Khi Mục Dịch Nhiên vươn tay để đôi dép màu đỏ xuống dưới giường như lúc mới vào, Kha Tầm vừa nhìn vừa suy đoán: “Có phải anh cũng giống như Sa Liễu lo cho Cầu Lộ, lo tôi sợ quá làm hỏng chuyện nên giấu giếm vụ đêm qua không.”
Mục Dịch Nhiên thả đôi dép xuống, lạnh lùng nhìn Kha Tầm, đang định nói gì đó thì lại thấy đối phương cầm cái hộp xà phòng của mình từ trên bàn lên: “Đi rửa tay đi.”
“…”
Mục Dịch Nhiên đi rồi, Kha Tầm ngồi xổm xuống nhìn đôi dép đỏ dưới giường, nhìn kỹ lại thấy nó rất giản dị, thậm chí còn có đôi chút thân thuộc.
Kha Tầm nhớ lại hồi nhỏ, mẹ cũng có một đôi dép đỏ, còn dép của ba thì màu nâu ấm, của cậu thì có màu xanh lam, trên mỗi đôi dép đều có hình con gấu, gom vào nhau chính là thành “Ba con gấu”…
Nghĩ đến đây, toàn bộ không khí quái dị trước đó bỗng bay biến hết, Kha Tầm đứng lên đi tới bàn làm việc, vươn tay vuốt ve chữ “Quy” được khắc rất sâu trên mặt gỗ kia, chẳng biết chủ nhân của đôi dép đỏ này đang chờ ai trở về.
Đến chiều, tất cả mọi người cùng đi tìm ấn.
Vì không có manh mối cụ thể nên mọi người chỉ có thể tìm theo cách rà khắp tòa nhà không bỏ sót nơi nào, không thể tùy tiện vào trong những hộ gia đình khác, hơn nữa ấn cũng sẽ không giấu trong phòng của người khác nên chủ yếu lúc này chỉ tìm xung quanh hành lang, cầu thang và nhà vệ sinh chung.
Màn đêm buông xuống, mọi người chẳng thu hoạch được gì.
Mấy người mới tới tỏ ra thất vọng thấy rõ, chỉ có Sấu Trúc nói: “Nhà vệ sinh chung tầng bốn có viết rất nhiều thơ trên tường, phần lớn đều là thơ tự sáng tác.”
Mọi người không thèm đáp lại gã, chỉ có Cầu Lộ nói: “Cái anh nói là nhà vệ sinh phía Tây sát phòng 409 à?”
Sấu Trúc phe phẩy cái quạt giấy trong tay: “Đúng rồi.”
“Tường nhà vệ sinh nữ ở đó cũng viết chi chít thơ!” Cầu Lộ nhìn Sa Liễu theo bản năng, vì WC đó ở gần 410 nên hai người họ đều qua đó.
Sa Liễu nhíu mày, bản thân cũng đã đọc những bài thơ tục tĩu trên đó nhưng Sa Liễu cũng không biết thơ ca có liên quan gì đến ấn chương, hơn nữa cô luôn cảm thấy mấy nhà thơ này rất vô dụng.
Sấu Trúc thì hoàn toàn chẳng để ý: “Nước xuân trong suốt, lưỡi đao sắc bén, vừa to vừa dài…”
“Nhà vệ sinh nữ cũng có câu y hệt!” Cầu Lộ cắt lời Sấu Trúc, “Chẳng nhẽ do cùng một người viết?”
Dường như đây là lần đầu tiên Sấu Trúc suy nghĩ nghiêm túc, gã gấp quạt giấy trong tay lại: “Bảo sao tôi cảm thấy nét chữ mềm mại giống con gái quá.”
“Dù là một người viết thì nói lên được cái gì? Có một cô gái lẻn vào nhà vệ sinh nam viết thơ à?” Sa Liễu cảm thấy hành vi này rất kinh tởm —— nhưng lại thỏa mãn ảo tưởng của loại lưu manh văn hóa như Sấu Trúc.
“Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.” Giọng của Hâm Miểu rất nhỏ.
Sa Liễu không muốn chậm trễ thời giờ vào những chuyện thế này: “Chúng ta cần phải tìm ấn.”
Lúc này mọi người đều tụ tập ở cửa quán ăn, có người nghe rất nghiêm túc, có người đang trầm ngâm, chỉ mỗi Chu Hạo Văn là dựa vào tường cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Kha Tầm giúp cô Năm đang bê giỏ rau, vén rèm tiệm cơm lên: “Vào cả đi, vừa ăn vừa nói.”
