Fuuto nổi giận đùng đùng, đi nhanh về phía trước, vốn định nói vài câu, lại nhìn thấy Iori, trong nháy mắt cả người liền héo.
Đối với vị anh trai này, Fuuto vẫn là tương đối xa lạ, bởi vì hắn cũng không có ôn hoà đối với mọi người như Masaomi, cũng không có hoà mình với mọi người như Kaname, tính cách Iori là thuộc về tương đối nội liễm.
Bởi vậy ngày thường cùng các anh em trong nhà cũng không có thân thiện mấy.
Thời điểm Iori lạnh lùng nhìn qua, Fuuto trong nháy mắt có chút sợ, lại có điểm không dám đối diện với cặp mắt của nắn.
Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, Yuuya đã bị hắn mang đi.
"Đáng giận!" Thầm mắng một tiếng, Fuuto một chút cũng đều không nghĩ thừa nhận là chính mình vô dụng.
Sau 11 giờ, Yuuya vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, chớp chớp hai mắt buồn ngủ, chầm chậm bò ra từ trong ổ chăn, thời điểm muốn xuống giường, tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng liền rùng mình một cái.
Lạnh băng lập tức khiến người thanh tỉnh.
"Ngu ngốc! Cậu lại không đeo giày!" Một thanh âm không hề khách khí vang lên, tiếp theo trước mặt liền bày biện ra một đôi dép lê.
Yuuya kinh ngạc nhìn qua "Cậu, cậu như thế nào lại ở chỗ này?!"
Đôi tay Fuuto ôm ngực, nhướng mày "Vì sao tôi lại không thể ở chỗ này?"
"Nơi này là phòng tôi."
"Thì sao?"
"Cậu......" Yuuya bị câu trả lời độp lại đến mức không còn lời nào để nói, người này cũng không khỏi quá......
"Còn thất thần làm cái gì, nhanh đeo dép đi!" Không kiên nhẫn thúc giục.
Biết cái này là đối tốt với mình, Yuuya có bất mãn nữa cũng không có biểu hiện ra ngoài, chẳng qua, người này có phải là có điểm không thích hợp hay không?
Rõ ràng thực không thích chính mình không phải sao, hiện tại lại có thái độ này là có ý tứ gì.
Mím môi, ngoan ngoãn đem dép đeo vào, Yuuya đem tầm mắt phóng lên trên người Fuuto, cái ý tứ kia thực rõ ràng, cậu còn có chuyện gì khác sao?
"Xuy, cậu thật đúng là cho rằng tôi nguyện ý ở chỗ này sao, nếu không phải anh Ukyo nhờ tôi chiếu cố cậu, tôi sẽ không......"
"Tôi liền đi tìm Ukyo-san nói, cậu không cần tới chiếu cố tôi nữa."
Bị trách móc một lần, sắc mặt Fuuto biến hóa rất nhiều lần, một ngụm hờn dỗi ở trong lòng, quả thực muốn đem hắn đang sống sờ sờ mà tức chết.
Hắn cũng không biết là vì cái gì, chỉ là tưởng tượng đến thái độ của thiếu niên đối với hắn liền thập phần khó chịu, càng bị cậu chán ghét liền càng muốn đến trước mặt cậu lắc lư.
Tựa như cái loại tâm lý phản nghịch vậy.
Nhưng hiện tại bị người cự tuyệt không lưu tình như vậy, đối với thần tượng luôn luôn được yêu thích, quả thực là không thể tha thứ.
"Cận thật là không biết tốt xấu!" Ném xuống những lời này, Fuuto liền thở phì phì quăng ngã cửa mà đi, thật cho rằng chính mình rất hiếm lạ, không cần liền không cần!
Có chút vô tội nghiêng nghiêng đầu, Yuuya chớp chớp mắt, người này quả nhiên rất kỳ quái.
Bất quá, cái này không liên quan đến chuyện của cậu.
Người phiền phức đã rời đi, nên làm gì thì tiếp tục làm, Yuuya thu thập tốt xong, Ema vừa vặn đẩy cửa phòng ra, "Yuuya, em ổn hơn chưa?"
Đối với thái độ Ema đem chính mình trở thành búp bê sứ, Yuuya cũng lười phun tào, "Đều nói em không có việc gì rồi, chị cũng không cần nhọc lòng nữa a."
"Cái này sao có thể nói như vậy, em đã quên em từng một lần......"
"Vâng vâng, là em sai rồi! Em nhất định sẽ cẩn thận!" Chạy nhanh ngăn cản Ema thao thao bất tuyệt, thái độ Yuuya tốt đẹp liền nhận sai.
"Lúc này mới bị vậy, Juli cho rằng đây là điều xấu đúng không?"
"Không sai nga! Yuuya mới đến nơi này không bao lâu, liền luôn bị thương bị bệnh, em lúc trước đã sớm nói đừng tới nơi này, hai người lại không nghe em nói."
Đôi tay Juli cắm eo, một bộ dáng giáo huấn.
"Đều nói...... Anh thật sự cũng không có việc gì a......" Thanh âm kháng nghị yếu ớt thực mau liền bị áp xuống.
Yuuya thở dài một hơi, rồi lại gợi lên khóe miệng, thật tốt a......
Nhìn Ema giống như người mẹ đang khuyên nhủ cùng Juli đồng dạng là nhọc lòng không thôi, Yuuya cảm thấy may mắn, may mắn chính là cậu có thể gặp gỡ người nhà của cậu.
"Đúng rồi! Đang định nói với em một sự chuyện." Ema đột nhiên nhớ tới, "Ba ba sắp trở lại rồi."
Yuuya trừng lớn mắt "Ba ba sắp về đây?"
Ema, "Ân."
Lông mi thật dài rũ xuống, che đậy suy nghĩ trong mắt, Yuuya không lên tiếng trong khoảng thời gian ngắn, không khí phảng phất như đang đọng lại.
Đã nhận ra cảm xúc của thiếu niên biến hóa, Ema có chút muốn nói lại thôi, ngay sau đó như là nghĩ tới cái gì đó, cũng trầm mặc không có mở miệng.