Bức Họa Chết Người

Chương 2

CÓ PHẢI ĐÓ LÀ ĐỨA TRẺ TỘI NGHIỆP CỦA CÔ KHÔNG?

Cái tên Sunny Ridge đã đến như thế nào thật khó mà giải thích. Không có chi nổi bật về giải đất hẹp này cả. Mặt đất thì bằng phẳng, nổi tiếng thích hợp cho những cư dân lớn tuổi. Nơi đó là một khu vườn rộng mênh mông, dù không có chi nổi bật. Đó là một toà nhà lớn cân đối thời Victorian được bảo quản giữ gìn tốt. Có một số cây xanh đầy bóng mát dễ chịu, một dạng cây leo xứ Virginia bò dọc bên toà nhà, hai con khỉ hình rối tạo cho khung cảnh vẻ lạ mắt. Nhiều ghế băng đặt ở những nơi thuận tiện để sưới nắng, cũng có một hai ghế ngồi trong vườn với một hàng hiên râm mát để những bà già có thể ngồi tránh ngọn gió hướng đông.

Tommy bấm chuông cửa trước rồi anh và Tuppence được một phụ nữ còn trẻ mặc chiếc áo choàng bằng nylon trông khá căng thẳng đón vào. Cô ta dẫn họ vào phòng khách nhỏ nói giọng gần đứt hơi, " tôi sẽ gọi cô Packard. Cô ấy đang đợi ông bà và một lát nữa cô xuống. Có đợi một chút ông bà không phiền chứ, chỉ tại bà Carraway. Bà ấy ở đó và lại nuốt cái đê, ông bà hiểu chứ."

- Làm sao mà bà ấy lại làm một chuyện như thế được? Tuppence hỏi, kinh ngạc.

- Vì niềm vui, người quản gia giải thích ngắn gọn. Luôn luôn làm thế.

Cô ta đi ra còn Tuppence ngồi xuống nói giọng trầm tư, ‘em không nghĩ mình lại thích nuốt một cái đê. Khi xuống cổ nó sẽ tràn đầy những bong bóng khủng khiếp. Anh có nghĩ vậy không?’

Tuy nhiên họ không phải đợi lâu, trước khi cánh cửa lớn mở ra và cô Packard bước vào, xin lỗi họ. Cô là một phụ nữ to béo, tóc hung hung đỏ hơi vàng chừng năm mươi tuổi với cái vẻ trầm tĩnh có năng lực mà Tommy luôn luôn thích.

- Tôi rất tiếc đã để ông bà chờ, ông Beresford, cô nói. Bà có khoẻ không, bà Beresford, tôi rất vui bà lại đến.

- Tôi nghe nói ai đó nuốt một cái gì đó, Tommy đáp.

- Ô, Marlene nói với ông chứ gì? Vâng, đó là bà Carraway. Bà ấy luôn nuốt đồ vật. Rất khó khăn, bởi vì không phải lúc nào người ta cũng trông chừng họ được. Dĩ nhiên người ta biết trẻ con cũng làm thế, nhưng đối với một bà già thì thật là khôi hài khi coi đó là một sở thích, phải không? Tuổi già thống ngự bà ấy, ông biết không. Mỗi năm bà ấy càng tệ. Hình như không có chi làm hại bà ấy được, việc nuốt đồ vật là việc vui nhất.

- Có lẽ cha bà ấy là một người nuốt gươm à. Tuppence phỏng đoán.

- Bà Beresford, ấy là một ý kiến rất thú vị. Có lẽ điều đó giải thích mọi việc. Cô ta nói tiếp, tôi sẽ bảo cô Fanshave là ông đến, ông Beresford. Tôi không biết bà ấy có thật hiểu không. Ông biết đấy, bà ấy luôn không để ý.

- Dạo sau này dì ấy thế nào?

