Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 12

Ba tiếng sau.

Trước cửa Lâm gia ở Kim Thành, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, trên mặt Vương tiên sinh có chút vui mừng bước xuống, đi lên bậc thang vào phòng, người làm đem nước ra mời khách, xoay người đi lên báo cho Lâm Trứ.

Lâm Trứ mặc áo ngủ, lạnh mặt đứng trên cầu thang, Vương tiên sinh cười nói: “Lâm tổng, nhị thiếu gia có ở đây không?”

Ngữ khí Lâm Trứ trầm thấp, vì đột nhiên bị đánh thức nên toàn thân tỏa ra áp bức, anh nhàn nhạt hỏi: “Lâm gia từ khi nào lại có nhị thiếu gia?”

Vương tiên sinh sửng sốt.

Anh ta nhìn người làm, vẻ mặt của người làm cũng mờ mịt, tay Lâm Trứ đặt trên lan can cầu thang, từ phía trên đi xuống, nói: “Nhị thiếu gia nhà chúng tôi đến bây giờ vẫn chưa chịu về Lâm gia… Vương Mãnh, cậu đây là ý gì?”

Vương Mãnh đột nhiên hoàn hồn.

Anh ta bị chơi rồi…..

Cái tin nhắn kia kêu anh ta đến Lâm gia để bàn bạc về hạng mục hợp tác đá quý, ở dưới ký tên là Lâm Đế….. Chỉ có số ít người biết, Lâm Đế chính là nhị thiếu gia của Lâm gia, bên ngoài anh không thừa nhận chính mình là nhị thiếu của Lâm gia, nhưng Lâm gia lại rất hy vọng anh có thể sớm ngày trở về.

Về phần lợi nhuận của công ty đá quý cũng chỉ có một ít người biết. Hiện tại Lâm gia luôn đem lợi nhuận từ công ty chia cho vị nhị thiếu kia, thứ nhất là khiến anh nhanh chóng trở về; thứ hai, đây cũng là một sự bồi thường cho anh. Theo tin tức đáng tin cậy, Lâm Đế đã dường như đã có ý siêu lòng.

Chính vì thế một số người vẫn luôn chờ đợi Lâm Đế trở lại Lâm gia, họ cảm thấy đây cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, cho nên vẫn lén lút tạo quan hệ với Lâm Đế.

Vương Mãnh chính là một người trong số đó, anh ta muốn đánh vào thị trường Trung Quốc, đồng thời cũng muốn tạo quan hệ với Lâm gia, cho nên anh ta không ngừng liên hệ với Lâm Trứ, theo đó cũng liên hệ với Lâm Đế.

Lần này Lâm Đế lại chủ động nhắn tin cho anh ta, anh ta còn tưởng Lâm Đế đã quay về Lâm gia trong yên lặng…..

Lâm Trứ nhìn tin nhắn, khóe môi cong lên, đem điện thoại đặt lên bàn trà, nói: “Đến gặp tôi cậu ta còn không muốn, vậy mà lại về Lâm gia…. Đùa cũng thật dai…”

Vương Mãnh: “…….” Vài phút sau, anh ta không cam lòng, hỏi: “Lâm tổng, vậy chuyện hợp tác kia thì sao?”

Lâm Trứ sửa sang lại cổ áo, đứng dậy nói: “Việc hợp tác không cần tìm tôi, công ty này đã cho cậu ta, khi nào cậu ta trở về thì sẽ giải quyết, nếu không thì cứ tạm thời như trước vậy.”

Vương Mãnh: “…….” Mẹ kiếp (1), có tiền thì hay lắm sao.

(1) MMP: một câu chửi tục (khá nặng).

Anh ta lại hỏi Lâm Trứ: “Lâm tổng, anh thử nói xem tại sao nhị thiếu đột nhiên lại nhắn như thế này cho tôi? Chơi tôi à? Hay là…. bởi vì các người thuộc Lâm gia? Anh ta cố ý?”

Lâm Trứ đang đứng ở chân cầu thang, quay lại nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Làm sao tôi biết…”

Vương Mãnh: “…….” Một lát sau, trong đầu anh ta chợt lóe lên, nhớ lại ba tiếng trước ở trước cửa phòng triển lãm tranh, không xa chỗ anh ta là một người đàn ông đang đứng, lúc ấy khi Lưu Tử Đồng đi qua đó anh ta còn nhìn thoáng qua….. Anh ta đột nhiên nhận ra…. Người đó chính là Lâm Đế!!

Bây giờ quay về thành phố S còn kịp không đây???

……

Vương Mãnh đi rồi, Chu Tố Mẫn tiếp tục kéo Lưu Tử Đồng đi xã giao. Ở phương diện giao tiếp Lưu Tử Đồng quả thực kém mẹ cô rất nhiều, đành phải bị động mà đi theo, lâu lâu cô vẫn nhìn lại người đàn ông bí ẩn đang mặc áo choàng đen đội mũ kia, khi dừng lại ở bức họa nào Lâm Đế cũng đứng trước đó rất lâu.

Có đôi khi Lưu Tử Đồng sẽ ngẫu nhiên thoát khỏi mẹ cô, đi đến đứng bên cạnh anh, cười hỏi: “Anh nhìn bức tranh này hiểu không?”

Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Nhìn không hiểu.”

Lưu Tử Đồng đang muốn giải thích, cả người lại bị Chu Tố Mẫn kéo đi, Chu Tố Mẫn rốt cuộc cũng chú ý đến người đàn ông này, bà tò mò hỏi Lưu Tử Đồng: “Ai vậy?”

Lưu Tử Đồng bước đi nhanh theo bà, nói: “Là một người bạn của con….”

“Con cái nhà ai?” Chu Tố Mẫn hỏi lại.

“…….” Lưu Tử Đồng hít sâu, nửa ngày sau mới nói: “Gia đình bình thường ạ.”

Chu Tố Mẫn lập tức không có hứng thú.

Lại dặn dò nói: “Phải nhớ kỹ thân phận của con.”

Lưu Tử Đồng nhíu mi, không hé răng, đa số trước kia đều đã bị nhắc nhở, nhưng hôm nay đặc biệt bực bội, cô chỉ chớp mắt, quay lại thì thấy Lâm Đế và Trần Châu cùng đứng trước một bức tranh, bức tranh đó tên là 《 Hoa lạc trong mơ 》, một nửa ý bức tranh đó chính là yêu thầm, nửa ý còn lại đó chính là cô….

Lưu Tử Đồng trong lòng nhảy dựng.

Cô sợ Trần Châu nhìn ra cái gì đó.

Trần Châu này tâm tư nhanh nhẹn, thông minh tuyệt đỉnh…..

Mà lúc này, đứng trước bức tranh lại là hai người đàn ông.

Trần Châu trầm mặc không nói.

Lâm Đế thong thả mà bấm điện thoại, hai giây sau anh nhàn nhạt nói: “Bức tranh này có tâm tư.”

Trần Châu vốn đang chìm trong tâm tình của mình, người bên cạnh lại đột nhiên nói chuyện, anh theo bản năng hỏi lại: “Anh nhìn ra được gì?”

“Thiển Nguyệt rất lãng mạn.”

“Hả?” Trần Châu có điểm khó hiểu, Thiển Nguyệt là bút danh của Lưu Tử Đồng, Lâm Đế nói: “Cô ấy ôm bó hoa hồng này, có phải đang nói lên rằng…lâu rồi cô ấy chưa được nhận hoa hồng?

Trần Châu: “…….”

Ở phía sau Lưu Tử Đồng đang nghe lén: “…….”

Trần Châu không đáp, tranh vẽ một người đang ôm bó hoa hồng, ký ức 5 năm trước lúc anh đang ở trên đường bị một cô bé ôm đùi một hai đòi anh phải mua hoa hồng lại hiện lên, sau khi anh mua đã trực tiếp đưa cho Lưu Tử Đồng, tư thế cô ôm hoa giống như bức tranh này, điểm khác nhau duy nhất chính là cô đặt mình tại một khung cảnh trong mơ.

Hơn nữa trên mặt đất có rất nhiều cánh hoa hồng rơi, bức tranh có liên quan đến Trần Châu, anh hơi rũ mắt, trong mắt đen như mực, Chu Mễ Nhã đi tới, ôm cánh tay anh, nói: “Chúng ta phải đi rồi.”

Trần Châu nói: “Ừ.”

Hai người đi tới chào tạm biệt Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng vội vàng buông di động trong tay ra, nói: “Em đưa hai người ra ngoài.”

Trần Châu nhìn Lưu Tử Đồng một cái, Lưu Tử Đồng cười cười nắm cánh tay Trần Châu, nói: “Sư huynh, anh còn nhớ mùa đông 5 năm trước không? Lúc đó em cãi nhau với ba mẹ, anh đã dẫn em đi đến quảng trường giải sầu đó, sau đó có một bé gái chạy tới tặng hoa hồng, lúc đó em cảm thấy giống như trong mơ vậy..”

Thần sắc Trần Châu dịu xuống, anh nhớ đến lúc cầm bó hoa hồng này, cô đã khóc đến nước mắt đầy mặt…..

Cảm xúc của anh đối với bức tranh kia bình thường trở lại.

Chu Mễ Nhã ở một bên cắn môi, cô ta làm nũng nói: “Hai người lúc nào đi ra ngoài cũng đều không rủ chị…luôn để chị một mình.”

Lưu Tử Đồng buông cánh tay Trần Châu, quay sang ôm Chu Mễ Nhã nói: “Bởi vì chị lúc nào cũng vẽ mà.”

Chu Mễ Nhã không nói gì.

Lời Lưu Tử Đồng nói đúng là sự thật, cô ta chỉ có thể nỗ lực để đạt được sự thành công, tất cả những việc giải trí sẽ bóp chết thành công của cô ta, cho nên hầu như những dịp Lưu Tử Đồng và Trần Châu đi du lịch giải trí, cô ta chưa từng tham dự chung. Xe chạy đến trước cửa phòng triển lãm, Trần Châu mở cửa xe cho Chu Mễ Nhã, Lưu Tử Đồng đứng ở bậc thang nhìn theo họ.

Nhìn đến khi chiếc xe đó rời đi.

Lưu Tử Đồng xoay người đi vào phòng vẫn thấy Lâm Đế còn đứng trước bức tranh《 Hoa lạc trong mơ 》 kia, Lưu Tử Đồng dừng một chút, đi qua, khi đến gần nghe được anh nhẹ nhàng hừ một tiếng. Cô sửng sốt, cười hỏi: “Anh vừa mới “hừ” sao?”

Lâm Đế liếc nhìn cô một cái, anh đeo khẩu trang nên không thể nhìn được biểu tình, nhưng từ trong đôi mắt anh lại phản ánh hết thảy, anh nửa khom lưng, vành nón đụng phải trán Lưu Tử Đồng, nhàn nhạt nói: “Bức tranh này còn có một tên khác….”

“Tên là gì?” Lưu Tử Đồng phát hiện ra đôi mắt anh rất sâu, rất đẹp.

“Yêu thầm.” Anh nhả ra hai chữ không hề độ ấm.

Tim Lưu Tử Đồng đập nhanh, nửa giây sau, khóe miệng cô cong cong: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó….tôi trở thành tấm canh của em.”

Lưu Tử Đồng không trả lời anh câu này, chỉ hỏi: “Vậy anh có xem tranh của anh không?”

Anh nhướng mày: “Xem.”

“Được.”

Lưu Tử Đồng tiếp tục tiếp đón khách tham quan, quay lại nhìn Lâm Đế một cái, cô thật không ngờ anh sẽ nhận ra ý tứ của bức tranh này, thật không thể nghĩ nổi, nhưng đồng thời, cô cũng quên không nói cho Lâm Đế biết, yêu thầm là chuyện đã qua đi….. Ai cũng không thể bảo đảm sẽ vẫn luôn thích một người, đặc biệt là trong một tình huống không có kết quả.

Ngược lại, người đàn ông xoa chân cho cô ở trại nuôi ngựa kia mới chính là bóng hình ở trong lòng cô hiện tại.

Lần triển lãm này có rất ít tranh, tính ra chỉ có mười hai bức, sau một thời gian trôi qua, bán được tám bức, vẫn còn dư lại bốn bức, mức tiêu thụ này có kém hơn Chu Mễ Nhã một ít nhưng Lưu Tử Đồng đến nửa điểm không thèm để ý. Giữa trưa Chu Tố Mẫn lại muốn vung tiền mời khách ăn cơm, Lưu Tử Đồng tìm cớ từ chối không đi.

Phòng triển lãm ít người hơn hẳn.

