Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 20

“ Anh Curwen.” Ăn xong đồ ăn, Raymond đột ngột đen mặt ngẩng đầu hỏi. “Phí chữa trị đều do anh trả sao?”

“ Ha ha, gọi tôi Penn, chúng ta không phải bạn bè sao? Những thứ đó cậu cũng đừng để ý.” Penn khoát tay, bộ dạng không sao cả, nhưng Raymond vẫn kích động nói chắc chắn sẽ trả hết nợ.

Penn nhún nhún vai không nói tiếp, nghĩ thầm đương nhiên phải trả hết nợ, nhưng phụ trách trả nợ là người khác. Ánh mắt y bay theo chàng trai tiến lên phía trước giúp Raymond thu dọn đồ ăn, lúc đang cảm thán đường nét mê người mà đối phương lộ ra khi cúi thân, thân thể hắn giật một cái, bỗng nhiên cầm lên cái gì đó chạy về phía y.

[ Penn! Ngươi xem này!]

Trong tay Chesil chính là một cây kim châm màu đen, rất có phong cách viễn cổ, Penn cầm lấy xem mấy cái, trả lại cho Chesil, y không nhìn ra cái này có gì đặc biệt, nhưng y lại rất thỏa mãn vì mình là người đầu tiên đối phương muốn chia sẻ phát hiện.

[ Có vấn đề gì?]

[ Đây là công cụ truyền xuống từ các thế hệ trong tộc ta. Ta bỏ lại trên bàn trong phòng bí mật trước khi bị truy sát. Penn, ngươi giúp ta hỏi Ray một chút được không?] Chesil kích động giải thích, cầm lấy bảo bối mất lại về cảm tạ thần linh. Penn nhíu mày, hóa ra là muốn y làm thông dịch? Tâm tình vốn lâng lâng nháy mắt rơi đến đáy vực, trong lòng tặc lưỡi xoay người về phía Raymond, giọng điệu không tốt hỏi.

“ Tôi hỏi cậu, cái kim châm kia là từ đâu tới?”

“Hả? Tôi tìm thấy, anh hỏi cái này để làm gì?” Khó chịu với thái độ của Penn, Raymond cũng nhăn mày đáp lại, tuy thoạt nhìn mệt mỏi nhưng khí thế lại tuyệt đối không thua Penn, hai người đối diện giống như mãnh thú hận không thể cắn xé đối phương.

“Hah, hóa ra cậu là kẻ trộm.” Penn kéo khóe miệng, khoa trương nhún vai như châm biếm, động tác này làm cơn tức của Raymond tăng cao, y tiện tay cầm lấy thứ gì đó gắng sức ném về phía Penn, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, nhưng y cắn răng nhẫn nhịn, dường như không muốn làm đối phương thấy mặt yếu ớt của mình.

“Biến đi! Ông đây là người sưu tầm đồ cổ!”

“ Ha ha, vậy hai ta là đồng nghiệp?” Châm biếm đáp lại, sắc mặt Penn như thời tiết chuyển tốt, lại trở nên hiền hoà.

“ Quỷ mới là đồng nghiệp với anh! Chết tiệt, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Raymond cắn chặt răng, phẫn hận trừng mắt Penn. Người trước mắt luôn có cách làm y bộc phát tức giận.

“ Được rồi, được rồi, chưa từng thấy cậu tức giận như vậy.” Penn cúi người nhặt cục vải Raymond ném xuống đất, ý cười khóe miệng đột ngột trở nên lớn hơn. Cái đối phương ném lại là khố váy vò thành một cục, Penn nhịn không được nghĩ thầm thật may mắn, y đang lúc muốn thấy bộ dạng Chesil mặc khố váy. Bất động thần sắc thu hồi khố váy, tâm tình Penn tốt lên rất nhiều, quyết định nói chuyện nghiêm túc với Raymond. “Thật ra là Chesil bảo tôi hỏi cậu, cái kim châm này từng thuộc về tổ tiên cậu ấy, cho nên muốn hỏi làm sao cậu có được.”

Penn đơn giản vấn đề, y đương nhiên sẽ không nói với đối phương Chesil từng thuộc về thế giới ba ngàn năm trước, chuyện này là bí mật của hai người họ.

“ Nói như vậy….” Raymond quay đầu nhìn bạch bào Ả rập, Chesil vẻ mặt mù mịt do không hiểu hai người đối thoại. Y nghĩ thầm chẳng lẽ trực giác mình thật sự đúng rồi? Raymond nhịn không được trong lòng hưng phấn lên, y tìm được phòng bí mật, có được thứ này, sau đó lại nhặt được một người thuộc bộ tộc còn sót nào đó! Mà hai cái này lại có liên quan! HAH! Nữ thần may mắn thực ra luôn luôn ở bên cạnh y? Nghĩ như vậy, Raymond cảm thấy nụ cười thiếu đánh của Penn cũng không phải chướng mắt đến thế. “Tôi tìm được phòng bí mật ở đền thờ Amon, bên trong cũng không có cái gì, chỉ phát hiện cái này.”

“ Hả? Phòng bí mật đền thờ Amon? Cậu làm sao phát hiện?” Penn có chút suy nghĩ nhìn thanh niên hình như kích động vì cái gì đó. Penn vốn từng là Pharaoh, đương nhiên biết trong đền thờ sẽ có phòng bí mật, nhưng việc này ngoại trừ đại tư tế cùng Pharaoh ra, hẳn là bí mật tối cao, trừ khi…. Raymond sau khi nghe câu hỏi của y, lộ ra vẻ mặt đánh chết cũng không nói, lập tức làm Penn sáng tỏ.

“ Trong tay cậu có giấy Papyrus?”

Lời này làm thân thể Raymond giật mạnh, trừng lớn mắt nhìn Penn tựa như hỏi y tại sao lại biết.

“ Rất dễ hiểu, tôi tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp với cậu, cậu có thể tìm được phòng bí mật, chắc chắn có được loại bản đồ ghi chép ‘bí mật’ nào đó.”

“….. Anh muốn thế nào?” Raymond như mèo bị uy hiếp, toàn thân cảnh giác lên.

“ Không muốn thế nào! Sau khi cậu hồi phục, sẽ tiếp tục tìm kiếm những bí mật đó chứ?”

Raymond trầm lặng, kích động, phẫn nộ, cảnh giới trước kia coi như chưa từng xuất hiện, thay vào đó là nặng nề không thể nói bằng lời. Chờ y phục hồi rồi sẽ bị đuổi khỏi Ai Cập! Mà điều kiện Hawass đưa ra, y cũng còn chưa suy nghĩ được. Vốn sẽ không biến thành như vậy, nếu ngày đó y không… Raymond đột ngột ôm ngực, rên thấp, bất cẩn lướt qua một đoạn ký ức, đau khổ cố sức quên đi sẽ lập tức ùa đến, làm y cơ hồ vô lực ngăn cản.

“ Ray?” Chesil lo lắng đứng bên giường, hắn nhìn Penn nhưng đối phương cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc nhún vai. Không biết xảy ra chuyện gì, Chesil chỉ có thể cẩn thận khẽ vuốt vai Raymond.

[ Hắn hình như cần nghỉ ngơi. Chesil, cùng ta về nhà thôi! Ngươi cũng cần nghỉ ngơi.]

Đề nghị của Penn lại bị Chesil lắc đầu từ chối, Penn thở dài, nghĩ thầm quên đi, dù sao mình cũng có việc cần làm. Dặn dò mấy câu, Penn liền đi khỏi phòng khám.

Chesil đột ngột nói một câu, lúc Raymond đang nghi hoặc không biết đối phương nói cái gì, đau đớn trên người liền truyền đến làm y cắn răng, thân thể bị lật qua, chờ y hồi hồn về từ trong thống khổ mới phát hiện, y đang ghé sấp trong ngực Chesil, mà Chesil đang ngồi dựa trên giường điều chỉnh tư thế.

Cảm giác mắc cỡ làm Ray nhịn không được giãy giụa, nhưng lời nói dịu dàng không rõ ý truyền đến bên vành tai cùng động tác nhẹ vuốt bả vai y làm không quá lâu sau y liền an tĩnh lại. Lụa vải mềm mại trên bạch bào sạch sẽ cùng mùi nước thuốc truyền đến, xương sống đau nhức không chịu nổi cũng do thay đổi tư thế mà thoải mái rất nhiều. Raymond cảm thấy Chesil có đôi khi rất thần kỳ, rõ ràng ngôn ngữ không thông, nhưng có thể hiểu được y suy nghĩ cái gì… Bất quá, trừ sự kiện bình nước tiểu kia.

Hồi tưởng tình cảnh lúng túng muốn giết người lúc trước, Raymond thở dài, nếu có thể câu thông cùng Chesil như đồ đểu kia là được rồi, tuy thời tiết rất nóng, nhưng nhiệt độ cơ thể Chesil lại không khiến y khó chịu, nhịp đập truyền đến từ ngực cũng dễ chịu đến mức làm y buồn ngủ.

“ Ray.”

Nghe thấy Chesil gọi mình, Raymond cũng đáp lại kêu tên thanh niên một tiếng. Sau đó chợt nghe thấy Chesil bắt đầu nói bánh mì, nước, cho rằng hắn đói bụng, nhưng khi Chesil liên tục lặp lại từ đơn y đã dạy, Raymond cười. Chesil là muốn để y tiếp tục dạy hắn từ đơn sao? Xem đi, quả nhiên rất thần kỳ! Biết được đối phương cũng có ý muốn câu thông với mình, Raymond cười rất vui vẻ.

Raymond chịu đựng nghiêng thân thể đau âm ĩ, nhìn con ngươi đen đầy ý cười của đối phương. Y nâng cánh tay lên, điểm nhẹ một cái lên khóe mắt hắn.

“ Mắt.”

Đầu ngón tay tiếp tục trượt xuống.

“ Mũi.”

Lúc trượt đến cánh môi hình dạng rất đẹp của Chesil, ký ức bị hôn bỗng chốc ùa vào đầu, tuy Penn nói đây là một loại nghi thức, nhưng y chung quy vẫn cảm thấy có chút ý ái muội bên trong. Raymond hơi hoảng loạn thu hồi tay, ngay cả âm điệu phát âm cũng run rẩy.

Ngay sau đó, Chesil học động tác của Raymond, vươn tay xoa má Raymond, dùng âm thanh trầm thấp lặp lại từ vừa mới học được, mà động tác trên tay thay vì nói là chỉ, không bằng nói là đang vuốt ve, động tác quá mức dịu dàng làm Raymond nín thở, nhưng y cũng không cự tuyệt, chỉ nhắm mắt lại âm thầm thở dài.

Bình Luận (0)
Comment