- Bây giờ thì bà ấy đang nhanh chóng yếu đi. Tôi e là, cô Packard vẫn giọng dễ chịu. Người ta thật ra không biết bà ấy hiểu được bao nhiêu và không hiểu được bao nhiêu. Tôi đã bảo bà ấy tối qua và bà ấy nói chắc là tôi nhầm bởi vì đang học kì. Dường như bà ấy nghĩ ông vẫn còn đi học. Những sinh linh già khốn khổ, đôi khi họ lẫn lộn mọi việc, đặc biệt ở ngoài giờ. Tuy nhiên, sáng ni khi tôi nhắc bà về chuyến viếng thăm của ông, bà chỉ nói hoàn toàn không thể được bởi vì ông đã chết. Ô. Cô Packard vui vẻ nói tiếp, tôi mong bà sẽ nhận ra ông khi bà thấy ông.

- Sức khỏe của bà ấy thế nào? Như mọi khi chứ?

- Có lẽ cũng hi vọng thế. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ bà ấy sẽ ở với chúng tôi bao lâu nữa. Trong một chừng mức nào đó bà ấy không đau đớn lắm nhưng tình trạng trái tim bà không tốt hơn mấy cả. Thật ra, nó còn xấu hơn. Vì vậy tôi nghĩ tôi muốn ông biết đã thế thì thà chuẩn bị trước còn hơn, để cho nếu bà ấy có thình lình ra đi cũng không phải gây sốc cho ông.

- Tôi mang cho dì ấy ít hoa. Tuppence nói.

- Và một hộp sô cô la, Tommy tiếp lời.

- Tôi bảo đảm là ông bà tử tế lắm mà. Bà ấy sẽ vui lắm đấy. Ông vui lòng lên bây giờ chứ?

Tommy và Tuppence đứng dậy theo cô Packard rời khỏi phòng. Cô dẫn họ lên cầu thang rộng. Khi đi ngang một trong những căn phòng trong hành lang trên lầu, thình lình cửa mở và một phụ nữ nhỏ bé cao chừng 1m50 rảo bước ra ngoài, gọi lớn giọng the thé, " Tôi muốn coca của tôi. Tôi muốn coca của tôi. Vú Jane đâu rồi? Tôi muốn coca của tôi. "

Một người đàn bà trong bộ đồng phục y tá từ phòng bên cạnh đi nhanh tới trước nói, " đây, đây, được rồi. Me sẽ có coca của me. Me đợi hai mươi phút nữa nhé."

- Không, tôi không đợi được, vú. Đó không phải là sự thật. Tôi chưa uống coca. Tôi khát.

- Nếu me thích me sẽ có một tách nữa.

- Tôi chưa có tách nào làm sao tôi có thêm tách khác chứ.

Họ bước đi và cô Packard, sau một cái vỗ nhẹ lên cánh cửa cuối hành lang, mở cửa ra và họ bước vào.

- Cô đây rồi, cô Fanshawe, cô nói nhanh. Có cháu trai đến thăm cô đây. Dễ thương chưa nào?

Trong một chiếc giường gần cửa sổ một bà già ngồi dậy thật lẹ làng trên đống gối cao. Bà ta có mái tóc màu xám sắt, một khuôn mặt gầy nhăn nheo với một chiếc mũi lớn, sóng mũi cao và một vẻ phản đối thường lệ. Tommy bước tới gần.

- Xin chào, dì Ada. Dì mạnh giỏi chứ?

Dì Ada không chú ý tới anh, mà giận giữ nói với cô Packard.

- Tôi không hiểu cô muốn gì bằng cách dẫn người quý tộc kia vào phòng ngủ một quý bà, bà nói. Sẽ không phải là tư tưởng đúng trong suốt thời son trẻ của tôi! Bảo tôi thật sự hắn là cháu trai của tôi! Anh ta là ai? Một thợ sửa ống nước hay thợ điện?

- Nào, nào, thế là không dễ thương chút nào cả, cô Packard nói dịu dàng.

- Con là cháu dì đây, Thomas Beresford. Tommy đưa hộp sô cô la ra trước. Con mua cho dì một hộp sô cô la đây nè.

- Anh không cần thuyết phục ta. Ta biết loại người như anh mà. Anh sẽ nói cái gì đó. Còn bà này là ai? Bà chiếu tướng Tuppence với vẻ nhờm tởm.

- Cháu là Prudence, cháu gái của dì. Prudence. Bà Beresford đáp.

