Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 82

“Đây không phải chuyện thích hay không thích. Anh thích nó lắm chứ, nhưng anh chỉ là sư phụ nó, sao mà thay thế bố mẹ nó được?” Đầu to thở dài, “Nói thật, bọn anh ở cùng bao lâu thì nó nấu cơm cho anh bấy lâu, giờ đùng cái người rời đi, trong nhà trong lòng đều trống rỗng, khó chịu lắm. Nhưng mà đành vậy, đây là lựa chọn của nó, anh làm sư phụ, kiểu gì cũng phải ủng hộ nó thôi.” Anh ta cảm khái xong, phát hiện Thường Trấn Viễn đang cúi đầu gẩy hoa quả trong túi, đẩy hắn một phát, “Này, tốt xấu gì cậu cũng an ủi anh đi chứ.”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi muốn an ủi đồ đệ của anh hơn.”

Đầu to nói, “Nó sắp về nhà rồi, đúng ý quá ấy chứ, còn phải an ủi cái gì nữa?”

Thường Trấn Viễn chẳng có hứng thú nói chuyện.

Cửa thang máy tinh một cái mở ra, hắn sải bước ra ngoài, bỏ Đầu to lại đằng sau.

Đầu to không phục đuổi theo, “A Tiêu, A Tiêu…”

Chắc là do cái tên này đặc biệt quá, xung quanh có không ít ánh mắt tập trung lại.

Thường Trấn Viễn vừa nhanh chóng bước đi, vừa hối hận hồi trước không phản đối hai chữ A Tiêu tới cùng, đến nỗi cái nhãn hiệu này càng lúc càng dính chặt, giờ đã liền vào da rồi, chẳng xé rớt nổi.

Đẩy cửa ra, Lăng Bác Kim đang gối đầu lên tay ngẩn người nhìn trần nhà, trông thấy Thường Trấn Viễn, thoạt đầu là ngẩn ngơ, rồi ánh mắt sáng lên tức thì, giống như mấy trăm ngọn nến cùng lúc thắp lên trong đồng tử, “Sư phụ?” Cậu nói xong định ngồi dậy.

“Cậu đừng nhúc nhích!” Đầu to xuất hiện sau lưng Thường Trấn Viễn, nâng đầu giường cao lên cho cậu, sau đó lườm Thường Trấn Viễn, “Làm sư phụ kiểu gì vậy, có tí chuyện cũng không làm?”

Thường Trấn Viễn nhún vai, “Chẳng phải có anh đó sao.” Hắn đặt hoa quả lên tủ đầu giường.

Ánh mắt của Lăng Bác Kim chuyển động theo hắn.

Đầu to tinh mắt, trông thấy trên tủ lác đác mấy viên sô-cô-la, cười bảo, “Chộ ôi, lễ tình nhân năm nay qua rồi, lễ tình nhân sang năm vẫn chưa tới, sô-cô-la ai tặng vậy?”

Lăng Bác Kim cười, “Y tá thưởng em đó.”

Đầu to chậc chậc với Thường Trấn Viễn, “Đồ đệ của cậu không đơn giản đâu, mới ở bệnh viện có mấy ngày mà đã giải quyết xong y tá rồi, tặng sô-cô-la còn dùng danh nghĩa ban thưởng. Oài, cậu bảo nếu thằng nhóc Vương Thụy đào hoa được nửa nó, sinh sống ổn định ở đây, chưa chừng sẽ không định về quê nữa đâu ha.”

Lăng Bác Kim xấu hổ nhìn Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu anh suy nghĩ được nửa đồ đệ của anh thì chưa chừng đồ đệ của anh cũng sẽ sinh sống ổn định ở đây không đi nữa đâu.”

Đầu to nói mờ mịt, “Ý gì thế?”

Thường Trấn Viễn Viễn há miệng, Lăng Bác Kim len lén liếc mắt với hắn, không khỏi bĩu môi nói, “Anh đần quá, cậu ta làm đồ đệ mệt mỏi.”

“Xéo!” Đầu to xách hoa quả xuống, bày hoa lên, “Trong bệnh viện không phải giường bệnh thì là tường trắng, nhìn nhiều ảnh hưởng tâm trạng, anh mua hoa cho cậu, cậu ngắm mỗi ngày, tâm trạng sẽ vui vẻ hơn nhiều, bệnh sẽ nhanh khỏi thôi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh nhớ hằng ngày tới tưới hoa.”

“Anh lấy đâu ra thời gian chứ?”

