Đêm buông dần, tầng tầng lớp lớp màu xanh biếc nơi chân trời tựa như một bức tranh thủy mặc thiên nhiên.
Khách sạn Morphia được thiết kế theo phong cách điền trang cổ điển Châu Âu, trang trọng và tao nhã. Những người đến đây đã bắt đầu so đo thể diện ngay từ bên ngoài, xe sang nối đuôi nhau, hiếm hoi lắm mới có người đi taxi.
Hạ Mộ bước xuống taxi, thu hút không ít ánh nhìn. Bạn học phất lên rồi, buổi họp lớp cũng vì thế mà được tổ chức hoành tráng, chuyện ăn uống lại thành ra như một bữa tiệc lớn.
Xung quanh ai nấy đều diện váy dạ hội, váy tiểu thư, bộ đồ thường ngày của cô có vẻ hơi lạc lõng. Bước vào đại sảnh, cô thu hút ánh nhìn tò mò từ các bạn học.
Tống Gia Thư diện một bộ lễ phục được đặt may riêng từ Paris. Hạ Mộ nhìn lướt qua chiếc váy bồng bềnh có phần khoa trương của cô bạn: “Hai đứa mình tham gia cùng một buổi họp lớp hả?”
Tống Gia Thư nhìn thấy cô cũng ngớ người, dường như không thể tin cô lại đến như vậy: “Cậu cứ thế mà đến hả? Cậu không xem họ đặt chỗ ở Morphia à? Cậu ăn mặc thế này không sợ bị người ta vây xem như động vật sao?”
Hạ Mộ thờ ơ: “Con người cần thoát ly khỏi những thứ trần tục để nhìn vào thực tế. Giờ đây, ngoài tiền ra, mọi thứ đối với tớ đều là phù du.”
Tống Gia Thư: “…” Đúng là rất thoát ly khỏi trần tục…
Tống Gia Thư vòng tay qua vai cô, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ tiểu thư khuê các của mình: “Lại đọc chân lý triết học rồi, đừng đọc những thứ vô nghĩa đó. Chân lý trên đời này chỉ có ba chữ thôi, đó là có tiền tiêu, tiêu tùy thích, tiêu hết mình.”
“Đó là chín chữ…”
“Có phải Hạ Mộ không?” Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, tay cầm ly rượu vang đỏ bước đến: “Nhìn từ xa đã thấy cậu rồi, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào.”
Hạ Mộ không nhận ra anh ta là ai, dù sao thì từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ cô chưa từng gặp lại.
Tống Gia Thư đã đến trước và nhận ra gần hết mọi người, cô khẽ nhắc nhở: “Vương Nam, cậu ngồi sau cậu ấy hồi cấp ba đó.”
Hạ Mộ chợt hiểu ra. Không ngờ cậu bạn hồi xưa hễ nói chuyện là đỏ mặt, giờ lại có thể tự tin trò chuyện với người khác.
Vừa hàn huyên, các bạn học gần đó cũng xúm lại ôn chuyện cũ.
Cửa đại sảnh bỗng trở nên náo nhiệt. Trần Vĩ và Lâm Tê cùng nhau bước vào.
Trần Vĩ trong bộ vest đặt may riêng, trông thật bảnh bao. Lâm Tê diện chiếc sườn xám cách điệu với họa tiết đáng yêu, khiến người ta không thể rời mắt. Đứng cạnh nhau, họ thật sự là một cặp trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Có thể tổ chức buổi họp lớp ở Morphia và bao trọn chi phí cho tất cả mọi người, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết Trần Vĩ giờ đây thành công đến mức nào.
Con người ta thường có xu hướng ngưỡng mộ kẻ mạnh. Trần Vĩ vừa đến, phía bên đó liền trở nên vô cùng sôi nổi, mọi người đều vây quanh.
“Được lắm Trần Vĩ, thảo nào lại đến muộn thế, hóa ra là đi đón nữ thần Lâm Tê của chúng ta!”
Lâm Tê liếc nhìn một vòng nhưng không thấy ai, cô thu lại ánh mắt, trong lòng dường như có chút thất vọng.
Trần Vĩ vội cười giải thích: “Tình cờ gặp ở cửa nên mới cùng vào thôi, tôi làm gì có bản lĩnh đón Lâm Tê chứ.”