- Thật là một cái tên kì cục. Nghe như tên của một con hầu chuyên phục vụ ở phòng khách. Ông chú Mathew có một đầy tớ chuyên phục vụ phòng khách tên Comfort và một hầu gái tên Rejoice - the - Lord. Methodist là tên cô. Nhưng ngay sau đó bà dì Fanny chấm dứt cái trò đó. Bảo cô ta sẽ được gọi là Rebecca miễn là cô ở trong Nhà của bà.

- Cháu mua cho dì ít bông hồng. Tuppence nói.

- Tôi không cần bông hồng trong phòng một người bịnh. Dậy lên tất cả mùi oxyen.

- Tôi sẽ đặt nó trong một cái lọ hoa cho me. Cô Packard nói.

- Cô đừng làm chi hết. Cô phải biết lúc này tôi hiểu mình muốn gì chứ.

- Hình như tình trạng sức khoẻ dì tốt, dì Ada à. Có cơ may điều chỉnh được đó, cháu dám nói thế. Beresford nói.

- Có thể anh đánh giá đúng. Anh muốn gì bằng cách xưng là cháu trai của tôi? Anh nói tên anh là gì kia? Thomas hả?

- Dạ. Thomas hay Tommy.

- Chưa bao giờ nghe tên anh cả. Ta chỉ có một cháu trai hắn tên là William. Bị giết trong chiến tranh vừa qua. Việc ấy cũng tốt. Nếu còn sống hắn còn tệ hơn. Ta mệt. Dì Ada nói rồi tựa lưng vào gối và quay về phía cô Packard.’ ‘Đem họ đi. Lẽ ra cô không nên để người lạ vào phòng tôi.

- Tôi nghĩ một cuộc viếng thăm ngắn ngủi dễ thương có thể làm me vui lên. Cô Packard thản nhiên.

Dì Ada buông một tiếng cười khẩy thô tục.

- Đươc rồi, Tuppence vui vẻ nói. Tụi cháu sẽ đi. Cháu để bông hồng lại. Có thể dì sẽ thay đổi ý kiến về chúng. Đi nào, Tommy. Cô quay về hướng cánh cửa.

- Tạm biệt, dì Ada. Cháu rất tiếc dì không nhận ra cháu.

Dì Ada im lặng cho đến khi Tuppence đi khuất ngoài cánh cửa với cô Packard và Tommy theo sau cô.

- Trở lại, cháu. Dì Ada cao giọng. Dì hoàn toàn biết cháu. Cháu là Thomas. Cháu thường có mái tóc đỏ. Màu cà rốt, đó là màu tóc cháu. Trở lại, dì sẽ nói chuyện với cháu. Dì không cần con đàn bà đó. Không tốt việc nó giả vờ là vợ cháu, dì hiểu rõ mà. Đừng mang loại dàn bà đó đến đây. Hãy đến ngồi xuống trong cái ghế này và kể cho dì nghe về mẹ cháu. Cô đi đi, dì Ada thêm vào như kiểu tái bút, vẫy tay về phía Tuppence đang lưỡng lự nơi ngưỡng cửa.

Tuppence rút lui ngay lập tức.

- Hôm nay bà ấy toàn nổi cơn bực tức, cô Packard điềm tĩnh nói khi họ đi xuống lầu.’ Đôi khi, cô biết không, bà ấy cũng có thể thật sự vui vẻ . Cô khó mà tin được lắm.

Tommy ngồi xuống một cái ghế được chỉ cho mình bên cạnh dì Ada và đưa ý kiến nhẹ nhàng rằng mình không thể kể nhiều về mẹ vì bây giờ bà đã chết gần bốn mươi năm rồi. Dì Ada thản nhiên trước lời phát biểu này.

- Hãy tưởng tượng đi, bà nói, có phải đã lâu như thế không? Ư, thời gian đi nhanh quá. Bà nhìn anh săm soi từ trên xuống. Tại sao cháu chưa lấy vợ? Kiếm một người đàn bà dễ thương có năng lực để săn sóc cháu. Cháu đang gì đi, cháu biết mà. Cháu đang đi lại với tất cả bọn đàn bà dễ dãi đem chúng đến nhà ai rồi trò chuyện giống như chúng là vợ cháu.

- Cháu có thể hiểu rằng, lần tới đến thăm dì tốt hơn hết cháu bảo Tuppence mang theo những bức thư ngắn hồi đám cưới cô ấy.

- Biến cô ta thành một người đàn bà chân thật ư?

- Chúng cháu cưới nhau trên ba mươi năm rồi. Chúng cháu có một trai và một gái, cả hai đều có vợ có chồng hết rồi.

- Cái phiền là, dì Ada khéo léo thay đổi đề tài, không ai kể cho ta bất cứ chuyện gì. Nếu anh chu cấp tiền bạc cho ta cho đến ngày -

Tommy không cãi lại. Có một lần Tuppence đã dành cho anh một phán quyết quan trọng của toà án.’ Nếu bất cứ kẻ nào trên sáu mươi lăm tuổi có lỗi với anh, đừng bao giờ cãi lại. Đừng bao giờ nói mình có lí. Xin lỗi ngay lập tức và nhận tất cả lỗi về mình và bảo đó là lỗi của tôi tôi không bao giờ tái phạm nữa.’

Giờ phút này việc đó xảy đến với Tommy với một quyền lực chắc chắn thuộc lãnh vực có dính líu đến dì Ada, mà thật ra thì luôn như thế.

- Cháu rất tiếc, dì Ada, anh nói. Cháu sợ là, người ta có khuynh hướng quên lãng khi thời gian trôi qua. Không phải ai cũng có một kí ức tuyệt vời về quá khứ. Anh tiếp tục nói không đỏ mặt.

Dì Ada cười tự mãn. Không còn từ nào khác cho việc này sao. Cháu có cái gì khác cơ. Ta tiếc ta tiếp cháu khá thô lỗ, nhưng ta không lo chuyện bị áp đặt. Cháu không bao giờ hiểu rõ nơi này. Họ cho bất cứ ai vào thăm cháu. Bất kì lúc nào. Nếu ta nhận tiếp mọi người vì những gì họ nói họ là, có thể họ sẽ có ý định cướp và giết ta trong giường.

- Ồ, cháu không nghĩ điều đó có thể xảy ra.

- Cháu không bao giờ biết cả, dì Ada đáp. Những chuyện cháu đọc trong các báo. Và những chuyện người ta đến kể với cháu. Dì cũng không tin mọi việc dì được nghe kể. Nhưng dì giữ kín sự cảnh giác cao độ. Cháu có tin không, ngày nọ họ mang tới một người đàn ông xa lạ

- trước đây chưa bao giờ gặp ông ta. Gọi ông ta là Dr. William. Bảo ta Dr. Murray đi nghỉ hè xa và ông này là người cọng sự mới của ông ấy. Bạn cộng sự mới! Làm sao ta biết hắn là bạn cộng sự mới của ông ấy? Hắn chỉ nói hắn là thế, và chỉ có vậy.

- Có phải ông ta là người cộng sự mới không?

- Thật ra là thế. Dì Ada đáp, hơi phiền lòng vì bị đánh lạc hướng, thật sự ông ta là người cọng sự. Nhưng không ai có thể biết chắc được. Ông ta đó, lái xe hơi lên về, mang theo loại hộp màu đen, mà những bác sĩ thường mang theo để đo huyết áp - nếu không có gì khác. Nó giống như cái hộp ma thuật mà người ta thường nói đến nhiều. Nó là của ai, Joanna Southcott ấy?

- Không, cháu nghĩ chuyện này hơi khác. Một dạng lời tiên tri.

- Ta hiểu. Quan điểm của dì là bất cứ ai đều có thể vào một chỗ như thế này và xưng ông ta là một bác sĩ, ngay lập tức tất cả bọn y tá sẽ cười khúc khích tự mãn //và nói vâng, thưa bác sĩ, dĩ nhiên rồi, thưa Bác sĩ, và hầu như đứng nghiêm để chú ý, những đứa con gái điên! Và nếu như bịnh nhân thề tôi không hề biết người đàn ông đó, họ chỉ nói rằng bà ta quên lãng và quên mọi người. Ta không bao giờ quên một khuôn mặt nào hết. Dì Ada quả quyết. Ta chưa bao giờ quên. Dì Caroline của cháu thế nào rồi? Trong một thời gian dì không nghe tin tức của cô. Con đã từng gặp dì ấy rồi phải không?

