Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 46

Có người gặp áp lực sẽ lùi bước, có người gặp áp lực sẽ liều xông lên, cũng có người gặp áp lực sẽ chuyển thành động lực —— bắn ngược.

Lưu Triệu càng hỏi vậy thì Thường Trấn Viễn càng muốn đẩy Lăng Bác Kim tới miệng cọp.

“Đúng vậy.” Hắn ngậm thuốc lá, cầm bật lửa ra châm thuốc, rít sâu một hơi, “Hồi trước em suy nghĩ hơi ích kỷ.”

“Suy nghĩ ích kỷ?” Cơn giận của Lưu Triệu bùng lên theo làn thuốc của hắn, “Cậu có biết Hòa thượng mới tới được bao lâu không? Vậy mà cậu dám để cậu ta tới nằm vùng ngay dưới mí mắt của Triệu Thác Đường sao? Nhỡ gặp phải chuyện gì thì cậu chịu nổi trách nhiệm không?”

Có gì mà không dám chứ? Ngày trước chả nằm vùng rất khá ngay dưới mí mắt của sếp Triệu Thác Đường đó sao? Nói tới thì, lật đổ Triệu Thác Đường cũng có công của cậu ta.

Thường Trấn Viễn cười lạnh trong lòng, mặt thì lộ ra vài phần hối hận, “Em nghĩ, cậu ta là đồ đệ của em, ít nhiều gì em cũng có thể…”

“Có thể cái gì?” Lưu Triệu hỏi lạnh lùng.

Thường Trấn Viễn ngậm miệng lại đúng lúc, cúi đầu, vẻ như đang sám hối.

Lưu Triệu nói, “Sao? Cậu định dựa vào thân phận sư phụ để điều khiển chỉ huy, đỡ cho khi bị lộ tôi sút cậu ra ngoài phải không hả?”

Thường Trấn Viễn kẹp điếu thuốc, mắt liếc nhanh qua ông ta, “Việc này, em làm không ổn.”

Lưu Triệu nói, “Nội việc này thôi à? Kể từ quyển nhật ký thì có chuyện nào cậu làm mà ổn chứ?”

Thường Trấn Viễn nghe giọng ông ta đay nghiến, nhưng bộ dáng vẫn xem như là bình tĩnh, biết mình đi nước cờ hiểm này đúng rồi. Áng chừng Lưu Triệu cho rằng quyển nhật ký là do Lịch Sâm đưa cho, muốn túm lấy đầu mối này nên tạm thời sẽ không đẩy hắn ra. Vừa nghĩ vậy, tâm trạng của hắn thả lỏng ra, diễn càng thêm sâu, “Hay là, anh ghi lỗi em đi?”

“Cái đấy mà còn cần cậu nhắc à?” Lưu Triệu ngồi trở lại sô pha, cầm chén trà lên uống một hớp lớn, sau đó phì lá trà trong miệng ra, hừ lạnh, “Không chỉ cậu mà chuyện này có cả phần Hòa thượng nữa.”

Thường Trấn Viễn nói vô thức, “Không liên quan tới cậu ta.”

Lưu Triệu liếc hắn, “Giờ mà vẫn muốn bao che cho cậu ta à?”

Thường Trấn Viễn nghe ông ta nói mà nghệch ra. Bao che cậu ta? Bao che Lăng Bác Kim? Hắn bao che cho Lăng Bác Kim làm gì chứ?

Lưu Triệu nói, “Hôm nay cậu có bận gì không? Không bận thì về đội với tôi. Trước tiên tôi phải nghĩ xem báo cáo với cục trưởng thế nào đã, rồi tổng hợp tư liệu bố trí chiến dịch.”

Thường Trấn Viễn nói ngay, “Không bận.”

Lưu Triệu đặt chén trà xuống, đứng lên, “Vậy thì đi ngay giờ đi.”

Thường Trấn Viễn di tắt thuốc, tiện tay với nạng qua.

Lưu Triệu xách hai túi trái cây lên, “Cậu đi đứng không tiện, thôi thì mang về đội để Cá nhỏ rửa cho cậu.”



Tiện đó ăn giùm hắn à?

Thường Trấn Viễn cảm thấy Lưu Triệu quả là tính toán kỹ lưỡng, hai túi trái cây hai phần tình cảm. Nhưng giờ hắn đang lãnh án treo, đương nhiên sẽ không vì việc nhỏ như vậy khiến đối phương mích lòng, bèn gật đầu đồng ý, còn tiện mồm khen Lưu Triệu nghĩ chu đáo nữa.

Hai người ai nấy mang tâm sự riêng quay về cục cảnh sát. Giữa đường Đồng Chấn Hổ có gọi điện tới, bảo là không đủ người nên bảo ông ta cho mượn mấy người.

Lưu Triệu nghĩ tới kế hoạch lớn sau đó của mình, trong lòng không muốn lắm, vòng vo biểu đạt ý tứ. Đồng Chấn Hổ liền chuyển cho mượn mấy người thành cho mượn mấy tiếng.

Cái này thì không có vấn đề gì, dù sao thuyết phục cục trưởng cũng tốn nửa ngày trời. Lưu Triệu bèn đồng ý.

Thường Trấn Viễn ở bên hỏi, “Có khi nào liên quan tới Triệu Thác Đường không?”

Lưu Triệu như cười như không nhìn hắn, “Sao đầu cậu toàn có chứa Triệu Thác Đường thôi vậy?”

Thường Trấn Viễn nghiêng đầu qua một bên, nhìn bản thân trong gương chiếu hậu, mãi sau mới nói, “Có lẽ đây là mục tiêu ha.”

“Triệu Thác Đường phải bắt đấy, nhưng chúng ta là cảnh sát, nghĩa vụ của cảnh sát là bảo vệ an toàn cho thân thể và tài sản của công dân. Cậu đừng có tẩu hỏa nhập ma, bỏ gốc lấy ngọn.” Lưu Triệu nhắc nhở hắn.

Khóe miệng bên phải của Thường Trấn Viễn gợn lên, mang theo chút trào phùng, giọng điệu nói chuyện thì lại đứng đắn tới không thể đứng đắn hơn, “Em biết ạ.”

Hai người đến cục cảnh sát. Chỉ có Cá nhỏ ở đó.

Lưu Triệu đưa trái cây cho cô rồi tới phòng của cục trưởng.

Cá nhỏ rất tinh mắt, rửa nho xong đặt tới trước mặt Thường Trấn Viễn, vừa ăn vừa hỏi, “Anh với sếp nhất trí với nhau rồi à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Nhìn ra được sao?”

Cá nhỏ nói, “Đừng có mà vòng vo, khai ra, chuyện gì?”

Thường Trấn Viễn nói, “Lát đội trưởng sẽ công bố. Đồng Chấn Hổ tìm đám Đầu to đi làm gì thế?”

Cá nhỏ nói, “Em cũng không rõ lắm, bảo là bắt cá lớn.”

Cá lớn?

Thường Trấn Viễn nhớ lại tin tức phá án của cảnh sát trong khoảng thời gian này.

Đội phòng chống ma túy… Cá lớn…

Hắn chợt giật mình, loáng thoáng nhớ ra vào năm này một đứa con nuôi của Hầu Nguyên Côn chết, họ Trần, không phải tay to gì, hình như là bị cảnh sát bắn chết tại chỗ. Bản thân Hầu Nguyên Côn cũng không có tỏ vẻ đau buồn gì, song tang lễ cần tổ chức thì vẫn tổ chức, lúc ấy hắn sai Triệu Thác Đường đi đại diện cho mình.

Lẽ nào cá lớn của Đồng Chấn Hổ là con này?

Thường Trấn Viễn bóp trán, dường như chuyện này còn liên quan tới chuyện gì đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra, dù sao đã qua ba năm rồi, lúc ấy hắn lại toàn tâm toàn lực đối phó Triệu Thác Đường, không chú ý tới bên Hầu Nguyên Côn.

“Anh đau đầu à?” Cá nhỏ chạm lên vai hắn, nói lo lắng, “Có cần em đi với anh tới phòng y tế khám không?”

“Không cần đâu.” Thường Trấn Viễn bỏ tay xuống.

Cá nhỏ rút tay về, chống hàm, “Em cứ cảm thấy dạo này anh không giống hồi xưa cho lắm.”

“Lớn hơn à?” Hắn dửng dưng nói đùa.

Cá nhỏ nói, “Nói theo lời Gậy trúc thì rắn rỏi rồi.”

Thường Trấn Viễn như cười như không, “Đây là đánh giá kiểu gì thế?”

Cá nhỏ nói, “Khen chứ sao, chứng tỏ anh ngày càng đàn ông rồi.”

Thường Trấn Viễn nghĩ tới bối cảnh nhà họ Thường, nói dò, “Vậy cô thấy tôi trước kia là người thế nào?”

“Lặng lẽ kiệm lời, giống như…Rui Hanazawa[1] trong manga ấy ha?” Cá nhỏ nói xong thì tự cười trước tiên.

Rui Hanazawa là ai?

Thường Trấn Viễn lặng lẽ nhớ lấy cái tên này, quyết định khi về thì lên mạng tra thử, “Chắc là do gần đây quan hệ với bố có tốt lên.”

Cá nhỏ nói ngạc nhiên, “Hồi trước anh với bố anh bất hòa à?”

Thường Trấn Viễn nhìn vẻ mờ mịt của cô không giống giả đò, trong lòng hơi thất vọng, thuận miệng bịa, “Đúng thế, bố con mà, khó tránh khỏi xung đột.”

Cá nhỏ thuận miệng khuyên nhủ hắn.

Thường Trấn Viễn đáp được chăng hay chớ.

Cho tới giữa trưa Lưu Triệu mới đanh mặt quay về.

Thường Trấn Viễn lại lo lắng. Hắn biết, dù Lưu Triệu đứng hoàn toàn về phía mình, nhưng không qua được ải cục trưởng thì vẫn vô dụng.

Lưu Triệu cầm nho lên bỏ vào miệng.

Cá nhỏ nói, “Sếp rửa tay chưa?”

Lưu Triệu nhè vỏ ra, cười khổ, “Bị cục trưởng phun một buổi sáng, chẳng biết là rửa mặt mấy lần luôn rồi nữa là rửa tay?”

Cá nhỏ tò mò nói, “Xảy ra chuyện gì thế? Sếp, chẳng phải sếp là tục tưng của cục trưởng đó sao? Có cái năm cục trưởng mắng toàn cục mà tha mỗi sếp mà.”

Lưu Triệu nói, “Đợt đó chẳng phải là tôi đi công tác đó sao?”

Cá nhỏ nói, “Đồng Chấn Hổ cũng đi công tác, vẫn bị bêu tên phê bình, mỗi sếp thoát nạn thôi.”

“Đó là không có cảm giác tồn tại.” Lưu Triệu xua tay nói, “Không nói mấy chuyện vu vơ này nữa, gọi điện cho Đầu to, hỏi coi đám cậu ta khi nào về. Chỗ chúng ta có việc làm gấp!”

Cá nhỏ vội gọi điện, nào ngờ mãi chẳng có ai bắt máy. Cô lại gọi cho Lăng Bác Kim, cũng không nghe máy.

Lưu Triệu cau mày, “Gọi cho lão Hổ.”

Lão Hổ chính là Đồng Chấn Hổ. Đổ chuông mười mấy tiếng anh ta mới bắt máy, vừa bắt máy liền thở hổn hển, “Chỗ tôi gặp chút chuyện, song giờ không có vấn đề gì nữa rồi, à, Hòa thượng bên các anh hình như bị thương rồi!” Bên phía anh ta láo nháo, loáng thoáng nghe thấy Đầu to hô xé giọng, “Bên này bên này.”

Lưu Triệu vội vàng hỏi, “Tình trạng thế nào?”

Phải một lúc sau Đồng Chấn Hổ mới nói, “Vết thương nhỏ. Cụ thể về rồi nói.” Dứt lời liền cúp máy.

Rất nhanh thì Đầu to gọi lại. Anh ta vừa mở miệng liền nói, “Tuyệt lắm, hôm nay làm một cú lớn! Bọn em bắt được Trần Cường Phú bán ma túy, tên đó không chịu đầu hàng, lấy súng bắn bị thương hai đồng chí, bị lão Hổ bắn chết tại chỗ! Phù.”

Lưu Triệu nói, “Có phải Hòa thượng bị thương rồi không?”

“Sao sếp biết?” Đầu to nói, “Bị thương chút thôi.”

Lưu Triệu nói trầm giọng, “Bị thương ở đâu?”

Đầu to nói, “Chân.”



Lưu Triệu lặng lẽ nhìn sang Thường Trấn Viễn.

Lòng Thường Trấn Viễn nháy mắt cái thắt lại.

[1] Nhân vật nam phụ trong Hana Yori Dango, bộ truyện đã được chuyển thể thành phim Vườn Sao Băng (Đài Loan), Boys over Flowers (Hàn Quốc).
Bình Luận (0)
Comment