Bức Nam Vi Thê

Chương 1.2

Cứ như vậy quyết định xuống núi. Ngồi ở căn phòng ở tửu lâu, Phượng Cửu Thiên nhìn một bàn đầy những món ngon mỹ vị lại không có lòng dạ nào mà cầm đũa, trong đầu hắn vẫn là những hình ảnh kinh người đã thấy khi ở Hà Hoa sơn trước đây.

“Không nghĩ tới a, Niếp Thập Phương ngươi vì sao cũng trở nên như vậy, lúc trước không phải thề chính mình sẽ không giống như Bách Xuyên cùng với Thiên Lí sao, kết quả vẫn như vậy? Bộ dạng đó xem ra có hơn bọn người kia chứ không hề thua kém.”

Phượng Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, ngoài mặt phẫn hận vì Niếp Thập Phương nhưng thật ra trong lòng hắn lại lo lắng cho hôn sự của mình.

Làm sao bây giờ a? Cứ tiếp tục như vậy, chính mình có phải sẽ theo bước của bọn họ hay không? Nếu lúc trước có người nói với hắn như vậy, Phượng Cửu Thiên sẽ cười đến nghiêng ngã, bất quá lúc này, tình thế thật sự nghiêm trong, mọi chuyện đều đã xảy ra trước mắt không tới phiên hắn không tin vào vận mệnh.

“Bằng không trước khi mình nhận thức tên thổ bao tử nào đó, thì đem nữ nhân Hàn Phương kia thú về, hoặc tìm nữ nhân tài mạo song toàn khuê tú làm thiếp, có lẽ như vậy sẽ phá được lời nguyền đáng nguyền rủa?” Phượng Cửu Thiên ngửa đầu trầm tư, hắn thật không phải là tự cao tự đại, thân là ngoại tôn của đương kim thái hậu, hoàng cô lại là phu nhân của đại nguyên soái nắm binh quyền trong tay, danh môn vọng tộc lớn nhất kinh thành chính là Phượng thị, hắn hoàn toàn có đủ thực lực thú bất cứ thiên kim tiểu thư nào làm thiếp.

Hung tợn cầm đôi đũa gắp thịt heo kho tàu. Hắn thật không cam lòng a, thú loại nữ nhân như Hàn Phương đó, không bằng đâm đầu một phát để chết thống khoái hơn, chính mình không thiếu tiền không thiếu quyền, làm sao có thể đến nỗi vì vị trí minh chủ Ngũ phái mà để nửa đời sau bị chôn vùi? Đó là vấn đề đáng lo lắng a.

Phượng Cửu Thiên thở dài, trải qua vài việc, hắn liền xác nhận không muốn thú nữ nhân Hàn Phương tâm như rắn rết kia, hắn cũng không phải tên có đầu óc bệnh hoạn thú mụ dọa xoa về. Nhìn mấy thuộc hạ thổ phỉ ở Hà Hoa sơn liền biết, nhiều thổ phỉ chấp nhận nam áp trại phu nhân cũng không nguyện nhận xú nữ nhân Hàn Phương.

Dưới lầu bỗng nhiên ồn ào, Phượng Cửu Thiên cầm bình rượu nhìn thăm dò, một bên uống một bên xem chuyện vui.

Thì ra dưới lầu một đội thương nhân, khoảng chừng hai mươi mấy người, đại khái bọn họ giữa đường kết bạn cùng đi.

Chỉ nghe trong đó một một người cao giọng nói: “Hắc, ta nói cho các ngươi, nơi mà nam nhân yêu thích không phải là thanh lâu kỹ viện, cũng không phải là sông Tần Hoài mà là Lạc Phượng thành. Nơi đó có rất nhiều nữ tữ xinh đẹp, còn có rất nhiều nữ hài tử Tây Dương, mặc âu phục, lộ ra cánh tay tuyết trắng, làn da lại nồn nộn, láng mịn như mặt nước, hơn nữa nói chuyện cũng không giống như nữ tữ địa phương luôn nhăn nhó, nam nhân nào mà đi đến Lạc Phượng thành liền cảm thấy kia thật là thiên đường.”

Lạc Phượng thành? Tên này làm Phượng Cửu Thiên giật mình, hắn biết nơi này, nghe nói dân phong nơi này mở mang đến khó tin.

Hơn nữa còn là trung tâm trao đổi kinh tế, văn hóa của các quốc gia, nơi này cũng không cho nhập cư trái phép nên triều đình cũng đành mở một con mắt nhắm một con mắt. Chẳng qua những nữ tữ từ Lạc Phượng thành mà đến nơi khác sẽ không làm ra những hành động không kiêng nể như vậy, để tránh các sĩ phu cùng những người cao tuổi phản đối thanh triều.

Tử Hà phái của Phượng Cửu Thiên ở Lạc Phượng thành cũng có rất nhiều sinh ý mua bán, đó là thành lớn, so với kinh thành buôn bán còn lời gấp bội, kinh tế vô cùng phồn vinh, hằng năm chỉ cần thu tiền nơi đó liền chiếm được mười phần so với chi phí trong phái.

Bất quá bởi vì cái tên Lạc Phượng nên hắn không đến nơi đó, tuy rằng hắn đã sớm mở rộng sinh ý, nhưng nhớ lại mình là người họ Phượng, chạy đến Lạc Phượng thành chẳng phải rủi ro gặp bất trắc rất cao sao? Bởi vậy sinh ý nơi đó đều giao cho thuộc hạ tâm phúc.

Hiện giờ quả thật đang chán chết, bởi vì Niếp Thập Phương cũng rơi vào tay giặc nên chính mình lâm vào tình cảnh mờ mịt khủng hoảng. Theo như bề ngoài tên thương nhân đó kể quả thật là một nơi phong tình, Phượng Cửu Thiên liền vỗ cái bàn: Mặc kệ, phải đi Lạc Phượng thành mở mang kiến thức cùng phong cảnh kiều diễm, có lẽ còn tìm được nữ tử của mình.

Luận tuổi, Phượng Cửu Thiên là người nhỏ nhất trong bốn người, nhưng nói về quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, cùng kinh thương hay võ công, hắn đều không kém cỏi hơn ba người kia.

Bởi vậy sau khi quyết định, hắn liền lập tức về Tử Hà phái lấy tiền, đem hành lí cùng một ngàn ngân phiếu đổi ra thành bạc vụng cùng đồng tiền, năm trăm kim phiếu đổi thành vàng rồng, chưa kịp xuất môn, hai tùy tùng A Xá cùng A Đác đã tiến vào.

A Xá vừa vào liền cười nói: “Gia không phải đi Hà Hoa sơn sao? Còn tưởng rằng ở đó mấy ngày, sao lại gấp gọi chúng ta tới, có chuyện gì sao?”

A Đắc tiến vào mặt không chút thay đổi liền đưa ra mấy tờ ngân phiếu, đạm mạc nói: “Gia, nơi này tổng cộng là chín ngàn chín trăm ngân phiếu cùng với ba trăm vạn lương kim phiếu, ngài nói phải du sơn ngoạn thủy, cho nên thuộc hạ liền chuẩn bị một ít, ngài xem có đủ không?”

Phượng Cửu Thiên gật đầu nói: “Vừa đúng lúc, trên người ta bây giờ là hai trăm vạn lượng ngân phiếu, cùng mấy vạn kim phiếu, lần này đi Lạc Phượng thành, nếu có gì tốt ta sẽ mua về, không đủ thì ta còn có thể đến gia tộc Phượng thị và Tử Hà phái lấy thêm.”

Hắn thích trên người mang nhiều tiền, nhiều lúc hắn tiêu tiền như nước, cho nên đối vói sự chuẩn bị của A Đắc thập phần vừa lòng.

“Lạc Phượng thành?” A Xá nghi hoặc hỏi: “Gia không phải không thích đến đó sao? Ngài nói tên nơi đó nghe thôi là đã thấy có điềm xấu. Sao lúc này lại...”

Chưa kịp nói xong liền thấy ánh mắt lạnh như băng cửa Phượng Cửu Thiên, tiểu tử này lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nịnh nọt cười nói:  “Hắc hắc, thuộc hạ đã quá lo lắng, hôm nay xuống núi sẽ vô cùng tốt đẹp. Đi, ta dùng bồ câu đưa tin, để người phụ trách nhanh chóng thu thập một thôn trang cao quý cho gia ở.”

“Tiểu tử nhà ngươi lúc nào cũng lanh lợi.” Phượng Cửu Thiên cười mắng một tiếng: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi, hiện giờ đã vào thu, nghe nói trừ tịch cùng nguyên tiêu ở Lạc Phượng thành là những ngày hội vô cùng náo nhiệt, chúng ta lần này đến ở vày ngày, vui chơi rồi mới về, sau đó tìm đồ vật tốt tặng cho sư phụ cùng ngoại tổ mẫu để chúc tết họ là được.”

Nói xong liền xoay người lên ngựa, Ngự Phong bất mãn hí lên một tiếng dài, Phượng Cửu Thiên cười nói nhỏ bên tai nó: “Ngự Phong ngoan, chờ ra khỏi kinh thành, đến quan đạo liền tùy ngươi chạy loạn, nơi này không được.”

Leo lên ngựa, quay qua liền thấy A Xá cùng A Đắc cũng lên ngựa, hắn thở dài nói: “A Đắc, hiện tại chúng ta đi du ngoạn, không phải đi đe dọa cừu gia, không cần phải lộ ra gương mặt dọa người như thế, ngươi không thể tươi cười chút sao?”

A Đắc sửng sốt một chút, suy nghĩ nửa ngày mới nhếch môi lên. Nhất thời phía trước liền thét lên chói tai, Phượng Cửu Thiên vỗ vỗ cái trán, rên rỉ nói: “Quên đi, ngươi như vậy là tốt lắm rồi, ngươi gọi cái này là cười sao? Cái này gọi là giống quỷ dọa người.”

Nghĩ nghĩ lại lẩm bẩm: ” Ngươi phải để cho gia ta mặt mũi chứ, đợi đến Lạc Phượng thành thì mau đem gương mặt nhu hòa nhất của ngươi cho ta xem, nếu không cho dù có nữ hài tử nghĩ muốn thân cận ta cũng bị ngươi dọa chạy hết.”

A Xá nhịn không được nở nụ cười, A Đắc tiếp tục không chút thay đổi, thật là tương phản lớn, ba con ngựa nhàn ngã hướng cửa thành đi đến.

×××××××××××××××

Một tháng sau, Phượng Cửu Thiên cũng đến được Lạc Phượng thành, vào thành mới phát hiện, nơi này so vói trong truyền thuyết còn náo nhiệt phồn hoa hơn.

Trên đường các cửa hàng đều san sát nhau, đám đông không ngừng tụ tập, nam nữ đều phủ trên mình bộ quần áo hoa mỹ, nữ hài tử không cố ý tỏ ra cao nhã xinh đẹp quý phái, bộ ngực đỉnh cao, tóc để ngang, tự do đi lại ngoài đường, dung mao lại vô cùng xinh đẹp, liếc mắt nhìn sơ qua một cái, Phượng Cửu Thiên liền phát hiện có vài vật tốt, không khỏi cảm thấy may mắn khi quyết đi đến Lạc Phượng thành, quyết định của mình xem như là đúng.

Cửa thành sớm đã có người tiếp đón, là Tổng quản của Tử Hà phái, ước chừng là một trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, kêu là Lí Cường, hằng năm đều trở về Sơn trại báo cáo thu chi cho Phượng Cửu Thiên nên đã gặp mặt vài lần, mỗi lần gặp mắt đều báo sinh ý hoặc kế hoạch phát triển, bởi vậy hai người coi như quen biết.

Phượng Cửu Thiên vừa xuống ngựa, Lí Cường liền phân phó gia đinh cầm dây cương, một bên cười nói: “Nhận được tin tức Đương gia đến, cả Lạc Phượng thành liền náo nhiệt, không giấu gì Đương gia, sinh ý của gia tộc Phượng thị cùng với Tử Hà phái là đứng đầu nơi này, bao nhiêu người đều trông cậy vào chúng ta để kiếm bát cơm, còn chưa nói bao nhiêu người tranh nhau tặng lễ, không những là người bản địa còn có cả người Tây Dương, người nào cũng kính trọng nịnh bợ, chủ tử đến liền mong thuộc hạ có thể sắp xếp một bữa ăn để gặp mặt một lần.”

Phượng Cửu Thiên tà tà nhìn gã, nhẹ nhàng gõ cái quạt đàn hương trong tay: “Ta đây phải chúc mừng Lí đại ca được nhận quà tốt, mấy món quà đó hẳn là hàng thượng đảng đi?”

Lí Cường nói: “Đó là đương gia không biết, cây long nhã có hơn mười khỏa trân châu, cũng tính là lễ tốt. Nhưng thuộc hạ không dám nhận, thuộc hạ biết chủ nhân đến chơi, nào dám tự mình an bài.”

“Tốt lắm.” Phượng Cửu Thiên vừa lòng tươi cười, cảm thấy thập phần vừa lòng đối với tầm ảnh hưởng của mình ở Lạc Phượng thành.

A Xá nhiệt tình vỗ vai Lí Cường: “Cường ca, chúng ta đã mệt, ngươi an bài chỗ như thế nào rồi?”

“Đã sớm an bài, cách nơi đây không đến mười dặm, là một sơn trang đặc biệt an tĩnh, tuy rằng kém hơn so với biệt uyển Minh Nguyệt, nhưng cũng tốt lắm, vừa vặn trước đây chủ nhân có lệnh cứ dùng tiền mà chi tiêu, ta liền ra ngoài mua vài vật dụng, đốc thúc công nhân mau trùng tu sửa chữa, lại mua mấy chục gia đinh lanh lợi, bảo đảm gia sẽ hài lòng.”

Phượng Cửu Thiên gật đầu cười: “Tốt lắm, hôm nay ta cũng mệt mỏi, chờ ngày mai hãy đi dạo, Lí Cường ngươi đi trước dẫn đường, trước mắt ta phải ngủ một đêm.” Hắn là người thích hưởng thụ, nghe có nơi thoải mái như thế, không khỏi liền cảm thấy thập phần vừa lòng, lập tức kêu A Đắc thưởng cho Lí Cường mười hai nguyên bảo.

Đi tới sơn trang “Tê Phượng viện”, quả nhiên là một nơi yên tĩnh tao nhã. Có lầu các nằm ở giữa, cây cầu nhỏ bắt ngang dòng sông, thấp thoáng có thể thấy cây xanh um tùm.

Lạc Phượng thành nằm ở phía nam, bốn mùa phát xuân, chỉ lạnh vào hai ba tháng mùa đông, vì thế nơi này còn có biệt danh là thành Hoa. Trong trang viên có vô số những hoa cỏ mà hắn chưa từng thấy, cảnh vật kì diễm lại xen vào mùi hoa thơm dị nhân. Đi vào phòng, cái gì cần cũng đều có, lộng lẫy nhưng không phong tục, tinh xảo một cách thanh lịch, rất hợp ý của Phượng Cửu Thiên.

Nghỉ ở nơi này một đêm, sáng sớm hôm sau ba người thần thanh khí sảng thức dậy, chuẩn bị hảo hảo du ngoạn một phen.

Sắc trời chưa sáng hẳn, mà hai bên ngã tư đường Lạc Phượng thành đều đã chật những sạp bán đồ ăn vặt. Ba người vừa lúc chưa dùng điểm tâm, thế là liền vào một cửa hàng nhỏ gọi bánh quẩy sữa đậu nành, cùng với trứng luộc, một bên vừa ăn vừa nhìn những người ngoài đường lui tới.

“Ngươi là tên thổ bao tử, ta hôm nay cố ý đến sớm, muốn cùng ngươi nếm vài thức ăn đặc sản, đừng ở đó mà không cảm kích.”

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm êm tai của nữ tử, nho nhỏ vang lên trong điếm như tiếng kêu của phong linh, làm cho người khác cảm thấy thoải mái vô cùng.

Phượng Cửu Thiên ngẩng lên nhìn, liền thấy một nữ tử thanh tú, không chút e ngại kéo một nam tử: “Vào đi biểu ca, nơi này sẽ không tốn nhiều tiền, ta mời ca không được sao? Ca a, nhanh chóng bỏ đi dáng vẻ quê mùa ở nông thôn của mình đi, như vậy mới có thể hòa nhập Lạc Phượng thành.”

“Ở nông thôn” Những chữ này làm Phượng Cửu Thiên bừng tỉnh, nhớ lại những lời của nữ tử này, tựa hồ thổ bao tử là dành cho nam tử đang có bộ dáng thẹn thùng.

Hắn đặc biệt mẫn cảm với những từ đó, tuy rằng dung mạo thiếu nữ này diễm mỹ, hành động cử chỉ lanh lẹ, lời nói đặc biệt êm tai, phi thường hợp với sở thích của hắn, nhưng hắn cũng một mạch cúi đầu, bất kể thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không giống như các huynh đệ của mình rơi vào trong tay của một thổ bao tử.

“Tam muội, yêm.... yêm tự mình đi, nhiều người như thế...... để nhiều người thấy...... có chút..... có chút ngượng ngùng.” Thanh âm trầm thấp nhuyễn nhu còn êm tai hơn nữ hài tử kia, một chút lưỡng lự, thật có hương vị phong tình khác biệt.

“Ai nha, đã mười năm, ca vẫn thẹn thùng như trước đây.”

Nữ hài tử phát ra thanh âm bất mãn, rồi hai người bước vào ngồi kế bên Phượng Cửu Thiên, thiếu nữ ngoắc tay gọi tiểu nhị đến cũng gọi sữa đậu nành bánh quẩy, trứng chần nước sôi, sau đó lại nói với biểu ca nàng: “Ca nếm thử, nơi này làm trứng trần chừng nước sôi rất ngon, hơi hơn mang theo vị mặn, mềm mại ngon miệng.”

Nàng nói xong đôi mắt xinh đẹp liền nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người của Phượng Cửu Thiên, ánh mắt sáng ngời, thoải mái nói: “Xin chào công tử, ta gọi là Lâu Tam Phượng, chúng ta có thể làm quen không?”

Phượng Cửu Thiên đã sớm nghe dân phong ở Lạc Phượng thành cởi mở, nữ hài tử nếu ở bên đường gặp được nam tử mình ngưỡng mộ, để tránh bỏ lỡ dịp may, có thể tiến lên hỏi tính danh, mà nam tử không thể cự tuyệt, cho dù có ý với nữ tử hay không, cũng phải để sau này nói rõ ràng, không thể trực tiếp cự tuyệt.

“Xin chào, Phượng Cửu Thiên.” Vừa nói, liền nhìn hướng “vật” nguy hiểm bên cạnh mình —- biểu ca của Lâu Tam Phượng.

Chỉ thấy nam tử kia cũng nhìn mình, đại khái nam tử cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, diện mạo thập phần bình thường, trong ánh mắt có chút bất an, liếc mắt nhìn mình một chút liền nhìn sang hướng khác, một lát sau lại nhìn Lâu Tam Phượng, tựa hồ muốn nàng nhanh chút trở về chỗ ngồi.

Phượng Cửu Thiên cười nhạo một tiếng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ không có gì đáng sợ, thổ bao tử này căn bản không có điểm nào phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của mình, nhưng Lâu Tam Phượng trước mắt làm mình có hứng thú không nhỏ.

Hắn nhìn nữ tử xinh đẹp mà lớn mật, không thể nghi ngờ nữ tử này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của hắn, hơn nữa nàng là một tiểu thư khuê các nhưng lại mang chút thần thái lạnh lợi nhẹ nhàng khoan khoái, mọi thứ đều làm cho Phượng Cửu Thiên tán thưởng.

Trái với “vật” nguy hiểm kia, y bất an xoa xoa hai tay, nhìn không ra được cảm giác an toàn hay yêu nhân thẹn thùng, hơn nữa bộ dáng lại vô cùng hèn mọn, không có nửa điểm hào khí, gương mặt lại bình thường không khơi dậy nổi nửa điểm hứng thú của hắn. Vô luận nhìn trước nhìn sau, tên này không thể nào là loại người của hắn.

Phượng Cửu Thiên hoàn toàn yên tâm, lão thiên gia dù nghĩ muốn đưa cho mình một thổ bao tử, cũng tuyệt đối không đưa tên thổ bao tử loại này cho hắn, tối thiểu bên ngoài cũng phải xuất sắc, hơn nữa phải có khí khái hơn người, kiểu như vậy mình mới có hứng thú. Ba cái mặt hàng này, cho dù cởi hết nhét vào trên giường hắn, hắn cũng không lưu tình một cước đá văng ra.

“A....... Phượng......” Lâu Tam Phượng đột nhiên la hoảng lên, sau đó bỗng nhiên phóng nhẹ thanh âm, nhìn trái phải, thấy ai không chú ý bọn họ, liền nhỏ giọng: “Là Phượng Cửu Thiên sao? Là nhân vật đứng đầu tất cả sinh ý ở Lạc Phượng thành trong truyền thuyết, Phượng Cửu Thiên sao?”

“Nga, tiểu thư quá khen ngợi, bất quá chỉ là một cái danh mà thôi không cần quá coi trọng. Nếu tiểu thư không chê, mời ngồi xuống nói chuyện.”

Phượng Cửu Thiên khẽ cười, hắn trước hết tiêu sái tươi cười để cho chính mình có thể giữ bắt con mồi để nó thần hồn điên đảo, rồi sau đó mới chậm rãi hưởng dụng.

Lâu Tam Phượng hưng phấn ngồi xuống, mới gặp lần đầu mà Phượng Cửu Thiên đã mời ngồi xuống làm nữ tử ảo tưởng, người vừa rồi bị nàng tha đến, biểu ca nàng đã sớm bị bỏ quên.

Phượng Cửu Thiên mỉm cười cùng Lâu Tam Phượng nói chuyện phiếm thiên nam hải bắc, hắn phát hiện nữ tử trước mặt không những có dung mạo xuất chúng, tài năng học vấn cũng thập phần kinh người, hơn nữa nàng hiểu biết nhiều địa phương như lòng bàn tay, thậm chí ngay cả phong thổ của Tây Vực Ba Tư đều hiểu rõ ràng.

Ngồi nói chuyện mới biết nhà của Lâu Tam Phượng cũng là thương nhân, nàng từ nhỏ đã được xem như một nam tử mà nuôi lớn, cùng phụ mẫu đi qua không ít nơi, xa nhất chính là Ai Khắc quốc.

Hai người tâm đầu ý hợp nói chuyện, đồ ăn trên bàn nhanh chóng không còn gì.

Trái tim Phượng Cửu Thiên chưa từng vào trạng thái hưng phấn như vậy, hắn biết chính mình có hảo cảm lớn với nữ tử này, nói không chừng đây chính là người định mệnh của hắn, thật đúng quá. Hắn cơ hồ muốn quỳ xuống tạ trời xanh, cảm tạ trời ban cho hắn một nữ tử, không cần phải giống Niếp Thập Phương, Giang Bách Xuyên, không cần đối với tên thổ bao tử bình thường coi trọng nhớ mãi không quên.

“Phượng công tử, thật cao hứng khi được nhận thức huynh, Lâu gia của chúng ta với gia tộc Phượng thị có qua lại làm ăn với nhau, không biết ta có thể mời công tử đến nhà chúng ta ngoạn hay không?”

Trên bàn cuối cùng một giọt sữa cũng không còn, Lâu Tam Phượng thấy không còn lí do để lưu bọn họ lại, thế là hào phóng cáo từ, hơn nữa lại thông minh đưa ra lời mời.

“Giai nhân ước hẹn, ta nào dám từ chối? Ta mới tới Lạc Phượng thành, vừa lúc nghĩ muốn dạo chơi một vòng, nhưng lại không có người dẫn đường, không biết ta có vinh hạnh mời Tam tiểu thư dẫn đường cho ta.”

Phượng Cửu Thiên đứng lên, hắn cũng đã biết Lâu Tam Phượng ở nhà đứng thứ ba, nên mọi người đầu gọi nàng là Lâu tam tiểu thư.

“Tốt, vừa lúc hôm nay cũng không có việc gì làm.” Lâu Tam Phượng đứng lên, nàng vừa rồi uống sữa đậu nành cùng ăn bánh quẩy hết sạch, nên lúc này thật sự no.

Mà “vật’” bị bỏ quên lúc này mới lên tiếng, hung tợn liếc nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Tam tiểu thư đã xong chưa? Biểu ca đợi muội đã lâu.”

“A, biểu ca.” Lâu Tam tiểu thư lúc này mới nhớ chính mình có dẫn người theo. Vội vàng bước tới trước mặt người nam nhân, cười nói: “Biểu ca, ca đã ăn xong chưa? Nếu chưa thì cứ ở nơi này mà ăn, ăn xong thì tự mình về là được.”

Nàng lấy một khối bạc vụn trong một túi tinh xảo: “Đây, tiền này lưu cho ca trả, còn dư lại có thể tùy ý mua chút gì đó trên đường.”

Vị biểu ca kia lập tức khẩn trương đứng lên: “Tam...... Tam Phượng, yêm.... yêm không thể nhận a.....”

Không đợi y nói xong, Lâm Tam Phượng liền hơi hơi nhăn mày, trầm ngâm nói: “Bằng không ca liền cùng chúng ta đi.” Nàng quay đầu lại ý muốn hỏi ý kiến của Phượng Cửu Thiên: “Phượng công tử, ngượng ngùng, biểu ca của ta mới lần đầu đến Lạc Phượng thành, còn rất e ngại.........”

Phượng Cửu Thiên hoàn toàn thất vọng: “Không quan hệ, để biểu ca nàng đi với chúng ta cũng được.......” Rồi hắn bước lên, nhiệt tình đối với tên thổ bao tử mà giới thiệu:  “Biểu ca, ta là Phượng Cửu Thiên, xin thỉnh giáo.”

“Ai..... ai là biểu ca của ngươi.” Ngoài ý muốn tên thổ bao tử kia dường như đối với hắn có chút địch ý: “Yêm.....Yêm là Quan Sơn Thủy, ngươi..... ngươi gọi yêm Sơn Thủy là được rồi......”

Y bước nhanh vài bước, đến bên người Lâu Tam Phượng, như đại cẩu bảo vệ xương giữ chặt biểu muội, đem nàng kéo ra phía sau.

“Ha ha ha, Sơn Thủy ca? Vẫn là thôi đi, ta kêu Sơn Thủy làm ngươi nghĩ đến bức tranh sông núi, so sánh thật kì quái, sao có người lại có tên này a.”

Phượng Cửu Thiên cười to, thông minh như hắn đương nhiên nhận ra được Sơn Thủy đối với biểu muội mình có ý tứ, cho nên mới lộ ra địch ý. Bất quá muốn đấu với hắn, nói lầm bầm, tên Sơn Thủy này chờ kiếp sau đầu thai thành cửu vĩ hồ li rồi tính sau.

“Tranh sông núi? So sánh thật tuyệt a.” Lâu Tam Phượng cười to từ phía sau Sơn Thủy, rồi mới đến bên người Phượng Cửu Thiên: “Tốt lắm Phượng công tử, chúng ta đi thôi.”

Nói xong hai người liền song vai bước ra tửu điếm, mà A Đắc bước bên cạnh Sơn Thủy đang cứng họng, mặt không chút thay đổi nói: “hoa rơhuý, nước chy vôtình,, sao vậy anh bạn, yêu thích biểu muội mình sao, cảm giác gia ta đoạt đi như thế nào?”

Sơn Thủy tức giận liếc mắc nhìn A Đắc một cái, đối với tùy tùng của tên Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường này, thật sự cũng không có hảo cảm gì. Cắn môi trong chốc lát, dậm chân cuối cùng không cam lòng mà đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment