Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 40

Xe cứu thương tới cũng nhanh.

Nhưng Thường Trấn Viễn đau tới nỗi gần như ngất đi rồi, bị người ta chuyển tới chuyển lui mà không có phản ứng gì, chỉ nhớ Lăng Bác Kim mặc một cái áo da màu đen, khóa hình giọt lệ màu bạc, thỉnh thoảng lúc lắc ở trước mắt hắn, khiến người ta phiền chán.

Sau đó càng lúc càng nhiều người tới tới lui lui, bên tai thi thoảng có người nói chuyện, có vài lời là nói với hắn, có vài lời không phải nói với hắn, còn một cái tay sờ chân hắn, bị hắn gạt phắt ra. Song những chuyện này hắn đều không quan tâm, dù sao cũng tới bệnh viện rồi, người và tiền liền trở thành cá trên thớt, chờ bị làm thịt là được rồi. Hắn chỉ chú ý cái khóa với cái áo khoác kia lúc có lúc không, tâm tình không khỏi trở nên bực bội.

Trong lúc mê man, không rõ ai vịn hắn dậy rồi đưa một tờ giấy, bảo ký tên.

Thường Trấn Viễn rủa khẽ một tiếng, tay của người kia để ngay trên vết thương của hắn.

“Ký đi chứ, ký rồi mới phẫu thuật được.” Người nọ giục.

Thường Trấn Viễn nhìn ra chung quanh, toàn là người lạ, “Hòa thượng đâu?”

Người nọ phụt cười, “Chỉ nắn lại xương thôi, không chết người được, không cần hòa thượng cúng bái siêu độ đâu.”

Thường Trấn Viễn lạnh lùng trừng mắt.

Người nọ bị vẻ âm trầm trong mắt hắn dọa giật thót.

Lăng Bác Kim nghe điện thoại xong trở về, liền trông thấy Thường Trấn Viễn tóc tai bù xù ngồi tựa vào một người ở trên giường, một tay cầm đơn chấp thuận giải phẫu, vẻ mặt mờ mịt. “Sư phụ!” Cậu gọi một tiếng.

Ánh mắt Thường Trấn Viễn liếc qua, tay nhanh chóng ký tên.

Người đang đỡ hắn rút tờ giấy ra, nói ngạc nhiên, “Không phải anh tên là Thường Trấn Viễn sao? Cái anh ký giống như là…”

Thường Trấn Viễn bị dọa túa mồ hôi lạnh, thần trí chợt tỉnh táo lại, chộp lại tờ đơn chấp thuận. Hai chữ rồng bay phượng múa trên đơn chấp thuận, kẻ khác không nhìn ra, nhưng trong mắt hắn lại là chữ Trang Tranh không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

Lăng Bác Kim đi tới, “Sư phụ, sao thế ạ?”

Thường Trấn Viễn cúi đầu, thêm vài nét loạn xạ trên “Trang Tranh”, ép hai chữ rồng bay phượng múa thành ba chữ không rõ ràng.

Người phía sau hắn kêu lên, “Anh bệnh nhân, anh không thể dùng chữ ký linh tinh để né trách nhiệm đâu.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ em bị thương, chắc chắn là không thể ký tên như lúc thường được. Yên tâm đi, đây chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, có trách nhiệm gì mà phải phụ trách chứ, chắc chẳng tới nỗi xảy ra sự cố điều trị đâu nhỉ.”

Người nọ không ngờ miệng cậu lại lợi hại như vậy, vươn tay rút tờ giấy rồi đi.

Anh ta đi một cái là thân thể Thường Trấn Viễn mất chỗ tựa, không khỏi ngã ra sau.

Lăng Bác Kim tay nhanh mắt lẹ, nhào qua một tay đỡ hắn một tay chống tường để đỡ sức nặng của hai người.

“Cậu muốn đè chết tôi à?” Giọng của Thường Trấn Viễn ì ù truyền ra từ ngực cậu.

Lăng Bác Kim cẩn thận buông hắn ra, đỡ hắn nằm lại, “Không thoải mái chỗ nào ạ?”

Thường Trấn Viễn tức giận nói, “Chân gãy rồi, cậu thấy tôi không thoải mái chỗ nào?”

Lăng Bác Kim nói, “Có muốn uống nước không ạ?”

Thường Trấn Viễn nhắm mắt không nói chuyện.

Lăng Bác Kim quay người định đi thì nghe thấy hắn nói khẽ ở đằng sau, “Đừng đi xa.”

Ba anh em cuối cùng cũng bắt được một người, Vương Thụy và Đầu to trực tiếp đưa tới đồn cảnh sát ở nơi đó. Đợi bọn họ xử lý xong xuôi mọi chuyện chạy tới, Thường Trấn Viễn đã được đưa vào phòng giải phẫu, chỉ có Lăng Bác Kim đang cầm hai chai nước khoáng ngồi chờ ở cửa.

“A Tiêu không sao chứ?” Đầu to sốt sắng hỏi.

Đã hỏi rõ thân phận của ba anh em họ rồi, là ba anh em của bà chủ nhà cũ. Sau khi biết chuyện lão Tiêu đưa em gái mình vào bệnh viện tâm thần thì bọn họ lập tức chạy tới, tuyên bố muốn cho lão Tiêu biết mặt, nào ngờ chẳng thấy lão Tiêu đâu mà chỉ thấy Thường Trấn Viễn.

Việc này Đầu to áy náy lắm, là anh ta giới thiệu căn nhà, ít nhiều gì cũng có trách nhiệm.

“Không sao cả, bác sĩ bảo phẫu thuật nắn xương lại là xong rồi.” Lăng Bác Kim cũng bứt rứt trong lòng. Nếu cậu về rồi lên tầng trước tiên, có lẽ sẽ có thể chịu trận tai bay vạ gió này thay Thường Trấn Viễn.

Đầu to gãi đầu nói, “Cậu bảo chuyện này là sao chứ nhỉ.”

Lăng Bác Kim nói, “Đội trưởng biết chưa?”

“Anh nói với sếp rồi. Sếp bảo A Tiêu nghỉ ngơi cho tốt.” Đầu to đặt mông ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Lăng Bác Kim, “Anh thấy hay cậu với A Tiêu có rảnh hôm nào thì tới miếu cúng đi.”

Vương Thụy nói, “Chúng ta là đảng viên mà, sao có thể tin mấy thứ này chứ.”

Đầu to mất kiên nhẫn vung tay lên, “Xê xê xê, người lớn nói chuyện, trẻ con trẻ mỏ như cậu biết gì chứ.”

Vương Thụy nói rì rầm, “Em với Bác Kim bằng tuổi.”

Đầu to lơ cậu ta đi, tiếp tục nói với Lăng Bác Kim, “Từ lúc cậu với A Tiêu quen nhau là chẳng có được sống yên lành, trước thì gặp tai nạn ô tô, giờ thì vô duyên vô cớ dây phải lưu manh, anh thấy hay là tới miếu thắp mấy nén hương cho chắc.”

Vương Thụy nói, “Không phải là anh giới thiệu nhà sao?”

Đầu to nói, “Thế thì anh đi cùng các cậu. Tiền hương anh chi!”

Lăng Bác Kim vội xua tay, “Không tới nỗi nghiêm trọng vậy đâu.”

Đầu to nói, “Đến xương cũng gãy rồi mà còn không nghiêm trọng sao? Mệt cho anh lúc trước còn mời cả cao tăng tới xem phong thủy, nào ngờ chẳng có tác dụng.”

Lăng Bác Kim biết anh ta chui vào ngõ cụt nhất thời chưa ra được, đành phải mặc anh ta lẩm bẩm một mình.

Không lâu sau, Thường Trấn Viễn được đưa ra.

Hắn được gây tê cục bộ, người vẫn tỉnh táo, song sắc mặt trắng bệch, hơi suy yếu.

Lăng Bác Kim làm thủ tục nằm viện cho hắn rồi tới căn-tin bệnh viện mua bộ đồ dùng rửa mặt súc miệng.

Thường Trấn Viễn thấy họ đẩy hắn vào phòng bệnh sáu người, trong lòng liền vô cùng dùng dằng. Nhất là bên cạnh có một ông già gầy giơ xương đang nằm, trên bàn đặt hai cái bát ăn xong chưa rửa, dù còn cách cả quãng, hắn vẫn ngửi được mùi hôi tỏa ra từ người ông già.

Đầu to và Vương Thụy hợp lực khiêng hắn lên giường bệnh.

Thhường Trấn Viễn nắm chăn, lông mày chau tới nỗi không chau thêm được nữa.

“Nghĩ gì vậy?” Đầu to vừa hỏi vừa đắp chăn cho hắn.

Thường Trấn Viễn quay đầu đi, đẩy chăn xuống.

Đầu to kéo ghế đẩu qua ngồi xuống bên cạnh, “Sao rồi, hôm nay anh ngủ cùng cậu nhé?”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh ngủ có ngáy không?”

Đầu to bật cười, “Nơi này nào có chỗ cho anh ngủ, anh ngồi đây nói chuyện với cậu thôi. Cậu coi chân cậu như vậy, lỡ cần đi vệ sinh thì cũng phải có người hầu hạ chứ.”

Thường Trấn Viễn vốn chưa nghĩ tới mức này, vừa nghe anh ta nói thế thì liền cảm thấy bụng dưới hơi ấm ách, “Đi vệ sinh với tôi.” Hắn nói rồi định vén chăn lên.

Y tá tới hỏi tình hình thấy vậy vội chặn tay hắn lại, “Anh tính làm gì thế?”

Thường Trấn Viễn nói, “Đi vệ sinh.”

Y ta đưa một cái bô tiểu cho hắn, “Anh vừa phẫu thuật xong, đừng hoạt động nhiều, dùng tạm cái này đi.”

Đầu to nhận lấy bô, cười hàm hậu với y tá, “Người anh em này của tôi toàn khiến người khác lo lắng thôi. Tối nay cô y tá trực ca đêm à? Vậy người anh em này của tôi đành nhờ cô để ý rồi. Hay là, cô cho tôi số, nhỡ có chuyện gì tôi không rõ thì còn gọi cho cô.”

Y tá lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Đầu giường có chuông, cứ ấn vào đó là được. Bên tôi có người hai tư trên hai tư.”

Đầu to nói ngượng ngùng, “Ờm.” Anh ta nói thì nói vậy nhưng mắt vẫn hau háu nhìn người ta, cô ta đi chỗ nào thì dán mắt vào chỗ đó.

Vừa đúng lúc Lăng Bác Kim đi vào, bước chân vốn đang sải bước về phía cửa của y tá lập tức giảm một nửa, giả vờ lơ đãng nhìn cậu đi tới bên giường Thường Trấn Viễn mới bước nhanh ra ngoài.

Vương Thụy cười nói, “Sư phụ, anh khỏi nhìn nữa, người ta thích người xuất gia.”

Đầu to trừng Lăng Bác Kim một cái, tức thì phì cười, “Về sau bảo sếp Lưu lúc nhận người chú ý chút, ai đẹp trai quá thì không lấy.”

Lăng Bác Kim mờ mịt nhìn ánh mắt trêu tức của Vương Thụy, quay đầu bày mấy món như thau rửa mặt cho Thường Trấn Viễn xem, sau đó mới bỏ vào gầm giường.

Thường Trấn Viễn nói, “Đặt lên bàn đi.”

Lăng Bác Kim lại cho lên.

Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn, chợt nói, “Kỳ thật nhìn kỹ A Tiêu cũng không tệ đâu.”

Vương Thụy can, “Sư phụ, anh đừng bụng đói ăn quàng chứ.”

Đầu to lắc đầu nói, “Không, anh đang nghĩ coi khi nào Hòa thượng mới nốc thành bộ dạng của A Tiêu.”

Thường Trấn Viễn, “…”

Vương Thụy quay đầu cười ầm lên.

Lăng Bác Kim vốn đang cho tay trong túi áo định cầm cái gì đó ra, nghe vậy lại nhét cái thứ lôi ra được một nửa rồi lại.

Thường Trấn Viễn tinh mắt, “Trong tay cậu có gì vậy?”

Lăng Bác Kim bất đắc dĩ lấy ra.

Sô-cô-la Dove.

Cậu giải thích, “Nghe bảo ăn chút sô-cô-la có thể giảm đau.”

Đầu Vương Thụy không hề quay lại, vai cậu ta cũng không hề ngừng rung.

Đầu to chú ý tới ánh mắt Thường Trấn Viễn lia tới, ho khan nói, “Thì, cũng là tấm lòng của đồ đệ cậu mà.”

Thường Trấn Viễn, “…” Tấm lòng cái con khỉ! Rồi sẽ có ngày hắn cho bọn họ biết thế nào là cơ bụng tám múi!
Bình Luận (0)
Comment