩn vượt qua cấp 6, tang thi đã tiến hóa đến trình độ này sao?
Cảm thụ trọng lượng trên vai, Thịnh Phong do dự một chút vẫn không ham chiến, tuy hắn không sợ tang thi đó, thậm chí còn muốn đánh một hồi với tang thi ở trung tâm đưa tinh hạch tang thi vào phòng thí nghiệm thủ đô, nhưng đây dù sao cũng là cả đàn tang thi, vạn nhất nếu đánh thật Khanh Vân bị đụng phải……
Xoay người khiêng Khanh Vân chạy vào trong xe, tang thi phía sau Thịnh Phong như sa vào bùn, đều xụi lơ. Tang thi cường đại trung tâm như đã nhận ra sự khác thường của hướng này, nhanh chóng tới bên này.
“Đi mau!” Bên đoàn xe, Đinh Thế Ngang vội vàng trấn an đám người, “Tất cả mọi người lên xe hết chưa?”
“Chưa! Đội trưởng còn ở ngoài!” Dị năng giả lúc trước chạy đến bên Thịnh Phong cuống quít nói.
Đinh Thế Ngang khiếp sợ: “Đội trưởng không phải vẫn luôn ở trong xe sao? Sao lại ra ngoài?”
“Còn không phải vì Khanh Vân kia!”
Đinh Thế Ngang quay đầu trông thấy Thịnh Phong khiêng Khanh Vân, lập tức hiểu rõ. Đàn tang thi hiển nhiên phát hiện Thịnh Phong, ẩn ẩn muốn vây quanh Thịnh Phong, nhưng dị năng Thịnh Phong lại làm tang thi căn bản không tới gần được.
Nhưng anh đứng ở xa, rõ ràng nhìn thấy một tang thi trên người hủ bại cực kỳ nghiêm trọng nhưng hơi thở nguy hiểm tới gần Thịnh Phong và Khanh Vân.
Ngay lúc này, Khanh Vân trên vai Thịnh Phong còn túm dây thừng trong tay, bồ câu màu xám ở giữa không trung đột ngột kêu “Chíp chíp”.
(Vi: đừng hỏi tui, tui không biết bồ câu kêu sao đâu:))) “Còn thất thần làm gì, mau đi chi viện!” Đinh Thế Ngang điên cuồng hét lên, cuối cùng cũng không khỏi thầm mắng, Khanh Vân thật đúng là thành thứ trói buộc, cố tình Thịnh Phong còn mặc y hồ nháo!
Kỳ thật Đinh Thế Ngang rất thích trẻ con, cũng có hảo cảm với đôi mắt thanh triệt Khanh Vân, bằng không lúc trước sẽ không đi lên trước cột dây giày cho Khanh Vân thân phận thần bí.
Nhưng nhìn tình cảnh Khanh Vân ở nơi dừng chân lúc trước anh lại không giúp Khanh Vân giải vây, bởi anh chỉ dị năng thổ hệ bình thường, anh có thể giúp Khanh Vân một lần, chẳng lẽ có thể vĩnh viễn che chở "y" sao?
Trong mạt thế này ai có trách nhiệm đi chăm sóc con nhà người ta đâu?
Nhân loại cũng không tin sẽ vượt qua lần mạt thế này, cho dù nhân loại đạt được dị năng được tiến hóa, nhưng trong thế giới biến dị phổ biến này nhân loại vẫn nhỏ yếu nhất. Nếu nói đây là một làn sóng tiến hóa, như vậy nhân loại tuyệt đối là giống loài bị thế giới đào thải.
Cảnh tượng hiện giờ, Đinh Thế Ngang sớm đã từng nghĩ qua, anh không cho rằng người tâm trí tàn khuyết như Khanh Vân có thể tồn tại ở mạt thế, nhưng thái độ Thịnh Phong lại vượt ngoài dự đoán Đinh Thế Ngang, anh thật sự không nghĩ tới Thịnh Phong có thể vì Khanh Vân làm tới bước này.
Dị năng giả trong đội ngũ lập tức cầm vũ khí đi chi viện Thịnh Phong, bọn họ nhìn Khanh Vân vẻ mặt ngây thơ trên vai Thịnh Phong, không nhịn được nôn nóng rống to: “Đội trưởng! Chạy mau!”
“Câm miệng!” Vừa nghe tiếng người gọi, Thịnh Phong không nhịn được mắng lại. Đám người này cầm vũ khí lại không dám tới gần, chỉ dám ở bên ngoài kêu gọi, hắn muốn tìm người tiếp ứng Khanh Vân cũng không tìm thấy.
Thịnh Phong đột nhiên hối hận, hắn không nên luôn độc lai độc vãng, nếu bây giờ có một đội ngũ trung thành, hắn cũng không đến mức lo lắng Khanh Vân không ai chăm sóc.
Tang thi kia càng đi càng gần tới Thịnh Phong, trong lòng Thịnh Phong kiên định, tầm mắt hắn tìm kiếm nơi an toàn muốn gắng sức tiễn Khanh Vân đi, nếu không tránh khỏi vậy chỉ có thể tranh tài một hồi.
Tang thi hơi thở cường đại dị thường tách ra tang thi chung quanh, đến chỗ Thịnh Phong, dị năng Thịnh Phong khiến nó đi dị thường thong thả, nhưng vẫn từng bước tiếp cận.
Thịnh Phong vừa định động, đột nhiên nhìn thấy bàn tay luôn trắng nõn sạch sẽ khớp xương rõ ràng, thậm chí còn có vẻ nhỏ bé yếu ớt vươn ra, năm ngón tay gắt gao nắm thành quyền, sau đó khi gần chạm đến đại tang thi cường đại đột nhiên dừng lại, tinh hạch trong đầu “Bang” một tiếng rớt ra, “Rắc” vỡ nát.
Chuyện vẫn chưa kết thúc, toàn bộ tang thi trong đàn đều đình chỉ hành động, đầu một cái theo một cái bạo liệt, mủ dịch và óc văng khắp nơi, lại không nửa điểm dính vào thanh niên trên vai Thịnh Phong.
Thịnh Phong cảm thấy thanh niên trên vai như biến thành một con cá trơn trượt, eo vốn bị hắn kiềm trụ cứ thế thoát ra từ trong tay hắn.
Dị năng giả trong đội ngũ đuổi đến ngây ngẩn cả người, bọn họ cầm vũ khí trong tay không hề chớp mắt nhìn Khanh Vân đột nhiên trở nên lạnh băng sắc bén, cặp con ngươi ngây thơ và thuần trĩ kia rút đi, chỉ còn sát ý bạo ngược lạnh thấu xương.
Thịnh Phong quay đầu cũng ngây ngẩn cả người.
Nhìn thanh niên khoác tinh quang không dính bụi trần, lạnh băng tuấn mỹ như thiên thần trong đàn tang thi, những người này đột nhiên nghĩ đến thảm trạng lúc trước thấy trong cái siêu thị bị vứt đi kia, một kích giết chết, dứt khoát lưu loát, thảm thiết vô cùng.
******
Editor: hí hí, tui đã trở lại sau thời gian dài phát bệnh lười. Có ai còn nhớ tui hông nà? (=^・ω・^=)
Vừa đọc lại vài chương, thấy mình vẫn còn sai chính tả mặc dù đã beta rồi(/ω\)Cơ mà tui hông sửa đâu, bởi tui lười lật từng chương tìm vl ʕ ꈍᴥꈍʔ
Nữ vương của tui đã xuất hiện và theo thường lệ sau là màn tự vả của công, ai hóng không nè? ♡´・ᴗ・"♡