Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 80

(*) Tao (骚): ý chỉ những người bề ngoài lạnh lùng, lý trí nhưng bên trong nội tâm lại rất cảm tính, hỏa nhiệt (thường dùng cho giới nữ)

Lâm Trứ ném cái áo trắng đã ký xong cho Lâm Đế, bút thì ném qua cho Triệu Lí, sau đó đứng dậy đi đóng cảnh tiếp theo, Lâm Đế đặt ly nước xuống cũng bước theo, hai anh em đi về phía máy quay, đi chưa được hai bước, đột nhiên Lâm Trứ cất lời: “Tinh thần ông nội dạo này rất tốt….”

“Cái gì?” Lâm Đế hỏi lại.

Lâm Trứ: “Chắc là có người cùng ông cãi nhau.”

Lâm Đế nhớ đến lúc Lưu lão gia cao giọng, còn có vẻ mặt đắc ý của ông, anh không lên tiếng. Cảnh quay đêm nay chính là về hai anh em bọn họ, đạo cụ đều đã chuẩn bị xong, chắc có lẽ sẽ quay đến khuya, tranh thủ lúc nghỉ ngơi, Lâm Đế nhắn cho Lưu Tử Đồng một tin 【 Lâm: Đêm nay anh sẽ kết thúc trễ, em đi ngủ sớm một chút. 】

Lưu Tử Đồng đang ở phòng vẽ tranh, trên tay đầy thuốc màu, bên cạnh là mấy bức bản thảo, chủ đề lần này là hoa sen, trước kia cô cũng đã từng vẽ qua hoa sen, ở lĩnh vực vẽ tranh sơn dầu này cũng có mấy họa sỹ nổi danh, hầu như được biết đến với danh tiên tử hoa sen, đồng thanh danh với Chu Mễ Nhã.

Cô cầm điện thoại, nhấn vào nút ghi âm, gửi giọng nói qua cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: “Dạ, em đang ở phòng tranh.” 】

【 Lâm: Đừng quá mệt. 】

【 Lưu Tử Đồng: “Dạ dạ.” 】

【 Lâm: ( Hôn) 】

Lưu Tử Đồng cười một cái, tiếp tục nhìn bức họa trước mặt.

Trên mạng đang chú ý đến vết son môi trên cổ Lâm Đế, thật sự gây nên một trận xôn xao, còn có người nói Lâm Đế “Tao ra tận chân trời….”

Lưu Tử Đồng xem mà nhịn cả cười, vốn dĩ ấn tượng trước kia đối với Lâm Đế chỉ dừng ở vẻ mặt lạnh nhạt, không có biểu tình, lãnh đạm, không ngờ anh lại còn có một mặt này.

Hiện tại nhãn dán gắn với anh đang bắt đầu thay đổi.

“Manh” (1), “Đáng yêu”, bây giờ còn thêm “Tao”.

(1) Manh: dễ thương

Lưu Tử Đồng nhịn không được chụp lại màn hình có ghi “Tao ra tận chân trời” gửi cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Ông xã, anh xem, anh lại có thêm cái nhãn nữa nè. 】

【 Lâm:…….】

Bên kia, Triệu Lí dậm chân: “Trời ơi! Tao! Là “tao” sao!! Bài này là ai viết đây?? Ông trời ơi…bao đau khổ tôi giúp cậu duy trì hình tượng, nay sắp đổ rồi kìa!!”

Từ khi Lâm Đế gặp được Lưu Tử Đồng, những loại cảm nhận mà ban đầu anh tạo ra cho fans nào là khí chất cao lãnh, nào là giơ tay nhấc chân đều có hơi thở đế vương, tất cả bây giờ đang bắt đầu tụt dốc, dần dần, những nhãn mác gắn liền với Lâm Đế đã thay đổi, nếu như là manh, đáng yêu, ngạo kiều còn được…

Bây giờ chỉ vì một dấu son môi mà anh bắt đầu được gán “tao”….

Lâm Đế đang ở uống nước, Triệu Lí đẩy cặp kính, anh ta đi qua chỗ Lâm Đế, nói: “Không được, phải tìm lại mặt mũi đàn ông, nếu còn để như vậy không sớm thì muộn cũng bốc mùi gay đúng không?”

Lâm Đế đặt ly xuống, đưa tay xoa khóe môi, chỉ một động tác này đã khiến Triệu Lí nói nhỏ: “Chắc không đâu, hành động của cậu vẫn thật đàn ông nha.”

“Anh mới bốc mùi gay.” Lâm Đế ném xuống những lời này, sau đó đi qua phía máy quay.

Triệu Lí: “…….”

Cậu cút ngay!

……

Lưu Tử Đồng vẽ bức này đến gần rạng sáng, cô ngủ lại trong phòng vẽ tranh đến 9 giờ, tỉnh dậy lại vẽ tiếp, đến khoảng 12 giờ, Lâm Đế gọi video lại đây, Lưu Tử Đồng buông bút, dựa vào thảm tatami phía sau nhận điện, trong điện thoại rất nhanh xuất hiện gương mặt anh.

Trên người anh mặc áo ngủ vẫn còn mang theo hơi nước, còn có cặp mắt kính quen thuộc kia.

Lưu Tử Đồng ngáp một cái, Lâm Đế nhìn khung cảnh xung quanh cô, mày nhíu lại: “Sao vẫn còn ở phòng vẽ tranh?”

“Vẫn chưa vẽ xong ạ.” Cô lười biếng duỗi chân ra, lúc vẽ tranh cô thích ngồi xếp bằng trên thảm, bên cạnh đều là thuốc màu và dụng cụ, trước cửa nhà vệ sinh cũng đặt một vài đồ dùng, Lâm Đế thấp giọng hỏi: “Hôm qua thức suốt đêm sao? Có ăn khuya không?”

“Chắc gần một đêm ấy ạ, vẫn chưa ăn gì…” Lưu Tử Đồng nghe anh nói vậy thì cũng cảm thấy có chút đói, Lâm Đế đẩy mắt kính, nói: “Anh đặt cho em.”

Lưu Tử Đồng nói: “Không cần không, phiền lắm ạ….”

Lâm Đế đã cầm lên máy tính bảng, anh quay màn hình đối diện với camera, lướt lướt, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Trên màn hình là giao diện của app đặt cơm, Lưu Tử Đồng nhìn thoáng qua, nói: “Em nhìn không rõ lắm, nhưng em muốn ăn thanh đạm một chút.”

“Được.” Một lúc sau anh chọn xong, cũng thanh toán luôn tiền, Lưu Tử Đồng ngáp một cái, đứng dậy đi lấy nước ấm, điện thoại cũng cầm thêm nên màn hình có hơi lắc lư, ly đựng nước ở tận bên trong bàn, Lưu Tử Đồng đang muốn khom lưng xoay người thì nghe Lâm Đế nói: “Chờ đã.”

Lưu Tử Đồng dừng lại, nhìn về phía màn hình, cô nhìn thấy anh nheo mắt nhìn về phía sau lưng cô, cô cũng nhìn theo, ở đó có ba bức tranh, có một bức ở giữa được bao lại, Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Mở ra cho anh xem một chút…”

Ngữ khí thật đáng tin, Lưu Tử Đồng nói: “Anh lại ghen tị nữa ạ?”

“Cho anh xem.” Anh rất kiên trì.

Lưu Tử Đồng tiện tay đặt ly nước lại chỗ cũ, duỗi tay kéo toàn bộ vải che bức tranh sơn dầu xuống, ở đó, là Trần Châu.

Đó cũng là bức vẽ mà Chu Mễ Nhã tuồn ra ngoài, đôi mắt Lâm Đế nhíu lại, anh hỏi: “Bức họa này bao nhiêu tiền?”

“Làm gì ạ?” Lưu Tử Đồng hỏi lại, Lâm Đế: “Anh muốn mua.”

Lưu Tử Đồng nhìn anh: “Anh muốn mua làm gì ạ?”

Lâm Đế: “Cất giữ.”

Lưu Tử Đồng suy nghĩ, lại đưa mắt nhìn bức tranh kia, trên thực tế cô vẫn còn vài bức vẽ Trần Châu, chẳng qua những bức đó chỉ đơn thuần là tình cảm anh em su huynh sư muội, nhưng quả thật bức tranh này không như vậy, cô thấy anh để ý như vậy thì cười nói: “Được, bán cho anh.”

Lâm Đế vừa lòng.

