"A —— buông em ra buông em ra!"
Sóc con màu xanh xám kia bị người lập tức chộp vào trong lòng ngực, kêu ríu rít lung tung.
Lúc này, Miyu mới thấy rõ, trong tay con sóc kia cư nhiên còn cầm một cái máy chơi game cầm tay, tuy rằng thấy không rõ ràng lắm, nhưng hình dạng kia, cùng với cái mà em trai nhà cô mê chơi, thật sự là một.
Ukyo thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lại nhịn không được nhíu mày, lấy ra thái độ trưởng giả "Em quá xằng bậy rồi Yuuya! Vạn nhất không cẩn thận mà bị ngã thì làm sao bây giờ?"
Cầu thang này không thấp, nếu hắn không kịp chạy tới đỡ người, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Yuuya bị răn dạy liền ngẩn ra, ngữ khí này...... Giống như Ema.
Đại khái là bởi vì như vậy, cho nên Yuuya theo bản năng lộ ra thần sắc uỷ khuất như khi ở cùng Ema.
Lúc này lại thành Ukyo sửng sốt.
Thiếu niên bởi vì vừa mới chạy vội, tóc đen có chút hỗn độn, trên cái trán trơn bóng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt nhiễm một tầng đỏ ửng mỏng nhẹ, cặp mắt đen luôn luôn sáng ngời lúc này lại như bịt kín một tầng sương, tràn đầy ủy khuất.
Làm ba người đang ở đây ngây ngẩn cả người.
Thời điểm Miyu biết được người này là Yuuya, liền quyết định muốn cùng người này so cao thấp, đến tột cùng là ai mới có thể có được luật sư Asahina.
Nhưng khi ánh mắt cô nhìn thấy người này lần đầu tiên liền choáng váng, bởi vì Yuuya là nam, không chỉ là nam, cậu còn tinh xảo mỹ mạo hơn nữ nhân là cô rất nhiều lần.
Không thể không nói, diện mạo tinh xảo của Yuuya có thể mê hoặc nhân tâm, dùng bút mực hình dung không ra ý nhị, đặc biệt là cặp mắt kia, khóe mắt hơi hơi giơ lên, thời điểm cậu nhìn người, ngạo khí mà lại câu nhân.
Loại khí chất này rất khó để hình dung, căn bản không phải là gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra.
Lúc trước Rintaro đem Yuuya từ Tam Giác Vàng mang ra, có một lần muốn đưa Yuuya về nhà, nhưng lại nhận được đáp án cự tuyệt của cậu. Yuuya cái gì cũng không nói, thật giống như là đã quên chính mình còn có người nhà, cậu chỉ gắt gao đi theo sau Rintaro.
Rintaro cũng chỉ đành từ bỏ, người nhà có thể để cho hài tử nhà mình rơi vào loại hoàn cảnh này, nghĩ đến cũng không phải là người tốt.
Miyu nhất thời không biết nói gì, chỉ là ngơ ngác nhìn chằm chằm Yuuya, ánh mắt phức tạp.
Shinya ở một bên càng nhìn đến choáng váng, lắp bắp mở miệng "Luật, luật sư, tôi, tôi sao lại không biết, anh, anh lại là tiền vệ?"
Ở trong mắt Shinya, Ukyo cùng với người kêu Yuuya nhất định là có quan hệ không đơn thuần, vì thế, hắn hoa lệ mà hiểu sai.
Ukyo có chút không hiểu ý tứ của hắn "Tiền vệ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, bất quá, tôi đối với loại chuyện này không có cái nhìn gì, luật sư Asahina không cần lo lắng, tuy rằng loại chuyện này không thường thấy, nhưng tôi thật sự không......"
"Cậu từ từ." Ukyo mở miệng đánh gãy hắn "Cậu hiểu lầm rồi."
Lấy trí thông minh của Ukyo, lúc Shinya nói câu thứ hai hắn liền đoán được, chẳng qua hắn không nghĩ tới, Shinya cư nhiên sẽ hiểu lầm hắn cùng thiếu niên là cái loại quan hệ này, nghĩ như vậy, hắn liền không nhịn được mà nhìn thoáng qua thiếu niên.
Lực chú ý của thiếu niên tựa hồ là không ở bên này, vẫn luôn cùng sóc con trong lòng ngực khắc khẩu cái gì đó, nhìn thiếu niên nghiêm trang đối thoại với sóc, Ukyo nhịn không được mà lộ ra một nụ cười, thiếu niên ngây thơ chất phác thú vị như vậy khá hơn nhiều bộ dáng luôn lộ ra đề phòng với hắn.
Nụ cười này bị Miyu xem ở trong mắt, trong lòng Miyu kinh hoảng một trận, người này là nam, luật sư Asahina khẳng định sẽ không!
Nhưng nụ cười ôn nhu kia, cô trước nay chưa từng thấy luật sư Asahina cười với ai bao giờ.
"Juli!" Thiếu niên đề cao âm lượng, trừng mắt, nhìn chằm chằm con sóc đuôi to một chút cũng không buông tha biếng nhác.
"—— Còn không phải là không cẩn thận đem lưu trữ của anh xóa rớt sao, làm đến nỗi như vậy làm gì! Chẳng lẽ em còn kém hơn một trò chơi sao!" Juli cũng đồng dạng trừng mắt, thoạt nhìn bị đuổi theo cũng thập phần sinh khí.
"Kém hơn nhiều!" Thiếu niên thở phì phì, lưu trữ này có ý nghĩa rất quan trọng với cậu, trời biết cậu đã chơi trò chơi kia mất bao nhiêu thời gian!
Lời này giống như một tia sét đánh xuống, Juli thạch hóa, tiếp theo tan vỡ mà chạy đi mất "Em ghét Yuuya nhất ——"
Ở trong mắt những người khác, sóc con đuôi to hét lên một tiếng liền chạy đi, thoạt nhìn thập phần tức giận.
Ukyo xoa xoa trán, có chút bất đắc dĩ, tuy rằng hắn cảm thấy Yuuya ngây thơ chất phác một tí cũng tốt, nhưng tích cực với sóc, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Shinya đã nhịn không được, hắn nhìn Ukyo, bát quái trong mắt như thế nào cũng không che giấu được "Luật sư Asahina, anh không giới thiệu một chút sao?"