Cô vừa ra đến cửa đã nghe được tiếng còi xe, kính xe Hummer hạ xuống, đôi mắt phượng của người đàn ông đeo khẩu trang nhàn nhạt nhìn cô, khóe môi Lưu Tử Đồng cong lên, chạy nhanh đến mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, Lâm Đế liếc nhìn cô một cái, nói: “Đi ăn cơm trước….”

“Được.”

Anh nhìn về phía trước, hai giây sau, anh quay đầu lại nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Dây an toàn?”

“Anh giúp tôi được không….” Lưu Tử Đồng cố ý dựa vào lưng ghế.

Lâm Đế: “…….” Khóe môi anh hơi cong lên, cúi người với qua, tay kéo lấy dây an toàn, “cạch” một tiếng, nhẹ nhàng thắt cho cô.

Lưu Tử Đồng cười nói: “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Anh lui về ghế lái, tay đặt lên điều khiển xe, bên tai ửng đỏ, tạm dừng hai giây mới khởi động xe, Lưu Tử Đồng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên trở về đây vậy? Anh diễn xong rồi ư?”

“Không có, trở về có chút việc.”

“Vậy là không phải cố ý đến xem triển lãm của tôi sao?”

“………”

Lưu Tử Đồng cười khẽ, vén tóc ra sau, mặt hơi nóng, thấp giọng nói: “Thật cảm động.”

Đôi mắt Lâm Đế thoáng qua một ý cười, không trả lời cô mà lái xe đi, tiến vào một nhà hàng kín đáo, hai người dùng cơm, sau đó lại đi đến phòng vẽ tranh của Lưu Tử Đồng.

Phòng vẽ tranh đặt tại phía sau biệt thự của Lưu gia.

Hummer tiến vào tiểu khu, đối diện với tiểu khu có tiếng này, thần sắc Lâm Đế nhàn nhạt, không buồn nhìn một cái. Đến nơi ở của Lưu Tử Đồng, anh lái xe vào chỗ đậu, cô nói: “Phòng vẽ tranh của tôi có hai cái, một cái đặt tại phòng làm việc bên kia, một cái đặt ở nhà. Ngày thường tôi vẽ tranh cũng nhiều, thường sau khi vẽ xong sẽ không muốn làm gì khác, chỉ muốn ngủ thôi, nên ở nhà thích hợp nhất.”

“Ừ.” Lâm Đế đi phía sau cô, Lưu Tử Đồng dùng vân tay để mở cửa lớn, cánh cửa sắt lớn này kêu cạnh một tiếng, cô giơ tay đẩy ra. Trong nhà cửa đã đóng lại, ở Lưu gia có một điểm, ngoại trừ ông nội ra thì không có người khác, nhưng thường thì ông muốn ngủ trưa,  Lưu Tử Đồng tự nhiên không vào làm phiền. Cô dẫn Lâm Đế vòng qua căn nhà lớn, đi vào căn phòng kính phía sau.

Tầm 12 giờ trưa, ánh mặt trời rất chói.

Phòng kính giống như đang tắm mình dưới ánh mặt trời trông rất đẹp, kính phản chiếu lại ánh nắng tỏa ra các màu sắc khác nhau, đặc biệt hút mắt. Lưu Tử Đồng mở cửa phòng vẽ, Lâm Đế đi vào, đập vào mắt chính là bức vẽ anh, người đàn ông mặc áo màu sơ mi màu trắng, nghiêng mặt, đẹp trai mà gợi cảm…..

Ngòi bút của cô luôn mang theo một loại ấm áp.

Cho dù là vẽ anh, nhưng mỗi một đường cong đều làm mềm đi biểu tình của anh nhiều, làm anh thoạt nhìn không lạnh nhạt như thường ngày.

Phòng vẽ tranh đột nhiên có chút ám muội, rèm che đang rũ xuống căn phòng này, như thế cũng đồng thời che khuất tầm mắt bên ngoài, Lâm Đế hỏi: “Vì sao phải che đi?”

Lưu Tử Đồng ấn điều khiển từ xa, nói: “Để phòng khi mẹ tôi tới. Không thể để bà nhìn phòng vẽ tranh của tôi đang che giấu đàn ông hoang dã…”

Lâm Đế: “…….”

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Đế: Ừm.
Bình Luận (0)
Comment