Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 12

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, suy nghĩ xẹt lên trong đầu Thường Trấn Viễn không phải là tránh xe ra thế nào, cũng không phải đối phương cố ý hay vô tình, mà là mượn cơ hội này khử Lăng Bác Kim một cách hợp tình hợp lẽ.

Vô-lăng nằm trong tay hắn, chân ga và thắng xe nằm dưới chân hắn.

Lúc này làm gì có nhiều thời gian để nghĩ xem làm vậy thì lợi hại ra sao, gần như vừa nảy ra ý nghĩ là đã tự động làm luôn rồi.

Hắn vô thức vặn vô-lăng sang phải, chân chuyển từ thắng xe tới chân ga, giẫm hờ xuống, xe nhanh chóng lao về bên phải.

Xe phía bên phải rõ ràng là không lường được hắn đột ngột chuyển hướng, bị dọa tới nỗi phanh gấp lại!

Thường Trấn Viễn cảm thấy xe thoạt tiên bị xe bên phải quẹt qua, liền đó bị xe bên trái xô mạnh vào. Bóng râm phủ lên cả khung cửa xe khiến hắn nhìn rõ bộ dạng của cái xe lao tới kia, một con xe tải cao gấp ba con xe Santana[1] hắn lái.

Một bàn tay chợt vươn qua, dùng sức bảo vệ đầu của hắn.

Thường Trấn Viễn thuận thế cúi xuống.

Rầm.

Xe bị đùn tới bên phải, đâm sầm vào rào chắn rìa đường, trở thành nhân bánh kẹp.

Thường Trấn Viễn cảm thấy bàn tay trên cổ trượt xuống, rồi lại đè lại ngay lập tức.

Túi khí bung ra, chung quanh yên tĩnh tới nỗi gần như không nghe thấy tiếng gì.

Ánh sáng bên trái xe bị xe tải cản hết, tối ngột ngạt.

Bắp vế trái của Thường Trấn Viễn vì khẩn trương mà trở nên tê rần, cơ vai cùng cơ lưng cứng như đá. Hắn đẩy cái tay đang ôm cánh tay mình ra, khom người sờ bắp vế, dùng sức xoa mới đỡ đi.

Xung quanh dần ồn ã.

Bấy giờ Thường Trấn Viễn mới quay sang nhìn ghế lái phụ.

Lăng Bác Kim gục đầu, ót nhoe nhoét máu, chảy thẳng vào trong cổ, cửa sổ xe bên phải có vết máu rõ mồn một.

Chết rồi sao?

Thường Trấn Viễn rục rịch trong lòng, tức thì trông thấy Lăng Bác Kim rên rỉ ngẩng đầu lên, mặt mày nhăn sít lại. Cậu hỏi, “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Thường Trấn Viễn nhanh chóng giấu nỗi thất vọng le lói trong lòng đi, quay đầu nhìn con xe tải nọ. Xe bị kẹp giữa xe tải và rào đường, hoàn toàn không có cách nào mở cửa, hắn chỉ đành phải đợi xe tải lái đi mới xuống xe được.

Nhưng từ lúc tông xe tới giờ đã được một lúc rồi mà chưa thấy tên tài xế xuống, còn bên cảnh sát giao thông thì tới rất nhanh sau khi được người đi đường thông báo.

“Bên trong có sao không?” Cảnh sát giao thông đập cửa sổ.

Thường Trấn Viễn khởi động xe, thế mà xe vẫn còn hoạt động được. Hắn thử mở cửa sổ, phát hiện chỉ mở được cửa sổ bên phải đằng sau.

Cảnh sát giao thông chui đầu vào, quan sát tình huống bên trong.

Thường Trấn Viễn nói, “Đầu của đồng sự tôi bị đụng, đang chảy máu.”

Cảnh sát giao thông nói, “Chỗ khác có bị thương không? Có thể cử động không?”

Lăng Bác Kim nói yếu ớt, “Hơi choáng đầu.”

Đang nói thì tài xế xe tải bị một cảnh sát giao thông khác lôi xuống, cảnh sát giao thông tự mình ngồi vào, sau đó chầm chậm lùi xe tải ra.

Cảnh sát giao thông và Thường Trấn Viễn trong ngoài hợp lực cũng không mở được cánh cửa xe bị đụng lõm, cuối cùng chỉ đành kéo xe ra khỏi rào chắn, rồi xuống xe qua chỗ ngồi còn khá nguyên vẹn phía sau.

Thường Trấn Viễn phát hiện mình bị trật eo lúc xuống xe, lấy độ tổn hại của xe mà nói thì coi như là hên trong rủi. Nhưng Lăng Bác Kim thì không hên như vậy, đầu bị đụng vỡ, máu chảy rất rợn người, xuống xe cái là được chở tới bệnh viện.

Cảnh sát giao thông tạm thời phong tỏa con đường để khám xét hiện trường.

Mấy người Lưu Triệu nhận được tin xong nhanh chóng chạy tới.

Thường Trấn Viễn được thẩm vấn xong, ngồi ở vệ đường vừa hút thuốc vừa chờ họ.

“Chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?” Lưu Triệu chưa đợi xe dừng hẳn lại đã mở cửa xe lao xuống, dọa Gậy trúc đang lái xe phải phanh gấp lại.

Thường Trấn Viễn ném thuốc trong tay xuống mặt đất, sau đó đứng lên nói, “Lúc theo dõi Triệu Thác Đường, một con xe tải từ bên trái lao tới, gáy Lăng Bác Kim đụng vào cửa sổ xe, chảy máu, đang đưa tới bệnh viện.”

Lưu Triệu nhíu chặt mày, “Các cậu phát hiện gì rồi à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Vẫn chưa.”

Cảnh sát giao thông đi tới, giải thích tình huống với Thường Trấn Viễn.

Tài xế lái xe tải là lính mới, lúc rẽ trái từ đường nhỏ ra đường cái, không cẩn thận nhầm chân ga thành thắng xe. Bản thân hắn giờ sợ quá, nói cũng không nên hồn.

Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn liếc nhau.

Lưu Triệu lấy thẻ cảnh sát ra, nói, “Cho tôi gặp hắn.”

Cảnh sát giao thông lập tức biết chuyện này không bình thường, vội vã dẫn Lưu Triệu tới chỗ tên tài xế kia.

Gậy trúc đỗ xe xong đi qua, ân cần nhìn Thường Trấn Viễn, nói, “Cậu không sao chứ? Lăng Bác Kim đâu?”

Thường Trấn Viễn chẳng muốn lặp lại cùng một câu chuyện, nhưng trông thấy sự quan tâm trong mắt anh ta không giống giả bộ nên vẫn nhẫn nhịn nói một lần nữa.

Gậy trúc nhíu mày nói, “Sao cậu không cùng tới bệnh viện? Nhỡ cậu ta gặp chuyện gì bất trắc thì sao giờ? Cậu ta dẫu gì cũng là lính mới, đến chưa được vài ngày, không giống đám chúng ta, sao có thể chẳng ngó ngàng tới cảm xúc của cậu ta được? Với lại,” Anh ta chợt hạ giọng, “Ai biết đối phương có chiêu sau gì hay không? Sao cậu không để ý chứ?”

Đây là lần đầu tiên Thường Trấn Viễn trông thấy Gậy trúc ít nói ít lời nổi giận, hắn ngơ ra nói, “Cậu ta ở bệnh viện số một.”

Gậy trúc nhìn cái xe bị tông chẳng còn hình hài gì, hỏi, “Cậu vẫn lái xe được chứ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Được.” Nếu chút chuyện nhỏ này đã dọa cho hắn không dám lái xe thì hắn cũng khỏi cần phải lăn lộn bên ngoài nữa.

Gậy trúc đưa chìa khóa cho hắn, “Thế cậu cẩn thận chút, lái chậm thôi.”

Thường Trấn Viễn cầm chìa khóa tính về nhà, nào ngờ Gậy trúc giống như nhìn ra ý định của hắn, bồi thêm một câu, “Lúc tới bệnh viện mua ít nước khoáng với hoa quả nhé.”

Thường Trấn Viến quay đầu lại, Gậy trúc đã bước nhanh về phía đám người Lưu Triệu rồi.

Xe lượn một vòng trong nội thành, cuối cùng vẫn đỗ ở bãi xe bệnh viện số một.

Dù sao cũng đến rồi, Thường Trấn Viễn dứt khoát làm theo lời Gậy trúc, mua một giỏ trái cây. Nói thế nào thì ở lúc mấu chốt Lăng Bác Kim cũng bảo vệ hắn. Song hắn không hề áy náy chuyện mình từng muốn đưa cậu vào chỗ chết, thậm chí là còn mừng thầm. Lúc trước là Lăng Bác Kim kẻ để bụng tính kế người vô tâm, chỗ tối nhìn ra sáng, hiện giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt hắn tính kế rồi. Chỉ có điều số Lăng Bác Kim hên hơn hắn chút, nhưng hắn chẳng gấp, dù sao đối phương cũng tốn ba năm, hắn không tin mình không có lấy một cơ hội trong ba năm này.

Ý nghĩ ác độc lòng vòng trong đầu Thường Trấn Viễn, mặt ngoài thì điềm nhiên như không mà hỏi đường trong bệnh viện. Bệnh viện nhộn nhịp, nhộn nhịp tới mức rối ren, hắn hỏi gần nửa tiếng đồng hồ mới tìm được người.

Đầu Lăng Bác Kim khâu vài mũi, vì vết thương nằm trên gáy nên mảng tóc chỗ đó bị cạo sạch, trông rất tức cười. Thêm nữa, những bệnh nhân khác đều có người thân đi cùng, cậu chỉ có một mình ngồi hiu hắt trên xe lăn, càng thêm thê lương, khiến người khác liếc nhìn liên tục.

Thường Trấn Viễn thấy cậu ngồi thiu ở đó, trong lòng sinh ra thứ khoái cảm xấu xa.

Vẻ như là cảm nhận được đường nhìn của hắn, Lăng Bác Kim thoáng nghiêng đầu.

Thường Trấn Viễn giấu biểu cảm lại, tiến lên một bước đặt giỏ hoa quả lên đùi cậu, “Không sao chứ?”

Lăng Bác Kim ngạc nhiên nhìn hắn, “Sư phụ A Tiêu?”

Sự tồn tại của Lăng Bác Kim vốn đã khiến người ta chú ý rồi, thêm một câu sư phụ A Tiêu thế này, Thường Trấn Viễn rõ ràng cảm nhận được tầm nhìn về phía mình cũng dày lên. Thường Trấn Viễn nhíu mày mất tự nhiên, ngồi xuống vị trí bên cạnh, sau đó lần lượt đáp trả những ánh mắt nọ.

Tuy rằng ngũ quan, vẻ ngoài của hắn đạt chuẩn, nhưng ánh mắt hung quá, mấy người đang nhìn nháo nhào né đi.

Bấy giờ Thường Trấn Viễn mới thu ánh mắt về.

Lăng Bác Kim quét đi tinh thần sa sút ban nãy, khóe miệng gợn lên ý cười.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu cười gì vậy?”

Lăng Bác Kim nói, “Chẳng biết khi nào em mới có thể uy nghiêm được như sư phụ A Tiêu.” Câu này của cậu thực ra là có mang theo chút đùa giỡn, nhưng Thường Trấn Viễn nghe vào tai lại khiến hắn nghĩ tới một chuyện khiến hắn trăn trở rất lâu rồi.

“Cậu có định nằm vùng không?” Thường Trấn Viễn hỏi.

Lăng Bác Kim ngơ ra rõ ràng rồi mới dò hỏi, “Lẽ nào trong cục có ý định này ạ?” Cậu hạ giọng xuống, ánh mắt vụng trộm nhìn ra xung quanh.

Thường Trấn Viễn nói, “Không. Tôi thuận miệng hỏi thế thôi.”

“Chẳng tới lượt em đâu nhỉ? Ít ra cũng phải rèn luyện một chặp đã.” Lăng Bác Kim thở dài nói, “Nếu em không phí mất một năm thì chưa chừng đã làm được rồi.”

Thường Trấn Viễn giật mình, cảm giác bản thân dường như túm được một đầu mối, hỏi, “Sao lại phí một năm?”

Ánh mắt Lăng Bác Kim mập mờ, cười bảo, “Mải chơi ấy mà.”

Thường Trấn Viễn tỏ vẻ không tin.

Lăng Bác Kim cố ý nhìn về phòng CT, nói lầm bầm, “Vào một lúc lâu rồi mà sao vẫn chưa xong vậy.”

Thường Trấn Viễn thấy cậu lảng tránh đề tài, biết có hỏi gặng cũng vô ích, bèn không nói nữa.

Rất nhanh thì tới lượt Lăng Bác Kim kiểm tra. Cậu thuộc diện khám gấp, mà còn là được ưu tiên nữa.

Sau khi cậu đi vào, Thường Trấn Viễn liền ở bên ngoài vừa đợi vừa suy nghĩ câu nói mới rồi của Lăng Bác kim. Nếu không phí một năm thì có thể làm cảnh sát chìm, vậy có phải là Từ Tắc Thừa khi xưa không bị phí, Lăng Bác Kim ngày nay lại phí?

Vì sao lại phí? Thứ gì đã thay đổi vận mệnh của cậu?

Thường Trấn Viễn cứ mãi đau đáu lý do này.

[1]

Vw_santana_v_sst
Bình Luận (0)
Comment