Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 14

Giọng anh không lớn nhưng đều khiến mọi người ở đây như ngừng thở, hầu như ai cũng chú ý đến tình huống bên này, họ nghe được rất rõ ràng. Mặt Giang Lâm trắng bệch, ngay lập tức cô ta ném gói khô bò vào thùng rác, hốc mắt ửng hồng xoay người, đi ra ngoài.

Người đại diện của cô ta rất nhanh đuổi theo.

Giang Lâm đi ra đến cửa, nhìn thấy fans của Lâm Đế đang cầm banner ủng hộ anh, hốc mắt cô ta càng hồng hơn, hai tay nắm chặt, người đại diện giữ chặt cánh tay của cô ta, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Giang Lâm ngăn chặn, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta có gì đặc biệt hơn người chứ, nếu anh ta không đối xử tốt với tôi… vậy đừng trách sao tôi không khách khí.”

Người đại diện che miệng cô ta lại, “Có chuyện vào trong xe rồi nói.”

Đem cô ta đẩy vào trong xe, người đại diện cũng lên ngồi theo, đóng kín cửa lại mới quay đầu nhìn cô ta. Hôm nay Giang Lâm vì để gặp Lâm Đế nên đã cố ý mặc cái váy hở vai màu đen, bả vai trắng nõn lộ ra ngoài, lúc này sau khi lên xe sắc mặt cô ta vẫn rất khó xem, tức giận kéo vai áo lên, uất hận nói: “Cô xem anh ta đi, vẫn còn hận tôi đấy.”

Năm nay cô ta bỏ qua mặt mũi rất nhiều lần để chủ động tiến về phía Lâm Đế, nhưng từ trước đến nay anh vẫn không đáp lại.

Tâm trạng Giang Lâm rất khó chịu, ở trong mắt cô ta, Lâm Đế ngoại trừ có kinh nghiệm diễn xuất thì chẳng có gì khác nổi bật cả, ở trong cái vòng này anh cái gì cũng không có, những gì không có ý nghĩa có thể mất đi bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, cô ta càng tức giận.

Người đại diện tên là Chu Mộc, từ khi Giang Lâm xuất đạo đã đi theo cô ta, những năm trước cô ta và Lâm Đế có đoạn tình cảm, thân là người đại diện cô cũng biết rõ, Chu Mộc cầm khăn giấy giúp Giang Lâm lau nước mắt, nói: “Không quan trọng anh ta có hận cô hay không, quan trọng là cô còn muốn cùng anh ta có mối quan hệ tốt đẹp hay không.”

Giang Lâm hung hăng đẩy tay Chu Mộc ra, nói: “Quan hệ tốt đẹp? Tôi không muốn có, tôi không muốn cầu xin anh ta.”

Chu Mộc: “…….”

……

Xử lý một số chuyện buổi trưa xong, Lưu Tử Đồng thuận tiện đến dạy vẽ cho học viên. Khi đến phòng học, cô liền kiểm tra tiến độ của bọn nhỏ, chúng ước chừng đều dưới mười tuổi, chỉ có một người khá lớn, hai mươi hai tuổi, thời gian đi học vẽ khá trễ, đã là sinh viên, cậu ta tên La Dịch. Theo thói quen Lưu Tử Đồng sẽ xem các tác phẩm của những học viên nhỏ tuổi trước, xem hết tất cả mới bắt đầu xem của La Dịch, nếu không phải thầy của cô hiện tại không còn thu nhận học trò thì cô đã sớm đem La Dịch giới thiệu đến Đường Ý.

Đây cũng chính học trò có thiên phú của cô, lần này La Dịch vẽ một bức tranh tên là 《 Nửa đời 》, cái tên tương đối tốt, Lưu Tử Đồng nhìn một hồi, đối diện với vẻ mặt chờ mong của La Dịch, cô cười nói: “Bức tranh này lưu trữ lại nhé, sang năm sẽ đem ra triển lãm cùng cô.”

La Dịch vui đến nỗi muốn nhảy lên: “Thật vậy sao cô?”