Tommy nói, gần như xin lỗi, rằng dì Caroline đã chết mười lăm năm rồi. Dì Ada nhận sự cáo chung này không chút buồn rầu. Sau rốt dì Caroline không phải là em ruột của bà mà chỉ là em họ.

- Mọi người dường như đang hấp hối, bà nói, với vẻ thích thú nào đó. Không có nghị lực. Đó là vấn đề của họ. Tim yếu, nghẽn động mạch vành, viêm phế quản mãn tính, viêm khớp - tất cả các chứng còn lại. Tất cả bọn họ đều là những giống người yếu đuối. Vì thế các bác sĩ đem lại cuộc sống cho họ. Cho họ những hộp và hộp, những chai và chai thuốc. Những viên thuốc màu vàng, màu tím, màu xanh, thậm chí cả những viên màu đen, tôi cũng không ngạc nhiên. U! Họ thường dùng mật đường và lưu huỳnh trong thời bà ngoại tôi. Tôi cá là nó cũng tốt như bất cứ thứ gì khác. Giữa sự chọn lựa mật đường và lưu huỳnh để uống hay để trở nên khoẻ mạnh, lần nào bạn cũng chọn sự khoẻ mạnh. Bà gật đầu thỏa mãn.’không thể tin mấy ông bác sĩ được, phải không nào? Không ngay cả khi đó là một vấn đề mang tính chuyên nghiệp - một số là mốt thời thượng - người ta kể lại với tôi hiện có nhiều chuyện đầu độc đang tiến hành ở đây. Kiếm tim để mổ, người ta nói với tôi thế. Tôi không nghĩ đó là sự thật. Cô Packard không phải là hạng người bênh vực cho chuyện ấy.

Cô Packard xuống lầu, chỉ một phòng khởi đầu tiền sảnh, nhẹ nhàng xin lỗi.

- Tôi rất tiếc về chuyện này, bà Beresford, nhưng tôi mong bà hiểu với người già là thế nào. Họ cưu mang những tưởng tượng, sự thù ghét rồi khăng khăng bám lấy.

Hẳn rất khó khăn khi điều khiển một chỗ như thế này.

- Thật ra không khó lắm, tôi cảm thấy thích thú việc mình làm và tôi cũng yêu tất cả bọn họ. Cô biết đấy, người ta đâm ra yêu những người mà người ta phải chăm sóc. Tôi muốn nói, họ có những thói quen và những sự hiếu động của riêng họ, nhưng quản lí họ hoàn toàn dễ thôi, nếu cô biết cách.

Tuppence nghĩ cô Packard chính là một trong những người hiểu biết cách làm thế nào.

- Thật ra họ giống trẻ con. Cô Packard cười dễ dãi. Chỉ trẻ con mới vượt quá lô gic đôi khi làm cho sự việc trở nên khó khăn đối với chúng. Nhưng những bà già này đều phi lô gic cả, bằng những gì cô nói với họ họ cần được bảo đảm những gì họ muốn tin. Sau đó, họ khá hạnh phúc. Nơi đây tôi có một nhóm bạn rất dễ thương. Những người kiên nhẫn, tánh tình hoà nhã, không thông minh lắm bởi vì nếu cô có những người thông minh chắc chắn họ rất nóng nảy. Vâng, cô Dônvan, cái gì thế?

Cô quay lại một phụ nữ trẻ với chiếc gọng kính đang chạy xuống thang lầu.

- Lại bà Lockett nữa. Cô Packard. Bà ấy bảo bà ấy đang hấp hối và cần gọi bác sĩ ngay.

- Lần này thì bà ấy hấp hối vì cái gì? Cô Packard nói không chút xúc động.

- Bà ấy nói có nấm trong món ninh ngày hôm qua và chắc chắn phải có nấm mốc trong đó vì thế bà ấy bị nhiễm độc.

- Đó là một chuyện mới. Tốt hơn tôi nên lên lầu gặp bà ấy. Rất tiếc phải rời bà, bà Beresford. Bà hãy tìm nhật báo và tạp chí trong phòng kia mà đọc nhé.

