Chương 31
Vào phòng dành cho khánh nhà Đồng Kỳ, Lưu Tử Đồng đã bị xốc xếch đến không nhìn được, cả váy đều đã bị vén lên, cô vội vàng kéo tay anh: “Đang ở nhà người khác đấy, đừng làm bậy ở đây.”
Lâm Đế đè nặng tay cô: “Em muốn ngủ với anh mà.”
“Đúng lúc, anh cũng vậy.”
Lưu Tử Đồng: “…..Vừa rồi anh nghe hai tụi em nói chuyện đều nhớ trong lòng hết hả?”
Lâm Đế: “Ừa.”
“Đồng Đồng, em mặc lại cái váy ngủ kia được không?”
Lưu Tử Đồng bị anh nháo đến rối loạn, lôi kéo anh vào phòng tắm, mở nước nóng lên, định rửa mặt sơ qua cho anh, ai mà ngờ được trong lòng anh vẫn còn nhớ đến chuyện ấy, suýt nữa đã cởi hết đồ cô ra.
Lưu Tử Đồng: “……Này.” Rốt cuộc chấp niệm của anh sâu như thế nào vậy, cô bị anh nháo đến toàn thân đều nóng lên, chỉ có thể vùng tay anh ra, nhanh chóng mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Nửa giờ sau.
Cửa phòng tắm mở ra, Lâm Đế mặc áo sơ mi, tay vừa xoa trán vừa đi ra ngoài, Lưu Tử Đồng ở ngoài đã thay một bộ đồ khác đang đứng nhìn anh: “Anh mới vừa uống say đó.”
Lâm Đế: “Ừa.”
Anh nhướng mắt nhìn cô: “Anh không có nói gì chứ?”
Lưu Tử Đồng cười, hai chân xoa lại với nhau: “Có nha, anh nói là….anh muốn ngủ với em.”
Tay Lâm Đế đang cài lại nút áo chợt dừng lại, anh cúi nửa đầu, trấn định nói: “À, phải không?”
Bên tai lại có vết ửng hồng, một đường lan rộng.
Lưu Tử Đồng tiến lên, ôm lấy cổ anh, nhón chân, hôn lên gương mặt anh: “Muốn ngủ với em thì cứ ngủ thôi chứ sao.”
Lời nói vừa dứt, thân mình Lâm Đế hơi cứng đờ, anh nói: “….. Anh…anh có thể uống chút rượu không?”
Lập tức Lưu Tử Đồng bật cười ha ha.
Trở tay nắm lấy tay anh, nói: “Đi thôi anh, về nhà.”
Lâm Đế tùy ý cô kéo anh, lại lần nữa nói: “Không uống rượu… cũng có thể.”
Lưu Tử Đồng: “……” Ây da, anh đáng yêu quá.
……
Chủ nhật này Chu Mễ Nhã sẽ mở triển lãm tranh, ý tứ của nó được ẩn giấu, lần này cô ta mở triển lãm các tác phẩm đều tinh xảo, ưu nhã, không vượt quá 6 bức, tuy ít nhưng tất cả là tác phẩm tinh túy. Nơi được chọn là một phòng tranh tư nhân khác, nếu so ra với phòng triển lãm của ông chủ Giang thì vẫn kém hơn một chút, nhưng vẫn được nhiều người biết đến, lúc Lưu Tử Đồng được mời đến buổi triển lãm, cô buông bút vẽ xuống, hỏi Chu Mễ Nhã: “Sư huynh sẽ trở về tham gia triển lãm của chị đúng không?”
Chu Mễ Nhã nói: “Không biết, chị đã báo với anh ấy, không biết anh ấy có tới hay không.”
Trong giọng nói mang theo sự oán trách, vừa nghe liền biết được hai người vì chuyện này đã cãi nhau không ít, Lưu Tử Đồng nói: “Em sẽ đi cổ vũ cho chị.”
Chu Mễ Nhã lúc này mới cười nói: “Vậy em nhất định phải tới đấy.”
“Dạ.”
Chu Mễ Nhã lại nói: “Năm nay thầy không về nước ăn Tết sao?”
Lưu Tử Đồng: “Chắc là sẽ không về ạ, em không nghe nói gì cả.”
