Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 73

“Không ạ.” Lăng Bác Kim phủ định gần như không hề do dự, “Em muốn làm cảnh sát, giống như bố em vậy. Mẹ em cũng mong thế.”

Thường Trấn Viễn thả lỏng ngón tay đang cầm điều khiển từ xa, chậm rãi chuyển tư thế. Trong vài giây ngắn ngủi khi hắn chuẩn bị đặt câu hỏi và Lăng Bác Kim trả lời, cơ thể của hắn cứng ngắc khó tưởng, dù thả lỏng ra rồi vẫn cảm thấy người nhức mỏi.

Lăng Bác Kim nói, “Em với Vương Thụy ở cùng nơi, sống không gần nhưng dù sao vẫn cùng một thành phố, em nhờ cậu ta chăm sóc mẹ em rồi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Ừ.”

Đến giờ cơm tối, Đầu to vẫn chưa về.

Ba người hâm lại đồ ăn lúc trưa ăn tạm.

Ăn xong, tinh thần của Vương Thụy từ trạng thái phấn khởi chậm rãi ủ dột, ngây ngốc chuyển ghế tới ngồi bên cửa sổ, nhìn quanh quất xuống dưới, chẳng biết là đang ngẩn người hay đang canh gác nữa.

Thường Trấn Viễn ăn táo vừa được Lăng Bác Kim rửa sạch sẽ, thuận miệng hỏi, “Có cần nói cho cậu ta rằng cửa sổ nhà chúng ta không thấy được con đường Đầu to về không?”

Vương Thụy cục cựa người.

Lăng Bác Kim từ trong phòng tìm lấy một miếng giẻ, ném cho Vương Thụy, “Rảnh vậy thì lau cửa sổ đi.”

Thường Trấn Viễn vốn tưởng rằng Vương Thụy sẽ ném giẻ lau đi, ai ngờ cậu ta lại lau thật.

Lăng Bác Kim liếc mắt với Thường Trấn Viễn.

Hai người lên tầng.

Thường Trấn Viễn nhìn Lăng Bác Kim đóng cửa lại, khoanh tay trước ngực nói, “Chuyện gì?”

Lăng Bác Kim hỏi dò, “Lúc nãy sư phụ nhắc tới Đầu to, có phải là biết chuyện gì rồi không ạ?”

Thường Trấn Viễn lùi lại hai bước, ngồi xuống giường, người hơi ngả về sau, hai tay chống giường, nói thản nhiên, “Tôi nên biết cái gì?”

Lăng Bác Kim cười khổ, “Quả nhiên chẳng giấu được sư phụ chuyện gì.”

Thường Trấn Viễn nhìn cậu, trong lòng hy vọng cậu tiếp tục nói chuyện này. Đời trước trôi qua vội vàng quá, nhất là khoảnh khắc thổ lộ, tới nỗi chưa kịp hiểu quan điểm của Từ Tắc Thừa đối với quan hệ đồng tính. Vì vậy hắn rất hy vọng có thể nghe được đáp án từ miệng Lăng Bác Kim, cũng xem như là đền bù cho tiếc nuối của đời trước đi.

Lăng Bác Kim thấy sắc mặt Thường Trấn Viễn ngưng trọng, dè dặt mở miệng, “Sư phụ không vui à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện nhà người ta, tôi không vui gì chứ. Cậu thì sao? Vương Thụy là bạn của cậu, diễn biến tâm lý của cậu hẳn phải hơn tôi nhỉ?”

Lăng Bác Kim nói, “Kinh ngạc thì có, nhưng chuyện tình cảm chẳng phải giống nhau cả sao. Thích là thích thôi.” Hai tên đàn ông công nhiên thảo luận chuyện tình cảm của hai tên đàn ông khác khiến cậu thấy hơi xấu hổ, vì vậy cậu nhanh chóng ngừng chủ đề này.

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu cậu gặp phải thì sao?”

Lăng Bác Kim ngẩn ra, sự xấu hổ trong con ngươi dần lui đi, hóa thành vẻ săm soi khó nói tỏ tường.

Thường Trấn Viễn nói, “Nói thật tôi vẫn luôn tò mò một chuyện.”

“Gì ạ?”

“Nếu Triệu Thác Đường thích đàn ông, cậu có thể…” Thường Trấn Viễn nhướn mày ám chỉ.

Mặt Lăng Bác Kim xoạch cái đỏ lên. Trong trường cảnh sát toàn là con trai, cậu trông không tệ, vì vậy không phải chưa có ai từng đùa như vậy, nhưng chỉ là đùa thôi, tới giờ chưa từng có người dùng giọng điệu thản nhiên và đứng đắn hỏi cậu vấn đề này như Thường Trấn Viễn.

“Có hay không?” Đối mặt với sự ngượng ngùng lúng túng của cậu, Thường Trấn Viễn hoàn toàn không định buông tha.

Lăng Bác Kim nói, “Chắc, không đâu nhỉ.” Vì sao lại nói chắc? Lăng Bác Kim thiếu điều bị bản thân làm cho tức ngất đi, rõ ràng phải nói chắc chắn là không chứ!

Thường Trấn Viễn nói, “Dù chỉ cần một lần liền có thể đưa gã ra công lý?”

Lăng Bác Kim trông thấy vẻ trêu chọc trong mắt hắn, rốt cuộc tìm được lối thoát cho sự xấu hổ vô biên, bình tĩnh lại, “Triệu Thác Đường không dễ đối phó vậy đâu.”

“Vậy sao.” Thường Trấn Viễn nói lợt lạt, trong lòng không thoải mái cho lắm.

Dù sau khi thoát khỏi thân phận của Trang Tranh, hắn dần có thể nhìn Triệu Thác Đường bằng góc độ khác, nhưng địch ý trong lòng chưa hề tiêu tan hoàn toàn, hoặc là nói, thỉnh thoảng hắn sẽ phân liệt ra hai người. Một người là cảnh sát, bình tĩnh đối đãi với Triệu Thác Đường và Trang Tranh, một người là Trang Tranh, căm thù Triệu Thác Đường, bao gồm tất cả những gì của gã. Vì vậy, sẽ xảy xa việc hắn bình tĩnh khách quan đánh giá hai người xong, sau đó đắc ý hoặc phẫn nộ về kết quả.

Giống như bây giờ vậy.

Hắn công nhận Triệu Thác Đường không dễ đối phó, nhưng nếu như vậy, Trang Tranh bị đơn giản bắn chết là thế nào đây?

Lật thuyền trong mương?

Hay là Triệu Thác Đường cao tay hơn?

“Kỳ thật muốn giết Triệu Thác Đường chẳng khó gì, nhưng muốn lấy được chứng cứ thì quá khó.” Lăng Bác Kim thở dài, “Trước kia gìn giữ chính nghĩa bằng nắm đấm, giờ thì bằng mưu kế. Cảnh sát và tội phạm nói chung là đang dùng các kiểu phương pháp đấu trí đấu dũng.”

Cậu không hề biết một câu cảm thán bâng quơ của mình đã lấy lòng Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn cười nói, “Cậu đi giết gã, tôi canh chừng cho cậu, làm nhân chứng vắng mặt cho cậu.”

Lăng Bác Kim nói, “Nếu thật sự có thể ngăn chặn tội ác thì em bằng lòng đánh liều một lần. Tiếc rằng, Triệu Thác Đường là thủ phạm, nhưng không phải ngọn nguồn. Trừ được gã rồi, sẽ có Trương Thác Đường Từ Thác Đường xuất hiện, điều quan trọng nhất là phải nhổ tận gốc mạng lưới của chúng!” Nói tới đây, ánh mắt cậu sáng chói lòa.

Cửa bị gõ hai tiếng.

Lăng Bác Kim trở tay mở cửa.

Vương Thụy tựa lên cửa, nhìn Lăng Bác Kim bằng ánh mắt khó dò ý tứ.

Lăng Bác Kim nói, “Muốn ăn cơm tối à?”

Vương Thụy nói, “Tôi phải về đây, thu dọn đồ đạc.”

Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải ông bảo sếp là ở một tháng mới đi à?”

“Ừ.” Vương Thụy nói, “Thu dọn trước cũng tốt.”

Lăng Bác Kim nói, “Tôi thấy tháng này ông cứ nghỉ đi thì hơn.” Làm cảnh sát hình sự, chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao. Với trạng thái tinh thần lúc này của Vương Thụy, tuyệt đối không thích hợp tiếp tục ở lại đội cảnh sát.

Nhưng Vương Thụy phản đối việc này rất gay gắt, giống như một đốm lửa nhỏ châm lên pháo, cậu ta nổi cáu cái xoạch, “Làm thêm tháng nữa thì làm sao?!”

Lăng Bác Kim nói, “Chẳng phải ông nhiều đồ đạc sao? Tôi muốn ông thu dọn cho kỹ càng thôi mà.”

Vương Thụy nhìn Thường Trấn Viễn, đột nhiên sầm mặt, “Ông coi thường tôi phải không?”

Lăng Bác Kim ngớ ra, “Gì cơ?”

“Thích đàn ông thì sao? Thì sao hả?! Tôi thích đấy! Ông có cần phải vụng trộm đóng cửa nói này nói nọ không?” Ánh mắt Vương Thụy giống dao găm, đâm từng nhát vào Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim nhíu mày nói, “Ông nghĩ nhiều rồi.”

Vương Thụy chỉ vào Thường Trấn Viễn, “Ông dám nói anh ta không biết không?”

Bốp.

Thường Trấn Viễn vỗ mạnh lên mu bàn tay của Vương Thụy, nói lạnh lùng, “Cậu chỉ vào ai vậy?”

Vương Thụy ngạo mạn ngẩng cổ lên, “Tôi chỉ vào anh thì sao nào?”

Thường Trấn Viễn nói, “Thích đàn ông chẳng làm sao, nhưng chưa thấy ai thích mà nảy ra cái tính hèn nhát như cậu.” Hắn nói chậm từng chữ, “Thất tình là phải.”

Bốn chữ này giống như một chiếc chìa khóa, vặn mở tất cả những cảm xúc u ám không thể nói ra không thể trút bỏ đè nén ở khoang ngực của Vương Thụy. Cậu ta thình lình nhảy chồm về phía Thường Trấn Viễn, “Anh nói cái gì?!”

Lăng Bác Kim lanh lẹ chặn giữa hai người, ôm chặt lấy cậu ta, “Được rồi, Vương Thụy! Ông vừa vừa phai phải thôi!”

Ánh mắt Vương Thụy đỏ ngầu, hung dữ nhìn Thường Trấn Viễn, gào đứt hơi khản tiếng, “Anh giỏi thì nói lại coi, nói lại coi.”

Thường Trấn Viễn hờ hững nhìn, chậm rãi chỉnh lại quần áo, ngồi lại trên giường, xem màn biểu diễn của cậu ta như xem xiếc khỉ.

Ánh mắt của hắn giống như một gáo nước lạnh buốt, mạnh mẽ đông tỉnh Vương Thụy khỏi cơn cuồng loạn, lại cũng giống như một tấm gương nhẵn thín rõ nét, để cậu ta trông thấy hình ảnh phản chiếu thảm hại của mình một cách rõ ràng.

Lăng Bác Kim phát hiện Vương Thụy ngừng giãy, cuống quýt kéo cậu ta ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại, “Bình tĩnh rồi chứ?”

Vương Thụy thở hộc một hơi, tựa vào lan can không nói gì.

Lăng Bác Kim nói, “Xả ra cũng tốt. Nghẹn hại người.”

Vương Thụy cúi đầu nhìn chân mình, mãi lâu sau mới nói, “Ông thấy, tôi có nên nói ra không?”

Lăng Bác Kim nói, “Cái đó tùy ông.”

Vương Thụy nói, “Tôi muốn nói, nhưng sợ nói rồi thì chẳng còn sư phụ nữa.”

Cửa cạch cái mở ra.

Lăng Bác Kim vô thức đứng thẳng người, hòng có thể xông lên chắn giữa hai người họ nếu xảy ra xung đột lần nữa.

“Mục đích nói là gì?” Thường Trấn Viễn nói.

Vương Thụy lạnh tanh nhìn hắn, không lên tiếng.

“Nếu để không còn tiếc nuối, vậy thì nói.” Thường Trấn Viễn nói, “Bước khỏi thôn này tiệm chẳng còn. Nếu vì muốn một kết thúc hoàn hảo, vậy cậu nên hỏi bản thân coi, khả năng thành công lớn cỡ nào.”

Sắc mặt Vương Thụy xám ngắt.

Thường Trấn Viễn nói, “Vì vậy, cậu chọn rời đi. Kết quả lòng cậu đã rõ lắm rồi, không phải sao?”

Vương Thụy chậm rãi gục đầu xuống.

Đúng vậy, rõ lắm, luôn rõ lắm, biết rõ bản thân trong mắt sư phụ chỉ là đứa đồ đệ, một đứa đồ đệ hơi phản nghịch hơi bộp chộp nhưng nấu nướng khéo léo. Người có thể khiến ánh mắt sư phụ sáng lên chưa bao giờ là mình, mà là Trân Trân ở tiệm Bánh Quẩy Giòn. Chỉ cần nhắc tới cô ta, dù chỉ là một câu một chữ thôi, sư phụ cũng sẽ vui vẻ thật lâu.

Trận chiến này cậu ta không có một chỗ đặt chân.

Vì vậy, cậu ta chỉ đành làm tên lính đào ngũ.

Cành cạch.

Cửa chính nhẹ nhàng đóng lại.

Lăng Bác Kim nhìn sang Thường Trấn Viễn, “Cảm ơn.” Có mấy lời giống như một cuộc phẫu thuật ngoại khoa, lúc ấy khiến người ta đau không muốn sống, nhưng sẽ giúp vết thương mau chóng lành lại.

“Tôi không vì cậu ta.” Thường Trấn Viễn bỏ lại một câu ậm ờ rồi quay người vào phòng.
Bình Luận (0)
Comment