Đôi mắt cậu ta sáng lấp lánh, vì có một chiếc răng khểnh nên khi cười nhìn có chút dễ thương, Lưu Tử Đồng gật đầu, nói: “Ừa thật. Nhưng mà La Dịch, em có muốn suy nghĩ tìm một thầy giáo tốt hơn hay không?”

La Dịch lập tức lắc đầu: “Không cần.”

“Vì sao vậy?”

“Ba mẹ em không cho em vẽ tranh, đây đều là do em lén vẽ…”

Lưu Tử Đồng ừ một tiếng: “Cô biết, nhưng là…” Cô vốn dĩ muốn giới thiệu cậu bé này cho Trần Châu để anh hướng dẫn cho cậu ta, nhưng tất cả đều bị La Dịch từ chối, La Dịch cười nói: “Cô, em theo học cô vẽ là tốt rồi….”

Lưu Tử Đồng đối diện với đôi mắt của cậu ta, từ đôi mắt ấy cô nhìn thấy được vẻ nghiêm túc, cô cười nói: “Vậy được rồi, tiếp tục học ở đây thôi.”

Lưu Tử Đồng kéo cánh tay của mấy học viên khác dẫn bọn chúng về chỗ ngồi.

Khi đối diện với học viên ở đây,Lưu Tử Đồng sẽ ôn hòa đi rất nhiều.

Sau khi đến lớp, rất nhanh đã đến 9 giờ tối, trên con đường bên ngoài phòng làm việc đã đầy xe, Lưu Tử Đồng đưa học viên ra khỏi cửa, La Dịch là người đi cuối cùng, cậu còn giúp cô đóng cửa sổ lại, vẫy tay chào cô, đứng phía dưới bậc thang cười với cô: “Cô ơi, cô về sớm một chút.”

“Ừ được rồi.”

Lưu Tử Đồng cầm túi xách, mỉm cười.

La Dịch lại nhìn cô thêm một cái mới xoay người, chạy nhanh qua trạm xe bus phía bên kia đường, Lưu Tử Đồng đứng tại chỗ, xoay người đi về văn phòng, cầm chìa khóa xe, còn có mấy cái túi, phát WeChat trên điện thoại.

【 Lâm: Anh chuẩn bị diễn rồi.】

Đã được nhắn mấy giờ trước, Lưu Tử Đồng khóa cửa, trả lời lại cho anh.

【 Lưu Tử Đồng: Anh vẫn ở nhà chỗ tiểu khu Kim Hải hả? 】

【 Lâm: Đã lộ nên dọn đi rồi. 】

【 Lưu Tử Đồng: Dọn đi đâu vậy? 】

Sau khi nhắn tin đó xong, Lưu Tử Đồng ra bên ngoài xe, lấy từ bên trong xe một chuỗi chìa khóa, trên chùm chìa khóa này có một chìa hình dạng rất quen thuộc, mặt trên khắc chữ “Hào Đình”.

Lưu Tử Đồng: “…….” Đây không phải là tiểu khu nhà cô sao.

Có tiếng di động vang lên.

【 Lâm: Sơn trang Hào Đình nhà 108. 】

【 Lưu Tử Đồng: Anh mua nhà ở phía sau biệt thự em khi nào thế? 】

【 Lâm: Một tuần trước. 】

【 Lưu Tử Đồng:…….】

【 Lâm: Anh ở đó có được không? 】

Lưu Tử Đồng cười rộ lên.

Trả lời anh.

【 Lưu Tử Đồng: Được chứ. 】

【 Lưu Tử Đồng: Em mang xe về giúp anh. 】

【 Lâm: Ừ. 】

【 Lưu Tử Đồng: Anh chưa diễn xong nữa hả? 】

【 Lâm: Ừ, chắc một lúc nữa. 】

【 Lưu Tử Đồng: Không quấy rầy anh nữa. 】

Thoát khỏi WeChat, Lưu Tử Đồng khởi động xe lái ra ngoài.

Lúc này ở trong nhà cũng gọi điện đến, ông nội hỏi cô có về nhà không, Lưu Tử Đồng trả lời có, sau đó nhấn chân ga, đi về phía sơn trang Hào Đình. Nhà cô là số 106, số 108 thì ở phía đằng sau khi, rất gần, Lưu Tử Đồng thấy ánh sáng từ nhà anh phát ra.

Lưu Tử Đồng có chút khó hiểu, sau khi đậu xe vào, cô cầm chìa khóa nhà anh mở cửa sắt, cô nhấn chuông cửa.

Rất nhanh trên loa truyền ra giọng một người phụ nữ ôn nhu: “Ai vậy?”

Lưu Tử Đồng: “…….”

Cô siết chặt chìa khóa, hướng sát vào loa, cười hỏi: “Xin hỏi có phải nhà Lâm Đế không?”

“Đúng vậy, cô là ai thế? Nó đã đi quay phim rồi.”

Giọng nói kia rất ôn nhu, hơn nữa lại êm tai, Lưu Tử Đồng nhất thời không thể phán đoán ra tuổi của người này, chỉ cảm giác có cơn gió thổi qua đem theo cơn lạnh. Lưu Tử Đồng lại nói vào loa: “Tôi là Lưu Tử Đồng, Lâm Đế có hai chùm chìa khóa gửi chỗ tôi.”

Cửa ‘cạch’ một tiếng liền mở ra, mở rộng cho Lưu Tử Đồng đi vào.

Lưu Tử Đồng nhìn cách mở cửa không khác với nhà cô mấy, nắm chặt chìa khóa đi vào, tiến lên bậc thang thì cửa gỗ trên nhà cũng mở ra, ánh sáng của ánh đèn hắt ra, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ ngủ đang đứng tại huyền quan, tay bà chống một cây sắt mỏng, đôi mắt có chút đào hoa nhưng lại không có thần thái.

Bà nghe được tiếng bước chân của Lưu Tử Đồng, lộ ra nụ cười: “Là Lưu tiểu thư sao? Dì là mẹ của Lâm Đế, nó gọi điện cho dì bảo là con sẽ đem chìa khóa tới, cảm ơn con.”

Lưu Tử Đồng sửng sốt.

Mẹ của Lâm Đế bị mù?

Nghĩ lại mới vừa nãy cô đứng ngoài biệt thự cảm thấy lãnh lẽ thì có phần áy náy, không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe giọng từ loa, âm thanh của mẹ Lâm Đế rất ôn nhu, điều này dễ khiến người khác hiểu lầm, cho rằng Lâm Đế đang giấu mỹ nhân. Lưu Tử Đồng nắm tay Đỗ Nhu, đem chìa khóa bỏ vào tay bà.

“Dì ơi, đây là chìa khóa xe và chìa khóa nhà của Lâm Đế.”

Đỗ Nhu dùng tay sờ sờ, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, bà nói: “Cảm ơn con. Tử Đồng, lại đây ngồi đi.”

Đỗ Nhu nhẹ nhàng nắm tay Lưu Tử Đồng dắt cô đi, tuy bà không nhìn thấy gì nhưng đối với Lưu Tử Đồng lại cảm thấy hứng thú, đây là người phụ nữ đầu tiên mà Lâm Đế dẫn về nhà.

Lúc trước vì chiếu cố bà, Lâm Đế mua chung cư ở nơi khác cho bà sống, còn anh thì vẫn ở tại tiểu khu Kim Hải. Nhưng sau khi truyền thông cho ra ánh sáng nơi ở của anh, anh mới tìm một nơi an toàn bảo mật nhất thành phố S mà không truyền thông nào dám làm phiền, đó chính là sơn trang Hào Đình.

Lưu Tử Đồng bị động được Đỗ Nhu dẫn đến sô pha, Đỗ Nhu cười nói: “Con ngồi đây đi, để dì lấy nước cho con.”

Lưu Tử Đồng nào dám làm phiền bà pha trà, vội vàng đứng dậy, nói muốn giúp đỡ, Đỗ Nhu nói: “Dì Trần hôm nay có việc đã xin nghỉ rồi, trong nhà chỉ còn một mình dì thôi. Tử Đồng, con với Lâm Đế quen nhau như thế nào vậy?”

Vừa nói chuyện, tay bà vừa sờ ấm nước, Lưu Tử Đồng nhanh tay cầm được trước, thấp giọng nói: “Dì ơi, để con làm cho, dì không cần làm đâu ạ. Con với Lâm Đế……”

“Ừm…..” Lưu Tử Đồng đột nhiên không biết nói như thế nào: “Nếu không dì hỏi Lâm Đế được không ạ?”

Sau khi Đỗ Nhu nghe cô nói, khóe môi mỉm cười: “Cũng được, con là đang ngại sao?”

Lưu Tử Đồng: “….Dạ không.” Cô chưa từng cùng người khiếm thị ở chung bao giờ nên rất để ý động tác của Đỗ Nhu. Cách bày trí trong căn phòng cũng không khác lắm nhưng đồ dùng được hạn chế rất nhiều, Đỗ Nhu dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, hỏi: “Có phải trong nhà trống lắm không?”

Lưu Tử Đồng đỡ Đỗ Nhu ngồi xuống, đáp: “Dạ có một chút.”

“Có một số đồ dùng muốn mua thêm nữa nhưng chưa có cơ hội đi ra ngoài, cho nên…nhìn có chút trống.” Đỗ Nhu chạm vào điều khiển từ xa mở TV, Lưu Tử Đồng nhìn động tác của bà rất tự nhiên, thở nhẹ ra một hơn. Vì ngồi gần nên cô phát hiện Đỗ Nhu thật sự rất đẹp, đó là một vẻ đẹp mềm mại, Đỗ Nhu bắt lấy tay Lưu Tử Đồng, nói: “Về sau thường xuyên lại đây với dì nhé.”

Lưu Tử Đồng cười: “Dạ được.”

Đỗ Nhu lại hỏi Lưu Tử Đồng một số chuyện, cô đều thân thiết đáp lại, Đỗ Nhu nghe được Lưu Tử Đồng là một họa sỹ tranh sơn dầu thì có chút vui mừng, nói: “Lúc trước Lâm Đế cũng rất thích vẽ tranh…”

“Dạ thật không ạ?” Lưu Tử Đồng kinh ngạc, Đỗ Nhu cười nói: “Đúng vậy, con lại ngăn kéo phía dưới tủ TV xem đi, bên trong có một tập tranh, con lấy lại đây đi.”

Lưu Tử Đồng đứng dậy, nghe theo lời Đỗ Nhu nói, từ phía ngăn kéo dưới của tủ TV lấy ra một bức tranh.

Tập vẽ tranh có vẻ rất lâu rồi, có phần ố vàng.

Đầu cuốn tập là hai chữ Lâm Đế, cô cầm cuốn tập này lên xem, cảm thấy có chút quen thuộc, xoay người đi về phía sô pha, Đỗ Nhu duỗi tay đưa qua, bà lấy cuốn tập đặt ở trên đùi, cười nói: “Con xem Lâm Đế vẽ này….”

Lưu Tử Đồng cúi đầu lại gần, cười nói: “Anh ấy vẽ…..”

Mở ra trang đầu tiên là một vẽ người, một cô bé cột tóc đuôi ngựa… Lưu Tử Đồng nhìn bức tranh kia, tim liền đập nhanh liên hồi, Đỗ Nhu nói: “Nó lần đầu tiên tham gia khóa học vẽ, vừa lúc thấy được cảnh thầy Đường Ý chọn học trò, lúc đó nó ngồi phía sau cùng, bức tranh đầu tiên này chính là vẽ hình bóng cô gái được chọn đó.”

Người trong tranh này, là cô.

6 tuổi.

Lưu Tử Đồng dùng tay vuốt bức vẽ, hỏi Đỗ Nhu: “Dì ơi, sao anh ấy không vẽ nữa?”

Đỗ Nhu cười nói: “Mắt của dì không tốt, không thể dạy nó vẽ tranh nên từ đó nó cũng không vẽ nữa, chờ đến khi điều kiện của nhà tốt lên thì nó đã đi thi đại học rồi.”

Lưu Tử Đồng yên lặng nhìn bức tranh kia, lòng đau xót.

Lúc cô 6 tuổi đã tham gia lớp học vẽ này, chỉ tham gia có một ngày đã được thầy Đường Ý thu nhận làm học trò, trực tiếp bị đưa đi. Trong lớp học có bao nhiêu học sinh, một chút ấn tượng cô cũng không có.
Bình Luận (0)
Comment