Bức Tranh Kinh Hoàng

Chương 38

Tần Tứ rũ mắt vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: “Nếu vậy thì đêm nay chúng ta còn phải đối mặt với cái chết của một người, cũng có thể là vài người, thật sự không có cách nào sao…”

Mục Dịch Nhiên nói: “Tôi không hiểu biết sâu về văn hóa Sa Đà giáo, kiến thức có hạn, cũng chỉ là nghe qua lời người khác kể, tôi nghĩ nếu muốn tìm được ấn hoặc tránh thứ kia gây hại thì phải nghĩ cách hiểu biết thêm về những thứ liên quan tới Sa Đà giáo.”

“Mà khó ở chỗ, Sa Đà giáo có rất nhiều chi, mỗi một chi đều có giáo lý và hệ thống thần ma khác nhau, thậm chí có thể đối nghịch lẫn nhau, ví dụ như ở chi này là ác quỷ, ở chi khác lại là thần, trường hợp như vậy không thiếu.”

“Hoặc như bóng đen khổng lồ này, chúng ta phỏng đoán nó là Hắc Thi Thiên tám cánh tay, nhưng Hắc Thi Thiên tám cánh tay ở các chi khác nhau cũng chia thành thiện và ác, hình tượng cũng rất đa dạng, trong một vài chi thì nó là nữ thần, một vài chi khác thì nó lại là thần hộ pháp, còn có chi ban ngay nó là người, buổi tối thì thành động vật.”

“Nếu chúng ta không thể xác định chi hệ của nó thì sẽ là bắn tên không thấy đích, tôi cho rằng đây chính là điểm mấu chốt để tìm kiếm manh mối.”

Sa Liễu đứng cạnh há miệng thở dốc dường như định nói gì đó, nhưng sau khi do dự một lúc lại im lặng không nói.

Cơm chiều mọi người ăn như nhai sáp, mẹ Cảnh thì chẳng ăn miếng nào, chỉ lẳng lặng rơi nước mắt.

Trước khi trời tối, người đàn ông trung niên tiến vào nói: “Đêm nay cứ ba người một lều, nhớ kỹ, phải ba người một lều.”

Mọi người chìm vào im lặng.

Hiện tại còn lại chín người, ba người một lều vừa lúc chia hết, nhưng cũng đồng nghĩa với việc đêm nay rất có thể sẽ có ba người chết.

“Vậy thì,” Giọng Tần Tứ trầm thấp mở lời, “ba người nhà họ Cảnh chung một lều, còn lại chúng ta tự chia.”

“Không! Không không!” Mẹ Cảnh bỗng kêu lên, sau đó kéo con mình đẩy tới trước mặt Kha Tầm, “Chàng trai, tôi cầu xin cậu, đêm nay có thể dẫn con tôi theo không? Tôi van xin cậu, tôi chết cũng được, tôi chỉ mong con tôi có thể sống sót đi ra ngoài — chàng trai, cậu có sức mạnh tinh thần, tôi cầu xin cậu, xin hãy bảo vệ con trai tôi, nó còn nhỏ, nó chỉ mới ngần ấy tuổi, cậu rủ lòng thương…”

Mẹ Cảnh nói xong còn định quỳ xuống van xin Kha Tầm, lại bị Kha Tầm ngăn lại.

“Được, để cậu bé theo tôi đi.” Kha Tầm cụp mắt nhìn người mẹ này, nhớ lại lúc trước mẹ mình cũng thương yêu mình như vậy.

Kha Tầm không nói gì thêm, ánh mắt rời khỏi hai mẹ con đang ôm nhau khóc lóc, nhìn ra bầu trời đêm tối đen bên ngoài, núi tuyết hắt sáng lại đây, gió thổi qua, ánh sáng lại có hơi chập chờn.

Mục Dịch Nhiên đứng trong góc tối nơi núi tuyết không hắt sáng tới nhìn cậu, thanh niên thu lại thái độ cợt nhà, mặt mày như biển, góc mặt như núi.

“Anh Kha…” Sa Liễu đang muốn nói chuyện với cậu, “em có thể…”

“Đông tử chung nhóm với tôi.” Kha Tầm cũng không quay mặt về phía cô, thản nhiên mở miệng.

Sa Liễu cắn môi không lên tiếng nữa.

Kha Tầm nắm tay đứa bé kia, sau đó gọi Vệ Đông đi ra ngoài lều, lúc đi qua Mục Dịch Nhiên thì Kha Tầm dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Xin lỗi. Chú ý an toàn.”

Mục Dịch Nhiên không nói gì.

Kha Tầm đã nói ngay từ đầu, nếu đứng trước sống chết, phải lựa chọn giữa hắn và Vệ Đông, cậu sẽ chọn Vệ Đông.

Đương nhiên Kha Tầm cũng nói, đứng trước sống chết, Mục Dịch Nhiên lựa chọn hi sinh Kha Tầm để giữ mạng thì cậu cũng không oán trách.

Còn lại sáu người, Mục Dịch Nhiên đề nghị cha Cảnh mẹ Cảnh lần lượt chung nhóm với người khác.

Cha Cảnh lặng đi một chút mới hiểu được, đề nghị này của Mục Dịch Nhiên là để đảm bảo ít nhất sẽ còn một trong hai người, tránh việc lều của hai vợ chồng bị lựa chọn, đứa nhỏ sẽ mất đi cả hai người thân.

“Cảm ơn.” Cha Cảnh nói khẽ với Mục Dịch Nhiên.

“Không cần.” Mục Dịch Nhiên thản nhiên nói, “Chỉ là không muốn lại phải nhìn một người nữa giấu ảnh chụp người nhà trong tủ quần áo.”

Không muốn lại phải nhìn một đứa bé khuyết đi một góc trái tim.

Sáu người còn lại chia nam và nữ rồi tự về lều.

Mục Dịch Nhiên còn chưa đi vào lều đã thấy Kha Tầm dẫn theo đứa bé kia và Vệ Đông chui ra khỏi lều bên cạnh, sau đó cùng nhau nhấc lều về bên này.

Mục Dịch Nhiên đứng ngoài lều nhìn cậu, mãi tới khi người kia cũng nhìn thấy hắn.

“Anh thử đoán xem tôi đang nghĩ gì,” cậu cười nhìn hắn, hai gò má không còn cô đơn lạnh lẽo như núi biển, khóe mắt và đuôi mắt cong cong, “sao chúng ta không kéo sát lều lại với nhau? Ba lều gần nhau thì khoảng cách tâm linh cũng gần nhau, thế nào?”

Không đợi Mục Dịch Nhiên nói gì, Sa Liễu từ bên lều phía xa kia cũng ló đầu ra, kinh hãi nói: “Anh cách gần như vậy có sợ bị liên lụy không? Lỡ thứ kia tiện tay bắt hết cả hai lều — không bằng cách xa chút cho an toàn.”

“Cô nói rất đúng, cũng rất có lý,” Kha Tầm ngừng tay, sau đó nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, “ý anh thế nào?”

Trong lều vọng ra tiếng Tần Tứ: “Tôi thì thấy gần chút vẫn tốt hơn, đến lúc đó không chừng phải làm phiền cậu chạy qua cứu giúp, nếu bên chúng tôi gặp chuyện thì cậu qua đây đối đầu với nó.”

Tần Tứ dí dỏm nói trong không khí căng thẳng, cả cha Cảnh cũng đồng ý với cách này của Kha Tầm, ông muốn gần con mình hơn chút, lỡ… lỡ mà thứ kia chọn trúng lều của Kha Tầm thì cho dù có không lượng sức mình thì ông cũng phải liều mạng với con quái vật kia để bảo vệ con trai.

Đôi bên đều không phản đối, Kha Tầm và Vệ Đông lôi lều tới cạnh lều ba người Mục Dịch Nhiên, hai cái lều đã kề sát nhau, chỉ cần lật người qua là có thể đi sang lều bên kia.

Trong lều của Sa Liễu, mẹ Cảnh cũng muốn nằm gần con trai, nhưng không biết Sa Liễu khuyên thế nào lại thôi, cuối cùng vẫn ở tại chỗ.

Kha Tầm để đứa bé kia nằm giữa lều vải, mình và Vệ Đông nằm ở hai bên, cậu chạm tới mành cửa lều, chỉ cần xốc hai mành cửa lên là có thể thấy Mục Dịch Nhiên đang nằm sát cửa lều bên này.

Vẫn chưa tới giờ cấm, bằng vào kinh nghiệm từng trải thì lúc này vẫn chưa có nguy hiểm gì, Kha Tầm không muốn nằm, cậu gạt hai mành cửa sang một bên, ngồi dậy nói chuyện với Mục Dịch Nhiên đang khoanh chân ngồi.

“Anh tin sức mạnh tín ngưỡng của tôi có thể đối đầu với con quái vật kia sao?” Kha Tầm một tay chống cằm, giọng nói bởi vì đè thấp mà hơi trầm khàn, nghe như mang theo mấy phần dung túng với người ngựa thần lướt gió tung mây* kia.

*Ý chỉ người có ý tưởng, suy nghĩ phong phú, không bị gò bó.

“Cậu cũng đừng tưởng vì thế mà có thể thả lỏng,” giọng nói Mục Dịch Nhiên rất lãnh đạm, “sức mạnh tinh thần giống như năng lực tiềm tàng vậy, không phải lúc nào cũng có thể bùng nổ, cũng không phải cậu muốn là nó sẽ xuất hiện, điều này cũng phải dựa vào hoàn cảnh, cũng phải xem vận may, có thể cả đời cậu chỉ được một lần như vậy.”

“Anh cũng xấu xa thật đó,” Kha Tầm thở dài, “chẳng chịu thân thương cổ vũ tôi gì cả, không chừng anh vừa cổ vũ là tôi có thể bùng nổ, còn kéo dài được thêm một lúc nữa kìa.”

Vệ Đông: “Ha ha.”

Kha Tầm: “Câm miệng.”

Tần Tứ: “Tiểu Kha, tình yêu và đau khổ là hai thứ có thể khơi dậy năng lượng tiềm ẩn nhất, cậu có thể lựa chọn thứ phù hợp với mình nhất để thử.”

Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên: “Anh xem, yêu có thể khơi dậy năng lượng tiềm ẩn, bác sĩ nói vậy.”

Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nhìn cậu: “Đau đớn cũng có thể khơi dậy năng lượng tiềm ẩn, cậu có muốn thử không.”

Kha Tầm: “Anh nhìn cái lều này mà xem, nó vừa to vừa tròn, không khác gì cái bát úp?”

Kha Tầm chỉ là thuận miệng đổi đề tài, không ngờ Mục Dịch Nhiên bỗng trở nên nghiêm túc, đứng dậy đi ra khỏi lều.

Kha Tầm vội vàng đi ra theo, thấy hắn bước vài chục bước cách xa căn lều, sau đó xoay người lại quan sát.

“Đúng không, giống cái bát.” Kha Tầm nói.

“Có lẽ đây chính là cái bát.” Mục Dịch Nhiên bỏ lại một câu sau đó quay về lều.

Kha Tầm chưa vội quay về lều mà đi theo Mục Dịch Nhiên vào lều của hắn, bốn người chật chội chen chúc bên trong, Mục Dịch Nhiên ngửa đầu nhìn lên đỉnh lều.

“Tôi cũng từng chú ý tới đỉnh mấy cái lều rồi,” Tần Tứ nói, “có mấy hình vẽ phức tạp, nhưng vì đã quá lâu rồi nên phai màu, phần lớn đều không thể nhìn rõ nữa. Tiểu Mục cảm thấy có gì lạ sao?”

“Sa Liễu có đề cập tới bát đầu lâu, đúng là một loại pháp khí rất quan trọng trong một vài chi Sa Đà giáo,” Mục Dịch Nhiên vừa nhìn chằm chằm thân lều vừa trả lời Tần Tứ, “não trong đầu được cho là cất chứa toàn bộ sức mạnh linh hồn và sức sống. Phần lớn thần trong các hệ phái đều thích dùng sọ đựng não người để ăn, như vậy là có thể giữ lấy linh hồn và sức sống con người.”

Tần Tứ nghe vậy thì hốt hoảng sờ lên lều, quan sát thật kĩ rồi kinh ngạc nói: “Lều này… được làm bằng một lớp xương rất mỏng! Chẳng lẽ đây là…”

“Đầu lâu?!” Trên mặt Cha Cảnh lộ vẻ vừa ghê tởm vừa ghét bỏ.

“Vậy là ngay từ đầu chúng ta đã là thức ăn của thứ kia,” Kha Tầm nói, “lều là bát đầu lâu, vậy chẳng phải chúng ta là thức ăn trong bát sao, cả người cả não đều ở bên trong, muốn linh hồn có linh hồn, muốn sức sống có sức sống, còn khuyến mãi thêm bộ nội tạng.”

“Vậy nếu chúng ta không ở trong lều thì sẽ không phải trở thành thức ăn của thứ kia đúng không?” Cha Cảnh vội vàng nói.

“Tất nhiên là không,” Kha Tầm nói, “lúc Lý Tử Linh chết cũng không ở trong lều.”

Cha Cảnh ủ rũ: “Cũng phải, thức ăn rớt khỏi bát vẫn có thể nhặt lại ăn.”

Mục Dịch Nhiên không chú ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, vẫn đang phân tích hình vẽ trên đỉnh lều, đáng tiếc là những hình vẽ này quá mờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm chuẩn bị buông xuống, Kha Tầm buộc phải trở lại lều của mình, nằm xuống vị trí cạnh cửa lều.

Nghiêng người nhìn khoảng cách giữa hai cửa lều, dưới ánh sáng từ núi tuyết phản chiếu tới, đường nét sườn mặt Mục Dịch Nhiên như một dãy núi, Kha Tầm không nhịn được vươn ngón tay vẽ theo bóng hắn hắt trên vải lều. Bắt đầu từ trán, một đường cong mềm mại, sau đó gập xuống, là hốc mắt rất sâu, nâng lên rất cao, là chóp mũi cao ngất, sau đó lại gập xuống, đầu ngón tay dừng lại ở vị trí hai hình cung mềm mại.

Chợt thấy Mục Dịch Nhiên cử động, cậu vội vàng rút tay lại, có tật giật mình ho nhẹ một tiếng, lại giấu đầu hở đuôi nói một câu: “Trong lều mọi người có để đồ tế không?”

Người trả lời là Tần Tứ: “Không, không để lại cái gì hết, nhưng tôi thấy có vẻ Sa Liễu vẫn giữ lại tất cả đồ tế.”

Cha Cảnh có vẻ lúc này mới biết, không khỏi nổi giận: “Cô ta đúng là chán sống mà! Cô ta sẽ hại bà xã tôi mất!”Hết chương 16.
Bình Luận (0)
Comment