Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 59

Song mặc kệ Thường Trấn Viễn có hối hận hay không, Lăng Bác Kim vẫn bắt đầu xuất hiện đều đặn ở tiệm trà Lão Từ. Đến nhiều lần cậu mới biết hóa ra tiệm trà Lão Từ có tất cả ba phục vụ, một người pha trà, một người bưng trà, một người quét dọn. Dựa theo tình hình làm ăn hiện tại của tiệm trà Lão Từ, bọn họ đích xác là không cần nhiều phục vụ hơn.

Lăng Bác Kim làm quen với người bưng trà trước, cuối cùng cũng biết mỗi tháng Thành Vân Mạt chỉ xuất hiện một lần vào cuối tháng để phát lương.

Lưu Triệu lập tức cho rằng đây là một cơ hội tốt để tiếp cận Thành Vân Mạt, cũng bắt đầu thiết lập các phương án tác chiến.

Thường Trấn Viễn như đang xem kịch, không nói một lời.

Từ sau khi Lăng Bác Kim thật sự vào vai nằm vùng, Lưu Triệu và Thường Trấn Viễn giống như đổi vai diễn vậy. Vốn là Thường Trấn Viễn ngày ngày thúc giục Lưu Triệu đối phó Triệu Thác Đường, Lưu Triệu lưỡng lự lần chần, giờ là Lưu Triệu dồn sức bắt Triệu Thác Đường, Thường Trấn Viễn thì biếng nhác không hăng hái nổi.

Mắt thấy cuối tháng gần tới, trên thư Triệu Thác Đường cương quyết đòi gặp người biết chuyện Z không nhân nhượng, mà kế hoạch tiếp cận Thành Vân Mạt thì cứ giậm chân tại chỗ, Lưu Triệu hơi cuống quào. Ông ta lại tổ chức họp lúc bốn giờ, trọng điểm nhắm ngay Thường Trấn Viễn. “A Tiêu này, cứ kéo dài thế này không nên chuyện đâu.”

Thường Trấn Viễn gật đầu, “Người như Triệu Thác Đường nhất định phải nhanh chóng bắt về quy án.” Lời hay ai cũng nói được, ở cục cảnh sát lâu rồi, hắn đương nhiên là hiểu những lời nói sáo rỗng này.

Lưu Triệu thấy hắn nói được một câu xong rồi chẳng thêm thắt gì nữa, trong lòng hơi phản cảm. Dù sao kẻ vừa đấm vừa xoa đề nghị Lăng Bác Kim đi nằm vùng là hắn, nhưng giờ kẻ thiếu thốn hào hứng cũng là hắn, vậy là sao chứ? Coi ông ta là khỉ để trêu à?

“Vậy cậu thấy đột phá khốn cảnh trước mắt thế nào đây?” Ông ta hỏi.

Thường Trấn Viễn nói, “Xem tiệm trà Lão Từ mở lâu vậy là biết quan hệ giữa Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường không phải ngày một ngày hai, nhưng tất cả tư liệu của chúng ta khi trước đều không lộ ra quan hệ giữa hai người, chứng tỏ Triệu Thác Đường bảo vệ cô ta rất kỹ.”

“Đây chẳng phải nói thừa à.” Đầu to là người đầu tiên không nghe tiếp được nữa.

Thường Trấn Viễn nói, “Với lại, Thành Vân Mạt không có gì bất mãn với hiện trạng, không thì cô ta chắc chắn sẽ không mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy. Vì vậy tiếp cận cô ta không hề là chuyện dễ dàng.”

Cá nhỏ nhìn Lăng Bác Kim cười sâu xa, “Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thiếu phụ khó qua ải mỹ nam. Hòa thượng là bông hoa của đội ta, đẹp trai phóng khoáng, phong nhã hào hoa, hồi trước chẳng phải có mấy cô nàng đội khác kiếm cớ chạy sang bên chúng ta đó sao? Em thấy chưa chừng Thành Vân Mạt vừa thấy đã yêu, chết mê chết mệt ấy chứ.”

Lăng Bác Kim vô tội xòe tay ra, “Đừng hại em chứ. Bông hoa của đội ta là sếp kiêm chức đó.” Cậu nói xong, phát hiện Thường Trấn Viễn đang nhìn mình chòng chọc, nhưng mình vừa chuyển mắt sang thì hắn lại nhìn đi nơi khác, không khỏi hơi ngẩn ngơ.

Lưu Triệu nói, “Thành Vân Mạt không phải nghi can phạm tội, chúng ta không làm thế được.”

Cá nhỏ lè lưỡi.

Lưu Triệu lại nói, “Năm xưa Thành Vân Mạt đi theo Diêu Khải Long, người trong công ty gọi cô ta là Nhị tẩu, điều này chứng tỏ cô ta có tiếp xúc với người trong công ty. Giờ cô ta đi theo Triệu Thác Đường, có khi nào cũng tham dự chuyện trong công ty không? Vì vậy, tiếp xúc bình thường vẫn cần đấy. Còn về chừng mực thì Hòa thượng cậu tự quyết định nhé.”

Thường Trấn Viễn cười lạnh liên tục.

Gì mà có khi nào cũng tham dự chuyện trong công ty chứ, chẳng phải là kiếm cái cớ quang minh chính đại cho Lăng Bác Kim tiếp cận Thành Vân Mạt đó sao. Còn cả tự quyết định chính là giũ bỏ trách nhiệm của mình, nếu xảy ra chuyện gì thì là Lăng Bác Kim không có chừng mực, vượt giới hạn. Mệt cho ông ta nghĩ ra được.

Lòng hắn nghĩ vậy, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ khinh thường.

Từ đầu tới đuôi Lưu Triệu rất chú ý hắn, thấy thế thì nói, “Cậu thấy chỗ nào không hài lòng à?”

Thường Trấn Viễn nói không nhanh không chậm, “Anh từng nghĩ tới quan hệ giữa Thành Vân Mạt và Triệu Thác Đường chưa?”

Lưu Triệu nhíu mày.

“Một tên con trai từ trên trời rơi xuống xun xoe người tình của mình, anh thấy Triệu Thác Đường sẽ chấp nhận à?” Thường Trấn Viễn tựa người lên sô-pha, rung bàn chân không bị thương, “Trừ phi gã trời sinh đã thích bị cắm sừng.”

Lưu Triệu nói, “Sao cậu khẳng định Triệu Thác Đường và Thành Vân Mạt có quan hệ tình cảm?”

Thường Trấn Viễn nói, “Vì em không nghĩ ra được mối quan hệ hợp lý hơn. Chắc không đến độ mẹ con đâu nhỉ?”

Lưu Triệu nói, “Có lẽ Triệu Thác Đường nể mặt Diêu Khải Long nên chăm sóc Thành Vân Mạt.”

Diêu Khải Long chết, Triệu Thác Đường là kẻ vui nhất, gã nể mặt lão chắc?

Thường Trấn Viễn nói, “Muốn chăm sóc thì chăm sóc ở đâu chẳng được? Cứ phải rúc chung một thành phố làm gì? Thành Vân Mạt vừa ý thành phố nơi chồng cô ta chết, cô ta bịn rịn khó rời hay là thấy Triệu Thác Đường chiếm sản nghiệp của chồng cô ta nên cô ta cao hứng bừng bừng vậy.”

Gậy trúc chợt nói, “Cậu nói coi có khi nào Thành Vân Mạt không cam lòng khi sản nghiệp của Diêu Khải Long bị Trang Tranh chiếm đoạt, vì vậy hợp tác với Triệu Thác Đường lật đổ Trang Tranh không? Giờ có khả năng cô ta sẽ lại nảy sinh bất mãn vì Triệu Thác Đường chiếm tài sản của Diêu Khải Long. Nếu như vậy thì khả năng cô ta hợp tác với chúng ta tăng lên rồi.”

Thành Vân Mạt muốn lật đổ hắn?

Thường Trấn Viễn đang định nhoẻn miệng, lập tức nhớ tới đứa trẻ bị hắn ép chết… sắc mặt lại sầm xuống.

Cá nhỏ nói, “Nếu thế thì Hòa thượng xuất hiện quá kịp thời rồi. Một anh đẹp trai có thể nương tựa lại có thể điều khiển, không phải là điều hiện tại Thành Vân Mạt cần nhất đó sao? Để tránh lật đổ một kẻ lại ngoi lên một kẻ, thà rằng bồi dưỡng người của mình lên thì hơn.”

Lần này Lưu Triệu không phủ quyết ngay, dường như cũng đang suy xét khả năng này.

Thường Trấn Viễn nói, “Lấy thân phận người tình để tiếp cận Thành Vân Mạt quá mạo hiểm. Em nghe nói, sở dĩ Thành Vân Mạt đi theo Diêu Khải Long là bởi em trai cô ta.”

Ánh mắt của người khác bỗng chốc tụ lại trên mặt hắn, trong số đó thì sâu xa nhất là Lưu Triệu.

Thường Trấn Viễn nói, “Em cũng sực nhớ ra thôi. Thành Vân Mạt có một người em trai bị bệnh, cần tiền phẫu thuật, vì thế ra biển, song ngày đầu tiên đã được Diêu Khải Long để mắt tới nên đi theo Diêu Khải Long, nhưng cuộc phẫu thuật của em trai cô ta cuối cùng không thành công, chết rồi.”

Cá nhỏ sụt sịt không ngừng.

Lưu Triệu nói, “Cái này không có trong tư liệu.”

“Đúng vậy đó.” Thường Trấn Viễn nhìn ông ta bằng ánh mắt hiểu lẫn nhau.

Lưu Triệu áng chừng lại nghĩ tới Lịch Sâm, khóe miệng mấp máy, không nói gì cả.

Lăng Bác Kim chậm rãi mở miệng, “Em trai cô ta là người thế nào vậy ạ?”

Trong đầu Thường Trấn Viễn hiện lên một đứa trẻ vàng vọt bủng beo nhưng hiểu chuyện, “Không biết.”

Tìm tư liệu về em trai Thành Vân Mạt quả tình rất tốn công sức.

Tra theo hộ khẩu, Thành Vân Mạt chỉ có một anh trai một chị gái. Về sau là cảnh sát địa phương hỏi được Thành Vân Mạt có một em trai từ nhỏ đã cho họ hàng làm con thừa tự, không mang họ Thành, họ Trần, tên là Trần Phi. Tra tiếp ghi chép của bệnh viện địa phương, cuối cùng cũng tra được tư liệu về em trai cô ta, nhưng bác sĩ chẩn trị hồi đó đã tới thành phố khác. Để có được tư liệu xác thực tường tận nhất, Lưu Triệu tự mình đi công tác một chuyến.

Vật lộn một phen như vậy cuối cùng cũng tìm hiểu rõ ràng về em trai của Thành Vân Mạt.

Cá nhỏ nghe Lưu Triệu miêu tả, nước mắt chảy lã chã, “Thật bất công! Vì sao đứa bé lanh lợi như vậy lại đoản mệnh, mà những kẻ xấu lại sống lâu chứ.”

Đầu to nói, “Chẳng phải Trang Tranh cũng đoản mệnh đó sao?”

Cá nhỏ nói, “Phì. Sống bằng ấy năm rồi mà còn đoản à? Loại người này đáng ra nên bóp chết ngay lúc lọt lòng.”

Đây không phải lần đầu tiên nghe thấy bọn họ bình phẩm cái chết của mình, nhưng Thường Trấn Viễn nhận ra mình yên ổn hơn trước nhiều. Có lẽ là chết lặng nhỉ?

Lưu Triệu nhìn Lăng Bác Kim lặng im nãy giờ, “Sao?”

Lăng Bác Kim cúi đầu nghĩ, “Em biết nên làm thế nào rồi.”

Lưu Triệu nói, “Tôi chờ mong biểu hiện của cậu.”

Đợi Lưu Triệu quay đi, Cá nhỏ cố ý kéo Lăng Bác Kim ra ngoài, nhỏ giọng nói, “Em định đối phó Thành Vân Mạt thế nào?”

Lăng Bác Kim cười nói, “Cô ta không làm chuyện gì xấu, vì sao em phải đối phó cô ta chứ?”

Cá nhỏ thở dài, “Cô ta là một người phụ nữ đáng thương.”

Lăng Bác Kim gật đầu thừa nhận.

“Em…” Cá nhỏ vốn định nói em đừng tổn thương cô ta, nhưng chính cô cũng biết điều đó không có khả năng. Bản thân việc nằm vùng đã là một kiểu lừa gạt rồi. Cô chợt sờ mũi, nói tự giễu, “Chị chẳng biết hôm nay mình bị gì nữa. Chao, chính em cẩn thận chút! Thành Vân Mạt là con cừu nhỏ, nhưng Triệu Thác Đường chính là con sói to đấy.”

Cô quay đầu vào trong, Lăng Bác Kim đứng một mình một lát, tới lúc quay người định đi vào thì phát hiện Thường Trấn Viễn đang tựa vào khung cửa nhìn mình, không rõ đã đứng bao lâu rồi nữa.

“Sư phụ.” Lăng Bác Kim nhìn mắt hắn, trong lòng chợt khẩn trương. Từ khi tổng vệ sinh tới giờ, lâu lắm rồi cậu không thấy Thường Trấn Viễn nhìn mình bằng ánh mắt này, nhưng trong tích tắc mới rồi, bọn cậu tựa như lại trở lại trước lúc tổng vệ sinh. “Anh không đồng ý với kế hoạch này à?” Cậu hỏi thận trọng.

Thường Trấn Viễn thu lại ánh nhìn, “Sao thế được? Tôi đề nghị đấy.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ không muốn em dùng mỹ nam kế ha.”

Thường Trấn Viễn đang nhấc nạng hơi khựng lại, nhướn mày, “Tôi sợ cậu trộm gà không xong còn đi tong nắm gạo.”

Lăng Bác Kim nói, “Phải đó, là sư phụ một đường dẫn dắt em tới đây đó.”

Thường Trấn Viễn nhìn cậu, không chắc cậu đang phàn nàn hay là gì khác.

“Vì vậy em tuyệt đối sẽ không để sư phụ thất vọng.”

Giờ phút này, ánh mặt trời ở đằng sau cậu, tóc lấp lánh ánh vàng. Ánh mắt của cậu kiên định, tựa như được ý chí thần thánh nào đó gia trì, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng vào.

Thường Trấn Viễn chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, rất lâu sau mới đáp một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment