Bụi Hoa

Chương 36

Bao nhiêu năm sống trên đời, cho đến tận khi ngồi trong ngục tù lạnh lẽo, Nguyễn Văn Cừ mới chợt ngộ ra, hóa ra bên cạnh mình chẳng còn một ai cả. Không vợ, không con cháu, và cũng chẳng có anh em. Người mà ông vẫn luôn gọi một tiếng “anh”, thật ra cũng chỉ là kẻ ở bên ông để lợi dụng mà thôi.

Ông luôn hiểu điều đó, chỉ là cố tình lờ đi.

Vì thế sáng nay, khi cán bộ quản lý trại giam đến báo với ông rằng có người đến thăm, ông đã rất ngỡ ngàng. Và rồi khoảnh khắc nhìn thấy Mộc Chi ngồi ở bên kia ô cửa kính, ông ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Nhưng ông vẫn vờ vịt:

- Cô là…

Mộc Chi không hề cười:

- Tôi là Mộc Chi, con gái nuôi của ông.

- Con gái tôi chết rồi.

- Lẽ nào ông không hiểu ra người chết thực sự là ai? Nói thẳng ra thì, tôi đã được công an xác minh thân phận, ông không cần phải tỏ ra khó tin làm gì.

Một lúc sau, Nguyễn Văn Cừ cười cười:

- Con gái, con thay đổi nhiều quá. Ngày xưa con chẳng bao giờ nói chuyện với ba bằng thái độ như vậy.

Mộc Chi chua chát:

- Hôm đó khi tôi trốn ở bên ngoài nghe được cuộc nói chuyện giữa các người, đức tin của tôi đã sụp đổ rồi, ông không còn là người ba tôi kính yêu nữa.

Ánh mắt Nguyễn Văn Cừ thoáng qua tia ngỡ ngàng, ông chỉ nghĩ Mộc Chi trốn đi vì sợ Uy Phong, chứ không hề lường trước cô đã nghe được cuộc nói chuyện đó.

- Ba không hiểu con đang nói gì. – Nguyễn Văn Cừ lấy lại tư thế bàng quan.

Mộc Chi lạnh lùng:

- Tôi cũng đoán ông sẽ chối. Nhưng không sao, tôi đến thăm ông không phải để đòi lại công bằng cho mình, mà là vì Mây. Mây từ đâu mà đến? Vì lý do gì ông phải giấu cậu ấy đi?

- Mây là ai thế con? – Nguyễn Văn Cừ thản nhiên.

Mộc Chi tức giận gằn giọng:

- “Dù ba có là người xấu, cũng là người vĩ đại nhất trong lòng mình.” Mây đã nói với tôi như vậy đấy! Dù ông đã cầm tù và không cho phép bất cứ ai biết đến sự tồn tại của cô ấy, cô ấy vẫn một lòng tôn kính ông. Kể cả khi có cơ hội để bỏ trốn cùng tôi, cô ấy vẫn lựa chọn ở lại, vì ông. Ông nhẫn tâm đến mức đó sao?

Nguyễn Văn Cừ không trả lời.

Ông ta luôn giỏi trong việc che đi tâm địa thực sự của mình. Trước đây Mộc Chi chưa từng hiểu, bây giờ lại càng không thể hiểu. Chỉ là, cô vẫn không kìm được nỗi xót xa.

Cô để lại một câu hỏi nhẹ tênh rồi rời đi – câu hỏi đó bỗng chốc vang vọng trong không gian, rồi cứ quẩn quanh trong tâm trí Nguyễn Văn Cừ tận những ngày sau đó:

- Nguyễn Văn Cừ, tôi chỉ muốn hỏi một điều thôi. Ông đã bao giờ, thực sự xem tôi và Mây là con chưa?



Lúc Mộc Chi bước ra khỏi trại giam, bầu trời bên ngoài ảm đạm chẳng khác gì tâm trạng cô lúc này.

Đối mặt với quá khứ,

Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng hóa ra lại rất đau lòng. Thà rằng năm đó Nguyễn Văn Cừ nhận nuôi cô nhưng chưa từng cho cô hơi ấm tình thân, chưa từng khiến cô tin tưởng, có lẽ cô sẽ không ảo tưởng để rồi thất vọng đến nhường này.

Nam Khang đang đứng đợi cô. Kỳ lạ thay, khi Mộc Chi nhìn về nơi anh đứng, mọi thứ lại trở nên sáng rực. Ánh mắt anh dịu dàng lắm, cô nghe cõi lòng dậy sóng bỗng trở về an yên.

Lúc đến bên anh, cô hỏi:

- Anh có nghĩ Mây thật sự là chị hoặc em gái của em không? Cậu ấy có sợi dây chuyền giống em, hơn nữa ngoại hình cũng rất giống.

Anh vừa nắm tay cô vừa xoay người đi ra phía bên ngoài:

- Ừ.

- Vậy thì sự việc năm đó rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Mây là ở chỗ Nguyễn Văn Cừ? Tại sao em lại đến trại trẻ? Rốt cuộc ký ức em đã đánh mất là gì? – Mộc Chi rối trí.

- Năm đó dù chú Hưng Khởi làm việc ở Sài Gòn, nhưng vợ con lại vẫn ở tại quê nhà Tiền Giang. Em và Mây xuất hiện ở Sài Gòn rồi lưu lạc mỗi người một nơi, ba anh vượt ngục, ba em bị đâm chết ở ngôi nhà đó. Những sự việc này chắc chắn có liên quan đến nhau. Trừ Uy Quyền ra, người biết rõ nhất có lẽ là Nguyễn Văn Cừ.

- Nguyễn Văn Cừ sẽ khai ra chứ?

- Có.

- Sao anh chắc chắn thế?

- Em hiểu lý do mà. – Anh nhìn cô.

Một lúc sau, Mộc Chi xa xăm:

- Vâng. Thật sự ông ta đã đối xử với em rất tốt, cả Mây cũng vậy. Có lẽ ông ta vẫn còn tính người.

Anh gật đầu:

- Với những kẻ như vậy, cách tốt nhất là chơi đòn tâm lý. Chúng ta vẫn còn một con “át chủ bài”, có lẽ Hải Đăng sắp dẫn đến chỗ ông ta rồi. Chờ kết quả thôi.

Mộc Chi gật đầu, yên lặng cùng anh trèo lên taxi. Chuyến xe này sẽ đưa họ ra sân bay, về lại Đà Nẵng. Họ chỉ có thể ở đây được chừng đó thời gian, công việc ở Nam Thịnh vẫn đang chờ họ.

Mấy hôm nay, đêm nào Nam Khang cũng phải thức khuya để giải quyết công việc từ xa. Sắp phải trình dự án trung tâm thương mại ra đại hội cổ đông – nơi không chỉ có anh mà còn rất nhiều nhà đầu tư của Nam Thịnh, chỉ một chút sơ xuất cũng có thể khiến dự án tan nát. Mộc Chi thầm cảm ơn anh, vì đã chịu cùng cô đến đây giữa cái thời điểm bận rộn như thế này.

Lúc ngồi trên máy bay, nhớ ra điều gì đó, Mộc Chi quay sang anh hỏi:

- Dù năm đó em đang ở Tiền Giang, nhưng thực sự mình chưa từng gặp nhau hả anh? Ba em và ba anh thân nhau như thế mà.

Nam Khang nhìn cô cười:

- Chưa từng gặp, nhưng anh đã nghe về em.

“Con có muốn đi Tiền Giang chơi không? Nhà chú có hai em bé đáng yêu lắm.”

“Không đâu, trẻ con rất phiền phức.”

Hưng Khởi phì cười, “Chẳng phải con cũng là trẻ con sao?”

Nam Khang chau mày không trả lời.

Nam Thịnh cười hà hà: “Ái chà chà, tôi có hai thằng con trai. Cậu lại có hai cô con gái. Chúng ta làm sui gia được đó nhỉ?”

“Còn phải xem nhé, tiêu chuẩn chọn rễ của tôi cao lắm, không dễ giao con gái rượu cho ai đâu!”

- Thế mà ba anh và ba em lại thành sui gia thật. – Nam Khang nhếch miệng.

Mộc Chi chu môi:

- Em vẫn chưa chịu làm vợ anh đâu nhé!

- Lẽ nào biểu hiện hôm qua của anh chưa đủ tốt, khiến em ghét bỏ anh rồi?

Mộc Chi đập vào ngực anh. Một lúc sau cô nói:

- Đúng rồi, em nghỉ nốt chiều nay được không sếp? Em phải đến Bụi Hoa, Nancy muốn gặp em.

Nam Khang cười gian:

- Hối lộ anh đi.

- Anh muốn gì nào? Một cái hôn nhé?

Anh ghé vào tai cô:

- Up for a little fun tonight?

Mộc Chi đỏ mặt cắn vào tay anh.



Sau khi cho phép nhân viên mà mình đã thuê để trông Bụi Hoa về nghỉ, Mộc Chi ngồi vào quầy, tranh thủ kiểm tra lại một số hoạt động của tiệm sách.

Cô nhân viên này học việc rất nhanh, cũng rất tỉ mỉ và tận tâm, khiến Mộc Chi cảm thấy yên tâm hơn vài phần. Chính vì thế, Mộc Chi đã trả lương cho cô ấy cao hơn mức trung bình, đãi ngộ cũng tốt hơn, hi vọng cô ấy có thể gắng bó lâu dài cho đến khi cô tìm ra phương án thích hợp đối với Bụi Hoa.

Mộc Chi tranh thủ lên trang cá nhân của Trắng xem tình hình bài viết. Lượt yêu thích và chia sẻ rất khủng, có rất nhiều tin nhắn động viên gửi đến nhưng không có cái nào là thứ cô đang mong đợi. Mộc Chi cố gắng soát kỹ từng tin nhắn một, nhưng càng soát lại càng thấy thất vọng.

Tiếng Nancy vang lên trên đầu cô:

- Làm việc có vẻ siêng năng?

Mộc Chi ngước lên, thấy cô ta đang đeo kính râm, thái độ vẫn kiêu kỳ như bao lần.

- Chào cô. – Mộc Chi đứng dậy.

Nancy quét mắt một vòng quanh cửa tiệm, giọng rất chua:

- Cô chăm sóc nó cũng không tệ. Có điều, nó vẫn cũ kỹ mục nát như thế.

- Cô muốn uống gì không? – Mộc Chi hỏi.

- Nước chanh không đường.

Mộc Chi gật đầu, bảo Nancy lại bàn ngồi rồi chính mình đi pha nước.

Mộc Chi nói sau khi ngồi xuống trước mặt Nancy:

- Tôi có thể hỏi mấy năm qua cô đã sống thế nào không?

Nancy cười khẩy:

- Cô thấy đó, bây giờ tôi là diễn viên hạng A. Trốn được khỏi ông ta, đời tôi tươi sáng hơn hẳn.

- Cô đừng nói thế, ông đã đi tìm cô khắp nơi, bao nhiêu năm cũng chưa từng từ bỏ. Ông thương cô nhiều hơn cô nghĩ, Nancy.

Nancy trợn mắt:

- Cô thì biết được bao nhiêu? Cô vĩnh viễn không hiểu được đâu! Lúc tôi còn ở cạnh, ông ta đâu có coi tôi ra gì. Tôi là một đứa con hoang, mẹ tôi vì chửa tôi mà đã làm cho ông ta mất mặt với bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm. Ông ta là tiến sĩ toán học đấy, một người đức cao vọng trọng, tri thức uyên thâm như ông ta chịu sao nỗi nỗi nhục này. Mẹ tôi sinh tôi ra, tôi là một đứa con xấu xí dị tật, ông ta cho rằng đó là nghiệp chướng. Ông ta hành hạ, chì chiết khiến mẹ tôi đau khổ dằn vặt rồi sinh bệnh chết đi. Có người ba nào độc ác như thế không? Sau đó ông ta vẫn tiếp tục đày đọa tinh thần tôi vì tôi xấu xí, tôi tật nguyền. Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau bị người thân ruột thịt ghét bỏ không?!

- Nancy, thật ra…

- Haha, nhưng rồi tôi cũng trốn thoát được. Bây giờ tôi xinh đẹp, tôi có tiền, tôi có tự do!

- Thật ra…

- Hôm nay tôi đến đây không phải vì ông ta. Tôi đến chỉ để hỏi, cô và Nam Khang đang yêu nhau sao?

Mộc Chi thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời:

- Đúng vậy.

Nancy cười chua xót:

- Cô biết không, những ngày tháng đen tối đó, anh ấy là người duy nhất không chê tôi xấu xí, người duy nhất chịu nói chuyện với tôi, cho tôi động lực để sống tiếp. “Không yêu thương bản thân mình thì đừng mong được người khác yêu thương. Cậu nghĩ bản thân đẹp thì sẽ đẹp, nghĩ bản thân xấu thì sẽ xấu. Trên đời này việc gì cũng sẽ có cách giải quyết. Nhưng cậu đừng mong có ông bụt bà tiên xuất hiện, tự thân vận động đi.” Anh ấy đã nói như vậy đấy.

Mộc Chi nhìn Nancy không đáp.

- Có lẽ lúc đó, anh ấy cũng có cảm tình với tôi rồi. Khi nghe tin anh ấy và cô yêu nhau, tôi càng thấy tiếc nuối vì đã không mở lời hỏi anh ấy. Anh ấy vẫn nghĩ cô là tôi, nên mới yêu cô đấy! Tôi có thể cho cô mượn thân phận, cả cái cơ ngơi này tôi cũng không thèm, nhưng cô đừng nghĩ có thể giành người tôi yêu!

Rốt cuộc, Mộc Chi không thể im lặng hơn nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt Nancy, trả lời một cách vô cùng dứt khoát:

- Không ai yêu một người chỉ vì cái tên đâu, Nancy.

Nancy bỗng cười khẩy:

- Vậy sao? Cô có dám nói cho anh ấy biết sự thật không? Tôi tin chắc khi anh ấy biết tôi mới chính là Tiểu Hạ, anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ. Bây giờ tôi đã trở nên xinh đẹp, có sự nghiệp, tôi hoàn toàn xứng đáng đi bên cạnh anh ấy. Chỉ cần cô giúp tôi hẹn gặp anh ấy. Cô đã mượn tôi nhiều thứ, nhưng tôi chỉ yêu cầu cô một điều này thôi, lẽ nào không được?
Bình Luận (0)
Comment