Nghe lời này là biết Trần Vĩ vẫn còn chút tình cảm với Lâm Tê, có lẽ buổi họp lớp này được tổ chức riêng vì cô ấy.
Dù sao thì hồi cấp ba anh ta cũng từng theo đuổi Lâm Tê, mặc dù Lâm Tê không đồng ý, nhưng hai người vẫn luôn là bạn tốt.
Mọi người không hẹn mà cùng liếc nhìn Hạ Mộ, trong mắt ít nhiều gì cũng có chút đồng cảm. Chẳng phải năm xưa Hạ Mộ từng viết không ít thư tình cho Trần Vĩ sao? Tiếc là không theo đuổi được, giờ Trần Vĩ vẫn còn thích Lâm Tê, ít nhiều gì cũng khiến cô ấy khó xử nhỉ?
Dù sao thì nếu chuyện này xảy ra với mình, chắc chắn sẽ không đến tham dự buổi họp lớp này.
Hạ Mộ đã sớm quên đi chuyện hiểu lầm về thư tình năm đó, người cô thích cũng là một người khác, đương nhiên không biết họ đang nghĩ gì.
Tống Gia Thư không nhịn được mà chậc lưỡi: “Chậc chậc, không biết lại tưởng là hoàng đế dẫn phi tần xuống Giang Nam đấy, cái Trần Vĩ này có đầu óc thật. Mai mốt tớ cũng bảo bố tớ chi tiền tổ chức một buổi cho tớ, thỏa mãn một phen.”
Nhìn đúng là có vẻ giống thật. Hạ Mộ không nhịn được bật cười, khi Trần Vĩ nhìn sang, cô cũng gật đầu ý nói cảm ơn, dù sao cũng là anh ta mời khách, nên bày tỏ lòng biết ơn.
Thấy đương sự không để tâm, mọi người cũng thu lại tâm lý hóng hớt, nói cười vui vẻ.
Hạ Mộ và Tống Gia Thư không tham gia vào các cuộc trò chuyện. Các bạn học xung quanh cũng tản ra, dù sao đến buổi họp lớp này, ai cũng muốn quen biết những người nên quen. Với bộ đồ của Hạ Mộ, cô cũng không thể được coi là mối quan hệ hữu ích.
Đây cũng là điều cô mong muốn, cô đến đây chỉ muốn nhìn thấy người đó một lần, ngoài ra không có ý định gì khác.
Hạ Mộ ngồi xuống mở WeChat. Nhóm chat đã sôi nổi hẳn lên, không giống như một nhóm lớp đã “nằm im” mấy năm.
Hạ Mộ lướt xem lịch sử, toàn là những bạn học khá cởi mở trong lớp trêu chọc nhau. Thời gian và địa điểm đã được gắn thẻ tất cả mọi người, chỉ cần nhấp vào là có thể thấy.
Cô chỉ liếc vài cái rồi tắt đi. Người đó xưa nay ít nói, đương nhiên không thể phát biểu trong nhóm WeChat, có khi còn chẳng dùng WeChat.
“Trần Vĩ ra tay cũng hào phóng thật, ở đây một chai rượu mở ra cũng gần bằng một cái túi rồi, đúng là chịu chơi…” Tống Gia Thư lầm bầm, rồi tiếp tục luyên thuyên: “Tớ thấy lần này người đến khá đông đủ, Tống Phục Hành biết đâu lại đến?”
Hạ Mộ nghe thấy cái tên đó, lồng ng.ực bỗng đập mạnh.
Tống Gia Thư nhìn thấy vẻ mặt cô, liền đổi giọng đầy kinh ngạc: “Cậu sẽ không phải là vẫn còn vương vấn anh ta đấy chứ? Bao nhiêu năm rồi mà, hồi xưa anh ta có đẹp trai đến mấy cũng là chuyện quá khứ rồi, giờ có khi đã hói đầu rồi ấy chứ.”
Tim Hạ Mộ còn chưa kịp ổn định lại, nghe vậy suýt chút nữa phun máu: “Không thể nào, anh ấy không thể hói đầu!”
“Cậu lại biết anh ta không hói đầu à? Cậu chưa nghe câu ‘thông minh tuyệt đỉnh’ sao? Cậu không hiểu cái loài thiên tài này đâu. Não dùng nhiều quá, tóc cứ như đồ trang sức không cần thiết, chẳng thèm giữ lại, gió thổi một cái là bay vèo vèo…”
Hạ Mộ: “…Im đi, đã bảo cậu đừng học văn của thầy thể dục rồi mà, giờ dùng thành ngữ lung tung cả lên. ‘Thông minh tuyệt đỉnh’ là dùng thế hả?”
“Ấy, đại khái là ý đó. Tớ sợ lát nữa cậu không chịu nổi k.ích th.ích, nên tiêm phòng cho cậu trước. Cái cô Tạ Lâm Lâm hồi cấp hai của chúng ta đó, hồi đó cô ấy cứ nhớ nhung mãi cái anh học trưởng kia, không ngờ sau này gặp một lần, cái chàng thiếu niên anh tuấn ngày xưa đã biến mất, giờ thì bụng bia lùm xùm, mở miệng ra là ‘tôi có mấy trăm triệu tỷ đô la việc kinh doanh’, nhờn đến nỗi ăn không vô. Cậu có biết hôm đó cô bé khờ khạo Tạ Lâm Lâm khóc thê thảm đến mức nào không? Cái cô bé Tạ Lâm Lâm ngây thơ ngày đó đã chết rồi, từ nay về sau chỉ còn lại Nữu Hỗ Lộc Lâm thôi. Thế nên cậu cũng đừng đặt hy vọng quá nhiều, con người ai cũng sẽ thay đổi. Biết đâu giờ anh ta đã tóc thưa, bụng bia, đi đứng còn phải kéo quần lên.”
Cái cảnh tượng này thật quá tàn khốc!
Hạ Mộ đột ngột nhắm chặt mắt, vô cùng không thể chấp nhận được. Hai đặc điểm này và Tống Phục Hành hoàn toàn không thể liên hệ với nhau: “Tớ thích không phải là khuôn mặt của anh ấy!”
“Phì!” Tống Gia Thư phun nước bọt vào mặt cô, chẳng chút nể nang: “Cậu không thích khuôn mặt anh ta, vậy mà lại yêu từ cái nhìn đầu tiên dưới trời mưa. Nếu cậu không thích, vậy đổi khuôn mặt Tống Phục Hành thành khuôn mặt Trần Vĩ xem, cậu còn yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Lời cô nói hình như có chút lý, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng…
Trong đầu Hạ Mộ hiện lên khuôn mặt chàng trai dưới ánh nắng chống một chiếc ô, khí chất trên người lại lạnh nhạt cách xa ngàn dặm, rồi từ từ bước đến từ trong mưa…
Ối! Thật quái dị, mọi tế bào trên người cô đều đang phản kháng!
Mọi người ngồi trò chuyện một lúc thì im lặng. Hết chuyện để nói, không biết từ lúc nào lại nhắc đến những người không đến.
“Lớp chúng ta hình như chỉ có Tống Phục Hành là không đến, giờ anh ấy đang làm gì, sao không nghe thấy tin tức gì cả?”
“Đúng vậy, hồi cấp ba anh ấy học giỏi thế, vừa tốt nghiệp đã đi du học rồi, giờ chắc hẳn đang rất thành công nhỉ? Ai có biết tin tức gì không?”
Nói đến đây, quả thực không có mấy người biết, chỉ biết anh ấy đi du học, thậm chí còn không rõ là trường đại học danh tiếng nào trên thế giới.
Nói đến chuyện này, đương nhiên là Trần Vĩ, người khởi xướng buổi họp mặt này, lên tiếng giải thích: “Ban đầu định gọi cả lớp đến, tiếc là cậu ấy có việc không đến được, có lẽ là bận rộn.”
Có người rất thắc mắc: “Bận đến mấy chẳng lẽ còn không có thời gian cho bữa ăn này sao?”
Nói vậy thì có chút kỳ lạ. Những người có thể vào A trung, hoặc là gia đình có địa vị, hoặc là thành tích học tập xuất sắc, đa số đều vào các trường đại học danh tiếng, tuyệt đối không thể nào không thành công.