Hai người lại nói chuyện một lúc mới cúp máy, bên này Lưu Tử Đồng tiếp tục vẽ tranh. Một lúc sau cô lại cảm thấy không đúng, lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Ông xã, anh…..anh đặt cơm hộp để tên ai vậy? 】

【 Lâm:……. Tên của anh. 】

【 Lưu Tử Đồng:…………..】

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Lưu Tử Đồng nhìn vào dãy số, nhấn nghe, đối phương hình như là một cô nhóc, giọng run rẩy cất lời: “Là chị gái nhỏ Thiển Nguyệt đúng không ạ?”

Lưu Tử Đồng: “…..Đúng.”

“Em đưa cơm hộp ạ, em…em đang đứng trước cửa biệt thự Hào Đình, chuyện là…Lâm Lâm gọi cơm hộp cho chị ạ, Lâm Lâm thật tốt.”

Lưu Tử Đồng: “Anh ấy không đổi tên mà đổi số điện thoại?”

Cô nhóc kia đáp: “Vâng ạ…chị ơi, em tuyệt đối không để lộ ra ngoài đâu, chị ra lấy đồ nhé.”

“Được.” Lưu Tử Đồng đáp, sau đó cô đứng dậy đi ra cửa, lấy áo khoác mặc vào rồi bước về phía cổng, ở đây người bình thường không thể vào, chỉ là giao đồ ăn cũng không được.

【 Lâm: Không sao, anh đặt cơm cho bà xã anh thì có làm sao? 】

【 Lưu Tử Đồng: Ông xã, anh thiệt tốt quá. 】

【 Lâm: O. O】

【 Lưu Tử Đồng: Không được tỏ vẻ dễ thương. 】

Quả nhiên ngoài cửa có một chiếc xe điện đang đậu, nữ sinh mặc áo khoác tay ôm đồ đang đứng chờ, Lưu Tử Đồng đến gần, cô bé ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: “Chị gái nhỏ.” sau đó ra sức vẫy tay, Lưu Tử Đồng đứng ở gần bên, cười nói: “Đã trễ thế này, vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả ạ.” Cô bé cúi chào Lưu Tử Đồng một cái, đôi mắt tỏa sáng, sau đó cô bé xoay người đưa hộp cơm cho cô, Lưu Tử Đồng thấy vậy, nói: “Nhiều thế sao?”

Cô bé cười: “Lâm Lâm đặt ạ, sợ chị ăn không no. À, chị không biết em vui như nào đâu!! Siêu cấp vui luôn!! Ha ha ha….”

Lưu Tử Đồng cười nói: “Cảm ơn em đã yêu mến anh ấy.”

Cô bé đỏ mặt: “Anh ấy rất đẹp trai ạ, cũng tốt nữa, kỹ thuật diễn cũng không chê được…em thật sự rất thích anh ấy.”

Khóe môi Lưu Tử Đồng nở nụ cười, cô bé nói xong thì phất tay với cô: “Em đi trước, chị mau ăn đi, nghỉ ngơi sớm chị nhé.”

“Được.”

Lưu Tử Đồng vẫy tay với cô bé, sau đó xoay người về nhà, hộp cơm trong tay nặng trĩu, cũng không biết Lâm Đế đặt nhiều hay ít, cô về phòng liền mở ra…

Sửng sốt, cô vội chụp một tấm gửi cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Hình ảnh. 】

【 Lưu Tử Đồng: Sao lại nhiều vậy chứ? 】

【 Lâm: Anh chỉ đặt một phần cháo, bánh và trứng. 】

【 Lưu Tử Đồng: Vậy phần nhiều kia là người ta đưa em sao? 】

【 Lâm: Chắc vậy. 】

【 Lưu Tử Đồng: Cô bé vừa nãy là fans anh đấy. 】

【 Lâm: Ừa. 】

【 Lâm: Mau ăn đi. 】

【 Lưu Tử Đồng: Anh không ngủ sao? 】

【 Lâm: Ngủ chứ, nhưng em ăn xong anh mới ngủ. 】

【 Lưu Tử Đồng: Không cần chờ em, anh ngủ trước đi. 】

Bên kia không trả lời, cũng không biết anh có ngủ hay không, Lưu Tử Đồng lấy đồ ra ăn.

Một lúc sau, cô nghe thấy weibo có thông báo mới, là Lâm Đế đăng bài.

Cô nhấp vào.

Lâm Đế V: Cảm ơn cửa hàng cơm đã quan tâm bà xã của tôi.

“Nửa đêm đi phát thức ăn cho chó sao.”

“Cơm hộp nhà ai thế? Bạn học à, chắc bạn sắp nổi tiếng rồi á, sao bạn có thể biết được chị gái nhỏ Thiển Nguyệt vậy?”

“Gần đây Lâm Lâm nghiệm đăng weibo nha….”

“Yêu đương thật tốt quá.”

Trên mạng tất cả đều hài hòa, Lưu Tử Đồng nhìn cười.

……

Khoảng cách Lâm Đế đi đóng phim cũng gần ba tuần rồi, cuộc thi đấu của Lưu Tử Đồng rốt cuộc cũng sắp tới, cả ngày cô đều ngây ngốc trong phòng vẽ tranh, cứ sáng ra là ngủ quên trời đất, sau khi tỉnh lại thì xuống lầu. Hôm nay xuống thì nghe ông nội và Lâm lão gia cãi nhau: “Có mỗi một chuyện mà ông nói đi nói lại không thấy phiền sao? Hiện tại Đồng Đồng nhà tôi cũng chưa có nói muốn gả cho Lâm Đế nhà ông đâu. Ây da, tôi thật sự sợ quá nha, ông là đồ bảo thủ, xem chiêu đây!”

Lưu Tử Đồng nhích lại gần, cúi đầu nhìn điện thoại Lưu lão gia.

Ông nói xem chiêu, thì ra là gửi icon.

【 Lưu lão gia: ( icon con trai con trai, ta là ba con đây) 】

【 Lâm Chấn:……. Cút. 】

Bên kia Lâm lão gia trả lời cũng rất nhanh, trong điện thoại vẫn còn đang nói, ông nội mở to mắt, nói: “Được rồi, ông không cần đến nhà tôi, tôi một chút cũng không muốn chào đón, nhìn thấy ông thì tôi sẽ không ngủ được. Ây da, cái icon đó không phải là do tôi phát minh nha, ông cứ việc la hét cái icon đó đi.”

Bên kia Lâm lão gia bị chọc giận đến tức chết, sắc mặt ông nội hai nhà ngày càng hồng nhuận, chuyện yêu thích mỗi ngày là giận dỗi đối phương, cãi nhau, vừa gọi điện thoại vừa gửi icon, nhưng mà Lâm lão gia bên kia lại không sử dụng icon cho nên mỗi lần đều bị Lưu lão gia chọc giận đến tăng xông.

Vậy nên nếu rãnh rỗi Lâm lão gia lại đi hỏi Lâm Trứ vụ icon.

Lâm Trứ nơi nào sẽ có thứ này, anh ta cũng từ chối.

Lâm lão gia liền phải tìm tới Lâm Đế.

Lâm Đế lại không để ý đến ông, Lâm lão gia chỉ có thể đi cóp mấy icon của Lưu lão gia, nhưng mà mỗi lần trộm xong thì lại phát hiện Lưu lão gia có thêm icon mới, vậy nên đều là mỗi lần ông dỗi Lưu lão gia….

Người nhà hai người sắp vị bọn họ chọc cười chết.

Dỗi một hồi lâu, Lưu lão gia mới cúp điện thoại, ông nhìn Lưu Tử Đồng, đưa tay kéo tay cô qua, nhìn trên nhìn dưới đánh giá: “Đồng Đồng à, gần đây con thức đêm nhiều quá, mắt thâm quầng nhiều hơn rồi này.”

Lưu Tử Đồng ngáp một cái, nắm tay ông, đáp: “Ông nội, con hết bận rồi, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nếu mệt phải nghỉ ngơi nhiều vào, đi ăn cơm thôi.” Ông nội vỗ vai cô, đi đến phòng ăn, hôm nay chỉ có hai người bọn họ.

Lưu Tử Đồng mới vừa ngồi xuống thì liền nhận được ưechat của cô bé em họ.

【 Em họ Kỳ: Chị, sao vết son môi chị đưa em lại không giống của anh rể vậy?】

【 Lưu Tử Đồng: Có sao? Của anh rể em đấy. 】

【 Em họ Kỳ: Môi của anh rể hơi mỏng, nhìn rất gợi cảm, chị đưa cái này mẹ nó có chút dày…… a a a a a a a đây là của chị mà!!! Mẹ ơi!!! Trả cho em vết môi của anh rể đi!!! 】

【 Lưu Tử Đồng: Chị không đồng ý!! Ký tên có thể, vết son môi không cần bàn nữa. 】

【 Em họ Kỳ: Em đây cũng không cần vết son môi của chị đâuuuu. 】

Lưu Tử Đồng không để ý tới cô nhóc.

Đột nhiên cô có chút nhớ Lâm Đế, muốn được anh hôn.

Đáng tiếc bây giờ hai người không ở gần nhau, ăn cơm xong, Lưu Tử Đồng xoa cổ đi lên lầu, cô hơi phẩy cổ áo làm lộ ra rãnh ngực, sau đó giơ điện thoại chụp vài bức hình, một tấm rồi một tấm, một lát sau cô đứng dậy đi lấy một cái vòng cổ đeo lên, mặt dây chuyền nằm trên rãnh chữ V trông rất xinh đẹp, cô lại bày ra tư thế, chụp chụp…….

Chụp xong, cô chọn mấy tấm gửi cho Lâm Đế.

……

Thành phố điện ảnh.

Gần đây đoàn phim phải quay chụp rất vội, hầu như cả ngày Lâm Đế đều đứng trước máy quay, điện thoại cũng hiếm khi được chạm vào, liên tục mấy tiếng hoạt động, lâu lâu được uống một ngụm nước rồi lại quay tiếp. Bộ phim này rất dài, hơn nữa ba nhân vật chính có quá nhiều lịch trình riêng, người bận cái này, người bận cái khác…..

Cho nên hầu như không quy cùng nhau, vì gần đây Triệu Lí muốn lấy lại hình tượng cho Lâm Đế nên mỗi khi anh chụp xong thì Triệu Lí sẽ ngồi xổm trước mặt anh, lấy danh nghĩa là cấp phúc lợi cho fans nhưng thực ra là chuyên tâm chụp mấy bức ảnh nam tính.

Ví dụ như lúc Lâm Đế luyện lại cái thế đánh quyền, Triệu Lí cũng sẽ ở bên cạnh quay mấy video ngắn.

Nhất định phải diệt trừ được cái mác “tao”, lâu dần đúng là có chút hiệu quả, fans không còn nói Lâm Đế “tao” nữa mà thay vào đó nói anh thật đàn ông, đẹp trai, vẫn luôn là nam thần fans yêu nhất.

Triệu Lí thở phào một hơi, anh ta đang chuẩn bị quay thêm một video nữa, nhưng bởi vì có một chút chuyện với nghệ sỹ khác nên anh ta phải về thành phố S trước, nhiệm vụ này được giao lại cho trợ lý.

Lâm Đế quay xong cảnh thì bước xuống khu nghỉ ngơi, trợ lý nhanh chóng đưa đến một chiếc khăn lông để lâu cổ, hình ảnh này rất đẹp, rất gợi cảm, phải chụp ngay.…

Lâm Đế xoay người lại cầm điện thoại, vừa mở ra tất cả đều là hình Lưu Tử Đồng gửi qua.

Anh sửng sốt, mắt nhìn điện thoại không chớp cái nào, trợ lý bên cạnh nhẹ giọng nói: “Không biết nam thần nhà chúng ta đang làm gì nhỉ? Chúng ta để sát vào xem một chút….”

Cậu ta còn chưa đi đến thì thấy Lâm Đế hôn vào màn hình điện thoại một cái, sau đó giơ điện thoại lên, đưa tay kéo cổ áo, hôm nay anh mặc thường phục, bên trong là áo sơmi trắng truyền thống, đầu ngón tay anh nắm lấy cổ áo, “tách tách” hai tiếng, chụp một bức….

Gợi cảm thì cũng có gợi cảm đấy, nhưng vẫn có một chút “tao” đâu đây, không biết là anh chụp cổ áo, hay cố ý kéo cổ áo ra chụp bên trong.

Trợ lý: “…….”

“Ai nha….” Một giây không cẩn thận đã đăng lên rồi.

Ưeibo bắt đầu náo nhiệt【 Lâm Lâm của mị…… Thật sự rất “tao” nha, còn cố ý kéo ra để chụp nữa chứ, đây là muốn dụ dỗ mê hoặc chị gái nhỏ sao? 】

Sau khi Triệu Lí nhìn đến weibo, toàn bộ đầu đều gục xuống bàn, thật lâu không động đậy.
Bình Luận (0)
Comment