Trong quán cơm nhỏ có hơi ngột ngạt, cô Năm định mang bàn xếp ra ngoài sân: “Ăn ngoài đi cho mát!”
“Ý hay đó!” Kha Tầm đi vào giúp cô Năm bê bàn, “Để tôi để tôi! Mấy người cũng đừng đứng đực ra đó nữa, bê ghế ra ngồi đi! Hạo Văn nhi đừng chơi nữa, bê ghế coi!”
Chu Hạo Văn giương mắt lên nhìn Kha Tầm, sau đó đi vào quán cơm bê ghế ra.
Cầu Lộ và Hâm Miểu thì vẫn còn xoắn xuýt chuyện thơ ca trong WC, hơn nữa Hâm Miểu còn rất bức xúc với thái độ khinh miệt của Sa Liễu khi nãy, cô đi thẳng tới bên cạnh Mục Dịch Nhiên: “Anh Mục, anh không thấy chuyện viết thơ này kỳ quái lắm sao? Người này có thể vào nhà vệ sinh của cả nam và nữ, vậy rốt cuộc là nam hay nữ? Hơn nữa người đó cũng ở tầng bốn giống chúng ta!”
Mục Dịch Nhiên: “Ăn xong thì chúng ta cùng về kiểm tra, nếu chắc chắn là chữ của cùng một người thì về phòng tìm xem có nét chữ tương tự hay không, chưa biết chừng sẽ có manh mối.
Sa Liễu nhìn Mục Dịch Nhiên, tháo kính xuống lau bằng góc áo.
Cô Năm mở đèn trước cửa quán cơm, mảnh sân sáng bừng lên, mọi người cũng không nói nhiều, hơn nữa cũng chẳng có mấy ai ăn ngon miệng được —— dù sao lại sắp trải qua một đêm nữa.
“Ăn nhiều một chút, ăn cơm mới có sức.” Ông cụ Lý Thái Dũng khuyên mọi người.
“Ông nói đúng đó,” Kha Tầm gắp một miếng su hào bào sợi trộn giấm, nhai rôm rốp, “Phải giữ sức mới có thể chạy trốn được!”
Mọi người nghe câu này cũng thấy có lý, bắt đầu tập trung vào ăn.
Mục Dịch Nhiên nhìn vẻ nhiệt tình từ trước đến giờ không thay đổi của Kha Tầm, không nhịn được mà nhìn đối phương nhiều thêm một chút —— Kha Tầm có một thứ khí bẩm sinh trên người, ví dụ như sự thân thiết suồng sã kiểu này rất hiếm thấy trong hoàn cảnh sống của hắn.
Ông cụ Lý Thái Dũng cười rộ lên, trong lòng cảm thấy rất thích đứa nhóc Kha Tầm này: “Vừa rồi khi mấy cô cậu lên tầng tìm đồ, tôi và lão Trương đã đánh một ván cờ vua.”
“Lão Trương? Ông già bảo vệ sao?” Kha Tầm giờ mới biết ông già kia họ Trương.
“Đúng rồi, nhân tiện nghe ngóng hỏi thăm chuyện của khu nhà này.” Ông cụ Lý Thái Dũng chậm rãi nói.
Sa Liễu nghe xong cũng thấy hơi kích động: “Cụ nghe được về những vụ án mạng xảy ra trong tòa nhà à?”
Ông cụ Lý Thái Dũng lắc đầu cười: “Sao lại nói chuyện phiếm kiểu thế được, phải chú ý tiến hành theo chất lượng chứ.”
Sa Liễu cúi đầu tách bánh bột mì trong tay ra: “Vậy cụ hỏi được những gì?”
Mọi người cũng từ từ nhai thức ăn, tập trung nghe ông cụ Lý Thái Dũng nói.
“Đây là một khu nhà cũ, xây từ hồi thập niên 80 rồi, thuộc dạng đất của công xưởng, nói trắng ra là ký túc xá cho công nhân.” Tuy rằng ông cụ Lý Thái Dũng đã lớn tuổi nhưng nói chuyện vẫn rành mạch rõ ràng, “Hai năm trước nhà máy kia bắt đầu cổ phần hóa, quản đốc Liêu chiếm cổ phần lớn nhất trong công ty, bàn bạc với mấy cổ đông khác bán mảnh đất dùng để xây khu tập thể Măng Xuân này đi.”
“Bán? Nhưng chẳng phải mấy hộ hàng xóm đều đang sống rất ổn sao?” Vệ Đông không nhịn được mà hỏi.
“Nghe đâu trước khi bán khu trọ thì công xưởng bắt đầu đuổi người, có nhà thành thật hiền lành thì dọn hết ra ngoài, nhưng phần lớn những người khác thì cố chấp không buông. Quản đốc trực tiếp đăng biển cho thuê khu tập thể Măng Xuân này, vốn định công khai cho thuê một hai năm, sau đó mới đàm phán với đám buôn đất Hồng Kông bán đứt khu đất.”
Tần Tứ không nhịn được mà nói: “Nếu những hộ gia đình này vẫn là công nhân nhà máy thì đáng ra nhà máy phải giải quyết đền bù chỗ ở cho công nhân chứ.”
“Công xưởng cũng đưa ra phương án giải quyết, cho phép mua lại những ngôi nhà trong xưởng, nhưng phải tự bỏ tiền, mà giá đất đắt quá, mua cả căn phải mất chừng gần triệu bạc ấy chứ. Nhà máy đã đình trệ sản xuất nhiều năm rồi, ai mà đào ra được số tiền đó.”
Đúng vậy, ở thời đó còn chưa có hình thức thế chấp hay trả góp, mua nhà là phải giả tiền một lần.
“Về sau quản đốc lại hợp tác với bên phát triển nhà đất bắt đầu đuổi người, trực tiếp xông vào nhà đuổi người ta đi thì là phạm pháp, thế là đám người kia đã nghĩ ra một trò, đó là xây một bức tường xi-măng cao chót vót bọc bên ngoài đồng tử lâu, có khi phải cao tận bốn tầng, ngoài bức tường dựng một tấm cửa sắt lớn, chặn kín toàn bộ những người ở tầng một, chỉ có thể ra vào một thời điểm nhất định.”
Mọi người nghe xong thì đồng loạt nhíu mày, những người này chơi cũng hiểm thật.
Kha Tầm giật mình hiểu ra dòng chữ “Có ma” bên ngoài bức tường là do ai viết, chắc chắn là phía xưởng và bên phát triển nhà đất làm.
“Vì vậy khu tập thể Măng Xuân trở thành như hôm nay.” Ông cụ Lý Thái Dũng nói xong, bưng bát cháo kê trước mặt nhấp một ngụm.
“Tôi cảm thấy bối cảnh của khu tập thể Măng Xuân này chưa biết chừng lại có liên quan tới ý nghĩa tổng thể của cả bức tranh.” Tần Tứ nói.
Cạnh quán cơm là tiệm làm đầu, bà chủ mặc váy đỏ lại đi ra, mỉm cười đi về phía bàn ăn, đặt một bao Marlboro xuống trước mặt Sấu Trúc: “Thuốc lá anh cần này.”
Từ trước đến nay Sấu Trúc chưa bao giờ kìm lòng được trước phụ nữ, lúc này cả gương mặt đã tươi roi rói: “Ngại quá ngại quá! Tiểu Tang ăn cơm chưa? Để tôi gọi thêm hai món, chúng ta uống với nhau chút nhé?”
Trĩ Điều huých khuỷu tay vào người bạn mình, cho rằng hiện tại không phải lúc tán gái.
Mọi người nghe Sấu Trúc muốn cho người ngoài tham gia cũng thấy phản cảm.
Tiểu Tang thì lại là người tinh ý, ngoắc ngoắc ngón tay với Sấu Trúc: “Qua chỗ em đi, nhà hàng xóm mới chuyển đi, bỏ không bao ngày nay rồi, bọn em định mở party nhảy disco ở đó đấy!”
Sắc mặt Cầu Lộ rất khó coi, cằm hơi nhếch lên, lau miệng bằng khăn tay mang theo.
“Được được được!” Sấu Trúc sao có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn, gật lia lịa đi theo Tiểu Tang.
Trĩ Điều lo lắng nói: “Nhớ về phòng trước mười giờ đấy! Đừng có để đến khi tắt đèn!”
Sấu Trúc phất tay, phe phẩy cái quạt giấy trong tay, chỉ lo nói chuyện rôm rả với Tiểu Tang…
Mọi người ăn cơm xong thì lên WC phía Tây của tầng bốn kiểm tra, phần lớn mọi người đều vào nhà vệ sinh này lần đầu nên sắc mặt ai cũng rất vi diệu.
Vệ Đông há to miệng: “Mấy cái bài thơ bậy bạ này… trắng trợn quá!”
Kha Tầm trực tiếp nhận xét: “Do phụ nữ viết.”
“Kha nhi cũng nghiên cứu thơ ca của phái nữ sao?”
“Dùng mắt nhìn thôi.” Kha Tầm chỉ vào một câu trong số đó —— dùng phấn hồng trang điểm để viết: cửa sau của em đang chờ anh khỏa lấp…
Sau khi so sánh chữ viết trong nhà vệ sinh nam và nữ, xác nhận là do cùng một người viết thì lại không tìm thấy nét chữ tương tự trong những căn phòng khác.
Cầu Lộ có chút hoảng sợ: “Tôi cảm thấy có lẽ có liên quan tới phòng của chúng tôi, tuy không tìm thấy chữ viết trong phòng nhưng mà… những đoạn trắng trợn trong mấy cuốn ngôn tình kia đều bị đánh dấu bằng bút đỏ.”
Mọi người: “…”
Sa Liễu cũng thấy chuyện kỳ quặc: “Đêm nay chúng ta tập trung để ý xem, ngủ sát cửa, có động tĩnh gì thì chạy ra hành lang kêu cứu.”
“Được.” Cầu Lộ căng thẳng gật đầu.
Hiện tại đã hơn mười giờ, Trĩ Điều tự mình đi xuống sàn nhảy dưới tầng lôi Sấu Trúc ra, mọi người ai nấy về phòng mình nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc điện đã tắt, cả tầng lầu chìm trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt ra từ trong bốn cái nhà vệ sinh chung.
“Anh nói xem đêm nay cô ta có còn tìm dép nữa không?” Kha Tầm nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà đen kịt.
Dép đã trở lại vị trí, chắc chắn không cần phải tìm nữa, vấn đề là người nọ đi đôi dép vào xong sẽ làm những chuyện gì nữa?
“Ngủ sớm chút đi, tùy cơ ứng biến.” Mục Dịch Nhiên cảm thấy hơi mệt, đêm qua hắn đã không ngủ gần như cả đêm.
Kha Tầm bỗng trở người, làm bộ như ôm qua, Mục Dịch Nhiên dùng một tay nắm cổ tay Kha Tầm, cứ thế để cánh tay của đối phương trơ ra giữa không trung.
“Chu choa, siết tê tôi rồi!” Kha Tầm giãy giụa, “Tôi với qua bên kia lấy cái quạt! Cái quạt lá cọ ở bên gối của anh mà!”
Ngón tay Mục Dịch Nhiên buông lỏng, hắn trực tiếp lật người vươn tay ném cái quạt cho Kha Tầm.
Kha Tầm khéo léo nhận lấy, quạt phành phạch mấy cái, gió mát phả vào hai người, Mục Dịch Nhiên cũng thấy dễ chịu hơn.
Ai ngờ giọng của đối phương cũng theo cơn gió mát vấn vít lùa tới: “Giữa đêm hè, gió về man mát ~”
Mục Dịch Nhiên ngủ luôn.
Kha Tầm quạt một lát, nghĩ lại về những chuyện xảy ra ban ngày cũng thấy có chút buồn ngủ, cậu vừa nhắm mắt lại thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi truyền tới từ ngoài hành lang.
Đây là âm thanh đặc thù của giày cao gót, bước chân rất chậm, thậm chí còn tạo ra nhịp —— đi vài bước lại dừng một chút, sau đó mới đi tiếp.
Phái nữ trong nhóm không ai đi giày cao gót, vậy cô gái ngoài hành lang kia là ai? Hàng xóm sao?
Mục Dịch Nhiên cũng đã tỉnh, giọng nói nhẹ bẫng: “Tầng bốn.”
Hai người cố hết sức để thở thật nhẹ, mãi đến khi tiếng giày cao gót xa dần.
“Đi xem không?” Kha Tầm chỉ vào ô cửa sổ nhỏ nhìn ra hành lang.
Mục Dịch Nhiên gật đầu, hai chàng trai nhẹ nhàng xuống giường, lần lượt chiếm cứ hai bên cửa sổ, nương theo khe hở của rèm cửa để nhìn ra ngoài.
Đúng là có một người đang đi trên hành lang tầng bốn, là một cô gái mặc váy đỏ liền thân, nhìn kiểu tóc thì rõ ràng chính là Tiểu Tang ở tiệm làm đầu.
Tiểu Tang nhàn nhã đi dạo, mỗi khi đi qua một cánh cửa thì đều dừng lại trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Bộ váy đỏ cực kỳ bắt mắt trong đêm.
Cuối cùng cô ta dừng lại trước một căn phòng, giơ tay gõ cửa.Hết chương 9.