- Tôi hoàn toàn ổn thôi. Tuppence đáp.

Cô đi vào căn phòng được chỉ cho mình. Đó là một căn phòng vui mắt nhìn ra vườn hoa, với những cửa sổ Pháp mở. Phòng có ghế bành, trên bàn có bình hoa. Một bức tường có những kệ sách gồm có sách phiêu lưu và tiểu thuyết hiện đại, cũng là những gì có thể coi như vật được ưa thích của tuổi già mà nhiều người cùng nằm viện có thể vui mừng khi gặp lại lần nữa. Có tạp chí trên một cái bàn.

Vào lúc đó chỉ có một người trong phòng. Một bà già với mái tóc trắng chải ngược về phía sau đang ngồi trong một ghế tựa, và đang nhìn vào li sữa trong tay. Bà ta có một khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, mỉm cười ngó Tuppence vẻ thân thiện.

- Xin chào, bà ta nói. Cô đến để ở đây hay cô đang viếng thăm?

- Tôi đang viếng thăm. Tuppence đáp. Tôi có một bà dì ở đây. Bây giờ chồng tôi đang ngồi với bà. Tôi nghĩ có lẽ hai người đã có ngay những đòi hỏi quá sức chịu đựng.

- Cô nói rất sâu sắc. Bà ta nhấp một ngụm sữa với vẻ thích thú. Tôi tự hỏi - không tôi nghĩ chuyện đó sẽ ổn thôi. Cô muốn uống chút gì không? Trà hay cà phê? Tôi rung chuông nhé. Ơ đây họ ép buộc lắm.

- Không cám ơn. Tuppence lắc đầu. Thôi ạ.

- Hay có lẽ một li sữa vậy. Hôm nay không có thuốc độc.

- Không, không. Sữa cũng thế. Chúng tôi sẽ không dừng đây lâu lắm đâu.

- Nếu cô hoàn toàn tin chắc - nhưng có chi phiền phức đâu, cô biết mà. Không ai nghĩ có bất cứ chuyện gì phiền phức ở đây cả. Trừ phi cô đòi hỏi cái gì đó không thể thực hiện được.

- Tôi lại dám nói bà dì mà chúng tôi đang thăm lại đòi hỏi những điều không thể thực hiện được. Bà ấy là cô Fanshawe. Cô nói thêm.

- Ô, cô Fanshawe ấy à. Bà già đáp. Ô vâng.

Một cái gì đó dường như đang kềm chế bà ta lại nhưng Tuppence vẫn vui vẻ nói.

- Đúng ra tôi nên tưởng tượng dì ấy là một người khá thô bạo chứ. Dì ấy luôn như vậy mà.

- Phải thật ra thì có thế thật. Tôi quen với việc có một bà dì, bà ấy giống hệt như thế, đặc biệt khi bà ấy già. Nhưng tất cả bọn tôi đều yêu mến dì Ada. Cô ấy có thể rất, rất vui nếu cô ấy muốn. Về mọi người ấy mà, cô biết đấy.

- Vâng, tôi dám nói dì ấy có thể thế lắm, Tuppence đáp. Cô suy nghĩ một hai phút, khảo sát dì Ada dưới ánh sáng mới mẻ này.

- Rất chua, bà già nói. Tên tôi là Lancaster, nhân tiện nói luôn, bà Lancaster.

- Tên tôi là Beresford.

- Tôi e là, đôi khi người ta cũng cần thưởng thức cái thú có một chút nham hiểm. Những mô tả của bà ta về một số ngừơi khách đến đây, và những điều bà ta nói về họ. Tất nhiên cô biết đấy, người ta không được làm thế., để tìm niềm vui nhưng họ vấn cứ làm.

- Bà sống ở đây bao lâu rồi?

- Khá lâu. Để tôi xem nào, bảy năm - tám năm. Phải, phải, chắc là hơn tám năm rồi. Bà ta thở dài. Người ta mất liên lạc với mọi chuyện. Và người khác cũng thế. Bất cứ bà con nào tôi còn lại đều ở ngoại quốc.

- Điều đó chắc khá buồn.

- Không, thật sự thì không. Tôi không lưu tâm đến họ lắm. Thật sự, tôi thậm chí cũng không hiểu họ rõ. Tôi có một chứng bịnh tệ hại - một căn bịnh cực kì tệ hại - và tôi cô đơn trong thế giới này, vì thế họ nghĩ sống tại một nơi như thế này sẽ tốt hơn cho tôi. Tôi nghĩ mình rất may mắn đã đến đây. Họ quá tử tế và sâu sắc. Và những khu vườn thì tuyệt đẹp. Tự tôi cũng hiểu rằng mình không nên sống một mình vì đôi khi tôi làm mọi việc rối tung lên, cô biết không. Rất lộn xộn. Bà ta vỗ vào trán. Tôi rối trí ở đây. Tôi lẫn lộn những thứ. Tôi không luôn luôn nhớ chính xác những gì đã xảy ra.

- Tôi rất buồn, Tuppence nói. Tôi tưởng người ta luôn luôn phải có một cái gì đó, phải không?

- Một số chứng bịnh gây đau đớn vô cùng. Ơ đây chúng tôi có hai người phụ nữ khốn khổ đang sống với chứng viêm khớp trầm trọng. Họ đau đớn kinh khủng. Vì thế tôi nghĩ không có chi quan trọng nếu người ta có một chút lẫn lộn về

những gì xảy ra và ở đâu, và họ là ai, và tất cả nếu không có chi khác. Dù sao đi nữa nó cũng không phải là nỗi đau đớn tự nhiên.

- Không, tôi nghĩ bà hoàn toàn có lí.

Cánh cửa mở ra một cô gái mặc áo choàng trắng bước vào với cái khay nhỏ trên có bình cà phê với cái dĩa có hai bánh bích quy, cô ta đặt xuống cạnh Tuppence.

- Cô Packard nghĩ rằng có thể bà cần một tách cà phê, cô nói .

- Ô. Cám ơn.

Cô gái lại bước ta và bà Lancaster nói.

- Của cô đó, cô thấy đấy. Họ rất sâu sắc, phải không nào?

- Vâng, thật thế.

Tuppence rót cà phê và bắt đầu uống. Trong một lúc hai người phụ nữ ngồi im lặng, Tuppence lấy dĩa bích quy mời nhưng bà già lắc đầu.

- Không cám ơn. Tôi chỉ thích sữa trơn của mình thôi.

Bà ta đặt cái li không xuống và ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ. Tuppence nghĩ có lẽ đây là giấc ngủ ngắn vào buổi sáng vì vậy cô giữ im lặng. Tuy nhiên thình lình, bà Lancaster dường như giật mình thức giấc lần nữa. Mắt bà mở to, bà nhìn Tuppence nói. ‘tôi thấy cô đang nhìn vô lò sưởi’.

- Ô, tôi ư? Tuppence hỏi lại, hơi giật mình.

- Vâng. Tôi tự hỏi - bà ta đưa người về phía trước rồi hạ thấp giọng - tha lỗi cho tôi, có phải đó là đứa con tội nghiệp của cô không?

Tuppence , hơi lùi lại, ngập ngừng.

- Tôi - tôi không nghĩ vậy.

- Tôi tự hỏi. Tôi nghĩ có lẽ cô đến vì lí do nào đó. Một kẻ nào đó phải đến một lúc nào đó. Có lẽ họ sẽ đến. Và nhìn vô lò sưởi. Đó là nơi nó ở, cô biết mà. Phía sau lò sưởi.

- Ô, Tuppence nói. Ô, có phải không?

- Luôn luôn cùng một lần, bà Lancaster thấp giọng. Luôn luôn cùng giờ đó. Bà ta nhìn lên chiếc đồng hồ trên giá treo trên lò sưởi. Tuppence cũng nhìn lên. Mười một giờ mười phút. Mười một giờ mười. Phải, luôn luôn cùng một giờ mỗi sáng.

Bà ta thở dài. Người ta không hiểu - tôi nói với họ cái tôi biết - nhưng họ không tin tôi!

Tuppence nhẹ người ngay lúc cánh cửa mở ra và Tommy đi vào. Cô đứng lên.

- Em đây. Em sẵn sàng rồi. Cô đi về hướng cánh cửa quay đầu lại nói, tạm biệt, bà Lancaster.

- Làm sao anh lên đây được? Cô hỏi Tommy khi họ xuất hiện trong phòng tiền sảnh.

- Sau khi em rời khỏi, như một ngôi nhà bốc lửa.

- Dường như em có một ảnh hưởng xấu với dì, phải không? Trong chừng mức nào đó, khá vui.

- Tại sao lại vui?

- Ơ tuổi em, Tuppence nói, với vẻ ngoài mảnh mai đáng chán với khuôn mặt xinh xắn đáng kính, thật dễ chịu khi nghĩ đem gán anh cho một người phụ nữ duyên dáng nhưng gợi tình gây tai hoạ chết người.

- Đồ ngốc, Tommy bóp chặt cánh tay cô tha thiết. Em đang vinh hạnh ở với ai thế? Bà ấy có vẻ là một quý bà yếu đuối xinh đẹp.

- Bà ấy rất đẹp, Tuppence đáp. Một sinh linh khốn khổ, em nghĩ thế. Nhưng là những con dơi bất hạnh.

- Những con dơi?

- Phải. Chừng như nghĩ có một đứa trẻ chết phía sau lò sưởi hay một cái gì đó tương tự. Bà ấy hỏi có phải là đứa trẻ tội nghiệp của cô không.

- Khá căng thẳng đấy. Tôi cho rằng hẳn nơi đây phải có một số người hơi điên, cũng như những người thân ruột già cả bình thường không có chi làm phìền họ

cả ngoài tuổi tác. Còn nữa, bà ấy cũng khá đẹp.

- Bà ấy đẹp chớ sao, Tuppence đáp. Đẹp và ngọt ngào, em nghĩ thế. Em tự hỏi chính xác những tưởng tượng của bà ấy là cái gì và tại sao.

Cô Packard bất ngờ xuất hiện lần nữa.

- Tạm biệt, bà Beresford. Tôi hi vọng họ đã mang cà phê cho bà rồi chứ?

- Vâng, cám ơn cô, họ mang rồi.

- Rất tử tế việc bà đã đến, tôi tin vậy. Cô Packard nói. Quay về hướng Tommy, cô nói,’ và tôi biết cô Fanshawe lấy làm vui chuyện ông đến thăm lắm chứ. Tôi rất tiếc cô thô lỗ với vợ ông.

- Tôi nghĩ chuyện ấy cũng cho dì nhiều niềm vui. Tuppence đáp.

- Phải, bà hoàn toàn có lí. Bà ấy thích thô lỗ với mọi người. Không may bà làm việc ấy khá tốt.

- Và bà thực hành nghệ thuật thường xuyên khi có thể. Tommy tiếp lời.

- Ông rất hiểu biết, cả hai người đấy.

- Bà già tôi đang nói chuyện, bà Lancaster, tôi nghĩ đó là tên bà?

- Vâng, bà Lancaster. Chúng tôi rất mến bà.

- Bà ấy - có phải là một người hơi kì dị?

- Bà ấy có nhiều tưởng tượng. Cô Packard cười dễ dãi. Ơ đây chúng tôi có nhiều người giàu óc tưởng tượng. Họ là những người hoàn toàn vô hại. Nhưng - họ ở đó. Những sự việc họ tin đã xảy tới cho họ. Hay cho những người khác. Chúng tôi cố không chú ý, không khuyến khích họ. Chỉ cố làm cho điều ấy ít quan trọng hơn thôi. Tôi nghĩ thật ra đó chỉ là sự sử dung óc tưởng tượng, một thứ ảo giác họ thích đắm mình vào. Một cái gì đó kích thích hay buồn rầu và bi kịch. Cái đó không quan trọng. Nhưng không phải là sự ngược đãi chứng điên cuồng, tạ ơn Chúa. Không bao giờ là điều ấy.

- Chuyện ấy qua rồi, Tommy nói với tiếng thở dài, khi anh chui vào xe. Chúng mình không cần đến nữa ít nhất trong sáu tháng.

Nhưng họ không cần đi thăm bà trong sáu tháng, vì ba tuần sau dì Ada chết trong giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment