Đầu to nghe tiếng cũng tỉnh rồi, dụi mắt nói, “Chẳng phải Tôn Uyển giao nộp một cái bao cao su đó sao? Có ích không?”
Lưu Triệu nói, “Cụ thể vẫn cần xem kết quả giám nghiệm của pháp y. Trước mắt việc chính yếu nhất vẫn là tìm được nhiều nhân chứng hơn. Bản thân Chu Tiến bị tình nghi, mức chân thật trong khẩu cung của gã không cao. Khẩu cung của đám Quách Kiệt và Triệu Thác Đường chỉ gây bất lợi cho Chu Tiến, vậy nên tình hình vẫn rất trắc trở.”
Đầu to gạt tóc nói, “Em lại tới hộp đêm Danh Lưu xem sao nhé?”
Lưu Triệu nói, “Tôi thấy lỗ hổng này không dễ xé ra đâu, lúc trước chúng ta hỏi bao lâu mà có ai chịu nói đâu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chính vì lần trước không ai chịu nói nên lần này mới có hy vọng.”
Đầu to nghệch ra.
Lăng Bác Kim tiếp lời, “Ý anh là, những người kia tự giác bảo vệ Chu Tiến?”
Thường Trấn Viễn nói, “Có phải hay không, chúng ta có thể thử lần nữa. Lần này Chu Tiến gặp chuyện, xem đám cô ta có chịu nói không.”
Chu Tiến làm đàn em hay làm lưu manh đều không đạt chuẩn, nhưng làm kinh doanh lại rất chuyên nghiệp. Chẳng những khôn ngoan, dỗ khéo khách hàng, đối xử với nhân viên của mình cũng không có gì để chê trách, dù là tiếp viên hay phục vụ, đều đối xử bình đẳng, dụ dỗ thì có chứ ép buộc thì chưa bao giờ, nhân viên gặp khó khăn cũng sẵn lòng giúp đỡ. Chỉ vì điểm này của gã thôi, đời trước dù Thường Trấn Viễn biết người này vào lúc quan trọng dễ dàng tuột xích nhưng vẫn dùng không chùn bước. Chẳng qua không ngờ được cuối cùng người nếm quả đắng gã tuột xích không phải mình, mà là Triệu Thác Đường, giờ ngẫm lại, cũng xem như là đã dự tính trước.
Lăng Bác Kim nói, “Em đi với anh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tối qua cậu không ngủ ngon, để Đầu to đi với tôi đi.”
Đầu to bật cười nói, “Tối qua đồ đệ cậu ngủ không non, lẽ nào tối qua anh ngủ ngon chắc? Nó còn gối lên vai cậu được chứ anh thì có mỗi cánh tay của mình thôi đó.”
Thường Trấn Viễn khe khẽ chau mày, “Tự tôi đi.”
“Ấy, đừng mà, anh nói đùa ấy mà, sao cậu nghiêm túc thế.”
Thường Trấn Viễn đang định thu lại câu trước thì nghe Lưu Triệu nói, “Đầu to đi nghỉ trước đi. Hòa thượng đi với A Tiêu, cũng nên để cậu ta học một ít bản lĩnh của sư phụ mình.”
Thường Trấn Viễn thấy ông ta đã nói vậy rồi, đành phải cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Đầu to ở đằng sau không cam lòng gọi với theo, “Lần này lái xe vừa vừa thôi! Đầu Hòa thượng không còn lông nữa đâu.”
Lăng Bác Kim nghe vậy cười với Thường Trấn Viễn, “Sư phụ cứ yên trí mà lái xe, trên chân em có nuôi mấy cọng.”
Thường Trấn Viễn lạnh te nhìn cậu.
Lăng Bác Kim biết điều ngậm miệng lại.
Nói tới thì, dù là Trang Tranh hay Thường Trấn Viễn, trên chân đều không có lông rõ ràng, lẽ nào đây là cơ hội để hắn sống lại thành Thường Trấn Viễn?
…
Thật sự là khiến người hết nói nổi.
Hai người ăn sáng xong mới tới hộp đêm Danh Lưu, khoảng bảy giờ, chỉ có mấy nhân viên vệ sinh xách xô nước cầm giẻ lau ở đại sảnh vừa làm việc vừa chuyện phiếm, trông thấy bọn họ đi vào, lập tức bập bẹ thứ tiếng phổ thông không sõi xua tay nói, “Nơi này tạm thời không buôn bán.”
Lăng Bác Kim tưởng vẫn chưa mở cửa, hỏi, “Có người trực ban không?”
Nhân viên vệ sinh nói, “Ông chủ bị bắt rồi, không mở.”
Bấy giờ Lăng Bác Kim mới cả kinh, “Ngừng kinh doanh?”
Nhân viên vệ sinh gật đầu nói, “Phải, không làm nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nhân viên phục vụ gốc ở đây đâu?”
Nhân viên vệ sinh dò xét bọn họ, “Các anh là ai?”
“Cảnh sát.”
Bọn họ lấy thẻ cảnh sát ra.
Nhân viên vệ sinh bấy giờ mới thôi qua loa, nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Ra khỏi hộp đêm, Lăng Bác Kim đấm cổ nói, “Hẳn là Triệu Thác Đường làm nhỉ? Sợ chúng ta tìm được nhiều manh mối hơn trong lời người khác nên dứt khoát sa thải họ, đến nhân viên vệ sinh cũng là điều từ công ty tới.”
Thường Trấn Viễn thầm nghĩ, Giờ mới giống gã Triệu Thác Đường khiến hắn một tay nâng đỡ từ tên buôn cá tới tổng giám đốc, lúc trước vì mình hiểu nội tình nên gia tốc quá trình phá án, quấy rầy trình tự của gã, hiện tại gã bắt kịp tiết tấu rồi, con đường tiếp sau có thể sẽ ngày càng chông gai. Lúc này, có phải mình nên làm gì đó không?
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn dừng bước, tay để lên nắm cửa nhưng không mở cửa ra, lấy làm lạ, “Có phải sư phụ nghĩ ra cái gì không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi nhớ ra mấy hôm nữa là sinh nhật của bạn, định đi mua món quà, cậu về trước đi.”
Lăng Bác Kim nói, “Em cũng đang rảnh, sư phụ dẫn em theo em còn có thể làm quân sư cho đấy ạ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không cần, cậu về cục cảnh sát nói cho đội trưởng tình hình ở đây trước đi.”
Kỳ thật, thứ tình hình vốn chả có tình hình gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong rồi, Thường Trấn Viễn nói như vậy rõ ràng là không muốn cậu đi cùng, Lăng Bác Kim đành phải nhận chìa khóa lái xe đi trước.
Thường Trấn Viễn bắt taxi, tìm một tiệm nét ở xa vào mạng.
Cách lần trước gửi thư cho Triệu Thác Đường đã được vài ngày rồi, vẫn chưa nhận được thư trả lời, hắn đoán chừng Triệu Thác Đường coi hắn là kẻ ham lợi trước mắt lại tham lam quyền thế, chưa nhận được lời cự tuyệt thẳng thừng thì sẽ không lèm nhèm bán đứng gã, vậy nên cố ý lờ hắn đi. Nếu Triệu Thác Đường phớt lờ hắn thì đương nhiên hắn không thể không có chút hành động gì, bằng không thì hình tượng nôn nóng tham lam dày công tạo dựng khi trước coi như là công cốc rồi, nhưng cũng không thể ép quá đáng, để tránh chó cùng rứt giậu, vậy nên hắn quyết định đấm một cái xoa một cái.
Ngón tay hắn gõ nhẹ nhàng trên bàn phím ——
Trong tay cảnh sát có chứng cứ giết người của Tưởng Thự Quang.
Thường Trấn Viễn vốn định trưa về nhà ngủ bù, nhưng mông vừa dính lên ghế taxi, Đầu to đã gọi điện tới, bảo là nói xong với chủ nhà rồi, kêu hắn xem nhà.
Vừa nghĩ tới việc chung một mái nhà với Lăng Bác Kim thì hắn đã chẳng mấy hứng thú với căn nhà này, xong từ chối thì cũng phải có lý do từ chối, hắn nghĩ một chút, quyết định xem nhà trước rồi kiếm cớ khước từ.
Taxi ngừng ở cổng Hạnh Phúc Điền Viên, hắn vừa xuống xe thì thấy Đầu to đang châu đầu ghé tai nói chuyện vui vẻ với hai bảo vệ, trông thấy hắn tới, lập tức giới thiệu nhiệt tình, “Đây là cậu bạn tôi nói với hai anh, A Tiêu, về sau bọn tôi tầng trên tầng dưới, đều phải nhờ hai đại ca chiếu cố rồi.”
Bảo vệ nghe sướng rơn, miệng thì vội nói khiêm tốn, “Sao lại nói thế chứ, các anh mới là người bảo vệ của nhân dân.”
Đầu to giới thiệu từng người với Thường Trấn Viễn, tư thế kia cứ như thể nhà ở đã sang tên rồi vậy.
Thường Trấn Viễn cười qua quýt.
Bảo vệ đều là người biết nhìn mặt nói chuyện, thấy hắn hờ hững, bèn kiếm bừa lý do rời đi.
Đầu to ôm tay Thường Trấn Viễn nói, “Mình là công an, nhưng đó là ở ngoài, chuyện trong nhà ấy mà, vẫn cần nhờ vả bảo vệ, không thì nhà bị khoắng sạch lúc nào cũng không biết đâu.” Anh ta dẫn Thường Trấn Viễn đi vào trong.
Thường Trấn Viễn nhớ Hạnh Phúc Điền Viên xây tổng cộng ba khu. Phong cách khu hai khu ba thiên về Âu hóa, hắn rất thích, khu một xây sớm nên phong cách khá là cũ kỹ. Hắn thấy Đầu to đi vào khu một thì trong lòng đã kiếm được cớ từ chối rồi.
Đi tới tòa nhà số mười tám, một bóng người lóe bên cửa sổ, ngay tiếp theo cửa tầng một mở ra, Lăng Bác Kim đi dép lê cười tít mắt nhìn bọn họ, “Sư phụ.”
Thường Trấn Viễn nói, “Sao cậu lại ở đây?”
Đầu to nói, “Anh bảo nó cùng tới xem, về sau cùng ở chung nhà, phải đều hài lòng mới được.”
Thường Trấn Viễn kinh ngạc nhìn anh ta, phát hiện anh ta ngày càng giỏi tự ý quyết định rồi.
Từ cửa vào tới tầng một còn có bảy tám bậc cầu thang, lúc bọn họ tới cửa tầng một, Lăng Bác Kim đã thay giày xong, chuẩn bị lên cùng bọn họ.
Vương Thụy cầm sạn ra khỏi phòng bếp, nhìn Đầu to nói, “Có giấm trắng không ạ?”
Đầu to nói, “Anh không thích ăn đồ chua.”
Vương Thụy nói, “Xào đồ ăn phải có giấm trắng mới ngon.”
Đầu to gãi đầu nói, “Anh dẫn họ lên xem nhà trước đã, tí đi mua.”
“Thôi em đi.” Vương Thụy quay về phòng bếp tắt bếp ga đi, bỏ sạn xuống, nhanh nhẹn thay giày ra ngoài.
Lăng Bác Kim theo ra, thuận tay đóng cửa lại.
Thường Trấn Viễn lặng lẽ nhìn bọn họ. Rõ ràng chỉ là quan hệ đồng sự bình thường, tan việc liền đường ai nấy đi, nhưng dưới sự dẫn dắt của Đầu to, mối quan hệ này dường như đang tiến thêm một bước vươn về phía một mối quan hệ khác.
Tòa nhà này tính cả gác lửng thì tổng cộng sáu tầng, hộ gia đình mà Đầu to giới thiệu là số 502, ông chủ họ Tiêu[1]. Ông ta người cũng như họ, lúc nào cũng có vẻ nôn nóng, ít nhất từ lúc Thường Trấn Viễn vào cửa tới bây giờ thì động tác gãi tóc của ông ta chưa lúc nào ngừng.
[1] Tiêu có nghĩa là nôn nóng.