“Nhìn hoa héo, chẳng phải tâm trạng cậu ta sẽ kém hơn sao?”

“Hơ,” Đầu to vỗ lên vai Lăng Bác Kim, “Bảo y tá sô-cô-la ấy.” Dứt lời, anh ta cầm hoa quả lên vừa đi ra ngoài vừa nói, “Anh đi rửa trái cây, các cậu cứ nói chuyện đi.”

Trước khi gặp Thường Trấn Viễn, trong bụng Lăng Bác Kim chất chứa rất nhiều lời nói. Ví dụ như cảm ơn hắn hôm đó có thể tới cứu mình kịp thời, ví dụ như vết thương của hắn thế nào rồi, ví dụ như vụ án có tiến triển gì không, ngay cả tiểu tiết như tiền điện tháng này đóng chưa cũng nghĩ kỹ cả rồi. Nhưng khi hai người thực sự đối mặt, cậu lại cảm thấy chẳng thể hỏi ra miệng.

Sư phụ hôm nay khang khác.

Cậu quan sát vẻ mặt của Thường Trấn Viễn. Là ảo giác sao? Cùng nhau trải qua cửa ải sống chết, quan hệ giữa bọn cậu chẳng những không tiến mà còn lùi nữa.

Vì sao?

Lăng Bác Kim trăm chiều khó hiểu.

“Chân sao rồi?” Thường Trấn Viễn hỏi.

Lăng Bác Kim hoàn hồn, “Không bị thương tới dây thần kinh và xương, bác sĩ bảo số còn hên lắm.”

“Ừ.” Thường Trấn Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ.

Lăng Bác Kim nói, “Triệu Thác Đường sao rồi ạ? Bắt được rồi chứ?” Mấy ngày cậu ở bệnh viện, biết bên ngoài nhất định là bận tối tăm mặt mũi, không dám gọi điện hỏi, chỉ có thể nhịn tới bây giờ.

Thường Trấn Viễn nói tóm tắt lại chuyện xảy ra về sau.

Lăng Bác Kim cười bảo, “Cái mạng của em là sư phụ cứu về, sau này nếu sư phụ có chuyện gì…”

“Tôi ra ngoài hút thuốc.” Thường Trấn Viễn đột ngột ngắt lời cậu.

Nửa câu thề thốt mượn vui đùa để bày tỏ cứ thế bị chặn cứng trong cổ họng.

Lăng Bác Kim mở to hai mắt, mịt mờ và nghi hoặc nhìn Thường Trấn Viễn, nhưng vẫn gật đầu nói, “Vâng.”

Kỳ thật chẳng đợi cậu trả lời, Thường Trấn Viễn đã mở cửa ra ngoài rồi.

Đúng lúc Đầu to mang chỗ táo với dưa hấu ướt rườn rượt quay về, thắc mắc, “Cậu ta đi đâu vậy?”

Lăng Bác Kim nói, “Hút thuốc.”

“Cậu ta còn dám hút nữa cơ đấy.” Đầu to cười bảo, “Cậu không biết hôm cậu được đưa vào bệnh viện tình hình nguy cấp thế nào đâu, cậu bảo sao cậu có thể chảy máu từng ấy vậy? A Tiêu cuống tới nỗi trừ hút thuốc ra thì chẳng làm được gì khác, còn bị y tá mắng vốn một trận nữa đấy.”

Lăng Bác Kim chớp mắt, “Lúc ấy thế nào, anh nói cụ thể cho em với.”

“Khi đó…” Đầu to miêu tả sinh động như thật, không khỏi phóng đại mấy phần, Lăng Bác Kim nghe mà hớn hở ra mặt, sự không vui ban nãy cũng xua đi rất nhanh. Đầu to vỗ đầu cậu, “Sư phụ cậu lần này thật sự liều mạng cứu cậu đấy. Lúc Triệu Thác Đường bắt cậu, đám anh đều bị Băng gia quẩn chân, chỉ mỗi mình sư phụ cậu liều lĩnh bám theo. Với cả lúc trên núi, Triệu Thác Đường dẫn theo sáu tên đàn em, kẻ nào kẻ nấy đều mang súng, tình huống địch đông ta ít như vậy, sư phụ cậu cũng đơn thương độc mã cứu lấy cậu, cậu bảo thằng nhóc cậu đời này phải báo đáp cậu ta thế nào đây?”

Lăng Bác Kim bổ sung, “Sư phụ còn chịu một súng thay em nữa.”

“Đúng vậy đó, cậu biết là được rồi. Dù mặc áo chống đạn nhưng không phải ai cũng dám xông lên ăn đạn đâu.” Đầu to nói, “Vì vậy, đừng vô cớ chọc giận sư phụ cậu.”

Lăng Bác Kim biết anh ta hiểu nhầm rồi, phiền muộn vò đầu, “Em nào dám chọc anh ấy giận.”

Đầu to nói, “Không chọc cậu ta giận sao mặt cậu ta khó ngửi thế?”

Lăng Bác Kim nhăn nhó nói, “Em cũng không biết là có chuyện gì nữa.”

Đầu to nhìn cậu, lại nhìn cánh cửa mở toang, rì rầm, “Lẽ nào là kỳ mãn kinh.”

Lăng Bác Kim chợt nói, “Lịch Sâm ở bệnh viện nào?”

Chính là bệnh viện này.

Thường Trấn Viễn kẹp điếu thuốc vẫn chưa châm lửa trong tay, đi thẳng tới cửa phòng bệnh của Lịch Sâm. Kể từ đợt thăm hỏi lần trước, bọn hắn không hề liên lạc nữa, tin nhắn gửi hằng ngày cũng không còn, dường như Lịch Sâm đã hết hy vọng thật rồi.

Giá trị của một người có đôi khi phải đợi người đó hoàn toàn biến mất mới có thể bày ra.

Cũng như việc những ngày này không đọc được tin nhắn Lịch Sâm gửi tới, Thường Trấn Viễn cảm thấy cuộc sống chẳng thay đổi gì, thậm chí trở nên tốt hơn, chí ít thì không cần tốn thời gian mỗi ngày để xóa tin nhắn, điều này chứng tỏ kẻ này chẳng có bất kỳ giá trị nào với cuộc sống, thậm chí là mạng sống của hắn.

Song Thường Trấn Viễn cũng rõ ràng rằng, giá trị thật sự của Lịch Sâm chắc chắn không thể hiện ở việc yêu đương. Sở dĩ hắn đứng ở đây, âu cũng là do nghi ngờ Lịch Sâm can dự vào một loạt biểu diễn của Triệu Thác Đường.

Vì sao Triệu Thác Đường phải đốt thân thể và biệt thự của mình? Cũng là bởi cố bày trận giả, hấp dẫn lực chú ý của cảnh sát. Ít nhất là trong khoảng thời gian từ lúc tin tức biệt thự của Triệu Thác Đường bị đốt truyền ra tới lúc tới hiện trường nhìn thi thể, đại bộ phận ánh mắt của cảnh sát đều tập trung vào biệt thự. Mà mục đích, hẳn là sáu tên tòng phạm biến mất kia. Đây không phải sáu tên đơn giản, dù là muốn giết chết bọn chúng, hay là xử lý thi thể, đều không phải chuyện dễ dàng.

Vì không phải chuyện dễ dàng nên Thường Trấn Viễn mới tò mò về kẻ xử lý một loạt phiền toái gọn gàng lưu loát không để lại tẹo teo vết tích như thế này.

Kẻ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn, chính là Lịch Sâm.

Bối cảnh của Lịch Sâm đủ để quây một góc không cho kẻ khác nhìn được hòng làm chuyện gã muốn làm.

“Tiên sinh, anh tới thăm bệnh hay là sao?” Y tá thấy hắn đứng ở cửa một lúc lâu mà không vào, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

Thường Trấn Viễn nói, “Lịch tiên sinh còn đây chứ?”

Y tá nói, “Còn. Lúc này chắc anh ấy đang đọc sách.”

“Cảm ơn.” Thường Trấn Viễn gõ cửa, đợi bên trong truyền ra câu “Mời vào” mới đẩy cửa đi vào phòng.

Lịch Sâm quả nhiên đang đọc sách. Lúc trông thấy Thường Trấn Viễn, trong mắt gã ánh lên vẻ kinh ngạc rõ rệt, nhưng nhanh chóng chuyển thành ý cười, “Đúng là khách hiếm mà.” Gã đứng lên, nhường ghế sô-pha lại cho hắn.

Thường Trấn Viễn đĩnh đạc ngồi xuống, xòe tay nói, “Lần này không mang quà, sẽ không bị mời ra chứ?”

Lịch Sâm cười nói, “Cậu tới thăm tôi đã là món quà quý nhất rồi.”

“Bao giờ ra viện?”

“Vì sao phải ra viện?” Lịch Sâm ngồi trên giường bệnh, bộ dạng dương dương tự đắc, “Ở đây ngày ba bữa cơm ăn no uống đủ, ngủ sớm dậy sớm tinh thần phơi phới, còn không có ai quấy rầy, muốn nhàn nhã thế nào thì nhàn nhã thế ấy, tôi định ở nửa năm một năm rồi tính tiếp.”

Thường Trấn Viễn nói, “Ừ, một cánh tay khỏi rồi thì còn một cánh tay khác, hai cánh tay khỏi rồi thì còn hai cái chân.”

Lịch Sâm ngẩn ra, cười nói, “Đâu nhất thiết, ngón tay tôi xước tí da không thể là việc lớn sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Cái đó cũng khó lớn bằng việc Triệu Thác Đường mất mạng còn cháy thành cục than.”

Lịch Sâm nói sâu xa, “Tôi biết ngay mà, có việc mới liếc tới nhau.”

Thường Trấn Viễn nói, “Vẻ mặt của cậu nói cho tôi biết, cậu biết điều tôi muốn biết.”

Lịch Sâm nói, “Tôi có phải nội ứng của cậu đâu nhỉ.”

“Công dân tuân thủ pháp luật có nghĩa vụ phối hợp điều tra với cảnh sát.” Thường Trấn Viễn trả lời rất kín kẽ.

Lịch Sâm cười khổ, “Thật sự không được lợi lộc gì sao?”

Thường Trấn Viễn cũng không định khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng, nói, “Nói nghe coi, có lẽ có thể suy xét.”

Lịch Sâm nghĩ một chút rồi nói, “Qua bận này tôi phải về một chuyến, cậu về với tôi đi.”

Thường Trấn Viễn nhăn mày. Điều kiện này vượt quá hẳn giới hạn cho phép của hắn. Mặc dù dần tiếp nhận thân phận Thường Trấn Viễn, tiếp nhận nghề nghiệp của y, tiếp nhận bạn bè của y, tiếp nhận tất thảy xung quanh y, nhưng hắn vẫn chưa chuẩn bị tiếp nhận ông bố thần bí khó lường của y. Đây không phải chuyện hắn có muốn tiếp nhận hay không, mà là có thể hay không. Hiểu con ai bằng bố, giờ bọn họ cách nhau khá xa, nói chuyện điện thoại không nhiều nên còn lừa được, chỉ sợ thật sự tới gần, hắn chớm đứng trước mặt bố Thường thì bố Thường đã cảm nhận được gì đó rồi.

Lịch Sâm thăm dò, “Gần đây cậu không định về à?”

Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Có lý do gì mà tôi không về không được sao?”

Lịch Sâm nói, “Tôi nghe bảo em trai cậu sắp kết hôn rồi.”

Em trai?

Thường Trấn Viễn cố gắng giữ mặt không cảm xúc.

Lịch Sâm nói, “Nếu tới lúc đó cậu về thì cùng đi với tôi nhé. Cánh tay tôi bị thương, hành động không tiện, bạn bè với nhau, chắc chút việc này cậu sẽ không mặc kệ đâu nhỉ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi có nói là chắc chắn về đâu.”

“Nếu về thì sao?” Lịch Sâm nói.

Thường Trấn Viễn nói bực dọc, “Tôi sẽ suy xét.”

Lịch Sâm cười, “Có qua có lại, tuy tôi không quen Triệu Thác Đường, nhưng có một người cậu có thể để mắt tới.”

“Ai?”

“Hầu Nguyên Côn.”

Thường Trấn Viễn nâng mắt nhìn gã, không hề che giấu vẻ săm soi trong mắt.

Lịch Sâm nói, “Cậu nghĩ tôi trả đũa cũng được. Tôi chỉ cung cấp cho người bạn cùng lớn lên với tôi một ý kiến nho nhỏ dưới danh nghĩa đồng bọn hợp tác của Hầu Nguyên Côn thôi. Hầu Nguyên Côn không phải kẻ đơn giản, Triệu Thác Đường cũng thế, hai kẻ không đơn giản hợp lại chưa hẳn đã là kẻ địch.”

“Cảm ơn.” Thường Trấn Viễn đứng lên đi ra ngoài.

“Cứ thế mà đi à?” Lịch Sâm nhìn bóng lưng hắn, kinh ngạc với tốc độ qua cầu rút ván của hắn.

Thường Trấn Viễn nói dửng dưng trước khi khép cửa lại, “Tôi không thích đồ ăn của bệnh viện, vì vậy khỏi cần mời tôi.”
Bình Luận (0)
Comment