Bức Tranh Kinh Hoàng

Chương 49

Trong phòng 402 vẫn còn đọng lại dấu vết sau vụ cháy kỳ lạ.

Toàn bộ trần nhà và bốn bức tường đều bị ám khói đen, nhưng nội thất trong nhà lại không dính một chút lửa nào.

Ánh sáng trong phòng rất ít ỏi, cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài cũng bị chắn tường xi-măng, phần lớn mọi người đều không thấy gì kỳ lạ với chuyện này, ngoại trừ Vệ Đông và Chu Hạo Văn, rõ ràng hai người tỏ ra sự hoảng sợ và khó hiểu đối với bức tường xi-măng kỳ quái kia.

Trên chiếc giường buồng trong, hai phần ba diện tích chăn nệm đã bị thiêu rụi thành tro, một phần ba còn lại thì vẫn còn y nguyên không hư tổn.

Sắc mặt Vệ Đông tái nhợt, cậu ta đứng cạnh Kha Tầm: “Này… rốt cuộc là cháy kiểu gì vậy? Chẳng nhẽ chăn tự bốc cháy trong đêm hay sao? Kỳ lạ quá rồi.”

Mục Dịch Nhiên nhìn nửa ngọn nến hoàn toàn không hư hại gì trên bàn, cũng tự thấy chuyện không ổn.

Mọi người nhanh chóng nhận ra hiện tượng kỳ lạ này, Trĩ Điều cầm ngọn nến cắm trong chiếc chén trà nhỏ lên, bên trong đọng lại rất nhiều sáp: “Vậy… ngọn nến này không phải mồi lửa à?”

Tần Tứ ngẩng đầu nhìn trần nhà và bốn bức tường bị cháy đen: “Nhìn từ vách tường thì thế lửa đêm qua rất lớn, thậm chí còn lan ra cả ngoài.”

—— “Không phải, vách tường vẫn luôn đen như vậy đấy.” Người lên tiếng là Hâm Miểu vừa bước đến cửa, Sa Liễu đứng cạnh cô.

“Vẫn luôn đen như thế?” Tần Tứ không hiểu lắm.

Hâm Miểu quả quyết: “Ba chúng tôi… Chập tối hôm qua khi ba chúng tôi mở cửa vào xem nhà thì cả cái phòng này đều đen thui, sau đó chúng tôi còn xuống dưới tầng tìm ông già bảo vệ kia, ông ta bảo không đổi phòng được, ở được thì ở, bảo mở cổng lớn cho chúng tôi ra ngoài, ông ta cũng không đồng ý.”

“Ngoại trừ vách tường màu đen thì còn nơi nào kỳ lạ nữa không?” Mục Dịch Nhiên hỏi.

Lúc này Hâm Miểu đang cố tỏ ra bình tĩnh, sau khi Sa Liễu khuyên bảo thì rốt cuộc bản năng sinh tồn của cô cũng vượt qua sợ hãi, lúc này cũng chỉ mong phối hợp với mọi người nhằm tìm sự bảo vệ: “Khi đó chúng tôi cũng nhìn lướt qua phòng thôi rồi xuống dưới quán ăn dưới tầng dùng bữa…” Hâm Miểu nhìn căn phòng trước mắt, ánh mắt lướt tới chiếc giường bị cháy đen hơn nửa, không nhịn được mà run giọng, “Hai cô ấy dũng cảm hơn tôi, vẫn cho rằng tối hôm qua chỉ là xuyên không thôi, hơn nữa khả năng thích ứng của bọn họ cũng tốt hơn tôi.”

“Đến tận khi tắt đèn chúng tôi mới về phòng, ngồi nghịch điện thoại một hồi, sau đó… hai người họ bảo muốn đi WC, mà lúc quay về đã không ổn rồi…” Hâm Miểu nhớ lại tình huống đêm qua.

Sa Liễu ở bên cạnh hỏi: “Không ổn thế nào?”

“Bọn họ về tới nơi thì nói bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh công cộng có một cái mặt quỷ… Vì Tina rất thích chơi mấy trò đùa dai dọa nạt, bình thường cũng hay kể chuyện ma, tôi thì nhát nên tôi nghĩ bọn họ cố ý hù tôi sợ.” Hâm Miểu nói xong lại thút thít, “Bọn họ nói không thể ở nơi này được, muốn ra ngoài tìm mấy người bàn bạc, sau đó mọi người sẽ cùng nhau tới tìm ông già bảo vệ nhà sát cổng kia…”

“Tôi nửa tin nửa ngờ lời bọn họ, trong lòng cũng sợ lắm, bên ngoài thì tối om nên tôi không dám ra ngoài một mình! Ba chúng tôi cũng không nhớ được các vị ai ở phòng nào, chỉ mang máng có hai người phụ nữ ở phòng 410…”

Vì vậy đêm qua bọn họ mới tới gõ cửa phòng 410, vì không ai đáp lại, hoặc là trong lòng sợ hãi, cuối cùng chỉ đành rời đi trước, định ngủ tạm một đêm rồi sáng hôm sau sẽ rời đi.

Đêm qua tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng bọn họ gõ cửa, chỉ cần góc độ căn phòng phù hợp thì một vài người còn nhìn thấy cả khung cửa sổ phòng 402 hắt ánh nến ra ngoài.

“Sau khi bọn họ quay về phòng thì sao?” Kha Tầm nhớ lại cô gái tên Tina nhuộm tóc màu xanh xám, đó là một cô gái bộc trực chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất, cảm giác sau khi về phòng người này sẽ không để yên.

Quả nhiên Hâm Miểu nói tiếp: “Bọn tôi không ai ngủ nổi, tất cả mọi người đều có chút thấp thỏm lo âu, sau đó Tina bắt đầu thu thập ba lô, định rời đi trong đêm, thực ra thì chúng tôi đã lại rời khỏi phòng lần nữa.”

Sắc mặt Hâm Miểu bắt đầu trở nên khó coi, ánh mắt vô thức nhìn về hướng nhà vệ sinh công công: “Cái cầu thang kia… chính là cầu thang mà chúng tôi sử dụng trước lúc tắt đèn, rõ ràng nó nằm ngay bên cạnh nhà vệ sinh chung… Nhưng ai ngờ nửa đêm khi chúng tôi muốn rời đi thì không thấy cái cầu thang đó nữa.”

“Cái gì?!” Cầu Lộ là người đầu tiên tỏ ra kinh hãi, “Không thấy cầu thang nữa?!”

Hâm Miểu sợ tới mức môi bạc phếch: “Giờ lại có… Đêm qua thật sự không có! Nhà vệ sinh chung vẫn còn nhưng nơi vốn đặt cầu thang thì chỉ là một mặt phẳng! Như thể nơi đó chưa từng được dùng để xây cầu thang vậy…”

“Sau đó mấy cô khủng hoảng quá độ, lại trở về phòng mình?” Kha Tầm hỏi.

“Vâng, chúng tôi không dám đi đâu nữa, cài chốt cửa xong vẫn thấy không an toàn, mãi sau mọi người mới chen chúc thiếp đi với nhau… Cho đến sáng sớm hôm nay…”

Sa Liễu vỗ lưng an ủi Hâm Miểu, quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên và Kha Tầm: “Tôi và Cầu Lộ tới phòng vệ sinh nữ xem sao, chẳng biết cái mặt quỷ có còn đó không.”

Cầu Lộ vẫn thấy hơi sợ, chần chờ không dám tiến lên phía trước.

Sấu Trúc nói bên cạnh: “Nếu giờ không có ai trong phòng vệ sinh nữ thì chúng ta cùng vào xem đi.”

Những người khác không ai phản đối, Hâm Miểu cũng đi theo mọi người, trong lòng thầm nghĩ chỉ khi có nhiều người thì mới an toàn, dù đang là giữa ban ngày đi chăng nữa.

Mục Dịch Nhiên đi đằng sau nhưng không bước vào, hắn chuyển hướng về phía cầu thang, Kha Tầm đứng ngay sau hắn: “Tôi tin lời cô ấy nói, có lẽ đêm qua cầu thang đã thật sự biến mất.”

Hiện tại cầu thang ở lù lù trước mặt, lan can sơn màu sặc sỡ còn dán ảnh Saint Seiya bên trên.

Nhưng chuyện trong tranh nào ai nói được rõ ràng?

Mục Dịch Nhiên đứng ở đầu cầu thang, trầm ngâm gì đó.

Kha Tầm phóng tầm mắt nhìn bốn điểm chu vi hình tròn của khu tập thể này, mỗi điểm là một lối ra, cầu thang là lối ra cụ thể, phòng tắm là lối ra của dịch thể.

“Anh nói xem, đêm qua sau khi tắt điện thì toàn bộ cầu thang đều biến mất sao? Nếu thật sự như thế thì ông già bảo vệ bên dưới việc gì phải bảo chúng ta không được tùy tiện đi lại giữa các tầng.” Kha Tầm nói ra thắc mắc của mình.

Ánh mắt lạnh lùng của Mục Dịch Nhiên dừng lại một lát trên mặt Kha Tầm, đặng nói: “Nếu như xét về phạm trù thời gian thì sự biến mất này sẽ xảy ra vào mỗi đêm hay chỉ xảy ra vào mỗi đêm nay?”

Kha Tầm cảm giác như được đối phương cho ăn kẹo bạc hà, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái toàn thân, suy nghĩ cũng rành mạch hơn nhiều: “Nói cách khác, có lẽ việc cầu thang biến mất có liên quan chặt chẽ tới sự kiện tử vong, đêm qua là chết cháy, một khi hai cô gái bị cháy tỉnh dậy cùng lúc thì rất có thể bọn họ sẽ đẩy cửa chạy trốn, mà dùng cầu thang làm lối thoát khẩn cấp chính là hướng lựa chọn đầu tiên của mọi người.”

Ánh mắt kẹo bạc hà của Mục Dịch Nhiên vẫn đang hướng về phía cậu, sau đó là một cái gật đầu nhẹ bẫng khó nhận ra: “Suy từ đó thì toàn bộ khu nhà này đều góp mặt vào thiết kế tử vong, cho ra điều chỉnh phù hợp với mỗi vụ án mạng. Thứ thay đổi vừa rồi chỉ là phần cứng, chưa biết chừng về sau sẽ còn có cả người tham gia cùng.”

Giọng nói của Mục Dịch Nhiên hết sức bình thản nhưng nội dung lại khiến người khác sợ hãi từ đầu đến chân.

Những người còn lại đã ra khỏi nhà vệ sinh chung, kết quả là ngoài cửa sổ nhà vệ sinh nữ quả thực có một cái mặt quỷ được vẽ cẩu thả trên bức tường xi-măng, cả gương mặt to choán cả khung cửa, nhìn chằm chằm vào trong trông rất kinh dị.

“Kha nhi, sao ngoài cửa sổ lại có tường xi-măng?” Vệ Đông đi tới bên cạnh Kha Tầm, “Tầng bốn toàn bộ đều như thế này à?”

Kha Tầm gật đầu: “Tầng sáu không có vấn đề gì chứ?”

Mọi người vừa nói vừa xuống tầng, đã đến lúc tập hợp ở quán cơm Cô Năm.

“Cửa sổ tầng sáu vẫn có tí ánh sáng, chỉ cảm thấy ngột ngạt phát sợ.” Vệ Đông nhìn Chu Hạo Văn đi đằng trước, “Tối hôm qua cậu bạn cùng phòng kia của tôi cứ than đau đầu, tôi thì thấy tức ngực, cảm giác bên trong bị ép cho không thở nổi, cũng may mà ông cho tôi cái ống hít thông mũi, chứ không thì đã phải vào viện thở oxy rồi.”

Vệ Đông nói xong còn lấy cái ống hít thông mũi ra, mở nắp hít một hơi thật sâu; “Bảo sao ông già canh cửa bảo ở tầng sáu bị áp lực lớn. Tôi nghĩ mình hiểu cảm giác đó rồi.”

Mục Dịch Nhiên bỗng hỏi: “Đêm qua ngoại trừ cảm giác cơ thể khó chịu thì phòng các cậu có gì bất thường nữa không?”

Vệ Đông gãi đầu: “Đêm qua bọn tôi ngủ như chết, sáng dậy vẫn cảm giác đau đầu tức ngực nên mau mau rời khỏi phòng luôn.”

“Hiện tại còn khó chịu không?” Kha Tầm hỏi.

“Quái, vừa rời tầng sáu thì hết rồi.” Vệ Đông cũng chẳng hiểu ra làm sao.

Khi đi ngang qua tầng ba, Tần Tứ vào 307 đỡ ông cụ Lý Thái Dũng ra, vì thấy ông lão này quá lớn tuổi nên mọi người tạm thời không để ông biết vụ xác chết.

Ông già nhà sát cổng đã chờ mọi người ở quán ăn Cô Năm: “Trước khi ăn cơm, để tôi kể cho các vị nghe về chuyện của phòng 402.”

Chẳng nhẽ NPC muốn chủ động khai tội lỗi mình gây ra đêm qua?

Ông già bảo vệ vung vẩy xâu chìa khóa to đùng kia: “Từ sau khi Liêu Tân Truyền cắt điện của chúng ta vào buổi tối thì mọi người cũng chỉ có thể mò mẫm mà thôi. Người trước kia ở trong phòng 402 là Tiểu Bạch, là một sinh viên đại học, mỗi khi trời tối buộc phải thắp nến mà học, có một ngày đọc sách mệt quá nên ngủ quên, ngờ đâu đụng phải ngọn nến, lửa bén vào sách gây ra hỏa hoạn —— tất nhiên đây là chuyện từ năm ngoái rồi.”

Mọi người còn đang phân tích xem mục đích NPC nói chuyện này ra là gì thì ông già bảo vệ lại lên tiếng: “Vì vậy chúng ta phải chú ý sử dụng lửa an toàn, phải có ý thức phòng cháy chữa cháy! Được rồi nói tới đây thôi, ăn đã.”

Vệ Đông không nhịn được mà hỏi một câu: “Ban ngày chúng tôi có nhiệm vụ gì không?”

“Khách thuê phòng các vị thích làm gì thì làm, tôi không quản lý!”

“Chúng tôi có thể ra ngoài không?” Cầu Lộ vội hỏi.

Ông già bảo vệ lập tức lạnh mặt: “Cửa lớn đã bị người mua đất khóa lại, ngay cả tường xi-măng cũng thế, ai ra ngoài thì người đó chính là kẻ phản bội của khu tập thể Măng Xuân!”

Cầu Lộ cũng đã bị ép cho phải tin chuyện tà đạo này: “Thế nhưng ở đây nhiều người như vậy, chẳng nhẽ chúng ta còn phải lục soát từng hộ à?”

“Ấn chương không thể ở trong nhà người khác, chúng ta buộc phải liên hệ với vụ án mạng, tìm đầu mối hoặc nguyên nhân gây ra trong đó, ấn cũng chỉ ẩn ở những nơi có liên quan thôi.” Giọng nói Sa Liễu dần đề cao để mọi người lần đầu vào tranh đều có thể nghe thấy.

Bà chủ tên cô Năm đưa mọi người vào căn phòng duy nhất trong quán, bên trong có một chiếc bàn tròn lớn, bữa sáng đơn giản đã bày biện xong xuôi —— cháo hạt kê, màn thầu và rau trộn.

So với trải nghiệm “ăn cám nuốt rau” trong hai bức tranh trước thì Kha Tầm và Vệ Đông đều cảm thấy đãi ngộ chỗ này ổn lắm rồi.

Cô Năm còn nói một câu: “Gọi thêm món gì nữa thì trả thêm tiền, chúng tôi còn có trứng gà, bánh rán, bánh bao và cháo thịt trứng bắc thảo.”

Cả đám chẳng ai còn bụng dạ mà ăn cơm, lại càng không có tâm trạng gọi món.

Kha Tầm nhìn cô Năm: “Cho mỗi người một quả trứng luộc đi, bao nhiêu tiền thế?”

Những lúc này lại càng phải ăn no, tìm ấn là một chuyện rất mất sức.

“Một quả trứng năm hào, 11 người tính năm đồng thôi!” Cô Năm chính ra lại là người rất rộng rãi.

Kha Tầm đưa tiền cho cô Năm, mỉm cười hỏi: “Liêu Tân Truyền mà mọi người nói khi nãy là ai vậy?”

Cô Năm vừa ghi sổ vừa đáp: “Chính là quản đốc Liêu trong xưởng hồi trước đó!”

Câu trả lời này khiến mọi người đồng loạt kinh hãi, vốn tưởng Liêu Tân Truyền kia chính là nhà buôn đất Hồng Kông, ai ngờ lại lòi ra thêm một quản đốc.

Lúc này người lên tiếng lại là ông cụ Lý Thái Dũng vẫn luôn im lặng kiệm lời: “Cô ơi, phân xưởng của chúng ta giờ có còn nữa không?”

“Còn thì còn, nhưng khác xưa nhiều rồi. Tôi cũng không hiểu lắm về mấy thứ lý thuyết đầu tư cổ phần gì đó, quanh đi quẩn lại giờ cả nhà máy đều thành của mấy người cổ đông kia! Ngay cả đất của nhà máy và cả khu tập thể Măng Xuân của chúng tôi đều thuộc về bọn họ! Quản đốc Liêu chính là kẻ cầm đầu!”

Lý Thái Dũng lại im bặt không nói nữa.Hết chương 6.
Bình Luận (0)
Comment