Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 2

Đi tới cửa bước chân hai người đều dừng lại, Lưu Tử Đồng nhìn anh, anh cũng nhướng mày nhìn lại cô, rõ ràng hai người mười phút trước còn hoàn toàn xa lạ, sau lại nắm tay nhau giới thiệu, hôn đỉnh đầu cô, dường như có một chút thân mật, cho dù vậy nhưng Lưu Tử Đồng cũng không có nữa điểm xấu hổ.

Cô cảm thấy thật thần kỳ, cô lấy di động ra, nói: “Chúng ta thêm WeChat lẫn nhau đi, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”

Lâm Đế nhìn di động của cô, trầm mặc hai giây, vẫn cùng cô thêm WeChat.

“Tôi đi đây.” Anh nói. Trên thực tế lúc Lưu Tử Đồng nhờ anh giúp chuyện này, cô đã nghe được anh kêu tài xế tới đón mình, vì thế cô mới không có chút sợ sệt nào, Lưu Tử Đồng cười: “Vậy anh đi thong thả.”

Vừa dứt lời, một chiếc Hummer màu đen dừng lại đó, cửa mở ra, một người đàn ông hơi ốm từ trong xe bước xuống, nói: “Vừa mới bị kẹt xe.”

Lâm Đế quay lại Lưu Tử Đồng nói: “Tôi đi.”

Lưu Tử Đồng gật đầu, đứng ở cửa nhìn anh, anh bước xuống bậc thang, dáng người cùng dáng hình cao lớn, người đàn ông ốm mở cửa xe kia có chút nghi hoặc mà nhìn Lưu Tử Đồng đang đứng phía trên, chờ Lâm Đế đã lên xe, người đàn ông đó đóng cửa lại, tranh thủ nhìn Lưu Tử Đồng thêm một cái mới vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lái xe đi.

Toàn bộ sự việc xảy ra, cửa sổ của chiếc Hummer vẫn không kéo xuống lần nào.

Lưu Tử Đồng nhìn theo chiếc xe Hummer đi xa, xoay người trở về Nhã Trúc tiếp tục ăn cơm, Chu Mễ Nhã vẫn luôn nhìn Lưu Tử Đồng, cô ta thấy Lưu Tử Đồng ngồi xuống, tò mò hỏi: “Em định chừng nào công khai?”

“Không lâu nữa ạ.” Lưu Tử Đồng không muốn nhiều lời, dù sao đây cũng chỉ là lời nói dối.

Chu Mễ Nhã không hỏi lại.

Cô ta nhìn Trần Châu bên cạnh, thấy Trần Châu không có biểu hiện gì, tiếp tục dùng bữa, lâu lâu lại hỏi Lưu Tử Đồng về vấn đề bạn trai. Xa cách ba năm, quan hệ của mọi người tất nhiên là có chút khoảng cách. Chỉ là trước kia….cô sẽ làm nũng với anh, ngọt ngào mà kêu “sư huynh.”

Anh cầm lấy khăn giấy lau khóe môi, tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Lưu Tử Đồng một cái.

Sau khi ăn xong cơm, Lưu Tử Đồng liền ăn kem, Chu Mễ Nhã mời cô tới phòng vẽ tranh của mình để tham quan, Lưu Tử Đồng liếm môi dưới, nói: “Em không đi được. Em phải trở về với ông nội rồi, lần sau có cơ hội em sẽ đi.”

“Vậy cũng được, chị với Trần Châu hiện tại đang ở chung cư Danh Dương, phòng vẽ tranh của chị cũng ở bên đó, nếu em có thời gian thì nhớ ghé, báo trước cho chị nữa nhé.”

“Dạ được.”

Còn ở chung.

Khi nãy Lâm Đế có nói là mời bữa ăn này, ba người ngồi đây cũng không quá để ý, nhưng khi Trần Châu đi lấy hóa đơn, thì được báo là đã được trả tiền, Lưu Tử Đồng đang cầm một ly kem trên tay, Trần Châu cười nói: “Bạn trai em cũng nhanh thật.”

Chu Mễ Nhã cũng nói: “Thật đáng tiếc, chị còn muốn nhìn xem cậu ấy trông như thế nào. Tử Đồng, em làm công tác bảo mật tốt thật đấy.”

Chờ ăn kem xong rồi, ba người rời đi, khi đến cửa, bên ngoài trời đã rất tối, Lưu Tử Đồng đeo túi lên, lười biếng mà duỗi cái eo, bộ dáng kia rất giống mèo lười, Trần Châu nhìn thấy, bị Chu Mễ Nhã trừng mắt cảnh cáo, anh cười cười, vươn tay ôm eo Chu Mễ Nhã.

Hai người bọn họ đưa Lưu Tử Đồng đến xe, Lưu Tử Đồng bước lên phía trước, đầu tiên là ôm Trần Châu: “Sư huynh, hoan nghênh anh về.”

Trần Châu sững lại, tay khẽ nâng, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng cô: “Ừ.”

Chu Mễ Nhã tuy rằng khó chịu khi hai người ôm nhau, nhưng trừ những tâm tư khác thì ba người xem như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cũng nghe ra được ý trong lời nói của Lưu Tử Đồng, cô cũng bước lên phía trước, ôm cả hai người, “Về sau gặp nhau nhiều một chút.”

Lưu Tử Đồng cười cười, rời khỏi cái ôm của Trần Châu, đẩy Chu Mễ Nhã vào lòng ngực Trần Châu, nói: “Em về trước đây.”

Sau khi mở cửa xe, ngồi vào trong liền hạ kính xe xuống, nhìn theo chân hai bọn họ, khởi động xe lái ra ngoài. Tay cô đặt trên tay lái, nhìn bóng hai người qua kính xe, gió đêm hơi lạnh, thổi bay vài sợi tóc cô. Tâm tình cô bây giờ so với trước khi tới khác nhau một trời một vực, lúc trước còn tồn tại một chút hy vọng.

Giờ thì hóa thành tro bụi.

Chỉ có thể chúc phúc mà thôi.

Khi cô mười tám tuổi bắt đầu biết yêu, lúc ấy yêu đơn phương, người đó là Trần Châu.

Nhưng anh có lý tưởng lớn của mình, hai người vẫn luôn là anh em kết nghĩa rất thuần khiết, Trần Châu chọn Chu Mễ Nhã, ngoài tình cảm ra, có lẽ hai người họ có hoàn cảnh gia đình giống nhau. Ở giữa ba người, hoàn cảnh gia đình Lưu Tử Đồng rất khá giả, hơn hẳn gia đình hai người họ.

Cô gọi điện thoại cho Đồng Kỳ.

Nghe nói chuyện này, Đồng Kỳ ở bên kia cười lạnh: “Gia đình căn bản không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ cậu ta đối với cậu rốt cuộc có tình cảm hay không thôi. Tóm lại là không yêu cậu, đừng lấy gia đình làm lý do.”

Trong chốc lát Lưu Tử Đồng liền thông suốt.

Đúng vậy….Gia đình có phải là vấn đề thật sự hay không?

Đồng Kỳ lại nói: “Cậu không phải luôn là người thực tế hay sao? Đến chuyện này mà cũng không rõ.”

Lưu Tử Đồng cười cười: “Mình còn tưởng rằng mình và anh ấy có hy vọng nữa chứ.”

Đồng Kỳ: “…Chậc chậc”

Không nghĩ đến việc tạm chấp nhận không phải bởi vì trong lòng đã có một người rồi hay sao.

Bởi vì người đó, những người khác đều trở thành “tạm chấp nhận”. Hiện tại đã có người trong lòng thì tất nhiên những người khác đều không thể “tạm chấp nhận”.

Lưu Tử Đồng thở dài.

Về đến nhà, bên trong vừa mới dùng cơm xong, dì Chu cùng với ông nội đang ngồi trên sô pha, Lưu Tử Đồng vừa vào cửa liền thay giày, cất chìa khóa vào túi, sau đó tiến vào lòng ông: “Ông nội…” Ngữ điệu làm nũng vang lên, ông cười ôm cháu gái, nói: “Tối nay đã ăn cái gì ngon rồi?”

“Con đến Nhã Trúc dùng cơm, còn ăn kem nữa.” Lưu Tử Đồng dựa vào lòng ngực ông cười tủm tỉm đáp.

Ông vuốt nhẹ tóc cô, thấp giọng hỏi: “Sư huynh con vừa quay lại đúng không?”

Lưu Tử Đồng kinh ngạc vì sự nhạy bén của ông, cô nói: “Dạ đúng, anh ấy về rồi.”

“Danh tiếng của thằng nhóc bây giờ rất khá.” Ông nội đối với hai người học vẽ cùng Lưu Tử Đồng rất quen thuộc, lúc còn nhỏ, hai người bọn họ cũng thường xuyên về nhà cô chơi. Khi trước cho Lưu Tử Đồng đi học vẽ cũng chỉ bởi vì cô thích, ở nhà không trông cậy vào cô có thể vang danh con đường này. Ai ngờ thầy Đường Ý lại chính miệng muốn bồi dưỡng Lưu Tử Đồng, nói đứa cháu của ông có thiên phú, đòi một hai mình phải tự dạy dỗ, nhưng đến hiện tại, thực sự có tiền đồ ngược lại là thằng bé kia, còn có cô gái họ Chu.

Ông bây giờ sợ trong lòng Lưu Tử Đồng không cân bằng nên cùng cô nói chuyện.

Ngược lại Lưu Tử Đồng biểu hiện rất tự nhiên, cô vẫn biết chính mình có thiên phú, nhưng thiên phú này lại đi cùng với vận khí không tốt. Hiện tại Internet phát triển rất mạnh, Chu Mễ Nhã dựa vào năng lực của mình cùng với Internet liền tìm được danh tiếng. Còn Lưu Tử Đồng hơi đơn giản, Weibo rất ít khi sử dụng, danh tiếng cũng tự nhiên thấp hơn.

Trần Châu là học trò lớn nhất, vẫn thường luôn rất chăm chỉ, chịu khó, phong cách của anh mang theo khí khái, bút lực cũng mười phần, tác phẩm của anh thường gây chấn động, thành danh cũng sớm nhất, anh cũng là học trò mà thầy Đường Ý tự hào nhất.

Ở dưới lầu cùng ông nội nói chuyện một lúc.

Ông nội có thói quen ngủ sớm, tám giờ đã lên giường, Lưu Tử Đồng giúp ông lên lầu, cẩn thận đắp chăn lại cho ông, cùng ông nói chuyện một lát mới trở về phòng mình.

Sau khi tắm rửa cô liền lên giường.

Một lát sau cô xoay người, cầm lấy điện thoại, mở ra giao diện trò chuyện với Lâm Đế.

[ Lưu Tử Đồng: Hôm nay cảm ơn anh đã mời bữa cơm. ]

Bên kia không trả lời.

Lưu Tử Đồng cũng không để ý, nằm xuống ngủ.

。。。。。。。。

Triệu Lý ngồi ở trên ghế nghịch điện thoại, lâu lâu nhìn về phía Lâm Đế đang chụp ảnh, nhiếp ảnh gia vừa bỏ máy ảnh xuống nhân viên tạo hình liền tiến lên, giúp lâm đế sửa lại kiểu tóc, xong xuôi mới lui xuống, Lâm Đế đút tay vào trong túi quần, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cà vạt, cổ áo rộng mở, anh nhướng mày nhìn máy ảnh.

Lạnh lùng lại có một chút gợi cảm, đây mới là điểm chết người.

Người tạo hình cùng nhân viên đều nhìn đến ngây người, Lâm Đế bốn năm trước vào nghề, tựa như một con hắc mã, vững vàng trụ lại giới giải trí này, hơn nữa năm nay còn trực tiếp lấy luôn danh hiệu Ảnh đế. Thời gian ngắn vào nghề không đến năm năm, anh liền trở thành biểu tượng của nam thần, hiện tại trong những nhân tố nổi nhất, chính là anh.

Vừa có kỹ thuật diễn vừa có nhan sắc, nhưng so sánh với biểu tượng nam thần hàng đầu Lâm Trứ kia…

Di động trên bàn phát sáng, là điện thoại của Lâm Đế, Triệu Lí nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ấn đường lập tức nheo lại, Lưu Tử Đồng? Mời cơm?

Đột nhiên nhớ đến lúc nãy ở cửa hàng tranh Nhã Trúc có thấy một cô gái.

Hơn nữa tên này cũng rất quen thuộc nha.

Triệu Lí tạm thời không mở được điện thoại của lâm đế, nhìn tên này hồi lâu, lúc sau mở điện thoại của mình lên Baidu tìm kiếm.

Hiện nay, nếu là người có chút thông tin thì lên Baidu có thể tìm kiếm được.

Nhập vào ba chữ “Lưu Tử Đồng”.

Rất nhanh giao diện đã nhảy ra kết quả.

“Lưu Tử Đồng” Bách Khoa Baidu.

Tim Triệu Lí đập nhanh, nhấn vào.

“Lưu Tử Đồng, bút danh: Thiển Nguyệt, học trò của Đường Ý Đường gia, chủ nghĩa họa sĩ tranh sơn dầu tả thực…… Còn là…….thiên kim của tập đoàn Lưu thị…..”

Triệu Lí: “…….” Nhấp vào mục hình ảnh trong Bách Khoa Baidu, giống như đúc cô gái đứng ngoài Nhã Trúc hôm nay, Triệu Lí theo bản năng mà nhìn về Lâm Đế đang chụp hình ở phía trước.

Nửa tiếng sau, Lâm Đế xắn tay áo đi về phía Triệu Lí, cậu đưa nước cho anh, anh nhận lấy, vặn mở, ngửa đầu uống một ngụm, nửa giây sau, anh cúi đầu cầm lấy di động của Triệu Lí, nhìn thấy thông tin tìm kiếm của “Lưu Tử Đồng”. Triệu Lí thấy anh phát hiện, thấp giọng nói: “Cậu đến để học hỏi à? Cô ấy nếu là họa sĩ không thôi thì còn đỡ, vấn đề là cô ấy cũng là thiên kim của tập đoàn Lưu thị đó. Hai người chắc là không có gì phải không?”

Lâm Đế đem điện thoại nhét trở lại trong tay Triệu Lí, nói: “Không có gì.”

“Nhưng cô ấy nhắn trên WeChat cho cậu, nói cảm ơn cậu vì đã mời cô ấy bữa cơm.”

“Ừ.” Anh tiếp tục uống nước.

Triệu Lí: “…… Cậu sẽ gặp lại cô ấy sao?”

Lâm Đế đem chai nước uống xong ném một bên, nói: “Không gặp.” Lúc sau suy nghĩ lại, nói: “Chắc sẽ gặp.”

Triệu Lí: “……” Trong lòng âm thầm nói, cái thằng nhóc này, cậu quên Giang Lâm rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment