Bức Tranh Kinh Hoàng

Chương 18

Lý Hạo Kinh.

“Đừng bảo chỉ là trùng hợp chứ? Dù gì họ Lý cũng là danh gia vọng tộc.” Vệ Đông nói.

Kha Tầm đứng lên: “Đến hỏi lão già đi, chưa biết chừng ông ta có thể cung cấp cho chúng ta mấy thứ.”

Hai người vội vã chạy tới nhà ông lão.

Vào nhà gõ cửa phòng trong, ông lão nâng đôi mắt đục ngầu như người chết nhìn hai người: “Có chuyện gì?”

“Tôi hỏi một chút, người chết kia là ai?” Kha Tầm nói rành mạch.

“Sao các người có thể không biết được? Các người là ai?” Giọng ông lão bỗng trở nên cảnh giác, hai con mắt như đá chạm khẽ động, lộ ra thần sắc dữ dằn kỳ quái.

Kha Tầm kinh hãi, vội vàng chỉ vào cái mảnh vải viết chữ nguyền rủa đeo trên lưng cho ông lão nhìn: “Tôi tới giúp mà, ông nhìn đây này, hồi bé tôi không được đi học nên đầu óc tệ lắm, ai nói gì với tôi tôi đều không nhớ nổi, mới qua hai ngày tự nhiên đã quên luôn ai là người chết rồi, mà nghĩ như vậy thì bất kính với người chết quá nên mới chạy tới đây hỏi ông đó.”

Ông lão nhìn chằm chằm Kha Tầm bằng con mắt âm u của mình hồi lâu, mãi đến khi khiến Kha Tầm thấy sợ hãi mới mở miệng: “Người chết chính là Quái Quái của nhà Lý Ma Tử, tiếc là nhà nó đã chết hết nên cần những hương thân cùng quê tới giúp một phen.”

Trẻ dị dạng thì đặt tên là Quái Quái, dân quê ở nông thôn đều thích đặt mấy tên xấu vì bảo như thế dễ nuôi.

Kha Tầm lại hỏi: “Quái Quái làm sao mà chết vậy?”

Ông già âm trầm liếc cậu: “Đẻ ra như vậy sống được đến thế cũng chẳng dễ dàng.”

Vệ Đông nhớ tới chủ đề khi nãy nói chuyện cùng Kha Tầm, vội hỏi: “Quan hệ của bố mẹ nó là như thế nào vậy?”

Ông lão: “Vợ chồng.”

Vệ Đông: “…”

Kha Tầm đảo mắt: “Có phải trong làng có ai căm thù nhà Lý Ma Tử không?”

Nhớ lại lời nguyền ba cây hòe và quan tài gỗ bách mà Mục Dịch Nhiên nói.

Ông lão nhìn chằm chằm cậu: “Tất cả mọi người đều là bà con cùng quê, có thể thù hằn cái gì.”

“Vậy ai là người làm quan tài cho Quái Quái?” Kha Tầm bị ông lão trừng cho nổi da gà.

Ông lão đứng dậy, vẻ mặt kỳ quái: “Mẹ Quái Quái sợ sau này chết không ai quản nó nên trước khi chết đã tìm người đặt làm trước cho Quái Quái.”

Chuyện này rất kỳ quặc, Kha Tầm không hiểu nổi, trừ phi cha mẹ không biết chuyện làm quan tài bằng gỗ bách mộc thuần sẽ khiến thiên lôi đánh xuống nên mới làm bừa bãi như vậy cho Quái Quái dùng.

“Vậy ông có biết ba cây hòe cạnh nhà nó được trồng từ khi nào không?” Kha Tầm hỏi.

Vẻ mặt ông lão càng thêm vặn vẹo, màu da trên mặt dần xám ngoét bằng tốc độ rất nhanh, đôi con ngươi vẩn đục ngập tràn dữ dằn ác độc, ánh mắt như muốn lồi ra ngoài, miệng khô quắt toác ra để lộ hàm lợi đỏ lòm không có răng và khoang miệng hôi hám, ông ta nói một cách cứng nhắc: “Cây hòe nào? Không có cây hòe. Các người là ai, dám xông vào thôn nhà họ Lý. Trăm ngàn năm qua thôn nhà họ Lý không cho người ngoài tiến vào, các người phải chết, chết, chết ——”

Vừa nói xong, cái miệng toang hoác ngày càng mở rộng không khác nào một cái hố đen mạnh mẽ ập tới hướng Kha Tầm và Vệ Đông.

“Chạy!” Kha Tầm hét lớn một tiếng, dắt tay Vệ Đông đang cứng đờ tại chỗ mà đạp cửa chạy.

Hai người lao ra khỏi sân không quay đầu lại, cả đời này Vệ Đông chưa bao giờ phải chạy trốn nhanh như thế, khi bị Kha Tầm lôi kéo thậm chí còn cảm giác chân mình đã không còn là chân nữa, giống như chân không chạm đất, nửa người lay động phập phồng trên không trung.

Hai chân thật sự không theo nổi nữa, vừa lảo đảo thì đã ngã rạp xuống đất.

Khi mồm miệng đầy đất ngẩng mặt lên thì thấy trên mặt đất có thêm mấy đôi chân, ngay sau đó cậu ta nhìn thấy Kha Tầm chạy vội tới trước mặt cặp chân đi đầu, thông qua khoảng cách giữa đầu ngón chân hai người, Vệ Đông nghĩ chắc chắn môi Kha Tầm đã cắn lên mặt Mục Dịch Nhiên rồi.

“Báo cáo sếp, có kẻ muốn làm thịt bọn tôi.” Kha Tầm làm mặt cầu an ủi cầu ôm ôm.

Sếp chỉ ném cho cậu một ánh mắt lạnh tanh để cậu tự hiểu.

“Làm sao vậy?” Bác sĩ hỏi.

Kha Tầm quay đầu lại nhìn, thấy ông lão kia không đuổi theo thì mới thuật lại chuyện vừa rồi, sau đó hỏi mọi người: “Mọi người có tra được đầu mối gì không?”

“Bọn tôi…” Vẻ mặt bác sĩ hơi rối rắm, “Phát hiện ra một chuyện rất đáng sợ.

Sau khi đám Mục Dịch Nhiên tách hai người Kha Tầm ra thì vào trong làng tìm nhà trưởng làng đầu tiên.

Trưởng làng là người đứng đầu trong làng, về cơ bản thì chỗ ở của người này hẳn phải là căn nhà lớn nhất làng, vì vậy chẳng mấy chốc mọi người đã tìm được mục tiêu.

Nhưng trong nhà trưởng làng lại chẳng có một ai, căn phòng bám bụi giống như rất lâu rồi không có ai ở.

Mục Dịch Nhiên vào từ đường trong nhà của trưởng làng thì tìm được một cuốn gia phả và ghi chép về làng.

Quả nhiên toàn bộ người dân trong làng đều họ Lý, đều chung một tổ tông, tổ tiên của bọn họ từng làm tông chúc cho hoàng tộc thời chiến quốc.

Truyền rằng tông chúc có thể nói chuyện với quỷ thần, mà pháp thuật này chỉ truyền cho con cháu nhánh chính, không truyền cho người ngoài.

Vì vậy tổ tiên nhà họ Lý đã lập ra gia quy, đời sau sẽ mãi mãi ở đây, không được ra ngoài, không được phân nhánh, không được kết hôn với người mang họ khác, không được lén lút qua lại với người bên ngoài.

Đọc hết toàn bộ gia phả thì dù là chồng hay vợ, tất cả đều mang họ Lý.

Cả làng này không có một ai, không có bất cứ ai khác họ.

“… Tổ tiên bọn họ điên rồi.” Vệ Đông quẹt miệng kinh hãi, “Cổ xúy kết hôn cận huyết à?!”

“Vốn lên đồng làm phép đã là chuyện vặn vẹo tà ác không theo lẽ thường rồi.” Mục Dịch Nhiên lạnh giọng, “Chúng ta không việc gì phải quan tâm gia quy của bọn họ có phù hợp với luân thường đạo lý hay không, chỉ cần biết cái làng này giống như một nơi đã biến mất, luôn ở trong trạng thái bị cấm túc, cắt đứt liên hệ với bên ngoài.”

Kha Tầm tiếp lời: “Vậy thì sẽ có một vấn đề.”

Mục Dịch Nhiên nhìn về phía mọi người: “Kết hợp với những gì bọn Kha Tầm vừa gặp, cái làng này đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài, hơn nữa còn ngăn cản người ngoài tiến vào, vậy thì ai là người vẽ bức tranh này? Và bức tranh này truyền ra ngoài như thế nào?”

Mọi người bỗng chấn động, ánh mắt đồng loạt lóe lên.

Kha Tầm giơ tay: “Sếp, trong gia phả có tên Lý Hạo Kinh không?”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu: “Không.”

Kha Tầm vò đầu: “Vậy là trùng hợp thôi à?”

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên khẽ động: “Cũng chưa chắc, có rất nhiều họa sĩ có tên cũ, hoặc sau khi nổi tiếng thì tự đặt cho mình một cái tên thương hiệu.”

Vệ Đông ngắt lời: “Như vậy thì khó rồi, ai mà biết ai tự đặt tên cho mình sau này chứ.”

“Nếu đã biết tác giả bức tranh là Lý Hạo Kinh,” Mục Dịch Nhiên nói, “như vậy đã giải quyết xong vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ hai là bức tranh này truyền ra ngoài kiểu gì, nói cách khác, Lý Hạo Kinh đã làm thế nào để vào được trong ngôi làng này, vẽ một bức tranh rồi lại mang tranh ra ngoài.”

“Nếu Lý Hạo Kinh vốn là người trong làng thì việc vẽ được bức tranh này cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.” Bác sĩ tiếp lời, “Nhưng đã có quy định người trong làng không được qua lại với người ngoài, không được rời khỏi đây, như vậy thì không thể giải thích được việc bức tranh ra ngoài kiểu gì.”

“Phát hiện cuối cùng,” Lời này là Mục Dịch Nhiên nói với Kha Tầm và Vệ Đông, “chúng tôi đi khắp toàn bộ làng nhưng không nhìn thấy bất cứ người sống nào.”

“Cái gì, là ý gì?”

“Toàn bộ nhà cửa trong làng đều tích bụi rất dày.” Bác sĩ nói, “Có thể thấy được đã rất lâu rồi không còn ai ở, nhưng chúng tôi cũng không tìm thấy thi thể hay quan tài trong những ngôi nhà đó.”

“Mà trong nhà dân, thứ chúng tôi nhìn thấy nhiều nhất,” Ánh mắt Mục Dịch Nhiên tối lại, “là bài vị.”

Kha Tầm nhíu mày: “Ý là những thôn dân này đều chết cả rồi?”

Mục Dịch Nhiên sờ cằm: “Phỏng đoán như vậy nên chúng tôi kiểm tra đối chiếu tên trên gia phả, những cái tên trên bài vị đều nằm bên trong gia phả.”

Kha Tầm trầm ngâm: “Chẳng nhẽ cái thôn này gặp phải bệnh truyền nhiễm gì đó? Hoặc thiên tai? Chứ không thì sao chết nhiều vậy được?”

Mục Dịch Nhiên bình thản nói: “Độ dày của lớp bụi trong nhà dân không giống nhau, chứng tỏ những người này không chết cùng một thời kỳ.”

Bác sĩ gật đầu: “Về cơ bản đều là tử vong liên tiếp trong khoảng vài năm hoặc mười mấy năm.”

Vệ Đông giật giật khóe miệng: “Đừng bảo là vì kết hôn cận huyết nên tuổi thọ cũng ngắn nhé?”

Mục Dịch Nhiên khẽ nhíu mày: “Càng có khả năng những người này đều chết vì bị nguyền rủa?”

Mọi người nghe vậy mà đồng loạt kinh hãi.

Kha Tầm phản ứng đầu tiên: “Vậy ý anh là ba cây hòe bên cạnh nhà Quái Quái thực ra không chỉ để nguyền rủa một nhà mà là… cả thôn nhà họ Lý?!”

“Tôi cho là như thế.” Mục Dịch Nhiên vuốt cằm.

Vệ Đông líu lưỡi: “Ai lại thù hận kinh thế, nguyền rủa còn rủa nguyên cả làng.”

Kha Tầm bỗng hỏi: “Nhưng tại sao ông già kia lại nói không có cây hòe? Tuy sau đó ông ta nổi điên cắn người vì một câu không hợp, nhưng tôi cảm thấy lời ông ta nói không có vẻ là muốn chơi xấu không muốn nói cho chúng ta.”

Mục Dịch Nhiên buông mi trầm ngâm, bỗng nhiên nhấc chân bước đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo hắn.

Mục Dịch Nhiên lại đi tới ba cây hòe già nằm bên ngoài sân nhà Quái Quái, ngẩng lên nhìn những mặt quỷ trên cây.

Kha Tầm cũng đi theo xem, chỉ thấy những cái mặt quỷ này dường như lại lồi ra nhiều hơn so với buổi trưa, cả gương mặt giờ đã có thêm đầu, gần như sắp thoát khỏi thân cây, chỉ còn một chỗ ở gáy là còn dính lại, tựa như từng khối nu* khổng lồ ỉu xìu gục xuống bám vào thân cây nhìn cực kỳ ghê tởm.

*Nu (burl) được sinh ra từ thân cây do ung thư hoặc dị tật vết thương trên những cây có tuổi thọ lớn do bị chặt chém, bị gãy, bị sét đánh hoặc do những vết mối mọt sâu trong thân gỗ. Từ đó nguồn nhựa và dinh dưỡng nuôi cây bị gián đoạn, cản trở và tích tụ tại vết thương đó, dần dà trở thành một cái bướu sần sùi trên cây.

“Anh có phát hiện thấy không,” Kha Tầm huých khuỷu tay vào Mục Dịch Nhiên, “hình như những mặt quỷ này còn có giới tính, anh nhìn cái mặt này đi, trông giống một bác gái nhỉ? Còn cái mặt kia mọc cả râu, mặt này lại búi tóc, bên đó thì giống một bé trai chừng bảy tám tuổi. Anh nhìn qua bên kia đi, dưới mặt của một bà già là mặt một đứa trẻ, nam nữ già trẻ đủ cả luôn.”

“Ừ.” Mục Dịch Nhiên không  tỏ ra ngạc nhiên, rõ ràng cũng đã phát hiện được.

“Bỗng nhiên tôi có một ý nghĩ.” Kha Tầm vừa nói vừa hướng ánh mắt về những cái mặt quỷ này, “Anh nói xem liệu có phải những cái mặt này là…”

“Mặt của toàn bộ những người dân trong làng đã chết.” Mục Dịch Nhiên hờ hững nói tiếp.

Kha Tầm đưa tay chỉ về phía một cái mặt ở gần gốc cây: “… Lưu Vũ Phi.”

Mục Dịch Nhiên nhìn theo hướng chỉ tay của cậu, thấy cái mặt quỷ này có vẻ như mới mọc, màu vẫn chỉ là xám nhạt chứ không phải xám đen như những cái mặt quỷ còn lại.

Ngũ quan của cái mặt này rất giống Lưu Vũ Phi, thậm chí ở vị trí sau gáy còn có một mảnh vỏ cây hình bím tóc.

Gương mặt nó rất vặn vẹo, giữ nguyên biểu cảm thảm thiết khi chết của Lưu Vũ Phi, nhưng ẩn trong sự thống khổ đó lại là vô vàn oán giận, dường như có hai con mắt vô hình ở vị trí hốc mắt tối om kia đang nhìn chằm chằm Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm bằng tất cả sự oán hận độc địa vốn có.

Mục Dịch Nhiên nhìn hai hốc mắt một lát, chẳng phản ứng gì, thậm chí còn đi vòng quanh gốc cây tìm kiếm mặt của năm người chết trước Lưu Vũ Phi.

“Vậy xem ra ba cái cây này không phải mọc lên tự nhiên.” Mục Dịch Nhiên nói, “Nó ở trong tranh như một dạng ý đồ chứ không phải cây thật sự tồn tại.”

“Bảo sao ông già kia nói không có cây.” Kha Tầm nói, “Mà nói đến lão già đó, sao ông ta lại không bị nguyền rủa đến chết? Có khi nào chỉ còn một mình ông ta trong làng không?”

“Đi xem xem.”

Mục Dịch Nhiên nói xong định rời đi thì lại bị Kha Tầm tóm tay lại: “Lão già kia phát điên rồi, giờ anh qua chẳng phải sẽ chết chắc sao?”

Trương Mậu Lâm bên cạnh hùa theo: “Đúng đúng, vẫn nên tranh thủ lúc trời chưa tối nhanh nhanh tìm ấn thì hơn!”

Ánh mắt Mục Dịch Nhiên quét về hướng ông lão ở, hắn thản nhiên nói một câu: “Tôi có một suy đoán về thân phận của ông lão kia.”Hết chương 18.
Bình Luận (0)
Comment