Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 32

Khi Raymond ý thức được mình bị đánh ngất tỉnh lại trong bóng đêm. Y ngồi dưới đất, từ cổ tay và mắt cá chân còn truyền đến cảm giác căng chặt, nói cho y biết mình bị trói. Raymond không chú ý tới đau đớn truyền đến từ đầu, dùng sức giãy giụa, nhưng toàn bộ cố gắng của y đều phí công, dây thừng trói tay chân ngược lại càng lúc càng chặt.

Là ai đánh y? Tại sao không giết y, ngược lại phí công trói y ở đây? Raymond thở hồng hộc ngẩng đầu lên mắng to trong lòng, con mẹ nó y thật xui xẻo! Hình như từ sau khi phát hiện phòng bí mật chết tiệt kia, y liền liên tục gặp thương tổn, y vẫn có thể sống đến bây giờ coi như là thượng đế ban ơn? Thật hy vọng lúc này không phải kết cục xui xẻo của y. Raymond cười tự giễu tiếp tục giãy giụa thân thể, dây thừng ma sát gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Đột nhiên, từ xa truyền đến tiếng bước chân mơ hồ. Raymond hô to như bắt lấy hy vọng, sau khi âm cuối tiếng kêu cứu của y biến mất trong bóng đêm, xung quanh lại trở nên vắng vẻ, Raymond vểnh tai cẩn thận lắng nghe. Bóng tối giống như vải bọc bao trùm hai mắt y, mà bên kia hình như có thứ gì đó quái lạ lại tà ác vượt quá sức tưởng tượng của Raymond đang chăm chú vào y, y gần như có thể cảm thấy nó đang đến gần, chậm rãi, làm y không thể phòng bị.

“ Có ai không?” Raymond cảm thấy nhịp tim mình đã bắt đầu tăng tốc, âm thanh xoạch xoạch xoạch lại vang bên tai, y lại hỏi một câu, nhưng cũng không có người đáp lại. Raymond muốn thuyết phục bản thân đó chỉ là tiếng gió dần mạnh lên, nhưng cũng không thành công. Chẳng lẽ có người hay thú gì? Nhưng y cũng không thấy gì! Y cố gắng chớp con mắt chua xót muốn nhìn được gì đó, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh tối đen không chút biến hóa.

Sát một tiếng, bóng tối được chiếu sáng, Raymond theo bản năng nhắm mắt lại tránh né ánh sáng bất ngờ. Khi y ngẩng đầu lần thứ hai, đập vào mắt chính là gã đàn ông trong dự liệu, kẻ đó phảng phất như quái vật bò ra từ trong ác mộng của y, Ammut. Trên khuôn mặt vốn đã xấu xí không chịu nổi của Ammut đang liên tục trào ra máu đen, gã giơ cây đuốc phát ra tiếng cười chói tai.

“Ông… Không phải tới cứu tôi sao?” Không phải nghi vấn, Raymond rất chắc chắn đáp án này, y giương mắt căm tức nhìn quái vật trước mắt, hiện tại ngoại trừ tức giận ngập tràn, nhiều hơn nữa chính là nhục nhã. Penn chết tiệt nói đúng! Tình cảnh hiện tại của y giống như bị chó hoang đã cứu cắn ngược cho một cái! Nếu tay không bị trói, y thật muốn hung hăng quất mình mấy bạt tay.

“ Allah trên cao!” Ammut cười quái dị đi đến bên cạnh, châm toàn bộ đèn trên tường. Raymond chớp mắt mấy cái, sau khi hoàn toàn thích ứng ánh sáng, bắt đầu quan sát tình cảnh bản thân! Trước mắt là một căn phòng kỳ quái, trên bốn vách tường đan đầy mạng nhện có khắc hình thần chết Anubis* Ai Cập cổ, chính giữa bức tranh là một người nằm ngửa, trong tay Anubis còn cầm một cái nhìn như tim của… Raymond rùng mình một cái, ánh mắt y lập tức bị giường đá cao ngất trong phòng hấp dẫn, y thấy rõ chính giữa chiếc giường đá đã được quét tước có vết thẩm thấu đen nhánh, trong lòng nổi lên dự cảm không lành.

Lúc này, Ammut từ bên hông lấy ra một con dao găm quân dụng, lưỡi dao lóe ra ánh sáng rét lạnh dưới ánh lửa, mà mảnh vải bọc chuôi dao sớm đã bị máu nhiễm đen. Máu Raymond nháy mắt tuột xuống tận mặt đất, y liều mạng giãy giụa cổ tay muốn thoát ra, nhưng y động đậy một cái, dây thừng trói chặt y liền cắm sâu hơn vào da thịt.

“ Ammut, ông nghe tôi nói, trong di tích chúng ta phát hiện chắc chắn có kho báu! Ông thả tôi ra, chờ sau khi ra ngoài tôi nhất định cho ông rất nhiều tiền!” Raymond cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh thuyết phục quái vật trước mắt! Nghe y nói, Ammut dừng động tác cúi thân, sau đó gã dùng dao lau máu trên má xuống, vươn đầu lưỡi đen vàng liếm đi, cảnh tượng này làm Raymond nhịn không được muốn ói. “Thả tôi ra, tôi cho ông hai trăm bảng Anh!” Raymond bất chấp tất cả ra giá, tuy chính y cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

“He he he…” Ammut vác thân đi đến bên cạnh Raymond, vươn tay cắt đứt dây thừng trên người y. Raymond động đậy thân thể thở ra, lại phát hiện đối phương chỉ cắt dây thừng đang cột y vào cọc gỗ! Còn chưa kịp nghi hoặc, Raymond cảm thấy mình thoáng cái bị khiêng lên, dùng sức ném lên giường đá, ngay lúc y muốn đứng dậy, Ammut dùng dao để ngay cổ y.

“….. Chờ, chờ một chút! Nếu ông cảm thấy không đủ, chúng ta có thể thương lượng lại! Năm trăm, năm trăm bảng Anh, thế nào!” Cảm giác cứng lạnh truyền đến trên cổ làm Raymond toàn thân run rẩy, Ammut dùng một tay khác từ trong ngực lấy ra một dụng cụ cắt gọt hình dạng quái dị, chỉ vào chóp mũi Raymond, cúi đầu nhìn y.

“ Tao phải giết chết mày, tất cả những kẻ khác cũng giết hết, kho báu nơi này toàn bộ đều là của tao!” Mùi ghê tởm phun ra từ miệng mũi gã làm Raymond buồn nôn một trận! “Quỷ lông vàng, tao phải làm mày thành xác ướp, xác ướp! Khặc khặc khặc…” Ammut đứng thẳng dậy bắt đầu cười điên cuồng như trúng thuốc, nước bọt gã liên tục chảy tới cằm, bộ dạng ghê tởm kia hoàn toàn chính là một kẻ điên! Nháy mắt, Raymond cảm thấy lưỡi dao trên cổ rời đi, y lập tức cong người dùng chân ra sức đạp qua. Bị trói thành sâu không thể tự do hoạt động, Raymond từ một góc giường đá ngã nhào xuống đất, tiếng bình gốm vỡ vụn phát ra xung quanh, Raymond không để ý đến đau đớn truyền đến quanh thân, giãy giụa thân thể về phía lối ra.

“ Tao phải giết mày!” Ammut nổi trận lôi đình trừng hai xông tới, bộ dạng hận không thể xé xác Raymond! Tim Raymond nhảy thẳng lên, trong nháy mắt đối phương hướng qua lại vươn chân đạp, nhưng bị chụp lấy mắt cá chân, quái vật cực mạnh cười quái dị xách y lên, máu nháy mắt xông vào não làm Raymond đầu choáng mắt hoa.

Ngay lúc Raymond tin mình chết chắc rồi, lại cảm thấy bị lay một cái, sau đó bị ném thật mạnh xuống đất, bụi đất tung lên cùng đau đớn truyền đến từ cổ làm Raymond muốn ngất xỉu, mà chết tiệt là y lại không bị ngã gãy cổ hay bị ném trúng mảnh vỡ sắc nhọn bên cạnh, mẹ nó coi như là quá tốt? Bên vành tai truyền đến tiếng đánh nhau làm Raymond trở người qua, nhìn lại hướng âm thanh truyền đến.

Lúc Raymond thấy người đang vật lộn với Ammut là ai, y quả thực không thể hình dung cảm thụ trong lòng, y lại được người này cứu ra từ trong tuyệt vọng, thật đáng chết! Raymond lắc đầu bỏ qua cảm giác làm mũi y xót xót, hiện tại tình hình vẫn chưa thể thả lỏng, Chesil rõ ràng không phải đối thủ của quái vật khốn nạn kia. Raymond lung lay ngồi dậy, vươn tay sờ một mảnh gốm sứ muốn cắt đứt dây thừng trên tay.

“ Mau coi, chết tiệt!” Raymond nhịn không được thấp giọng mắng, không để ý đau đớn cắt trúng da thịt, liều mạng cắt dây thừng trên cổ tay.

Cùng lúc đó, Chesil nhanh chóng dùng sức đấm vào cằm Ammut, nhưng nắm tay hắn như nện lên đá, Ammut quay đầu làm cằm kêu rắc rắc, hình như một đấm này đối với gã hoàn toàn không có tác dụng! Gã kéo khóe miệng bắt đầu đánh trả, Chesil co người tránh né, nhưng hắn không ngờ Ammut vung một tay khác qua, hắn bị đánh mạnh vào bụng, bất khả kháng đập lên tường, Ammut lộ ra nụ cười đắc ý tiến lên phía trước tóm lấy Chesil không ngừng ho khan, dùng sức bóp cổ hắn, nheo mắt lại như đang hưởng thụ khoái cảm từng chút đoạt đi sinh mệnh con mồi.

Mặt Chesil căng đến đỏ bừng, gân xanh trên thái dương cũng muốn nổ ra, hắn vươn tay móc vào mắt Ammut, nhưng đau đớn cũng không làm quái vật này buông tay, ngược lại càng thêm hưng phấn gia tăng lực trên tay.

Chesil cảm thấy mạch máu mình muốn nứt toác, tai hắn kêu ong ong, trong tạp âm kia đột ngột xuất hiện một âm thanh quen thuộc nhưng vời vợi thăm thẳm.

[[…. Quấy rầy…. Người yên giấc…. Đều…]]

Lúc Raymond vừa có được tự do đang chuẩn bị đứng dậy cứu Chesil, động đất thình lình xảy ra lại làm y bị ném trở về chỗ cũ, cả ngọn núi không ngừng rung rinh phát ra tiếng nổ ầm ầm vang dội, cát bụi cùng đá vụn liên tục rơi xuống từ trên đỉnh đầu, ngay lúc Raymond cho rằng họ sẽ bị chôn sống, chấn động đình chỉ. Y mở mắt ra, ánh đuốc trên bốn vách tường chỉ còn lại một, cả phòng tối xuống, tiếng kêu thảm thiết chói tai đột ngột truyền đến, Raymond cuống quít quay đầu tìm kiếm bóng dáng Chesil, đúng lúc này, y quả thực không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt! Raymond dùng bàn tay dơ bẩn dụi dụi mắt, cảnh tượng trước mặt vẫn không thay đổi.

Một bóng đen khủng khiếp, không phải người cũng không phải bất cứ sinh vật nào y từng thấy qua, giống như một đám sương khói có sinh mệnh đang quấn quanh thân thể Ammut, đang gặm nuốt —- đúng, là đang gặm nuốt! Y có thể thấy cái đầu của Ammut – còn sống toàn thân lại giật giật – xuất hiện một lỗ thủng to, tựa như bị dã thú tấn công cắn ra, óc cùng máu tươi phun tung tóe bị khói đen hút đi, đầu tiên là đầu, tiếp theo là thân thể, ngay cả một chút máu thịt cũng không lưu lại.

Raymond toàn thân cứng ngắc trơ mắt nhìn một người sống bị quái vật vô danh cắn nuốt. Nếu trước mắt không phải ác mộng, cũng không phải ảo giác, vậy cái y đã thấy rốt cuộc là gì! Sau khi hoàn toàn tiêu diệt Ammut, bóng đen kia nổi trong không trung như đang tìm kiếm gì đó, vốn đang lo lắng cho an nguy của Chesil, tim Raymond gần như đình chỉ, bóng đen kia lại xông tới y!

Đừng!! Raymond theo bản năng vươn hai tay làm ra động tác ngăn cản vô lực, nhưng trong nháy mắt bóng đen sắp sửa tiếp cận y—–

Nhẫn trên tay trái y đột ngột phát ra hào quang màu vàng kim chói mắt, bóng đen kia hét lên một tiếng liền biến mất tăm, chuyện xảy ra nháy mắt này làm Raymond không thể phản ứng, trong ánh sáng u ám lại tối xuống, y chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền, sơ mi sớm đã bị mồ hôi thấm đẫm, pha lẫn đất cát dính dính trên người.

“ Ray, em có sao không?” Giọng nói trầm đục, Chesil lảo đảo chạy qua nắm lấy Raymond cứng ngắc vẫn giơ hai tay trên không trung, bàn tay lạnh lẽo truyền đến một chút nhiệt độ, Raymond chớp chớp mắt, nhìn Chesil vẻ mặt lo lắng.

“Che…. sil. Ban nãy….” Hồi hồn về từ trong sợ hãi, Raymond toàn thân run rẩy không thể ngừng lại, y quay đầu chằm chằm nhìn bóng tối phía sau Chesil, sợ trong nháy mắt sẽ lại có thứ gì đó đánh tới họ.

“ Không có việc gì, đã không có việc gì…” Chesil ôm Raymond run rẩy vào trong ngực, nhẹ vuốt lưng y. Không quá một hồi, thân thể căng chặt của người trong ngực dần thả lỏng, trầm trầm nức nở lên. Chesil ôm chặt Raymond, cau mày hôn tóc vàng dính đầy cát bụi của y, bên vành tai ngoại trừ tiếng thút thít kìm nén của Raymond còn…

[[…. Hắn bị bóng tối cắn nuốt, trên danh sách vĩnh viễn xóa đi tên hắn… Đây là hình phạt hắn vốn phải chịu! Đôi cánh Tử thần buông xuống…]]

Chesil nhắm mắt lại cố gắng làm bản thân không chú ý tới tiếng ngâm nga truyền đến trong bóng đêm. Nhiệt độ trong ngực làm hắn an tâm, hắn hầu như cho rằng mình sẽ mất đi người này, hồi tưởng cảnh tượng không thể tưởng tượng trước đó, hắn nhịn không được nghi ngờ, tại sao lời nguyền của Pharaoh lại xuất hiện vào lúc này? Tại sao lại tìm tới Raymond? Mà hết thảy những thứ này đều vẫn là một câu đố…

Anubis: Thần phán xét và là thần ướp xác có đầu chó sói, biểu tượng là cái đập lúa (hoặc là lưỡi hái) và cán cân công lí (là anh em của thần Horus).

Bình Luận (0)
Comment