Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 90

Sau khi hôn lễ được quyết định, hai người cũng đã lãnh chứng xong, cảnh quay của Lâm Đế ngày càng bận hơn, anh và Lâm Trứ nhanh chóng đến thành phố điện ảnh, Lâm lão gia rất muốn ở lại nhưng nếu ở lại một mình thì cảm thấy rất ngại, ông hỏi Lâm Trứ đang đi phía trước: “Phải về Kim Thành sao?”

Lâm lão gia chần chờ, quay đầu nhìn Lưu lão gia và Lưu Tử Đồng mấy lần, hy vọng bọn họ mở miệng giữ mình lại, Lưu Tử Đồng nhìn ra được, cười nắm tay ông, nói: “Hay ông nội Lâm ở lại nhé.”

Trong lòng Lâm Chấn vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại cứng đầu: “Không thể không đi…hai đưa cháu không có ai ở lại….” Theo bản năng ông nhìn Lâm Đế, Lâm Đế đứng sát bên người Lưu Tử Đồng, tay lướt điện thoại, không hề ngẩng đầu lên, quả nhiên không nói giúp ông cái gì, Lâm Chấn chua xót, ông nghiêng đầu qua nhìn Lâm Trứ.

Lâm Trứ hơi khom lưng sửa sang hành lý, nhàn nhạt nhìn ông một cái rồi cũng quay đầu.

Lâm Chấn: “!!!”

Ngay sau đó ông nhìn về phía Lưu lão gia, Lưu lão gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi, ông vẫn nên về đi, mấy ngày nay ông ở đây làm tinh thần tôi luôn khẩn trương, quá mệt mỏi…”

Lâm Chấn: “…..” Một giây sau ông nói với Lâm Trứ: “Mau đem hành lý của tôi xuống đi, chúng ta đi!”

Sau đó tự mình bước ra cửa, vừa đi vừa lầm bầm: “Chờ Đồng Đồng đến ngày kết hôn tôi lại đến đây, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy ông già họ Lưu.”

Lưu lão gia ‘ừ’ một tiếng: “Tôi cũng vậy, tôi cũng không muốn gặp ông, đi thôi đi thôi….”

Vì thế trong cơn giận dỗi, Lâm Trứ, Lâm Đế và Lâm lão gia rời thành phố S, trước tiên là đưa Lâm lão gia về Kim Thành, sau đó hai anh em mới chạy đi đóng phim.

……

Sau khi Lâm Đế quay về lịch trình đóng phim, Lưu Tử Đồng lại bắt đầu trải qua những ngày giống như heo, mỗi ngày không phải ăn thì là uống, là ngủ, người trong nhà xem cô như quốc bảo, dì Chu cả ngày xoay quanh cô, Đỗ Nhu cũng thường xuyên dẫn theo dì Trần qua bên đó nói chuyện phiếm với cô, tình trạng nôn nghén của cô vẫn không tốt lên, nửa đêm có thể tỉnh dậy vì nôn khan.

Cả nhà nhìn cô như thế thì ai nấy cũng đều ăn không ngon, mỗi ngày đều hầm canh, nấu tổ yến tẩm bổ cho cô, một ngày phải ba bốn bữa cơm, Lưu Tử Đồng cảm giác như mình là một con cá được chăm thịt, bụng thì vẫn chưa to nhưng người lại nhiều thêm một chút thịt, cằm cũng sắp thành hai mất rồi.

Chu Tố Mẫn cũng bận rộn, bà bận chuyện của mình thì không nói, quan trọng nhất vẫn là hôn lễ của Lưu Tử Đồng, bất kể chuyện gì cũng tìm Lưu Tử Đồng thương lượng, hai mẹ con bàn bạc xong bà mới bắt tay vào làm, rất nhiều lần Chu Tố Mẫn nhịn không được nói: “Mẹ sinh con gái giống như đòi nợ vậy, sắp kết hôn đến nơi vẫn là mẹ chuẩn bị hết cho con.”

Lưu Tử Đồng cắn trái nho: “Vậy mẹ không cần làm mà, con làm cũng được, vừa đúng lúc con cũng rảnh rỗi ở nhà.”

“Làm cái gì mà làm, con cứ ngồi đó, nếu con tự làm thì ông nội con và Lâm lão gia sẽ giết mẹ mất.” Chu Tố Mẫn quăng cho cô cái nhìn, mấy ngày nay tuy bà có mệt nhưng vẫn rất vui, người thân quen xung quanh thì không nói, bạn bè của bà nhìn thấy bà như nhìn thấy vàng, cả ngày luôn xum xoe trước mặt, dù bà không nói lời nào thì cũng có người giúp bà khoe ra.

“Nhìn kìa, Tố Mẫn chính là thông gia với Lâm gia ở Kim Thành đó!”

“Về sau hai nhà liên hôn thì tài sản cũng không thể kể hết. Ngày trước…..”

“Nghe nói Lâm lão gia có qua nhà bà ở một thời gian đúng không? Ây da Lâm Chấn nha… là tư lệnh uy chấn bốn phương đấy.”

Tâm tư hư vinh của Chu Tố Mẫn lên đến đỉnh điểm, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn thấy là biết có chuyện vui.

Vào tháng năm, Tháng năm phân, bức tranh của Lưu Tử Đồng được đem thi đấu ở Lê Thành, đồng thời ở đây cũng sẽ công bố thành tích, cô rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội được ra cửa, người nhà ai cũng phải đống nhưng cũng không muốn làm chậm trễ tiền đồ của cô, Lưu Tử Đồng một hai phải đi, họ cũng không có biện pháp đành đồng ý. May là Lê Thành cách thành phố S không xa, lái xe khoảng hai tiếng rưỡi là đến.

Lưu Kiến Bang tự mình lái xe chở Lưu Tử Đồng đến khách sạn ở Lê Thành.

Ông luôn dặn Lưu Tử Đồng phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt rồi mới lái xe rời đi. Nhìn chiếc xe đi xa Lưu Tử Đồng thở dài một hơi, lười biếng vươn vai, dẫn theo trợ lý vào khách sạn.

Cô trợ lý nhỏ kéo hành lý, cô ấy muốn ở bên đây chơi hai ba ngày.

Người tiến vào khách sạn ngày càng nhiều, đều là để tham gia triển lãm lần này, bọn họ đều là những người họa sĩ trong vòng mà Lưu Tử Đồng quen, họ vừa thấy Lưu Tử Đồng đến thì trước tiên đến chúc mừng, rốt cuộc quan hệ của cô và Lâm nhị thiếu gia cũng được công bố, người muốn lấy lòng cô rất nhiều, nhưng cũng có một số người bĩu môi đi qua.

Thậm chí còn chanh chua mà nói: “Hiện giờ Đường Phái chỉ còn có mỗi mình Trần Châu là được nhất….”

Ý tứ chính là đến Lưu Tử Đồng cũng không được.

Có vài người nói Thiển Nguyệt hiện tại rất nổi tiếng, các cô lại cười khẩy: “Còn không phải bởi vì chồng cô ta sao, lúc cô ta làm họa sĩ nào có nổi tiếng chứ? Bây giờ toàn dựa vào lăng xê.”

Nói những lời này đều là những họa sĩ tranh sơn dầu ở các phái đối nghịch với Đường Phái, cô trợ lý nghe được tức giận, mở cửa ra muốn lao đi mắng người.

Lưu Tử Đồng không cản, cô trợ lý tay đã đặt lên tay cầm cửa lại quay đầu về, chần chờ một chút hỏi: “Chị không ngăn cản em sao ạ?”

“Không ngăn cản.”

“Chị không sợ em mất mặt sao?”

“Không sợ, em cứ đi mắng, chị sẽ giải quyết hậu quả cho em.”

Cô trợ lý lập tức như được sống lại, mở cửa lớn chạy ra ngoài, đứng ở hành lang nói vọng về những người phụ nữ đang ngang nhiên nói xấu người khác: “Năm trước họa sĩ thanh niên thi đấu, Thiển Nguyệt của chúng tôi giành được giải bạc, còn mấy người thì sao? Cho rằng bức tranh của mấy cô sao lại cao bằng giá của Thiển Nguyệt nhà chúng tôi ư? Mấy người rõ ràng còn lăng xê nhiều hơn người ta nữa! Có nhớ tháng trước hay không? Có nhớ những lời gièm pha của mấy cô hay không?”

Cô trợ lý nhỏ giận dữ nói, toàn bộ hành lang đều yên tĩnh, mấy người phụ nữ kia đứng thẳng thân mình, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Cô nói cái gì? Một người trợ lý đến tố chất còn không có, có phải Thiển Nguyệt kêu cô ra đây mắng chửi đúng không? Không nghĩ Thiển Nguyệt lại không có gia giáo như vậy.”

Cô trợ lý tức giận đến đỏ mắt, cô ấy chỉ vào đám người kia: “Mỗi năm chỉ biết dài dòng lải nhải….”

Chủ yếu còn không phải bởi vì mỗi lần Lưu Tử Đồng thi đấu đều không lấy được giải nhất hay sao, cơ bản chỉ đều là giải ba giải tư, năm trước có Trần Châu và Chu Mễ Nhã tham gia thì bọn họ còn không nói khó nghe như vậy, năm nay quả thật quá phận, trực tiếp đứng ở hành lang nói, mà chuyện của Đường Phái quả thật như một chuyện cười trong vòng này..

“Chúng tôi nói cái gì? Chẳng lẽ lời chúng tôi nói không phải sự thật sao? Vẽ không tốt thì đừng vẽ, chỉ biết dùng đàn ông để lăng xê….”

“Ai lăng xê?” giọng nói lười biếng của Lưu Tử Đồng từ phía sau truyền tới, trên hành lang liền yên lặng trong nháy mắt, thấy Lưu Tử Đồng đi ra, cô giơ máy tính bảng trên tay lên, phía trên có viết “Họa sĩ của Tề Phái… Sanh Trúc và Lâm Trứ đang quen nhau? Lâm Trứ cùng ngày đã phủ nhận.”

Một tay cô ôm lấy bả vai cô trợ lý nhỏ, một tay giơ máy tính bảng lên, giọng lạnh lùng: “Việc rõ ràng ở đây người muốn lăng xê nhất là cô… Người ta đi triển lãm tranh của cô một lần thì cô liền lôi kéo lăng xê, nói xem là ai lăng xê?”

Sắc mặt Sanh Trúc lập tức xanh xanh trăng trắng, cô ta cắn răng nói: “A, vậy cũng tốt hơn chuyện Đường Phái mấy người sao chép tranh.”

Lưu Tử Đồng siết chặt máy tính bảng, ngón tay run lên, Sanh Trúc đi về phía trước hai bước, cười lạnh nói: “À, còn có chuyện của sư huynh cô nữa kìa, chữa bệnh từ thiện gì chứ, còn tiễn luôn hai mạng người, sợ là năm nay Đường Phái cũng xong rồi. Cô cũng đâu còn cách nào nên mới nhờ chồng cô lăng xê đó thôi, không phải sao? Tôi có thể hiểu được, mọi người ở đây ai cũng hiểu được.”

Nói xong, cô ta còn quay qua những người khác cười, nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Một luồng tức giận xông thẳng lên đầu Lưu Tử Đồng, cô nắm tay trợ lý thật chặt, cả khuôn mặt trắng bệnh, cô hung dữ nhìn Sanh Trúc, có một loại nhục nhã sư môn làm ngực cô thắt lại, cô chỉ tay vào: “Tôi vẫn muốn nhìn xem năm nay cô có thể lấy được giải gì…”

“Khẳng định là tốt hơn so với cô, năm nay Đường Phái chỉ có cô tham gia thôi sao. Ha ha…Đường Phái quả thật không được rồi.”

Lưu Tử Đồng cắn chặt môi dưới, cả người phát run, cô trợ lý cũng rất tức giận, nhưng cảm nhận được Lưu Tử Đồng đang hơi run thì cô ấy bình tĩnh lại, siết chặt tay Lưu Tử Đồng nói: “Chị, chúng ta không cần cùng mấy người đó so đo, chị nhớ lại xem, thầy Đường đã áp đảo thầy của bọn họ mấy năm qua, Trần Châu cũng áp đảo sư huynh của bọn họ nhiều năm….mấy năm nay giải nhất đều là của Trần sư huynh.”

Trợ lý lên tiếng trấn an làm tâm tình Lưu Tử Đồng bình tĩnh lại.

Cô bé trợ lý nói không sai, mấy năm nay con đường phía trước của Đường Phái là vô hạn, Trần Châu ưu tú không có gì bàn cãi, lúc trước Chu Mễ Nhã chưa xảy ra chuyện thì cô ta cũng áp đảo Tề Phái. Năm nay quả thật Đường Phái có xảy ra một chút việc, về sau nhất định sẽ tốt, cô quyết định không cùng với mấy người này ở đây nói lời vô nghĩa nữa.

Cô nắm tay trợ lý về phòng.

Lời nói vừa rồi của trợ lý là Sanh Trúc tức giận đến vặn vẹo, mấy họa sĩ khác theo phe Sanh Trúc cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

Một trong số đó cất lời: “Vui khi người gặp họa sẽ bị quả báo đấy.”

Dứt lời mấy người vừa vây quanh Sanh Trúc theo bản năng lùi bước chân, không tiếp tục cùng cô ta bàn tán cười đùa sôi nổi nữa.

Lưu Tử Đồng về phòng thì hốc mắt đỏ lên, lúc trước tuy rằng thành tích của Đường Phái vẫn luôn ở tầm trung nhưng đó là bởi vì có Trần Châu và Chu Mễ Nhã là hai người nổi tiếng nhất, còn có danh tiếng của Đường Ý. Từ trước đến nay Đường Phái đều là nổi danh, nhưng năm nay lại là lần đầu tiên bị khuất phục, cô vuốt bụng, nỗi lòng khó nuốt trôi.

Cô trợ lý thấp giọng an ủi cô.

Cô không nhịn được gửi wechat cho Lâm Đế.

Thật ra cô rất ít khi yếu ớt như vậy, có thể bởi vì đang mang thai, cũng có thể đã xảy ra quá nhiều chuyện lần lượt đánh sập thành lũy kiên cố mà Đường Phái dựng lên.

……

Lâm Đế yên lặng nghe hết những lời tâm tình của cô, anh đau lòng không thôi, anh gởi đoạn giọng nói qua: “Bà xã, cứ vững lòng lên, anh tin tưởng em năm nay có thể giành được thành tích, chắc chắn sẽ rất tốt.”

“Cũng đừng quên thầy Đường đã từng nói với em, em phải tiếp tục kiên trì.”

“Nhân sinh không đơn giản chỉ có vẽ tranh và danh lợi, vẫn còn có tình yêu, cuộc sống, còn có anh nữa.”

Ở bên kia Lưu Tử Đồng nghe được giọng nói ôn nhu của anh thì tâm tình liền bình tĩnh lại.

Cô không thể nóng nảy, Đường Ý đã từng nói qua, phải giữ vững lòng tin, phải dùng lòng tin để tiếp tục trong ngành này, cô ghi âm giọng nói: “Dạ, em biết rồi.”

“Cảm ơn ông xã.”

“Anh chăm chỉ đóng phim nhé.”

Lâm Đế trả lời cô: “Yêu em.”

Cô cũng đáp: “Yêu anh.”

Ở thành phố điện ảnh, Lâm Trứ nhìn Lâm Đế một cái, những lười kia anh ta đều nghe được, anh ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện?”

Lâm Đế chuyển giao diện: “Không có gì.”

Lâm Trứ cũng không hỏi lại.

Cuộc thi đấu của giới họa sĩ trẻ Trung Quốc lần thứ hai được tổ chức tại khu triển lãm quốc tế Lê Thành, hôm nay không đơn giản chỉ là xem tác phẩm dự thi mà đây còn là ngày công bố giải thưởng, Lưu Tử Đồng và trợ lý đã tới ngày hôm qua, hai người cùng nhau xem triển lãm tranh, buổi tối còn đi dùng cơm với một ít họa sĩ lão luyện. Năm nay Đường Ý không đến nên chỉ có một mình cô là đại diện cho Đường Phái đi theo bọn họ giao lưu.

Năm ngoái cả bốn người trong Đường Phái đều tới, năm nay lại chỉ có Lưu Tử Đồng, sau khi điều tiết tâm trạng thì cô đã bình tĩnh hơn.

Ngẫu nhiên cũng có người nhắc đến chuyện của Chu Mễ Nhã và Trần Châu, cô đều rõ ràng trả lời lần lượt từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều cảm thấy Lưu Tử Đồng rất có khí thế, đây mới đúng là bộ dạng mà họa sĩ nên có, cho nên họ cũng thân mật với cô thêm một ít.

Mà chuyện ở khách sạn thật ra mọi người đều đã nghe nói, bởi vì không phải là người trong cuộc nên họ cũng không bình luận nhiều, nhưng qua đó cũng chú ý đến Đường Phái và Tề Phái hơn một chút.

Năm nay Tề Phái có ba người tham gia.

Một trong ba người này năm ngoái đã giành được giải bạc, Trần Châu chính là giải đặc biệt, còn Lưu Tử Đồng cũng giành được giải bạc.

Chu Mễ Nhã năm trước không tham gia, lúc ấy cô ta đang ở Brazil, bức tranh của Trần Châu là được Lưu Tử Đồng hỗ trợ đưa lên, trên thực tế hai năm trước khi Trần Châu mới tham gia cuộc thi này lần đầu tiên thì danh khí cũng đã nổi tiếng, nhưng anh ta vẫn chần chừ không tham gia thi đấu….

Năm nay có 1000 người tham gia, tác phẩm được nhận chỉ có 300 bức, tác phẩm đoạt giải cũng chỉ có 18 bức.

Xác suất đoạt giải cũng không cao.

Nhưng dù như vậy nhưng cũng vẫn có hơn một ngàn người đến tham dự triển lãm tranh.

Trong hội trường chỉ toàn là người, ở giữa có một sân khấu hình tròn nhỏ, màn hình lớn ở đằng sau.

Mọi  người đang chờ đợi giải thưởng được công bố.

Năm trước lúc công bố giải nghệ thuật đặc biệt, tuy rằng Đường Ý không có biểu tình gì nhiều nhưng trong đôi mắt lại hiện lên sự kiêu ngạo khó giấu, dù rằng khi đó Lưu Tử Đồng chỉ đoạt được giải bạc nhưng Đường Ý rất cao hứng, so với giải thưởng của Trần Châu càng vui hơn.

Cô trợ lý khẩn trương nắm chặt tay Lưu Tử Đồng, trong lòng Lưu Tử Đồng cũng rất hồi hộp, cô trợ lý còn đẩy nhẹ Lưu Tử Đồng, chỉ cho cô thấy Sanh Trúc đang đứng ngoài kia không bao xa, Lưu Tử Đồng nhàn nhạt liếc nhìn người đó một cái, Sanh Trúc khoanh tay trước ngực, có chút khiêu khích nhìn Lưu Tử Đồng.

Cô trợ lý nhếch miệng: “Người này quá đáng ghét.”

Bắt đầu buổi lễ trao giải, giải bạc được đọc lên đầu tiên.

Trong đám người xuất hiện một vài tiếng hoan hô, từng người vui mừng chúc phúc, bức đầu tiên đoạt giải bạc là một tác phẩm của Tề Phái, sắc mặt Sanh Trúc đắc ý vài phần, thành tích là thứ chứng mình tốt nhất.

Lúc đầu Lưu Tử Đồng vốn dĩ đã rất khẩn trương, còn hơi bực bội, cô hi vọng chính mình cũng có thể tranh đua một chút, nhưng khi đến được đây, ngược lại cô cảm thấy chính mình bình tĩnh không ít.

Cô biết thật ra có rất nhiều người đang nhìn mình chằm chằm.

Rốt cuộc thì năm nay Đường Phái đã trải qua những chuyện lớn.

Từ từ, giải bạc trao hết, còn lại ba giải vàng.

Bởi vì cuộc thi hằng năm đều là như thế, tác phẩm xuất sắc nhất sẽ được công bố cuối cùng, cho nên bức tranh hoa sen của Lưu Tử Đồng hoặc là sẽ rớt, hoặc là sẽ đoạt giải vàng.

Giải bạc đã qua không có cô, chỉ còn lại giải vàng.

Đến lúc này cô càng bình tĩnh hơn.

Ba giải vàng được công bố, cô nghe được âm thanh hoan hô của Tề Phái, cô vẫn rất vững tâm, một cái liếc mắt cũng không quay qua, nhưng ánh mắt người khác nhìn lại ngày càng nhiều.

Năm nay Đường Phái dựa vào Lưu Tử Đồng là không được.

Trên sân khấu người chủ trì cười nói: “Bây giờ…chỉ còn lại giải cho tác phẩm xuất sắc nhất. Không ngờ năm nay lại có ngoại lệ…cũng là một chuyện vui. Năm nay tác phẩm đoạt giải xuất sắc nhất có hai cái.”

Dưới khán đài ồ lên.

Ngay sau đó trên màn hình xuất hiện một tác phẩm.

Trong tác phẩm này, có một cô gái đang khom lưng ngồi trước đài hoa sen, tay chống cằm, chân dài bắt chéo, trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ xinh. Cô trợ lý nhỏ hét lên: “Chị! Người trong tranh là chị đó!”

Lưu Tử Đồng tập trung nhìn, thật sự là cô! Mà bên cạnh ký tên: Trần Châu.

Toàn trường hội trường ngỡ ngàng.

Trần Châu cũng tham gia? Vì sao không ai biết?!

Tên bức tranh: Hướng liên ( hướng luyến). (1)

(1) Liên (蓮 – lián – hoa sen) và Luyến (戀 – liàn – yêu thương) là hai từ có cách đọc gần giống nhau. Hướng liên: hướng về hoa sen; Hướng luyến: hướng về yêu thương.

Sau đó mọi người đều quay qua nói với Lưu Tử Đồng: “Chúc mừng chúc mừng, không nghĩ tới môn phái của cô còn sử dụng chiêu này nha, ha ha ha. Thật sự Trần Châu rất yêu thương sư muội nhé, Thiển Nguyệt thật sự rất giống tiên nữ hoa sen nha.”

Tim Lưu Tử Đồng đập nhanh hơn.

Ngay sau đó, một bức tranh khác đoạt giải xuất sắc cũng được xuất hiện.

Một đóa hoa sen nở dưới ánh trăng, xung quanh là đình đài, lầu các, trên lầu các có hình bóng ẩn ẩn hiện hiện của một người đàn ông mặc quân trang, bức tranh này rất có mùi vị của dân quốc.

Tên tác phẩm: Ánh trăng liên (2)

(2) Mình dịch thoát ra thì có nghĩa là “Sen trong trăng” nha. Và tôi đoán 9,5/10 người đàn ông trong tranh là Lâm Đế. Như vậy trong tranh vừa có nam chính và nữ chính (Nguyệt nghĩa là trăng)

Ký tên: Thiển Nguyệt.

Hai bức tranh đều xuất phát từ Đường Phái.

Thanh âm ồ lên không còn nhỏ như lúc nãy nữa, cô trợ lý hét lên, ôm chầm lấy Lưu Tử Đồng, những người trước đó chê cười Đường Phái bây giờ mặt đều bị vả thành đầu heo, mỗi người đều mang theo ánh mắt xấu hổ, mà người không đoạt giải – Sanh Trúc lúc này đều bị mọi người xung quanh cười đùa, cô ta phẫn uất xoay người rời đi.

Điện thoại Lưu Tử Đồng đúng lúc vang lên.

【 Trần Châu: Sư muội, thay anh cảm ơn Lâm Đế nhé. Là cậu ta đã giúp anh đem bức tranh này đi thi đấu. 】

【 Trần Châu: Cậu ấy đối với em có thể nói là yêu hơn chính bản thân mình, cậu ấy nói sợ bởi vì chuyện chúng ta phát sinh mấy tháng trước sẽ làm em bị ủy khuất nên cho người dùng cửa sau, hết hạn thi đấu một tuần còn có thể đem tranh của anh đưa vào….Có thể được giải, đó là vì em quá đẹp. 】

Lúc này, người chủ trì lại cất lời.

“《 Ánh trăng liên 》 của họa sĩ Thiển Nguyệt được đại lão XX đề cử tham gia thi đấu ở giải thưởng lớn quốc tế của những nước đi đầu.”

Giải thưởng lớn quốc tế đó chính là cuộc thi vượt qua biên giới, đó là cuộc thi dành cho những nước đi đầu, người bình thường chắc chắn không thể dễ dàng tham gia.

Hiện tại mọi người ngày càng ngạc nhiên.

Lưu Tử Đồng cũng ngây dại, bên tai chỉ còn có tiếng hét chói tai.

Mà lúc này ở thành phố điện ảnh.

Hai người đàn ông có gương mặt tương tự nhau đang đứng trước máy quay, mỗi người một việc, sửa sang lại tay áo, trong ánh mắt chờ mong của đạo diễn chuẩn bị nhập vai.

Điện thoại Lâm Trứ để trên bàn ‘tinh tinh’ vang lên.

【 Đại lão XX của giải thưởng quốc tế: Lâm tổng, cảm ơn cậu đã giới thiệu, họa sĩ tranh sơn dầu Trung Quốc lại lần nữa có thể bước lên sân khấu lớn của quốc tế. 】

Năm tháng sau.

Bộ phim《 Ngọn gió 》 đóng máy, trong bữa tiệc cuối, Lâm Đế thông báo cho truyền thông về quyết định lui về sau.

Giới truyền thông ồ lên, phóng viên vội vàng bước lên trước hỏi: “Tại sao lại đột nhiên muốn lui về? Bộ phim 《 Ngọn gió 》 là một tác phẩm lớn, nếu công chiếu sẽ đưa sự nghiệp của anh lên một tầm mới đấy.”

Lâm Đế nhìn Lưu Tử Đồng vừa mới vào cửa, khóe môi hơi cong lên, anh đáp: “Đương nhiên là vì bà xã của tôi rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, tình thâm như biển.
Bình Luận (0)
Comment