Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 116

Ngày hôm sau Thường Trấn Viễn dậy thật sớm, nướng bánh mì, pha trà sữa, bận túi bụi trong bếp. Tới lúc Lăng Bác Kim rời giường thì thấy bữa sáng thơm phưng phức đã được bày sẵn trên bàn.

“Chào sư phụ.” Cậu ôm lấy Thường Trấn Viễn từ đằng sau, rướn cổ lên hôn mỗi bên má hắn một cái.

Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Đánh răng chưa vậy?”

Lăng Bác Kim cười hì hì chạy vào nhà vệ sinh.

Thường Trấn Viễn cầm một lát bánh mì lên ăn, tiện tay mở di động ra thì trông thấy một cuộc gọi lỡ từ Lịch Sâm và một tin nhắn từ Lưu Triệu. Hắn bỏ qua cuộc gọi lỡ, mở tin nhắn ra.

Lịch Sâm và bố gã bị bắt.

Thường Trấn Viễn ngớ ra, đọc lại tin nhắn mấy lần, phân vân xem có cần gọi lại hỏi rõ tình hình không, dù sao thì Lịch Sâm và Thường Trấn Viễn có gút mắc quá sâu trong quá khứ, dạo gần đây lại có tiếp xúc, rất khó nói liệu có bị liên lụy hay không. Hắn nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn ấn nút gọi.

Lưu Triệu nghe chừng là đoán được hắn sẽ gọi tới, kể lại tình hình rất mau lẹ, “Tin tức nói là rạng sáng mười hai giờ, bọn họ định lén vượt biên, chẳng ngờ bị cảnh sát bắt ngay tại trận.”

Thường Trấn Viễn nói, “Bắt ở đâu thế?”

Lưu Triệu báo địa điểm ra.

Không hề là nơi Lịch Sâm hẹn hắn.

Thường Trấn Viễn cười lạnh. Tên Lịch Sâm này, đến thế rồi mà vẫn không quên lợi dụng hắn. Lúc trước hắn đã cảm thấy với tính tình của Lịch Sâm tuyệt đối không thể nào làm chuyện nguy hiểm mà lại bi lụy như vậy khi không có hy vọng. Quả nhiên, mục đích Lịch Sâm làm như vậy không hề là thật sự hy vọng hắn xa chạy cao bay với gã, mà là hy vọng mượn miệng hắn nói địa điểm xuất phát của đám gã cho bố Thường, hòng giương đông kích tây! May hắn vốn không định để ý tới chuyện này, không thì, hắn và bố Thường có lẽ sẽ dính hiềm nghi giúp đám gã xáo trộn tầm nhìn của bên cảnh sát, cố ý giúp đỡ đám gã chạy trốn.

Lăng Bác Kim trở ra thì thấy Thường Trấn Viễn nhìn bánh mì trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo, thắc mắc, “Bánh mì sao thế ạ?”

Thường Trấn Viễn cắn một miếng, “Ngon lắm.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Dù sư phụ không chào hàng thì em cũng sẽ ăn sạch.”

Thường Trấn Viễn đặt điện thoại xuống, cầm ba lát bánh mì trong đĩa lên cắn một góc, sau đó bỏ lại đĩa, “Chỗ này là của anh.”

Lăng Bác Kim giành lấy ba lát bánh mì đó, cắn một miếng lớn ngay chỗ vết răng, sau đó khen, “Ngon ghê.”

Thường Trấn Viễn nhìn vẻ thỏa mãn khoa trương của cậu, lặng lẽ cười.

Lăng Bác Kim thấy sương mù trên mặt hắn đã trôi sạch mới vui vẻ ăn.

Trên đường tới thành phố M, cuộc điện thoại của bố Thường trong dự liệu của Thường Trấn Viễn cuối cùng cũng tới.

Giọng bố Thường khản đặc, rõ ràng là rất mệt mỏi, “Lịch Sâm với bố nó bị bắt rồi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Con biết. Chẳng ngờ lần này có tin tức nhanh thế.”

Bố Thường nói, “Đương nhiên là nhanh rồi, bố sắp xếp đấy. Những chuyện năm xưa nhà họ Lịch làm với con, bố sẽ thanh toán từng việc một!”

Thường Trấn Viễn cảm động không nén nổi. Hắn chẳng có tình ruột thịt bố con với bố Thường, với cả tình trạng của Thường Trấn Viễn khi vừa tỉnh lại gây cho hắn ấn tượng rằng bố Thường chẳng hề quan tâm tới thằng con trai này, nhưng giờ hắn mới biết rằng, không phải bố Thường không quan tâm thằng con trai này, mà là quá quan tâm, vì vậy tiếc bột chẳng gột nên hồ, khó lòng tha thứ cho sự sa đọa của Thường Trấn Viễn. Điều này cũng trực tiếp dẫn tới biến chuyển cực lớn trong thái độ của bố Thường dành cho hắn sau khi hắn hoàn toàn vứt bỏ Lịch Sâm, ngay việc lựa chọn bạn đời tương lai của hắn cũng nhẫn nhịn được. Có thể tưởng tượng được là, ngày xưa Thường Trấn Viễn bị ruồng rẫy khi dày mặt đeo bám Lịch Sâm, tâm trạng của bố Thường nặng nề và đau đớn cỡ nào, thế nên qua bao nhiêu năm như vậy vẫn đau đáu nỗi niềm lật đổ nhà họ Lịch.

“Lịch Sâm khá đấy, gánh hết tội danh có thể gánh.” Bố Thường nói, “Xem ra nó rất rõ chỉ cần bố nó vẫn còn thì nhà chúng nó sẽ có hy vọng, nếu bố nó không xong thì nhà họ Lịch tiêu thật rồi. Nhưng bố sẽ không để chuyện này yên đâu!”

Thường Trấn Viễn nói, “Chú ý sức khỏe ạ.”

Bố Thường đang nói hăng say thì bị một câu xuất hiện thình lình của hắn làm cho tịt lời, qua một lúc mới nói, “Ừ, bố biết rồi. Con đang làm gì thế?”

Thường Trấn Viễn nói, “Định tới thành phố M gặp mẹ vợ ạ.”

Bố Thường lại im lặng thêm một lát, “Nếu phụ huynh nhà nó không đồng ý thì có thể để bố tới nói.”

Thường Trấn Viễn nghe giọng ông trang trọng như vậy, có hào hứng nói đùa, “Thống nhất mặt trận, cùng đàn áp bọn con à?”

“Con nghĩ bố như vậy đấy à?” Bố Thường giận đùng đùng.

Thường Trấn Viễn cười to.

Bố Thường lại ngây ra. Trong trí nhớ của ông, chỉ có lúc còn nhỏ Thường Trấn Viễn mới cười như vậy. Một giọng nói lạ lẫm truyền tới từ đầu bên kia, “Chào bác trai, cháu là Lăng Bác Kim. Xin lỗi bác vì vẫn chưa chính thức tới thăm ạ, cám ơn bác đã nuôi dạy con trai tốt như thế…”

Điện thoại bị dịch ra, Thường Trấn Viễn nói, “Không còn gì nữa thì con cúp nhé?”

“Người ta nói lâu như vậy mà bố vẫn chưa nói gì đâu.” Bố Thường lại giận.

Thường Trấn Viễn nói với Lăng Bác Kim, “Bố anh bảo bố rất thích em.”

Lăng Bác Kim đang lái xe, thấy người lâng lâng.

Bố Thường nói, “Bố nói thế khi nào vậy?”

Thường Trấn Viễn nói, “Ý như nhau cả thôi.”

Bố Thường nói, “Giọng nó nghe trẻ thật đấy.”

Thường Trấn Viễn nói, “Dạ, sang năm thi cấp ba.”

“Giờ nó đang làm gì vậy?”

“Lái xe.”

Bố Thường nói, “Thôi, để hôm nào bố tự tới thăm!” Tính cách thằng con trở nên cởi mở ông rất hân hoan, nhưng mà ăn nói lung ta lung tung là sao chứ!

Thành phố M là quê nhà Lăng Bác Kim, hoàn toàn không cần GPS chỉ đường.

Tới cửa quán nét, bọn họ nhìn một cái là biết cái xe đỗ ở đối diện là đồng sự.

Thường Trấn Viễn đi sang gõ cửa sổ, sau đó giơ thẻ nghề.

Người nọ vui vẻ, “Hê, đồng nghiệp quả là đồng nghiệp, nhìn phát là ra.”

Thường Trấn Viễn nói, “Sao rồi? Có động tĩnh gì không?”

Người nọ nói, “Không có, rất an phận. Có điều ngày nào cũng chết gí trên mạng, tôi thấy thời gian làm việc của y là khoảng mười sáu tiếng một ngày.”

Thường Trấn Viễn nói, “Cám ơn nhé.”

Người nọ nói, “Đừng khách khí.”

Thường Trấn Viễn quay người đi tới quán nét, Lăng Bác Kim đỗ xe xong rồi đi theo sau hắn.

Vào giờ này người trong quán nét không nhiều, chỉ có mấy người ngồi trong góc.

Thường Trấn Viễn quét nhìn xung quanh một vòng, sau đó ngừng lại ở người coi quán nét đang ngồi trong quầy. “Dư Siêu hả?”

Dư Siêu giật mình ngẩng đầu lên.

Lăng Bác Kim chặn lối ra.

Thường Trấn Viễn giơ thẻ ra.

Mặt Dư Siêu thoắt cái trắng bệch, người run lẩy bẩy.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu muốn nói ở đây hay là tới cục cảnh sát nói?”

Dư Siêu nói, “Nói, nói gì cơ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tưởng Hiểu.”

Dư Siêu lắc đầu, “Chưa nghe bao giờ.”

Thường Trấn Viễn nói, “Cần tôi cho cậu mượn tấm gương để cậu soi chính cậu không?”

Dư Siêu cúi đầu không dám nhìn hắn.

“Trên mặt cậu đang viết chột dạ.” Thường Trấn Viễn nói, “Tên trên mạng của cậu có phải gọi là Khổ Vì Tình không?”

Dư Siêu do dự chút rồi gật đầu.

Thường Trấn Viễn nói, “Có quen một cô bạn nét có tên trên mạng là Tình Nhạt Như Nước không?”

Dư Siêu nói, “Không nhớ nữa.”

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu chúng tôi tìm tới đây thì nhất định là đã nắm chắc rồi. Thành phố bên tôi không hề gần nơi này, nếu không nắm chắc thì lãnh đạo sẽ không cho đi công tác đâu.”

Lăng Bác Kim muốn cười nhưng nhịn lại.

Đầu Dư Siêu cúi càng thêm thấp, có thể thấy được mồ hôi lạnh loang loáng ứa ra trong tóc.

“Thẳng thắn khoan hồng ngoan cố nghiêm trị. Mấy lời cũ kỹ tôi không nói nữa. Nói thẳng luôn, trong kẽ móng tay ở thi thể Tưởng Hiểu có mảnh da, đã chứng thực là không trùng với người nhà bạn bè của cô ta. Số còn lại, chẳng cần tôi phải nói nữa đúng không? Khoa học kỹ thuật hiện nay, có gì không điều tra ra được chứ?” Thường Trấn Viễn kéo một cái ghế tới ngồi xuống, chậm rãi châm điếu thuốc.

Tiếng nức nở chậm rãi phát ra từ Dư Siêu đang cúi đầu.

Thường Trấn Viễn nhìn đồng hồ tay một chút, “Thời gian thẳng thắn có giới hạn, qua nửa tiếng thì không xem là chủ động thẳng thắn nữa đâu.”

“Tôi, tôi không định giết cô ta, tôi thích cô ta thật, muốn ở bên cô ta.” Dư Siêu siết chặt nắm tay, đau khổ nói, “Sao cô ta có thể đùa bỡn tôi, sao cô ta lại là thứ con gái như vậy chứ!”

Lăng Bác Kim lấy giấy bút ra ghi cung.

“Bọn tôi quen nhau trên mạng rất lâu, áng chừng nửa năm rồi, song về sau cô ta ngày càng lạnh nhạt với tôi, mỗi lần tôi tìm cô ta, chưa nói được mấy câu thì cô ta đã bảo rằng mệt, không muốn trò chuyện nữa, còn nói yêu xa không có kết quả tốt, chúng tôi không có khả năng. Tôi nghĩ, nhất định là vì tôi không ở bên cô ta nên cô ta không có cảm giác an toàn, bởi thế mới có ý nghĩ như vậy. Tôi bèn xin ông chủ cho nghỉ để đi tìm cô ta.”
Bình Luận (0)
Comment