Chu Mễ Nhã có chút mất mát: “Chị còn muốn cho thầy xem bức tranh của mình đấy. Đúng rồi,….hay em đưa bạn trai em tới dự luôn đi?”
“Không được ạ.” Lưu Tử Đồng nói: “Anh ấy bận lắm.”
Ngày ấy sau khi ăn cơm ở nhà Đồng Kỳ xong, tối hôm đó Lâm Đế phải bay đến Kim Thành để đi chọn tiết mục, đến bây giờ vẫn chưa trở về, đừng nói đến hai người muốn ngủ cùng với nhau, đến hôn môi thôi cũng không thể làm, chỉ có dựa vào gọi video mà nhớ thương.
Chu Mễ Nhã cũng không bắt buộc: “Được rồi.”
Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng rốt cuộc Lâm Đế vẫn là nhân vật của công chúng, nếu anh xuất hiện ở triển lãm tranh, nói không chừng có thể mang đến cho cô ta ít nhân khí.
Ngày hôm đó.
Lưu Tử Đồng mặc bên trong là một chiếc áo lông màu đen, bên ngoài phối thêm áo sơ mi trắng, mặc thêm một chiếc áo khoác lông dài, quần jean màu lam, trông rất trẻ, đi đến cổ vũ cho Chu Mễ Nhã. Sáng sớm nay Chu Mễ Nhã đã ra cửa nhìn xung quanh, liên tục nhìn di động, đến khi Lưu Tử Đồng đến, cô ta như tìm được cọng cỏ cứu mạng, một phen nắm chặt tay cô.
Lưu Tử Đồng nhìn xung quanh, không thấy được bóng dáng Trần Châu, xem ra Trần Châu thật sự không tới.
Chu Mễ Nhã tự động không đề cập đến Trần Châu, cười nắm lấy tay cô: “Chờ một lát nữa có buổi có một buổi triển lãm, hai người chúng ta cùng đi.”
“Dạ.” Không gian buổi triển lãm nhỏ mà vẫn tinh xảo, người tới thật ra rất nhiều, Lưu Tử Đồng lại nhìn thấy những bức phong cảnh chuyển biến của Chu Mễ Nhã, Chu Mễ Nhã nói với Lưu Tử Đồng: “Những bức này đều là trân bảo của chị, để chị dẫn em đi xem….”
Đi chưa đến hai bước, những người bên truyền thông lại vây tới, muốn phỏng vấn.
Lưu Tử Đồng và Chu Mễ Nhã xoay người tiếp đón phỏng vấn, nhưng đi không được mấy bước, ánh mắt Lưu Tử Đồng lại đối diện với tầm mắt của La Dịch, La Dịch vui vẻ vẫy tay với cô.
Chu Mễ Nhã nhìn thấy La Dịch đến, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Lần phỏng vấn này của truyền thông chủ yếu cũng chỉ hỏi về một vấn đề, đó là sang năm hai người bọn họ có muốn tham gia cuộc thi giữa các họa sĩ trẻ Trung Quốc hay không.
Lưu Tử Đồng nói: “Sẽ tham gia.”
Chu Mễ Nhã cũng nói: “Sẽ tham gia.”
Phóng viên cười nói: “Vậy để tôi hỏi một vấn đề cá nhân nhé.”
Chu Mễ Nhã và Lưu Tử Đồng nhìn nhau, cười nói: “Hỏi đi.”
Phóng viên nói: “Bên ngoài đồn rằng hai tình cảm của hai chị em cô không được như trước, có tồn tại cạnh tranh với nhau, không biết có phải sự thật không?”
Kể từ lần trước Lưu Tử Đồng đi làm trợ lý đã qua gần một tháng, lúc đó cư dân mạng nói rằng tình cảm hai chị em bọn họ rất kém, lúc này phòng viên khó thấy được cả hai chung một khung hình nên tự nhiên muốn hỏi, Lưu Tử Đồng dừng một chút, đang muốn trả lời, Chu Mễ Nhã bên này đã lên tiếng trước, cô ta nắm lấy tay Lưu Tử Đồng, ngẩng cao đầu nói: “Hai chị em chúng tôi cạnh tranh lúc nào chứ? Cô ấy tốt thì tôi cũng thấy tốt, tôi tốt thì cô ấy cũng thấy tốt, chuyện tình cảm, tất nhiên là tốt hơn so với trước kia rồi.”
Lưu Tử Đồng: “…….”
Phóng viên: “Đúng vậy ư? Ha ha, thật tốt, chúng tôi rất hâm mộ. Đúng rồi, hôm nay Trần lão sư tại sao không tới vậy?”
Chu Mễ Nhã cười đến ngọt ngào: “Anh ấy vẫn còn đi sưu tập phong tục, vẫn chưa về kịp.”
Phóng viên: “Nếu lần sau có thể chụp chung một tấm có ba người thì thật sự rất tốt.”
Lời nói của phóng viên có phần dò hỏi, Trần Châu không thích chụp hình, Lưu Tử Đồng cũng không thích, Chu Mễ Nhã sẽ chụp, nhưng phóng viên lại không muốn chụp một người, Chu Mễ Nhã che miệng cười nói: “Để tôi xem đã, tôi sẽ theo chân hai người họ bàn lại một chút xem sao, tôi nghĩ Tử Đồng sẽ không có vấn đề gì đâu….”
Lưu Tử Đồng cũng không có kiên nhẫn gì, cô cười nói: “Lần sau lại nói tiếp.”
Chu Mễ Nhã tiếp lời nhanh chóng: “Đúng vậy, lần sau lại nói, bây giờ đúng thật là không có thời gian.”
Phóng viên nghe được lời như thế liền biết không thể quyết định được ngay, vì thế tỏ vẻ tiếc nuối, hẹn lần sau gặp lại sẽ tiếp tục phỏng vấn bọn họ.
Sau khi phỏng vấn xong, Chu Mễ Nhã đi tiễn truyền thông.
Lưu Tử Đồng không đi theo cô ta, cô cứ đứng đó ngốc một lúc, sau đó xoay người đi, hôm nay cô vẫn còn chưa đi xem được tranh, vì thế đi vào trong, cô để ý bên góc này đang rất ít người, cô liền bước đến hai bước, cô nhìn thấy La Dịch đứng trước một bức tranh, Lưu Tử Đồng cười đi qua.
Kết quả nhìn thấy La Dịch duỗi tay ra, bộ dạng điên cuồng muốn lấy xuống bức tranh kia.
Mọi người xung quanh bị động tác của cậu làm hoảng sợ, quay đầu dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, Lưu Tử Đồng nhìn đến bức tranh lung lay sắp đổ kia.
Cả người đều ngây ra.
Bức tranh đó, là bức vẽ của La Dịch.
Nhưng phía dưới lại ký tên là: Mễ Nhã.
“Làm gì đó?” Chu Mễ Nhã nhận được tin tức chạy đến, còn dẫn theo hai người bảo an phía sau, hai người đó lập tức tiến lên một tay ngăn chặn La Dịch gây họa, La Dịch tức giận nói với Chu Mễ Nhã: “Cô trộm tranh của tôi, cô trộm tranh của tôi…..”
Mặt mày Chu Mễ Nhã biến xanh: “Ai trộm tranh của cậu chứ, cậu đang nói gì vậy? Hai người các anh đem cậu ta ra ngoài đi, cẩn thận đừng làm hư bức tranh của tôi.”
La Dịch tuyệt vọng nhìn Chu Mễ Nhã: “Cô giáo Chu, lúc trước cô nói tôi đem tranh của mình đặt ở chỗ này, lúc nào cô mở triển lãm sẽ giúp tôi treo lên, tiện thể nhìn xem có thể bán nó đi hay không, sao bây giờ nó lại biến thành tranh của cô rồi.”
“Im miệng.” Chu Mễ Nhã quát, nói với bảo an: “Dẫn đi.”
Bảo an dùng sức tóm lấy La Dịch, La Dịch vẫn liều mạng giãy giụa, cậu không chịu đi, ánh mắt cô nhìn sang Lưu Tử Đồng, đột nhiên giống như tìm được vị cứu tinh.
“Cô ơi! Cô ơi!”
Chu Mễ Nhã quay đầu nhìn sang Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng đang đứng trước bức tranh kia, cô trầm mặc nhìn Chu Mễ Nhã.
Miệng La Dịch đang gào rống đột nhiên bị bảo an che lại, người bị lôi ra bên ngoài, trong ánh mắt của nam sinh hai mươi hai tuổi ấy toàn bộ là tuyệt vọng, hốc mắt cậu chứa đầy nước mắt.
“Ưm…ưm…ưm…ưm ——” cậu liều mình duỗi tay với Lưu Tử Đồng.
Chu Mễ Nhã vẫn đứng đối diện Lưu Tử Đồng như cũ, cô ta cố gắng tươi cười nói: “Sư muội, em phải tin chị, bức tranh này, là của chị.”
Lưu Tử Đồng đưa mắt nhìn cậu nam sinh đã bị lôi đến phía cửa ngoài, cô nhẹ nhàng nâng tay, lấy bức tranh đang treo trên vách tường xuống, nói: “Chị vẽ?”
“Sư tỷ, vậy chị nói cho em biết đi, cảnh trong tranh chị vẽ có ý nghĩa gì?”
“Chị vẽ lúc nào? Vẽ ở đâu?”
Truyền thông vẫn còn chưa đi hết.
Hai người bọn họ như ý thức được các gì, tất cả các camera đều đang hướng qua đây, Chu Mễ Nhã xanh cả mặt, cô ta nắm lấy tay Lưu Tử Đồng, hung hăng đè xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị là sư tỷ của em.”
Lưu Tử Đồng đáp: “Chị là sư tỷ của em, nhưng La Dịch lại là học trò của em.”
Chu Mễ Nhã vẫn cố chấp siết chặt cánh tay Lưu Tử Đồng: “Thầy của chúng ta thanh cao cả đời, lại rất nổi danh, em…muốn ở đây hủy hoại chị cũng như hủy hoại luôn thầy hay sao?”
Lưu Tử Đồng hất tay cô ta ra.
Đưa bức tranh trong tay lên, đang muốn nói, đột nhiên lại nghĩ đến người thầy một mái đầu bạc trắng.
Trong lòng cô dậy sóng, đau đớn không thôi.
Truyền thông lúc này tập trung rất đông, mỗi một người đều nhìn cô, nếu cô ở đây vạch trần chuyện xấu của Chu Mễ Nhã, Đường Ý và Trần Châu sẽ bị người ta lên án thành bộ dạng gì đây.
Nhưng mà, gương mặt tuyệt vọng của La Dịch lại xuất hiện, làm cô cảm thấy mờ mịt.
Bây giờ Lưu Tử Đồng rất hoảng loạn.
Chu Mễ Nhã thừa dịp cô đang xuất thần, vội tiến tới cười nói: “Không có việc gì cả, nam sinh vừa rồi chẳng qua là một học sinh trước đây của tôi, bản thân cậu ấy thật sự rất nỗ lực, chỗ tôi có một bức tranh của cậu ấy vẽ, để tôi dẫn mọi người đi xem…..”
“Chu tiểu thư, cô có thể giải thích một chút hay không, chuyện bức tranh《 Nửa đời 》là như thế nào vậy?”
“Lưu tiểu thư, vừa nãy cô định nói chuyện gì vậy? Có phải cô biết chuyện gì đó không?”
Toàn bộ triển lãm tranh đang yên tĩnh lại bắt đầu hỗn loạn lên, Chu Mễ Nhã vội vàng tiếp đón người của nhóm truyền thông, Lưu Tử Đồng đứng cạnh bức tranh 《 Nửa đời 》, đứng yên thật lâu, cô đột nhiên bỏ bức tranh xuống, chạy ra phía ngoài cửa, đi xuống bậc thang liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại.
Trần Châu mặc một chiếc áo khoác đen trong xe bước xuống, Lưu Tử Đồng túm lấy cánh tay Trần Châu, nói: “Sư huynh, em nói cho anh biết, sư tỷ chị ấy trộm bức tranh của học sinh em vẽ, cậu ấy là La Dịch, là người lúc trước em muốn anh thu làm đồ đệ.”
Sắc mặt Trần Châu liền lạnh xuống.
Anh ta đỡ lấy cánh tay của cô: “Em nói lại lần nữa xem.”
“Tử Đồng, Trần Châu.” Tiếng nói thanh thúy của Chu Mễ Nhã ở bậc thang vang lên.