Bức Thư Bị Lãng Quên

Chương 22

Thành phố G, lúc đến nơi đã là hai giờ chiều, An Ninh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cả quãng đường cô chẳng nói chẳng rằng, còn Chu Cẩm Trình mở cửa xe một cách đầy tâm trạng, và cũng không cố kiếm chuyện gì để nói.

An Ninh kéo hành lý xuống xe, nhìn một vòng xung quanh ngôi nhà lớn, trong vườn hoa có thêm một con chó to lúc này đang gầm gừ nhìn cô - một vị khách xa lạ.

Cô chẳng sợ gì chó nhỏ, mèo con, nhung con chó to như vậy rõ ràng là có phần nguy hiểm, may mà nó bị xích bằng xích sắt, An Ninh cẩn thận đi rón rén từng bước, trong khi người sau lưng cô thì chỉ cười cười: “Sống với nó một thời gian là sẽ ổn ngay, lấy lòng nó dễ thôi.”

An Ninh yêu vật nuôi, nhưng mà... nhìn lại thì... nó to quá.

Người đầu tiên trong nhà ra đón cô là dì Chiêm - người giúp việc của bà, dì nhìn thấy cô mà phấn chấn đến nỗi suýt lạc cả tiếng: “Ninh Ninh!?” Rồi ngoái đầu mừng rỡ gọi người trong nhà: “Bà ơi, Ninh Ninh về rồi!”

Bà tuy đã quá tuổi cổ lai hy nhưng vẫn khỏe mạnh lắm, bà khoác áo bông chạy vội ra ngoài, nhìn thấy cháu gái mà mừng quá, suýt rơi nước mắt: “Ninh Ninh nhà ta về rồi, cháu làm bà nhớ chết mất.”

An Ninh cười tươi, chạy đến ôm bà: “Cháu cũng nhớ bà, bà ơi!”

Một già, một trẻ mừng mừng tủi tủi, lúc này bà mới nhìn thấy Chu Cẩm Trình lúc trước đứng dựa ở cửa đang bước lại, liền lập tức chào hỏi: “Cẩm Trình, qua đây xem cháu gái ta, một năm không gặp có phải xinh lên nhiều rồi không?”

Chu Cẩm Trình lại giả vờ làm bộ vừa mới gặp mặt: “Chào Ninh Ninh!”

An Ninh nghĩ thầm: Kiểu diễn này ở đâu ra vậy? Theo lệ chỉ gật gật đầu thôi mà.

Tối đó cô gặp ba, và Chu Hề - chị của Chu Cẩm Trình, An Ninh không có ấn tượng hay cảm tình gì đặc biệt đối với người mẹ kế ôn hòa nhu thuận này, cô không thân cũng không có ý định tiếp xúc nhiều. Những câu hỏi của ba, An Ninh cũng chỉ trả lời cho phải phép. Lý Khải Sơn cũng biết con gái chỉ yêu mẹ đẻ nên có chút hiềm khích với mình, vì vậy nhiều khi ông cũng chiều cô, không miễn cưỡng ép buộc.

Ăn tối xong, An Ninh xuống bếp phụ giúp dọn dẹp, dì Chiêm đột nhiên hỏi riêng: “Lúc trước có phải anh Chu đón cháu đến đây không?”

“Dạ?” An Ninh đang rửa hoa quả, không nghe rõ.

Dì Chiêm tự mình lẩm bẩm: “Hôm kia anh Chu còn ở đây, rồi lái xe đi thành phố X, cũng không nói gì cụ thể, chỉ bảo đến đó xử lý công việc, dì đã bảo mà, Tết nhất thế này lấy đâu ra có việc gì mà không đi không được, hóa ra là đi đón Ninh Ninh nhà ta, kể ra cũng có lòng.”

An Ninh ngẩn người.

Lúc đi ra vừa hay gặp Chu Cẩm Trình đang định ra ngoài, hai người đối diện, đối phương khẽ gật đầu với cô.

An Ninh nhìn bóng anh ta đi khỏi, trong lòng chợt nghĩ tâm tư của người lớn thật khó hiểu.

