Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 17

Penn tao nhã đậu xe trong hẻm bên cạnh phòng khám nhỏ, cầm đồ ăn lấy từ trợ thủ, sau khi xuống xe nhịn không được cảm thán, y từ lúc sinh ra liền không chạy chân, hiện tại chẳng những muốn lấy lòng một người đàn ông, còn phải tiện thể phục dịch tình địch mình.

Ôm túi giấy đi đến cửa phòng khám thô sơ, Penn thấy có người đang lén nhìn quanh bên trong. Tóc đỏ, khuôn mặt sa sút cùng mùi rượu đầy người, thoạt nhìn cũng không giống người bệnh.

“ Này, muốn khám bệnh à?”

Penn chào hỏi làm đối phương bị dọa nhảy dựng một cái. Người đàn ông khẩn trương quay đầu, vẻ mặt bức rức chà chà râu mọc thành cụm, không đợi Penn hỏi lại, liền nghiêng ngả lảo đảo chạy đi.

Quái nhân! Penn hừ một cái, đi vào cửa chính đã không còn chướng ngại vật ngăn cản, sau khi đẩy cửa gỗ phòng bệnh ra, cảnh tượng trước mắt làm y nhíu mày.

Rèm vải treo bên giường đã phất phơ sắp rớt, dra giường hỗn độn không chịu nổi, quan trọng hơn chính là, hai người đang ngồi ở đầu giường với tư thế vô cùng ái muội. Penn nghĩ thầm có lẽ y rời khỏi là một sai lầm? Tiến lên phía trước, phát hiện hai người cũng không phải… Cũng không phải cái loại trạng thái y nghĩ, Penn không khỏi thả lỏng.

[ Chesil?]

Chesil mở hai mắt, nuốt mấy cái mới chậm rãi mở miệng. Âm thanh trầm đục cùng bộ dạng quá mỏi mệt của hắn, làm Penn nhịn không được chủ động tiến lên nâng Raymond mê man dậy, thấy Chesil vẻ mặt khó hiểu, cười gượng giải thích như vậy không có lợi để vết thương Raymond lành lại, sau đó đặt nhóc kỳ đà kia lên giường bệnh bên cạnh.

[ Xảy ra chuyện gì sao?]

[ Ray gặp ác mộng, bộ dạng rất bất thường.] Không biết ý nghĩ xấu xa trong đầu Penn, Chesil rất thành thật trả lời. Điều này làm Penn nhẹ nhàng thở ra, tiến lên phía trước rót nước cho hắn, đi đến bên giường nhìn Chesil – dường như ngay cả cánh tay cũng không có lực nâng lên, y đột ngột nổi lên ý xấu, uống một ngụm nước nhanh chóng cúi đầu uy đối phương.

Chesil bị tiếp xúc đột ngột này làm cho sợ tới mức ho khan liên tục, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Penn, phản ứng quá mức kịch liệt của hắn làm Penn nghi hoặc.

[ Ngươi chẳng lẽ chưa từng hôn môi sao?]

[ Hôn môi?]

[ Chính là miệng đối miệng.]

[ Amon ở trên! Hành vi này…] Chesil đột ngột nghẹn đỏ mặt không biết làm sao.

Ký ức cổ xưa đột ngột trở lại trong đầu Penn, y nhớ ra hình như có giới luật như vậy, tư tế hoặc người tiếp xúc cùng thần linh không thể cùng người khác tiến hành “hành vi này”, nhưng giới luật cứng nhắc sớm đã bị cát vàng vùi lấp đó, kỳ thực chỉ là một trò cười không phải sao? Penn đột ngột mừng thầm. Y phải cảm thấy hưng phấn, y là người đầu tiên cướp lấy môi Chesil! Rõ là khởi đầu tốt đẹp, kế tiếp y cũng phải đoạt lấy từng bộ phận khác.

[ Ngươi nên làm quen, đây là phương thức chào hỏi đặc thù hiện đại.] Penn cười tà.

[Đây sẽ bị thần Amon trừng phạt.]

[Nhưng ngươi bây giờ rất tốt không phải sao? Ngươi xem, ta mấy ngàn năm nay không biết làm “hành vi này” bao nhiêu lần, không phải vẫn hoàn hảo hay sao?] Penn mang nụ cười không ác ý tiếp tục dụ dỗ con mồi đơn thuần trước mặt.

[… Không biết bao nhiêu lần à.] Chesil lâm vào trầm tư, hắn lặp lại làm Penn nghĩ thầm mình có phải nói sai không, tuy Chesil cũng không biết ý nghĩa đại diện hiện tại của hôn môi, nhưng Penn vẫn chột dạ chuyển đề tài.

[ À, băng vải của ngươi cần phải đổi, như vậy sẽ bị nhiễm.]

Lấy lại tinh thần, Chesil cúi đầu nhìn băng vải dần bị máu loãng nhuộm đỏ, ngọ ngoạy đứng dậy như đột ngột nghĩ đến gì đó.

[ Làm gì vậy?]

[ Ray cũng cần đổi.]

Câu trả lời khiến người ta mất hứng.

Penn đảo mắt thất vọng, một tay ấn Chesil về giường, ra khỏi phòng bệnh không quá một hồi liền dẫn một bác sĩ cùng một y tá quay lại, hai người thành thạo đổi thuốc cùng băng vải cho Raymond, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

[Như vậy, tới phiên ngươi?]

[… Ta vẫn tự mình làm đi.] Chesil nhìn người đàn ông đem băng vải cùng cái chai đặt bên cạnh vừa kéo tay áo vừa cười rực rỡ, không biết nên phản ứng thế nào.

[ Tay ngươi có thể làm được chuyện phức tạp như vậy sao?] Penn cười chỉ ra tình trạng hiện giờ của Chesil, không phân trần vươn tay cởi bỏ băng vải cho hắn.

[ Ngươi là Pharaoh có tên thần, ta không thể…] Chesil ngăn cản Penn, nói như vậy kỳ thực là một cái cớ, hắn chỉ cảm thấy để lộ bản thân trước mặt người này không phải là chuyện sáng suốt. Nhưng cái này hình như vô ích với Penn, y vẫn mỉm cười di chuyển tay, cho đến lúc thân trên Chesil hoàn toàn hiện ra trước mắt y.

[ Đó là quá khứ, bây giờ ngươi hoàn toàn có thể coi ta là bạn của ngươi.] Nếu là người yêu, sẽ thấy hoàn mỹ hơn. Penn trong lòng cảm thán như vậy, gầy gò lại không yếu ớt, cơ bắp không rõ rệt nhưng hữu lực khiến người ta thèm nhỏ dãi, thân thể thanh niên đang ở vào lúc trưởng thành, luôn phát ra sự hấp dẫn không thể ngăn cản – tuy vết bỏng trên bụng rất chướng mắt.

Penn cẩn thận bôi thuốc cho hắn, trong lòng nghĩ nếu vết bỏng này lưu lại sẹo cũng không sao, khi y biến Chesil thành người yêu vĩnh hằng của mình, những dấu vết đó cũng sẽ tự động biến mất.

Penn cười trộm ảo tưởng tương lai hoàn mỹ của hai người, lại không biết lời y nói làm Chesil nhớ tới quá khứ tồi tệ. Bạn hắn, không, người hắn cho là bạn cuối cùng còn không phải muốn giết chết hắn sao? Chesil nhịn không được quay đầu nhìn Raymond nằm bên cạnh. Vậy hắn cùng Ray thì sao? Bọn họ ngôn ngữ không thông, dường như ngay cả quan hệ mỏng mảnh… Cũng không phải, hắn chỉ đơn phương ỷ lại Ray, sa vào nụ cười ôn hòa của y. Nhưng chuyện sau này, hắn vẫn có thể thấy được nụ cười đó sao? Chesil nhắm mắt lại, đau đớn không ngừng truyền đến không thể nói rõ là từ bụng hay từ ngực.

Chesil được Penn khuyên bảo, ngủ mấy tiếng, lúc hắn tỉnh lại đã đến nửa đêm. Raymond ở giường bên cạnh thỉnh thoảng thở dài đau đớn, mà Penn thì không thấy bóng dáng. Chesil đi đến bên cửa sổ, gió đêm thổi vào, mát mẻ hơn mấy ngày trước rất nhiều, sao điểm đầy bầu trời đêm bình lặng, cũng lộ ra vầng trăng lưỡi liềm cong cong. Cẩn thận lắng nghe rất lâu, cũng không nghe thấy tiếng Pharaoh nữa, Chesil thở dài, hắn không tin đó là ảo giác bản thân.

Đột ngột, từ phía sau truyền đến tiếng Raymond đau đớn rên rỉ. Chesil cuống quít xoay người chạy qua, dưới ngọn đèn dầu chập chờn, thấy Raymond nằm sấp vẻ mặt thống khổ vươn tay cào cổ họng.

“……… Nước…..”

Âm thanh không rõ ý làm Chesil lo lắng, hắn ghé sấp gần hơn muốn nghe rõ người kia rốt cuộc đang nói cái gì. Hiểu lời Raymond nói đúng là “nước” mấy hôm trước từng dạy hắn, Chesil vô cùng mừng rỡ thấy mình còn nhớ từ ngữ này. Hắn nâng Raymond dậy cho uống nước, nhưng chàng trai chưa tỉnh chỉ uống một ngụm liền kịch liệt ho khan.

Cuống quít giúp y lau nước bên khóe miệng, động tác Chesil đột ngột ngừng lại, đôi môi Raymond hơi mở ra, do dính nước mà sáng bóng hấp dẫn lực chú ý hắn, hắn có thể thấy đầu lưỡi còn động đậy bên trong.

Chesil thu hồi ánh mắt mình, chằm chằm nhìn ly nước, bắt đầu ngẩn ra. Không quá lâu sau, Raymond lại bắt đầu rên nhẹ, Chesil do dự uống một ngụm nước rồi phủ lên, không kịp cảm giác môi đối phương mềm mại tới cỡ nào, hắn lại uy thêm mấy lần. Nghe thấy Raymond thở dài như thỏa mãn, Chesil nâng tay lên lau đi nước bên khóe miệng, nhịn không được nghĩ thầm, tuy nhịp tim hắn quả thực nhanh hơn một chút, nhưng hành vi xúc phạm thần thánh này cũng không tạo thành trở ngại gì. Có lẽ… Về sau nếu dùng phương thức chào hỏi này, quan hệ của hắn cùng Ray cũng sẽ có chút tiến triển?

Bình Luận (0)
Comment