*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kha Tầm lấy điện thoại đang áp sát tai xuống, sau đó cười nói vào microphone: “Vậy hẹn gặp lại vào bức tranh sau.”
Như vậy là có thể không cần nghe đối phương nói hẹn gặp lại.
Cúp điện thoại, Mục Dịch Nhiên nhận được tin nhắn của Kha Tầm, là số Wechat của cậu, cũng không thấy có ghi địa chỉ nhà.
Hiển nhiên là chờ hắn add Wechat.
Mục Dịch Nhiên sầm mặt nhìn chằm chằm dãy số này, cuối cũng vẫn đành không tình nguyện mà add cậu.
Hình đại diện của người này là đôi mắt, chính là mắt của Kha Tầm, đen trắng rõ ràng, khóe mắt và đuôi mắt cong cong mang theo ý cười, nhìn kĩ có thể thấy trong con ngươi có thứ gì đó, phóng to ra nhìn, là bốn chữ nhỏ xíu: nhìn gì mà nhìn.
Mục Dịch Nhiên: “...”
Nick name của người này là Corgi.
Mục Dịch Nhiên: “...”
Chẳng bao lâu, “Corgi” đã nhắn tới: Nam thần Mooney! Moah moah!
Mooney: Địa chỉ.
Corgi:)))8 “
Mooney:)))1 “
Corgi:)))10 “
Mooney:)))4 “
Corgi: Được rồi, có gì sẽ gửi kèm cả đặc sản ở chỗ chúng tôi cho anh.
Mooney: Tôi off.
Corgi: Ngài đi thong thả, ngài lại nhà [
]
Trước khi Mục Dịch Nhiên tắt khung thoại đi lại phát hiện hình đại diện của Corgi đã đổi thành một hình đen trắng đơn giản, là một meme miệng méo mắt lệch.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đông ghé nhà.
“Uế? Tôi còn đang chờ bắt gian tại trận, sao lại có mỗi mình ông vậy?” Vệ Đông giật luôn cái chăn trên người Kha Tầm, lộ ra một con chó độc thân đang cởi trần.
Kha Tầm kéo lại chăn đắp lên người, chầm chậm nhắm mắt lại: “Cút đi.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, dậy mau.” Vệ Đông duỗi chân đạp hắn.
Kha Tầm ngồi dậy xoa tóc: “Làm gì?”
Vệ Đông có hơi nôn nóng: “Ông nói xem làm gì nữa, mau dậy nghĩ cách đi, chỉ còn 12 ngày nữa thôi, chẳng lẽ ông định vào tranh tiếp sao?”
Kha Tầm ngáp một cái: “Nói cứ như ông có cách gì để không phải vào tranh vậy.”
Vệ Đông khựng một cái, thở dài: “Mưu sự tại nhân, nhỡ có cách thì sao?”
Kha Tầm nâng mắt nhìn cậu ta: “Sếp Mục và bác sĩ Tần còn không có cách, ông cảm thấy hai đứa óc bã đậu như chúng ta có thể giỏi hơn bọn họ sao?”
Vệ Đông túm tóc: “Tôi không muốn cam chịu như vậy! Hôm qua về, vừa thấy mẹ là tôi nhào qua, tôi thương mẹ tôi lắm, mặc dù bị bà ấy tát cho phát răng rơi đầy đất… Nhưng tôi không dám kể chuyện bức tranh kia cho họ, sợ hai cụ nghĩ con trai mình bị điên, cả đêm qua tôi không ngủ nổi, lúc viết di thư mà nước mắt rơi như mưa, Kha nhi ới tôi không muốn chết! Tôi còn cả một quãng đời tốt đẹp chưa được hưởng thụ! Tôi còn chưa có bạn gái!”
Kha Tầm cúi đầu mặc quần áo, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi đi vào phòng bếp.
Vệ Đông đi theo, thấy Kha Tầm đun sữa chiên trứng cắt thịt nguội, ngơ ngơ ngẩn ngẩn lẩm bẩm: “Nhìn mới thấy mấy thứ thường ngày thế này tốt đẹp biết bao… càng nghĩ càng không cam lòng, sao lại chọn tôi…”
“Tôi cảm thấy mọi chuyện đều có ngọn nguồn,” Kha Tầm cắt bánh mì, “nhưng ngọn nguồn thì chỉ có thể tìm trong tranh. Chúng ta chỉ mới vào một tranh, hoàn toàn không biết các bức tranh khác thế nào, chưa thể tìm ra manh mối hay sự móc nối giữa chúng, vậy nên thay vì ngồi đây oán trời trách đất thì tích cực lên đi, nghĩ cách đối phó với bức tranh tiếp theo, đến lúc đó không chừng lại tìm được cửa đột phá.”
“Ông nói rất có lý,” Vệ Đông miễn cưỡng giữ vững tinh thần, “nhưng bức tranh tiếp theo phải làm sao? Nội dung tranh là gì chúng ta còn chả biết.”
Kha Tầm làm xong hai cái sandwich đơn giản, đặt lên đĩa, đưa cho Vệ Đông một cái, sau đó ngồi vào bàn ăn: “Lát nữa chúng ta đi tìm ông chủ tiệm bánh rán, kiểu gì bức tranh sau cũng phải vào cùng, không bằng tụ lại bàn cách.”
Hai người đi tới chỗ ông chủ tiệm bánh rán hay mở quầy, nhưng lại không thấy ai.
“Ông chú kia tâm lý yếu, chắc phải nghỉ ngơi vài ngày.” Vệ Đông nói.
Kha Tầm lượn sang chỗ quầy bán quà vặt bên cạnh, ông chủ ở đây cũng thường bán từ sáng sớm, hắn xin số điện thoại của ông chủ tiệm bánh rán, sau đó gọi qua.
Không ai nghe máy.
“Bác có biết nhà ông chủ tiệm bánh rán ở đâu không?” Kha Tầm hỏi.
Ông chủ tiệm bánh trứng nướng chỉ về một hướng: “Ông ấy thuê trọ ở khu Hạnh Phúc ấy.”
“Cháu cảm ơn.” Kha Tầm gọi Vệ Đông rồi cả hai cùng tới khu Hạnh Phúc.
Hỏi thăm bảo vệ trước cửa biết được nhà của ông chú hay đẩy xe bánh rán, sau đó cả hai đi tới.
Gõ cửa hồi lâu mà không thấy ai trả lời, hai người nhìn nhau, sau đó thấy hàng xóm mở cửa thò đầu ra nói: “Đừng gõ nữa, không có ai ở nhà đâu.”
Kha Tầm: “Bác biết ông ấy đi đâu không ạ?”
Hàng xóm: “Người bên bệnh viện tâm thần chở đi rồi.”
Vệ Đông kinh ngạc: “Bệnh viện tâm thần?”
Hàng xóm: “Phải, đang yên đang lành, đùng cái lại điên, cứ đập đồ với đâm đầu vào tường, khóc chảy máu mắt luôn, còn suýt đẩy cả vợ lão xuống tầng.”
Kha Tầm và Vệ Đông liếc nhìn nhau, Kha Tầm vội hỏi: “Vậy vợ ông ta thì sao?”
Hàng xóm: “Tới bệnh viện tâm thần lo liệu thủ tục rồi, có khi bà ấy phải thường xuyên tới đó trông đấy, nghe bác sĩ nói tình trạng của ông ấy nghiêm trọng lắm, e là vào rồi không ra được.”
Đi xuống lầu, trong mắt Vệ Đông tràn ngập hoảng sợ: “Ông nói xem có phải đây là di chứng sau khi ra khỏi tranh không? Chúng ta có phải cũng sẽ đột nhiên nổi điên không?”
Kha Tầm rút điện thoại, quay số, sau ba tiếng chuông thì chuyển được: “Sếp, ông chủ tiệm bánh rán điên rồi, việc này có liên quan gì không?”
Vệ Đông trợn tròn mắt nhìn cậu.
Mục Dịch Nhiên hơi dừng lại, nói: “Đây là quy tắc cưỡng chế của ‘Tranh’, một khi kể chuyện xảy ra trong tranh hoặc kể chuyện có thế giới trong tranh cho người khác thì tám chín phần sẽ bị coi thành kẻ điên, mà ‘Tranh’ cũng sẽ biến người đó thành một kẻ điên thực thụ, một kẻ mắc bệnh thần kinh, còn điên tới lúc chết.”
Kha Tầm cũng dừng một chút: “…Mẹ. Cái kiểu bị xóa bỏ thế này cũng quá hợp lý rồi.”
Mục Dịch Nhiên nhàn nhạt nói: “Vậy nên, dù mấy người có viết di thư hay lập di chúc cũng không được nhắc tới chuyện trong tranh với người ngoài, vô ích thôi.”
Vệ Đông kề sát nghe ké, không khỏi cảm thán: “Này mẹ nó đúng là có khổ mà không thể nói.”
“Còn có chuyện gì nữa không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.
Kha Tầm liếc nhìn xung quanh, hạ giọng: “Sếp, nếu anh thường sang nước ngoài thì có thể chuẩn bị được súng không?”
Mục Dịch Nhiên bên kia đầu điện thoại cười khẽ một tiếng như giễu cợt cũng như bất đắc dĩ: “Vô dụng thôi, sẽ mất hiệu lực. Lúc bước vào bức tranh thứ hai tôi cũng từng mang thử vào rồi, không dùng được.”
“Không chỉ là súng, các vũ khí lạnh khác cũng giống vậy. Tần Tứ mang theo một con dao phẫu thuật sắc bén vào, khi lấy ra thì đầu dao biến thành dạng tròn, còn dày 5-6cm, không khác gì cục sắt vụn.”
“Chưa kể khi vào Bảo tàng Mỹ thuật còn bị kiểm tra, bất kể là trên người hay đồ trong túi đều không thể mang đồ bị cấm vào.”
“Cho dù là đồ dùng hàng ngày khi vào trong tranh cũng sẽ bị ẩn chức năng, ví dụ như di động, chỉ giữ lại chức năng chiếu sáng và xem thời gian, căn cứ vào từng thời đại trong tranh mà ngẫu nhiên sẽ để lại chức năng chụp ảnh hoặc phát nhạc.”
“Còn các thứ khác khi vào tranh sẽ biến thành hình thái gì mọi người có thể thử.”
Cúp điện thoại, Kha Tầm nhún vai nhìn Vệ Đông: “Hết cách rồi, chỉ có thể trở về khổ luyện học vẽ bùa của đạo sĩ Mao Sơn* thôi.”
*Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh xua tà trừ ma đệ nhất, pháp thuật thần thông quảng đại và còn lập đàn, tạo trận pháp.Vệ Đông ngẫm nghĩ: “Không thể mang vũ khí vi phạm lệnh cấm, vậy chúng ta chuẩn bị những thứ có thể dùng được? Ví dụ như đèn pin, lều trại, đồ ăn, dây thừng v.v… Ông nghĩ sao?”
Kha Tầm cười một tiếng: “Ông thấy lần trước vào tranh Mục Dịch Nhiên và bác sĩ Tần có mang gì không?”
Vệ Đông ngẩn ra: “Hình như không mang gì.”
Kha Tầm: “Theo tôi nghĩ thì ‘Tranh’ sẽ không để chúng ta chết đói, nếu không thì chả cần làm ra mấy thứ kinh dị tới hại chúng ta, cứ nhốt cả đám trong một phòng kín mít không cửa không đồ ăn là có thể giết chết tất cả, còn bày ra cả đống thứ làm gì? Còn lều trại, sống chết trước mắt rồi chẳng ai chú ý nhiều thế đâu, mang theo còn vướng ý, vậy nên là, cao thủ chính là lấy bất biến ứng vạn biến, không mang gì hết, cứ thế đi vào.”
Vệ Đông: “Tôi cũng chẳng phải cao thủ, tôi chỉ muốn được ăn ngon trước khi chết, lần sau vào tranh nhất định tôi sẽ mang theo mấy hộp chocolate và thịt bò khô.”
Mười hai ngày sau, Vệ Đông đeo một ba lô đồ ăn đi cùng Kha Tầm đến phòng triển lãm số 3 tại Bảo tàng Mỹ thuật Trường Hà, sau đó phát hiện mang theo đồ ăn không có tác dụng vẹo gì.
Quá trình đi vào bức tranh thứ hai không khác gì bức tranh đầu, đầu tiên là tất cả đèn tắt ngóm, sau đó lại bừng sáng, chùm sáng không thấy nguồn sáng chiếu vào một bức tranh trong phòng triển lãm.
Trước khi bị hút vào trong tranh, Kha Tầm cố gắng căng mắt ra để nhìn rõ bức tranh này nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy mảng màu sắc rực rỡ mơ mơ hồ hồ, mà trong đống màu sắc đó có một đôi mắt khép hờ, mí mắt buông xuống, hoàn toàn là một ý cười hiền lành.
Kha Tầm mãi mới mở mắt được, bởi vì quá sáng, cậu từ phòng triển lãm tối đen trong Bảo tàng Mỹ thuật đi tới một nơi sáng sủa.
Ánh vào mi mắt chính là trời xanh mây trắng núi tuyết bãi cỏ, cùng với ánh mặt trời chói mắt.
Quả rất giống một thánh địa du lịch.
Kha Tầm sửng sốt, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón chào khung cảnh âm u đáng sợ, ai ngờ lại là phong cảnh này.
Quay đầu nhìn Vệ Đông đứng cạnh, hai người đều hóa đá tại chỗ.
“… Cái quái gì…” Vệ Đông cứng họng nhìn hắn.
Hai người đều mặc đồ rách rưới.
“Vậy nên lần này chúng ta sắm vai ăn mày sao?” Vệ Đông cúi đầu kéo kéo cái áo dài váy không ra váy quần không ra quần trên người mình, “Sao trông cứ giông giống áo choàng xám của thầy phù thủy Gandalf* vậy?”
*Nhân vật trong Chúa tể những chiếc nhẫn.Kha Tầm còn đang cân nhắc xem bộ đồ trên người thuộc thời đại nào thì nghe thấy từ cách đó không xa có người kêu to: “Bên này.”
Nhìn theo tiếng gọi thì thấy đó là bác sĩ Tần Tứ, cũng mặc bộ đồ y chang, đang ngồi trên một tảng đá to, còn có mấy người đứng cạnh anh ta, ngoại trừ Mã Chấn Hoa còn may mắn sống sót trong bức tranh trước thì có thêm ba đến năm khuôn mặt xa lạ, trên mặt ai cũng mang vẻ hoảng sợ và khó hiểu.
Kha Tầm và Vệ Đông đi qua, đầu tiên là nhìn mấy người mới, thấy có hai cô gái trẻ chỉ tầm 18-19, một người cao gầy, một người mập và thấp hơn chút.
Cô gái cao gầy tóc dài rất xinh, lúc này mặt mũi trắng bệch, khóe mắt còn rơm rớm nước mắt.
Người hơi béo hơn chút kia thì không có gì thu hút, đeo kính mắt đen, vì sợ nên đứng đờ ra.
Ngoài hai người họ thì có một thanh niên tầm 23-24 tuổi đang điên cuồng bấm di động, còn lại thì giống một gia đình ba người, cặp vợ chồng trung niên khoảng 40 tuổi dẫn theo đứa con chỉ tầm học sinh trung học.
Kha Tầm nhíu mày, một ngọn lửa giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Có trẻ con.
Có trẻ con!
“ĐMN!” Kha Tầm không nhịn được đá bay một cục đá, mấy người xung quanh sợ run căng thẳng nhìn cậu.Hết chương 2.