Mang hoa quả lên phòng bà nói chuyện, lúc hơn tám giờ lên lầu thấy Chu Hề đang mang thêm chăn bông cho cô, An Ninh nhẹ nhàng cảm ơn, đối phương cũng cẩn thận, chỉ cười rồi bước ra.

An Ninh thở dài một tiếng rồi ngả xuống giường, cảm thấy mình như người xấu vậy.

Não nề một chút rồi bật dậy lấy máy tính lên mạng, vừa mới online đã thấy avatar của Tường Vy sáng, “Meo Meo àaaaaaaa! Bà đến thành phố G rồi à?”

An Ninh: “Ừ!”

“Tốt quá rồi! Ngày kia ra ngoài với tôi.”

Tường Vy là người thành phố G, hồi năm thứ nhất đại học An Ninh bảo ăn Tết ở thành phố G khiến Tường Vy luôn mồm kêu duyên phận, duyên phận.

“Tôi có thể hỏi trước là làm gì không?”

“Xem mặt.”

“Á? Thế thì tôi không đi.”

“Có phải là bà xem mặt đâu, tôi biết bà đã có em rể quốc sắc thiên hương rồi, những gã khác chỉ là phù phiếm, nhưng tôi vẫn còn độc thân, độc thân...”

Đang xem một loạt không ngừng chữ “độc thân, độc thân” của Tường Vy thì điện thoại kêu, với xem thì chính là quốc sắc nào đó... haizz, là Từ Mạc Đình.

“Em sang bên đó rồi à?” Một giọng nam trầm ầm vang lên, tuy đã nghe quen, nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy mê hồn, An Ninh không khỏi hoài nghi mình mắc tật bị âm thanh điều khiển.

“Ừm.” Trước đó đã gửi tin nhắn cho mẹ và anh, mẹ thì tất nhiên rồi, còn Từ Mạc Đình, lúc đó cô cũng rất tự nhiên báo cáo hành trình của mình cho anh. Ngón tay vẫn đang vuốt vuốt cái tua rua cạnh bàn, cô nói chầm chậm: “Hôm qua em gửi cho anh hai cái túi thêu, trong đó có hoa cát đằng, còn có một ít hoa tố hình, mùi hương cũng nhẹ thôi, nhưng chắc vẫn có thể làm tỉnh rượu được.”

“Ừ.”

“Em cố ý chọn túi màu đen tuyền, con trai mang trên người cũng không khó coi, với lại nếu phải đi tiếp khách thì để ở áo trong cũng được.”

“Anh biết rồi.” giọng anh như ở ngay bên tai cô, nhỏ nhẹ lắm.

An Ninh nóng tai, bảo: “Sao anh không nói tiếng cảm ơn?”

Đối phương mỉm cười: “An Ninh, chúng ta đại ơn đại đức không nói đến chuyện cảm ơn.”

Mãi lâu sau An Ninh vẫn chưa hiểu, anh muốn nói ân huệ đó lớn (nhưng mà hai cái túi thêu không thể tính là ơn huệ lớn), hay là ám chỉ câu sau của cô: “Ban ơn không cần báo đáp.”

Lúc đó, ở thành phố X.

Từ Mạc Đình đang uống rượu cùng vài người bạn mới về nước trong quán bar.

Có một anh chàng dáng người hơi đậm đẩy một ly rượu đến trước mặt Từ Mạc Đình

Một người ngồi trong quán bar, áo gió màu xanh thẫm, mái tóc đen sạch sẽ thơm tho, một chân ghếch lên giá để chân, dáng vẻ lạnh lùng... nhưng thần thái lúc gọi điện thoại lại nhẫn nại và dịu dàng, lúc này anh đang cúi đầu, điện thoại vẫn để trên mặt bàn, ngón tay không ngừng gõ gõ.

Anh chàng dáng đậm kia mới ngồi xuống cạnh Từ Mạc Đình: “Này, biết sớm đã không gọi ông đến, ông đến cái làm mấy em xinh tươi toàn quanh quẩn để soi ông thôi.”

Từ Mạc Đình cầm ly rượu lên, hững hờ nhấp một ngụm: “Tạm tạm rồi đấy, phải đi rồi.”

“Không phải chứ? Còn sớm thế này!”

Từ Mạc Đình giơ tay lên cho xem đồng hồ, ý là mười giờ rồi, không còn sớm nữa.

Đối phương than lớn: “Tôi nói ông đường đường là Từ đại thiếu gia, đẹp trai, có tài, lại có tiền, sao sống nhạt nhẽo thế nhỉ?” Anh ta vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng. Mạc Đình ngoái đầu lại nhìn, trên ghế bành có một cô gái mặc váy hai dây màu hồng, yêu kiều diễm lệ đang nhìn về phía anh.

“Mạc Đình, ông biết cả đời này tôi ngưỡng mộ điều gì ở ông nhất không? Sát gái! Hiếm khi có một người đẹp thế kia, có muốn qua làm quen không?”

Từ Mạc Đình cười: “Tôi rất kén chọn với phụ nữ.”

“Đẳng cấp này còn chưa đủ cao à?”

Từ lão đại đứng dậy, để tiền rượu lên quầy bar: “Còn thua xa.”

Nói xong, đi luôn.

Có hai người thất thểu bước đến: “Từ Mạc Đình đi rồi à?”

“Ừ!”

“Sao để cho cậu ta đi mất?! Cậu ta ở đây các em mới ở đây.”

“Cậu ta là Từ Mạc Đình, tôi cản được chắc!”

Ba người trân trối nhìn nhau.

Lúc đó Từ Mạc Đình đã lái xe về chung cư, trên tay còn cầm một hộp cơm cá.

Vừa mở cửa phòng đã có một vật màu đen chạy ra quấn lấy chân anh, anh cúi xuống bế nó lên, con vật bé nhỏ liếm liếm cái móng, meo meo hai tiếng, đáng yêu dị thường.

Từ Mạc Đình bế nó vào trong bếp, mở hộp cơm ra, thế là anh bạn mèo đen mập mạp cắm đầu vào ăn. Mạc Đình đưa tay ra vuốt vuốt đôi tai của nó.

“Có cần đưa mày đi gặp mami không? Hử?”

Anh bạn nhỏ hóa ra rất biết hợp tác, ngóc đầu lên nhìn chủ nhân rồi lại “meo” một tiếng.

Từ Mạc Đình hơi ngẩn người, rồi bật cười.

Thời gian đã trôi qua hai ngày, lại nói về An Ninh, tâm trạng thanh thản nên mấy ngày nay trôi qua cũng thoải mái, hàng ngày cô gọi điện cho mẹ, và cả... Từ Mạc Đình.

Sáng sớm nay cô ra công viên gần nhà luyện thái cực quyền với bà nửa tiếng, lúc quay về thì Chu Hề đang ăn sáng.

“Ninh Ninh, ăn sáng chưa? Nếu hôm nay rảnh, cùng dì đi dạo phố nhé?”

An Ninh nghĩ một lúc, lắc đầu: “Con có việc.” Đúng là cô có việc thật, mười giờ hẹn gặp Tường Vy ở một quán cà phê.

Lúc gặp Tường Vy, An Ninh liền cảm thấy mình thật sự không nên giẫm vào vũng bùn này.

Có một nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe miệng Tường Vy, ánh mắt thì sắc lẹm như dao.

“Sao phải ăn mặc kiểu đồng tính thế này?” An Ninh dở khóc dở cười.

“Trắc nghiệm xu hướng sex của anh ta.”

“...”

Lúc đó, An Ninh bị lôi xềnh xệch vào, khi Tường Vy đến trước mặt một người đàn ông, và nói đến câu: “Tôi là Phó Tường Vy, đây là vợ tôi”, An Ninh suýt chút nữa chỉ biết ngửa mặt kêu trời.

Đối phương cười: “Phó tiểu thư phải không? Mời ngồi!” Anh ta nhìn An Ninh: “Xin hỏi cô tên...”

“Tôi họ Lý.” An Ninh không định nói tên, chỉ định ăn xong rồi rút, vì quá xấu hổ.

Tường Vy đang cao hứng, vì anh ta đẹp trai.

Nhung, mười giờ, bệnh viện làm việc, mười một giờ, bệnh viện làm việc, mười hai giờ, bệnh viện làm việc... Tường Vy cụt hứng dần.

“Tôi nói anh này, ngoài chuyện bệnh viện của anh ra, chúng ta có thể nói chuyện khác được không vậy?”

Đối phương ngừng lại, cười cười: “Được, cô muốn nói gì?”

“Lúc trước anh bảo anh làm ở khoa gì nhỉ?”

“Department of gynecology, dịch ra là phụ khoa.”

Tường Vy hoàn toàn cụt hứng, muốn rút ngay nhưng không thể tỏ ra quá bất lịch sự, thế là cười hỏi: “Bệnh viện của anh vá màng trinh chi phí hết bao nhiêu?”

Đối phương co rút cơ mồm, từ từ đứng dậy: “Xin lỗi, tôi nhớ ra hôm nay có việc phải đến bệnh viện.”

Đến khi anh chàng đáng thương đó bước vội ra khỏi quán cà phê, An Ninh không nhịn được nữa bèn phá lên cười: “Bà không tìm được một lý do nào nghe uyển chuyển hơn à?”

Tường Vy nhún vai: “Lý do uyển chuyển thì không có sức công kích. Bà nói xem, một thằng đàn ông, phụ khoa, bà già tôi cũng thật là...” Nói xong, cô phủi phủi tay đầy thương cảm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi, lần này bà đến thành phố G, em rể có bày tỏ gì không?”

“Cái gì?” An Ninh điềm nhiên.

“Thì kiểu như không cho bà đi hoặc là cứ dính lấy bà ấy? Có không?”

An Ninh nhìn với vẻ khinh bỉ: “Anh ấy rất rộng lượng, được chưa?” Nhưng, hai ngày trước khi cô đến đây có coi là luôn dính lấy cô không?

Tường Vy lắc đầu trầm ngâm: “Bà phải biết rằng, người đàn ông càng thần tiên thì càng có nhiều điểm ma quỷ! Phòng anh ấy chẳng phải có một người tên là Trương Tề sao? Hôm qua lên mạng là hỏi tôi ngay xem bà đi đâu? Lão đại của bọn họ nhàn rỗi đi tìm bọn họ đánh bóng, cụ thể nguyên văn là “Khốn kiếp, trình độ như lão đại bọn tôi đánh sao lại hả hả hả!? Thua một trận là ra đi một tháng lương a a a! Có định để người khác sống nữa hay không đây! Chị dâu ở đâu rồi?””

An Ninh sa sầm.

Tường Vy tiếp tục nói theo giọng của Trương Tề: “Lão đại của chúng tôi từ trước đến nay chưa từng nắm tay ai bao giờ, chưa từng có chuyện nhận ra một bạn gái nào đó là ai dù chỉ cách mấy chục mét, giờ thì thường xuyên đến trường báo cáo đúng giờ, mẹ kiếp, năm ngoái còn không lên lớp quá mười tiết, lão đại với chị dâu trong sáng thật, trong sáng quá, tôi nói nhiều thế cô có hiểu không? Không có chị dâu bọn tôi rất buồn. Còn nữa, hắc hắc, có thể nhờ chị dâu giúp bọn tôi đòi tiền lại không?”

An Ninh hỏi yếu ớt: “Bao nhiêu?”

Tường Vy trả lời một cách đầy thông cảm: “Sáu nghìn.”

“...” Từ lão đại, anh cũng nhẫn tâm quá thể.

Lúc An Ninh và Tường Vy rời khỏi quán cà phê thì lại gặp Chu Hề, hai bên đều hơi bất ngờ, vẫn là Chu Hề phản ứng trước với nụ cười tươi bảo: “Ninh Ninh, dạo phố với bạn xong rồi à? Đã muốn về chưa?” Trên vai Chu Hề còn khoác hai túi đồ với quần áo, là nhãn hiệu mà học sinh hay mặc, còn có một số đồ trang sức dùng trong dịp Tết, khá là nhiều đồ khiến cô cũng có vẻ mệt.

An Ninh thấy thế do dự có nên cầm đỡ hay không, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cuối cùng chỉ “Ừm” một tiếng, may mà có Tường Vy bên cạnh đứng ra giải nguy, nói với người đang đứng trước mặt: “Dì à, chúng cháu còn phải đi vài chỗ nữa, chúng cháu đi trước nhé!”

“Bà ấy chính là mẹ kế của bà à?” Chưa đi được mấy bước, Tường Vy đã vội hỏi.

“Ừ!”

“Xem ra cũng chẳng đến nỗi nào.”

“Đúng thế không đến nỗi nào.”

Thực ra, tính cách của bà mẹ kế với mẹ cô đều có gì đó giống nhau, thậm chí có lúc còn thấy dịu dàng hơn, nhưng An Ninh quả thực không biết phải xử sự, giao lưu với bà ấy thế nào.

Phảng phất trong ký ức, cô còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Hề, bà là thư ký của ba, trong đầu cô vẫn còn nhớ chiếc váy dài màu tím, bước đi thanh thoát trong tà váy bay bay.

Nhưng cô thư ký xinh đẹp ấy đã từng nói với mẹ cô: “Người anh ấy yêu là tôi, sao chị không tác thành cho chúng tôi?”

Vì sao? Vì sao có người cảm thấy có thể dùng danh nghĩa của chữ “yêu” để chia lìa một gia đình? Sao có thể biến một người vợ tào khang luôn sánh bước trên đường đời với người đàn ông đó trở thành một tảng đá vướng chân, ngăn cản cái gọi là tình yêu cao cả đó? An Ninh không thể hiểu nổi, chỉ biết mẹ mình vì việc này mà sức khỏe ngày càng suy giảm, thậm chí xuất huyết dạ dày phải nhập viện, lúc ấy An Ninh chưa ý thức được việc đó nghiêm trọng thế nào, chỉ biết buồn rầu ở bên mẹ mình, không có ai khác, chỉ có cô.

Tỉnh dậy, mẹ nói với cô: “Mẹ làm giáo viên mười mấy năm, lúc gục xuống không phải vì “con tằm đến chết hãy còn vương tơ” mà lại vì “nhi nữ tình trường” tranh trước tranh sau, thật là xấu hổ!”

Mẹ đồng ý ly hôn. Cô được tòa phán để cô ở với ba. Cuộc hôn nhân chấm dứt, điều duy nhất khiến bà khóc là con gái không thuộc về mình.

Ngày hôm đó, ba cô nhờ người đưa cô về thành phố G, người đó rất giống Chu Hề, ngũ quan ưa nhìn, đôi mắt biết cười, tất cả toát lên vẻ phong thái đại gia tự nhiên thiên thành. Cô lúc ấy cũng không biết sao nữa, tự dưng thấy ghét cay ghét đắng cái kiểu đạo mạo trang nghiêm đó... Cô khóc, quậy phá, không muốn rời xa nơi này, không muốn rời xa mẹ.

Những chuyện trước đây hồi tưởng lại có vẻ vụn vặt chi ly, tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là chút cảm xúc không thoải mái, không làm sao gạt đi được.

Tường Vy thấy An Ninh mãi chẳng nói năng gì, kéo kéo cánh tay cô: “Meo Meo, em rể kìa!”

An Ninh nhìn quanh một lượt, làm gì có Từ Mạc Đình, không khỏi cau mày nói: “Sao bà lại hù tôi?”

Tường Vy nắc nẻ: “Sao thấy Từ Mạc Đình lại hóa ra “hù” bà?”

An Ninh mặt hầm hầm giận dỗí, nhung bao nhiêu tâm tư tiêu cực cũng đã biến đi hết lúc nào mà cô không hay biết.

Tường Vy quàng eo Meo Meo: “Đi thôi, cùng tôi đến một nơi.”

“Còn gặp ai à?” An Ninh đau hết cả đầu: “Rốt cuộc bà hẹn mấy người?”

Tường Vy an ủi: “Yên tâm, người tiếp theo là con gái.”

Càng không yên tâm.

Tường Vy ra bãi gửi xe lấy xe, xe đạp của cô để giữa một đống ô tô, cảm thấy mọi người qua lại đều chú ý. Tường Vy vừa mở khóa xe vừa nói: “Meo Meo, bà có biết phòng bà có trộm không?”

An Ninh hồi hộp: “Bao giờ?”

“Hôm qua, Triều Dương bảo nửa đêm nửa hôm có người rờ rẫm vào phòng ăn trộm, kết quả là bị đánh cho nhập viện, haizz, bà nói thử xem tên trộm ấy cũng thật biết chọn chỗ quá đi, lão Thẩm có chứng chỉ vận động viên cấp hai cấp quốc gia chứ chẳng chơi!”

“... Ăn trộm cũng là một nghệ thuật”, vừa nói đến đó, An Ninh nhớ ra một chuyện: “Trường mình lên tiến sĩ, một giấy chứng nhận cấp quốc gia có thể thêm mười điểm phải không?”

“Bà nghe ai nói vậy? Làm gì có chuyện đó, lần trước Triều Dương đã đi hỏi giáo viên hướng dẫn, thêm điểm chỉ là chính sách cho đợt thi nghiên cứu sinh năm nay.”

An Ninh ngây người.

Tường Vy cau mày: “Chắc không phải có người muốn bán chứng nhận giả cho bà chứ?”

“Không phải vấn đề giả hay không giả...” mà là, sự lừa dối! Thất đức quá, thất đức quá. An Ninh nghiến chặt răng, Từ Mạc Đình... đúng là chẳng lương thiện gì.

Tường Vy vứt khóa vào trong giỏ xe, thấy mặt An Ninh nhăn nhó, hỏi: “Chắc không phải bà bị lừa rồi chứ?”

An Ninh nói với giọng đều đều: “Tôi muốn về thành phố X”.

Lúc ấy bên cạnh có chiếc chiếc ô tô đang hạ kính xe xuống: “Người đẹp, đi đâu đấy, tôi chở hai người đẹp đi nhé!”

Tường Vy soi xem chủ xe là ai, chiếc xe thế nào, rồi cười nhạt: “Cảm ơn! Không cần đâu, tôi có xe rồi.”

Ra đến ngoài, An Ninh cười bảo: “Chiếc Mec cũng được đấy chứ!”

“Không được, tôi đang đợi quả Aston Martin!”

Người Tường Vy muốn đưa An Ninh đi gặp là Phó đại tỷ, theo cách nói của Tường Vy thì chị cô bỏ nhà ra đi, muốn nhờ An Ninh khuyên bảo vài câu. “Bà già tôi ngày nào cũng hỏi bà ấy xem đã được tăng lương chưa. Bà chị dạo này áp lực cũng lớn, ầm ĩ một hồi, tạch một câu: “Làm gái gọi rồi, lương tăng theo ngày”, thế rồi đi luôn.”

An Ninh ngẩn tò te: “Tôi biết khuyên thế nào? Tôi với chị bà cũng chẳng quen thân.” Mới gặp nhau có một lần, làm thế e là hơi đường đột.

“Không sao, chị ý thích bà lắm!”

Có liên quan trực tiếp gì đến thích hay không thích sao?

Nhưng hôm đó cũng không  gặp được chị Tường Vy như dự tính, Tường Vy chắc mẩm: “Bà ý đi giác hơi rồi, mấy hôm trước thấy lưng bả lốm đốm cứ như con bọ rùa bảy đốm ấy. Đúng rồi, hôm nào bọn mình cũng đi giác hơi đi, nghe đâu giúp thông khí hoạt huyết, cân bằng âm dương, cân bằng âm dương.”

“...” Cô muốn về thành phố X.
Bình Luận (0)
Comment