Họ đến từ nhiều ngành nghề khác nhau, đa số đều là những người xuất sắc trong lĩnh vực của mình. Nếu Tống Phục Hành thực sự thành công, ít nhiều cũng phải nghe thấy tiếng tăm, sao có thể không có chút tin tức nào?
Tính đi tính lại cũng chỉ có một khả năng, đó là hiện tại không còn được như xưa nữa. Dù sao thì học giỏi cũng chỉ là một trong những điều kiện cần, không thể dùng để kiếm sống được. Ở trường là học thần, ra trường thì chưa chắc đã là gì.
Hơn nữa, tính cách Tống Phục Hành lại lạnh lùng, chắc chắn sẽ không nói những lời xu nịnh, khéo léo, khó tránh khỏi bị người khác xa lánh. Năm xưa chắc cũng vì thành tích mà vào A trung. Các hoạt động tụ tập bạn bè cấp ba gần như không tham gia, xem ra gia cảnh cũng không tốt lắm, đương nhiên không thể so sánh với Trần Vĩ giờ đây có danh tiếng và địa vị như vậy.
“Ai, thật không ngờ, anh ấy năm xưa luôn đứng đầu, thiên tài cũng không quá lời, giờ lại không nghe thấy tin tức gì cả.”
“Những chuyện này khó nói lắm, có người học giỏi đến mấy, ra ngoài cũng chỉ biết học vẹt, đầu óc không linh hoạt thì cũng không thể tồn tại được trong xã hội này.”
Lời nói này có chút độc địa, gần như là chỉ đích danh rồi.
Không khí chùng xuống, Vương Nam lên tiếng xoa dịu: “Đó là những người làm kinh doanh, biết đâu người ta làm nghiên cứu khoa học thì sao, đều cần phải khiêm tốn và giữ bí mật.”
Lời này tuy là đỡ lời cho Tống Phục Hành, nhưng mọi người cũng ngấm ngầm đoán được tình cảnh hiện tại của anh ấy là gì. Trong lời nói ngoài lời đều là những tiếng thở dài tiếc nuối cho thiên tài ngày xưa.
Hạ Mộ không muốn nghe nữa, có những điều đẹp đẽ mãi mãi không thể để người khác bàn tán.
Tống Gia Thư đã bị anh cán sự thể dục mà cô từng ưng ý hớp hồn mất rồi. Cô một mình ngồi cũng thấy buồn chán, đành ra ngoài hít thở.
“Thưa quý cô, cô có cần giúp gì không ạ?”
“Không cần, tôi đi dạo một chút thôi.”
“Vâng, mời quý cô tự nhiên.”
Người phục vụ làm động tác mời, hoàn toàn không để ý đến trang phục của cô, vẫn đối xử với cô như một vị khách quý.
Mức độ phục vụ này quả thực rất tốt, toàn bộ khách sạn cũng mang lại cảm giác sang trọng nhưng kín đáo, thảo nào danh tiếng lại vang xa đến vậy.
Kể từ khi gia đình phá sản, cô rất ít khi lui tới những nơi như thế này, giờ đây ít nhiều cũng có chút không quen.
Hạ Mộ đi dọc hành lang, bên cạnh là một dải kính lớn, thảm cỏ bên ngoài trải dài vô tận. Bầu trời đêm xanh thẳm, ánh đèn chiếu xuyên qua, trong vắt như lưu ly.
Ánh đèn ở đây mờ ảo, mang một vẻ lãng mạn đầy thi vị. Những đốm sáng lấp lánh ẩn hiện, như thể đang dạo bước giữa các vì sao.
Xa xa có một người tay dựa vào lan can, bóng hình cao gầy hiện rõ trong đêm tối, toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách. Giữa kẽ ngón tay một đốm lửa nhỏ ẩn hiện, mơ hồ soi rõ những ngón tay trắng nõn thon dài.
Kiến nhất diệp nhi tri khâm thu, khuy nhất ban nhi kiến toàn báo*. Chỉ một chút đó thôi, dường như cũng đủ để hình dung ra đó là một người như thế nào.
(*Thấy một chiếc lá mà biết thu đã về, nhìn một đốm nhỏ mà biết toàn bộ con báo)