Bức Tranh Kinh Hoàng

Chương 46

Mục Dịch Nhiên hiếm khi cũng mặc đồ casual, Kha Tầm mỉm cười với đối phương —— cả hai đều mặc đồ casual, hơn nữa một người mặc xanh lam đậm, một người mặc màu xám, nhìn rất hợp nhau.

Mục Dịch Nhiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đề phòng, hắn nhìn tấm biển Khu tập thể Măng Xuân, lại nhìn tờ quảng cáo trên tay, có lẽ đang tìm chút dấu vết nơi những cửa hàng gần khu tập thể.

Kha Tầm như hiểu ý, nói: “Khỏi cần tìm, hiện tại là năm 1997, đây là quảng cáo từ một năm trước rồi.”

“Con đường này rất dốc.” Mục Dịch Nhiên nhìn sườn dốc của đường Măng Xuân, cảm giác phong thủy ở đây có chút vấn đề.

“Biết đâu người xây khu tập thể này là để tích tụ tiền tài?” Kha Tầm ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, bỗng cảm thấy một loại áp lực vô hình —— thực ra phong thủy khu tập thể này cũng không tốt, nằm ở cuối đường Măng Xuân, hai bên còn lại thì hướng về ba con đường khác khiến công trình này càng trở nên giống một đầu mối giao thông quan trọng đặc thù nào đó.

Một nơi ở như vậy, nghe đâu người trong nghề gọi là “Vạn tiễn xuyên tâm”.

—— “Đây chắc chắn là chủ nghĩa giải tỏa kết cấu*!” Xa xa cuối cùng cũng có người đi tới, ba nam một nữ, một trong số đó là Tần Tứ.

*Kiến trúc giải tỏa kết cấu (deconstructivism) là một trào lưu kiến trúc mới phát triển sau thời kỳ Kiến trúc Hậu Hiện đại, tạo cảm tưởng cho người xem về một khu nhà đang bị phá hủy kết cấu. Tiêu biểu của kiến trúc này là sự bất cân đối, có vẻ lộn xộn, bất hài hòa gây nên cảm giác bất ổn định cho người xem, nhưng cũng gây ra nhiều thích thú vì sự mới lạ.

Tần Tứ gật đầu với mấy người Kha Tầm, gấp tờ quảng cáo trong tay lại, đi tới tụ tập cùng mọi người.

“Đây là một bức tranh giải tỏa kết cấu! Không, là kiến trúc giải tỏa kết cấu hiện đại!” Một người đàn ông trung niên đeo kính phấn chấn nói, người ông ta gầy gò như cây trúc.

Một người trung niên tóc dài bị hói khác thì trầm ngâm: “Không không, tôi cho rằng hẳn là thuộc về phạm trù triết học.”

“Bản thân chủ nghĩa giải tỏa kết cấu đã có nguồn gốc từ triết học rồi!” Ánh mắt của người đeo kính gần như xuyên qua mắt kính của mình.

Kha Tầm nhìn Tần Tứ, có chút không hiểu đám người kia rốt cuộc là người bên trong hay bên ngoài.

Đây là lần đầu cậu thấy người vào tranh mà không hề bối rối.

“Tôi mới gặp bọn họ trong phòng triển lãm, nghe nói là ba nhà thơ đang đi tìm cảm hứng.” Tần Tứ giải thích ngắn gọn.

Người bình thường nhất chính là nhà thơ nữ kia, lúc này ánh mắt cô có hơi bối rối pha lẫn thăm dò, cô mặc một bộ sườn xám màu sáng, bên ngoài mặc áo choàng bằng lụa mỏng, đi giày thêu hoa hướng về phía mọi người: “Bác sĩ Tần, tôi vẫn không hiểu thế này là sao. Nếu vào tranh thì cũng hoang đường quá, có phải nơi này… là cửa sau của phòng trưng bày nghệ thuật không?”

“Chúng tôi cũng hi vọng là thế.” Kha Tầm nhìn lướt qua ba nhà thơ ăn mặc sặc mùi cổ lỗ sĩ này, sau đó không nói gì nữa.

Sau đó lại có người tới: Sa Liễu với gương mặt không cam lòng; một thanh niên cằm còn lún phún râu ăn mặc theo phong cách Nhật Bản tên Chu Hạo Văn; ông lão 70 tuổi Lý Thái Dũng và ba cô gái chân dài với dáng người siêu hot gồm Tina, Hâm Miểu và La Hàm.

Vệ Đông nhìn ba cô gái đẹp: Duyên phận thật kỳ diệu ~

Sau khi mọi người tới đông đủ, Tần Tứ phổ cập những kiến thức cơ bản về việc “vào trong tranh” cho mọi người một lần, sau đó chuẩn bị gõ cửa khu nhà ở.

Trong số những người mới tới, ngoại trừ ông cụ Lý Thái Dũng thì ai cũng không giấu được sự hoảng sợ, đặc biệt là ba cô gái chân dài kia, hai trong số đó đã sợ đến choáng váng, người còn lại thì vừa khóc vừa nói mình không tin nổi đã xuyên vào tranh.

Ông cụ Lý Thái Dũng mặc áo cộc tay lỗi thời, quần lao động bạc phếch và đôi giày cũ mèm. Bộ quần áo này nhìn thành ra lại rất hợp với bối cảnh thế giới hiện tại.

Bàn tay ông cụ không ngừng run rẩy, chẳng biết là vì căng thẳng hay mắc bệnh gì đó của người già, đi một lúc là thở gấp, Tần Tứ đứng gần phải đi tới giúp một phen.

Kha Tầm có sự thương cảm bẩm sinh với người già và trẻ nhỏ: ông ơi là ông, rảnh quá hay sao mà tự nhiên chạy tới phòng trưng bày nghệ thuật tản bộ làm gì, đảm bảo là vì trời nóng quá xong tiếc tiền bật điều hòa ở nhà…

Cửa sắt của khu tập thể nặng nề mở ra, bên trong đen ngòm như cái động không đáy, gió lạnh ùa ra mang theo thứ mùi vị khó tả ngập tràn không khí, có chút giống với thứ khí ngột ngạt bức bách của những căn hầm ga-ra.

Đến khi mọi người định thần lại mới nhận ra bên trong có đèn, vì tòa nhà xây hình trụ nên bên trong hình thành một mảnh sân hình tròn, hoặc cũng có thể gọi luôn là giếng trời.

Đứng trong sân nhìn bốn phía, toàn bộ bao quanh đều là các hộ gia đình.

Kiến trúc kiểu này thường được gọi là đồng tử lâu*, là kiểu nhà ở thường gặp nhất trong những năm 70 của thế kỷ trước.

*Đồng tử lâu còn được gọi là các tòa nhà kiểu doanh trại, được xây dựng với những hành lang nối nhau khép kín, là một kiểu kiến trúc của các khu nhà tập thể ở Trung Quốc. Hầu hết chúng được xây dựng vào những năm 1950 và 1990.

Sa Liễu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên nóc nhà: “Tôi cũng đã từng đi qua những tòa đồng tử lâu, nhưng tòa nào cũng có nóc, sao khu nhà này lại không có?”

“Có nóc? Thế thì làm sao thấy được mặt trời?” Một giọng nói âm u truyền tới dọa Sa Liễu hết hồn.

Vừa lên tiếng chính là người mở cửa cho bọn họ, người nọ hơn 50 tuổi, mặc một chiếc áo may ô màu đỏ bạc màu, cầm một cái xâu móc mấy chục cái chìa khóa, xem ra đây hẳn là người phụ trách khu nhà này.

“Tới thuê nhà hết phải không? Theo tôi vào đi,” Ông già trông cửa mở cửa phòng tiếp đón, “Còn sáu phòng trống, mấy người tự túc chia làm sáu nhóm đi.”

Ông già bảo vệ nhìn trông rất bình thản ung dung, còn cầm túi thức ăn cho cá để rắc cho lũ cá trong bể ăn.

Kha Tầm nhớ lại những hình ảnh rời rạc đầy sống động mà cậu thấy được trước khi vào tranh, sau đó kết hợp với vị NPC cực kỳ chân thực trước mắt này, cứ cảm thấy bức tranh hiện tại không quá giống những bức tranh trước.

Nhóm ba cô gái chân dài nhanh chóng tụ lại với nhau: “Ba chúng tôi một nhóm!”

Vệ Đông và Kha Tầm cũng như nhận được thánh chỉ, lập tức gom thêm Mục Dịch Nhiên vào nói: “Ba chúng tôi một nhóm!”

Mục Dịch Nhiên vẫn lạnh nhạt, nhưng không tỏ ra phản đối rõ ràng.

Ông già bảo vệ nhìn sáu người tự động gom nhóm với nhau: “Tối đa ba người một nhóm, những người đằng sau đừng chia thế nữa, nếu không thì không chia đủ.”

NPC này rất dễ tính.

“Cầu Lộ! Ba chúng ta!” Người đàn ông trung niên tóc dài hứng chí bừng bừng, khiến người ta cảm thấy lão ta đúng là đang kích hoạt mode chán sống.

Nữ nhà thơ bị gọi là Cầu Lộ lườm lão một cái: “Hai người một nhóm đi, bên này chúng tôi vẫn còn phụ nữ cơ mà.”

Sa Liễu nãy giờ vẫn không lên tiếng, hiện tại nghe Cầu Lộ nói vậy thì gật đầu mỉm cười.

Lúc này Tần Tứ vẫn đang dìu ông cụ Lý Thái Dũng, mặc định chung nhóm với ông.

Chỉ còn một người đi lẻ: anh chàng trông giống giai Nhật Bổn Chu Hạo Văn.

Bình thường đi lẻ vốn không phải chuyện hay ho, đặc biệt là trong mấy bức tranh quái gở này.

“Đã tới đây thì chính là người của khu tập thể Măng Xuân, sẽ phải chịu sự quản lý của chúng tôi.” Ông già bảo vệ bắt đầu phát chìa khóa, “Mỗi phòng chỉ có một chìa, đừng làm mất.”

Kha Tầm chủ động vươn tay nhận chìa, đây là một chiếc chìa khóa màu vàng bằng đồng với mép răng đơn giản của những năm 90, ngoài ra điều càng khiến người ta thấy hợp lý đó là số phòng được viết bằng bút bi lên một mảnh băng dính giấy màu trắng dán trên chìa, con số bên trên là: 411.

Sa Liễu nghiêng đầu nhìn chìa khóa trong tay Kha Tầm: “Chúng tôi ở 410. Chúng ta là hàng xóm, có gì thì giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

“Được thôi.” Kha Tầm luôn dùng thái độ đãi bôi hihi haha để đối phó với loại người như Sa Liễu.

Sau một lát, mọi người đều đã nhận hết chìa khóa.

Ông bảo vệ phát tới cái chìa khóa cuối cùng thì bỗng nói: “Tầng sáu không thể để một người ở, áp lực lớn quá.” Nói xong lại quắc mắt nhìn Vệ Đông, “Cậu qua đây, ở 616 với cậu này.”

“Hả? Tôi á?” Vệ Đông cảm giác mình luôn là đứa xui xẻo nhất.

Ánh mắt ông già bảo vệ bỗng trở nên tàn nhẫn: “Cậu muốn làm trái với quyết định của khu tập thể Măng Xuân?”

Vệ Đông suýt thì tè ra quần tại chỗ, cậu nhanh chóng nghe lời đi tới bên cạnh Chu Hạo Văn.

Ông già bảo vệ không nhìn mọi người, vừa lấy chiếc chìa khóa còn lại vừa nói: “Làm quen với hoàn cảnh xong thì về nhà đi, sau khi tắt đèn thì đừng có đi lên xuống tầng lầu loạn xạ, cũng đừng có thăm nom nhau.”

Sáu nhóm cầm chìa khóa, có người chẳng hiểu gì, có người chưa hiểu hết, vừa bước ra khỏi căn phòng đầy mùi khói thuốc và ẩm mốc thì bỗng nghe thấy tiếng ông già bảo vệ nói vọng ra từ cửa sổ: “Tám giờ sáng mai tập trung ở quán ăn Cô Năm!”

Mọi người lại giật thót.

Vệ Đông buồn rười rượi kéo Kha Tầm: “Kha nhi…”

Kha Tầm cũng hết cách: “Nhớ kỹ lời ông chủ đấy, sau khi tắt đèn thì không xuống tầng nữa, tốt nhất là đừng có ra khỏi cửa.”

Sa Liễu ghé lại bồi thêm một câu: “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, về hạn chế đi lên tầng và xuống tầng, không lẽ đây là đang ngầm đồng ý rằng chúng ta có thể ra khỏi cửa vào ban đêm? Có thể đi qua đi lại trong hành lang của cùng một tầng?”

Còn chưa dứt lời thì một tiếng hô bỗng vang lên: “Nhà vệ sinh chung!”

Người lên tiếng là Tina chân dài, lúc này cô đang chỉ vào nhà vệ sinh cách đó không xa: “Khu tập thể này không có phòng vệ sinh khép kín! Muốn đi thì chỉ có thể đi nhà vệ sinh công cộng!”

Hai cô gái chân dài còn lại cũng ngạc nhiên không thôi.

Lúc này mọi người mới hiểu tại sao không cấm bọn họ ra khỏi phòng, nếu ban đêm cần đi toilet thì buộc phải ra khỏi cửa để tới phòng vệ sinh dùng chung.

Ai nấy đều thấy tâm trạng rối rắm, những người đã có kinh nghiệm vào tranh rất nghiêm túc quan sát tình hình trước mắt, cố gắng ghi nhớ vị trí những căn phòng vào đầu —— làm quen với hoàn cảnh xung quanh cũng là lời dặn dò của ông già bảo vệ.

Mọi người cũng tranh thủ làm quen với nhau, hai nhà thơ trung niên cũng báo danh, người gầy đeo kính là Sấu Trúc, tóc dài hói là Trĩ Điều, hẳn đều là bút danh.

Trĩ Điều đưa danh thiếp cho mọi người, trên tờ giấy cũ kỹ có in hai chữ “Trĩ Điều”.

Mọi người đều biết “Diêu” chính là khoai lang, Trĩ Điều, chẳng phải là củ khoai nhỏ* sao…

*Chữ 苕 nếu đọc là [sháo] (Diêu) thì có nghĩa là khoai lang, còn đọc là  [tiáo] (Điều) thì là hoa lau. Trĩ (稚) có nghĩa là trẻ con, trẻ em.

Nhưng với tình hình hiện tại, chẳng ai có tâm trạng mà phân tích chuyện khoai tây khoai lang nữa, mọi người dạo qua một vòng sân tầng một, khắp nơi tràn ngập hơi thở của cuộc sống, không còn một chút trầm lặng nào như khi mới đến nữa.

Tầng một không có hộ gia đình nào ở, đều được dùng để buôn bán kinh doanh, mọi người cũng nhanh chóng tìm ra “Quán ăn Cô Năm”, bên trong cũng có khá nhiều người đang ăn cơm.

Ngoại trừ quán ăn nhỏ thì cũng có rất nhiều cửa hàng tạp hóa.

Ba cô gái chân dài khó thích ứng nhất khi mới đến giờ lại chạy tới cửa hàng tạp hóa, móc ví ra mua đồ, quả nhiên một người mua được một lon Fanta, cắm ống hút vào uống ngay trước cửa quầy hàng.

Xem ra tiền trong ví có thể tiêu ở đây, mọi người cũng bớt lo ít nhiều.

“Anh có thấy quái không, đáng ra những cửa hàng này phải mở cửa hướng ra bên ngoài chứ, tại sao toàn bộ đều hướng cửa vào trong?” Kha Tầm không nhịn được mà hỏi Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh, trong lúc lơ đễnh lại ngửi thấy mùi nước hoa nam thoang thoảng trên người đối phương: tuyết tùng, rêu sồi, rất thơm.

“Trước khi vào cổng, tường bên ngoài khu nhà có dán thông báo phá dỡ và di dời tới nơi khác, thời gian là tháng Năm năm 1996.” Mục Dịch Nhiên cho rằng có lẽ những cửa hàng này đã không còn được phép kinh doanh bên ngoài nữa.

“Ô hô, anh còn nhìn thấy thông báo phá dỡ và di dời cơ à? Tôi chỉ nhìn thấy cái chữ ‘Có ma’ phun sơn đỏ lòm to đùng thôi.” Kha Tầm cười tủm tỉm nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mọi người thì lại bị hai chữ “Có ma” trong miệng Kha Tầm làm cho gượng gạo, nhưng thực ra tất cả bọn họ đều nhìn thấy tường bên ngoài khu nhà đúng là đã bị phun sơn xịt màu đỏ, bên trên là những chữ “có ma” chi chít dày đặc trông rất kinh dị.

Bỗng có tiếng cười sang sảng vang lên từ cửa hàng trước mặt, rồi một người phụ nữ váy đỏ bước ra từ bên trong.

Váy ngắn bó sát màu đỏ lửa, kiểu tóc Ω theo mốt của thời đại đó, hay còn gọi là kiểu tóc vểnh đuôi.

Người phụ nữ váy đỏ dùng keo xịt tóc để cố định mái đầu của mình thành một đường cong duyên dáng, lông mày mảnh cạo cao cũng tạo thành một đường cong tinh tế, đôi môi đỏ bóng loáng, khóe miệng nhoẻn cười mang lại thiện cảm cho mọi người.

So ra thì cặp lông mày ngang kiểu hiện đại và màu son đỏ lì của ba cô gái chân dài lại thô kệch hơn.

Cửa hàng mà người phụ nữ vừa bước ra là một tiệm làm đầu, nhìn dáng vẻ của chị ta thì đây hẳn là bà chủ nơi này.

“Mới tới hả?” Người phụ nữ thản nhiên chào hỏi mấy người, chất giọng ngọt ngào mềm nhũn cả tim.

Lại thêm một NPC đầy sống động.

Thấy gái đẹp, Sấu Trúc lập tức lên tinh thần: “Tẫn nhật vô nhân khán vi vũ, uyên ương tương đối dục hồng y.”

*Trích từ tác phẩm Tề an quận hậu trì tuyệt cú của nhà thơ Đỗ Mục thời Đường.

Mọi người: “…”

Trĩ Điều cũng cười cười: “Em gái, thực ra chúng tôi tới từ phòng trưng bày nghệ thuật…”

“Phòng trưng bày nghệ thuật? Các người do đám phát triển nhà đất Hồng Kông phái tới à?” Người phụ nữ váy đỏ bỗng lạnh lùng cắt lời lão ta.

Cầu Lộ vội vàng nói: “Chúng tôi chỉ là khách du lịch thôi!”

Ánh mắt của người phụ nữ váy đỏ đảo qua một hồi, nhìn chằm chằm từng người: “Vậy các vị nhớ khóa cửa cho chặt, buổi tối ở đây có ma làm loạn đấy.”Hết chương 3.
Bình Luận (0)
Comment