Bước Tiếp Theo Thiên Đường

Chương 24

Trong lúc rảnh rỗi, Lộ Nghiên nhớ tới cuộn băng Thẩm Tiếu gửi đến. Vốn dĩ Thẩm Tiếu định tới tham gia hôn lễ của Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên có ý khuyên cô không cần đặc biệt như vậy, nhưng vẫn không biết nên mở miệng thế nào. Mà cuối cùng cô ấy cũng không tới, như thể xảy ra chuyện gì đột ngột, ngày hôm đó cô ấy chỉ gọi điện nói vài lời chúc phúc khuôn mẫu. Hai tuần sau hôn lễ, họ nhận được quà và cuộn băng Thẩm Tiếu gửi, trong điện thoại cô ấy không nhắc đến những thứ này, vì thế lúc nhận được Lộ Nghiên rất ngạc nhiên.

Quà tặng là một cặp gấu teddy mặc quần áo cô dâu chú rể, rất giống ngày tổ chức đám cưới họ mặc. Hai con gấu nhỏ rất đáng yêu, được làm khá tinh tế. Lộ Nghiên đặt chúng ở trên giá cạnh đầu giường phòng ngủ. Ngoài ra, quà tặng còn có một mặt dây chuyền, tuy nói là mặt dây chuyền nhưng nhìn lại giống một chiếc nhẫn hơn, chỉ là có thêm một sợi dây nhỏ, mặt hình vương miện, xung quanh đính những viên kim cương trong suốt, ở giữa có hạt kim cương hình trái tim, nhô lên hơi cao một chút.

Cuộn băng ấy, cô vẫn chưa kịp xem, ban ngày đi làm, buổi tối lại bị Trần Mặc Đông triền miên quấn lấy gay gắt. Bất luận Lộ Nghiên làm gì, chỉ cần Trần Mặc Đông không bận, cô chắc chắn sẽ bị anh lừa gạt lên giường, Lộ nghiên kháng nghị nhưng đều bị tàn nhẫn bác bỏ. Điều này đã khiến Lộ Nghiên từng nghĩ rằng cơ thể bình thường của mình thực sự có sức hấp dẫn lớn với Trần Mặc Đông. Nhưng không lâu sau đó, Trần Mặc Đông bận tối mặt tối mũi, đến mức chuyện đó với Lộ Nghiên cũng lực bất tòng tâm, chỉ khi nào có thời gian mà không khống chế được dục vọng mới “dày vò” Lộ Nghiên một trận.

Trong cuộn băng, Thẩm Tiếu đã thay đổi kiểu tóc, mái tóc thẳng đã biến thành cuộn sóng, hơi giống hồi Lộ Nghiên chưa cắt tóc, nhưng không dài hơn tóc cô là mấy. Thẩm Tiếu chúc mừng cô, sau đó không biết sao lại chuyển sang nói tới những thí nghiệm của mình, nói được một nửa, cánh cửa phía sau Thẩm Tiếu bị mở ra, Lộ Nghiên thấy một nửa bên người của người đó xuất hiện, tinh thần cô bỗng có chút căng thẳng, cô nắm chặt chiếc điều khiển, tim đập rất nhanh. Lộ Nghiên dần lấy lại tinh thần, cô phát hiện tất cả lại bình thường, cánh cửa phía sau Thẩm Tiếu đã đóng, lúc này Thẩm Tiếu đang cầm hai con gấu teddy nói gì đó. Dường như tất cả những gì lúc nãy đều là ảo giác, Lộ Nghiên tua đoạn băng đi một chút, rồi ấn tạm dừng. Sau khi bỏ qua một số chuyện sau lúc Thẩm Nham bước vào, cô lại bắt đầu mở tiếp, Thẩm Tiếu vừa mới dừng vấn đề về những thí nghiệm của cô ấy, đã chuyển sang nói về chuyện quà cưới.

Lộ Nghiên xem cả cuộn băng, cô dừng lại ở hình ảnh bóng người mở cửa. Đã hơn một năm rồi, dường như rất dài, nhưng tất cả hồi ức lại như ở ngay trước mắt. Tuy ở trong cuốn băng chỉ thấy một phần diện mạo, nhưng Lộ Nghiên có thể cảm nhận được Thẩm Nham đã thay đổi theo hướng chín chắn.

Cô cảm thấy mình rất buồn cười. Hành động này như thể tế lễ đoạn tình cảm trước kia của mình, và còn vì sự tiếc nuối cuộc sống hiện tại. Nhưng dường như điều đó không đúng, có thể cô chỉ đơn thuần hoài niệm. Dù sao Lộ Nghiên vẫn cảm thấy hành động của mình rất ngu ngốc.

Lộ Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô đánh rơi chiếc điều khiển trong tay, trong đầu như có một tiếng động thức tỉnh, Lộ Nghiên nhanh nhặt điều khiển lên, ấn nút tắt máy, như thể mình làm chuyện gì trái với lương tâm.

Tất cả vẫn như bình thường, Trần Mặc Đông đi tắm, Lộ Nghiên nấu cơm trong bếp. Rất nhiều lần, Lộ Nghiên đều hỏi Trần mặc Đông muốn ăn gì, nhưng câu trả lời luôn là “Tùy ý em”, hoặc là “Gì cũng được”, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ăn cơm tối, Lộ Nghiên không kiềm chế được, ngẩng đầu ngắm nhìn Trần Mặc Đông, thần sắc anh có chút uể oải, còn những thứ khác đều bình thường.

Lộ Nghiên kể cho anh nghe chuyện cười giờ nghỉ trưa hôm nay Vu Vân Trạch kể cho mọi người, rồi nói tới một đôi học sinh cấp ba yêu nhau mà cô nhìn thấy ở bến xe điện ngầm. Lộ Nghiên nói đến mức miệng lưỡi khô lại, cô cảm thấy vừa mệt vừa vô vị, cô không chắc Trần Mặc Đông có nghe không, anh chỉ lặng lẽ uống từng ngụm canh mà không hề trả lời.

“Hôm nay sao em nói nhiều vậy?” Đây là một câu dài nhất của Trần Mặc Đông kể từ khi anh về tới nhà. Nhưng rõ ràng không phải anh hỏi cô, mà chỉ là kể sự thật, Lộ Nghiên không nhất thiết phải trả lời.

“Em không sợ nước bọt phun lên món ăn à?” Trần Mặc Đông ác ý bổ sung thêm một câu, nhưng khẩu khí lại như thể “Vấn đề nói chuyện của bữa cơm hôm nay cũng không tệ đâu.”

Lộ Nghiên đang xếp một túi vải cho tay nắm cửa phòng ngủ, cô muốn tận dụng vải để làm một chiếc hộp kim chỉ hình quả trứng, mãi đến mười giờ mới cắt được những đường nét cơ bản, cô định ngày mai sẽ ghép lại, thêm bọt biển mỏng nữa là sẽ hoàn thành. Chắc hẳn Trần Mặc Đông sẽ bận đến muộn, Lộ Nghiên đem đồ ra bày bừa bộn trên sô pha, quay người vào nhà tắm.

Lộ Nghiên mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, đứng trước cửa phòng làm việc của Trần Mặc Đông, tay bưng cốc sữa. Chiếc váy này là quà cưới Trần Nhiễm Mộng tặng, không biết bà cố ý hay do gu thẩm mĩ của bản thân, bà chọn một chiếc váy ngủ cực mỏng, có thể nhìn thấy cơ thể lấp ló bên trong, dây vai rất dài, kết hợp với đường viền ở ngực làm hở ra nửa bộ ngực. Sau khi nhận món quà này, Lộ Nghiên nhét nó tận sâu trong tủ quần áo. Bước từ phòng tắm ra, nhìn thấy Trần Mặc Đông trong bức ảnh trên bàn, tuy không cười tươi rực rỡ nhưng hai hàng lông mày giãn ra, Trần Mặc Đông hôm nay đã “u ám” hơn rất nhiều. Đang nghĩ vậy, đúng lúc Lộ Nghiên mở tủ tìm quần áo, nhìn thấy chiếc váy ngủ này, không hiểu sao Lộ Nghiên lại muốn “dụ dỗ” Trần Mặc Đông. Đây cũng coi như tìm cảm hứng vợ chồng, Lộ Nghiên tự mình tìm lý do, sau khi mặc đồ bèn thắt ngắn dây vai lại, chỉnh sửa chiếc váy để mình có thể chấp nhận được.

Lộ Nghiên gõ nhẹ cửa rồi bước vào, Trần Mặc Đông từ máy tính ngẩng đầu liếc nhìn, chỉ vài giây ngừng lại, rồi bắt đầu quay lại làm việc. Hành động này của Trần Mặc Đông khiến Lộ Nghiên không biết làm sao, đồng thời cảm thấy mình vô cùng buồn cười, mặt càng lúc càng nóng. Nhưng đã như vậy rồi thì cứ thêm một chút mặt dày nữa, Lộ Nghiên đặt cốc sữa bên bàn làm việc.

“Uống cái này đi.” Giọng nói gượng gạo.

Lộ Nghiên nói xong, không đợi Trần Mặc Đông trả lời, xoay người rời đi, không ngờ Trần Mặc Đông đứng dậy ôm cô ngồi xuống. Lộ Nghiên hoảng hồn, ra sức túm lấy vạt áo trước của Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông lấy chiếc áo vest phía sau, choàng lên người Lộ Nghiên, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc. Lộ Nghiên dịu dàng ngồi trong lòng Trần Mặc Đông, đầu gối trên vai anh, tay nghịch chiếc cúc áo anh. Mỗi một chiếc áo của Trần Mặc Đông đều có hàng cúc với hình thức rất tinh xảo và đẹp. Lộ Nghiên nghi ngờ khi chọn sơ mi, anh chỉ quan tâm đến cúc áo. Căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng click chuột. Sau đó, Lộ Nghiên cảm thấy buồn ngủ, ngay cả việc chống đỡ mở mí mắt cũng khó khăn.

Lộ Nghiên nhích người, cô đã ngồi tê cả người mà Trần Mặc Đông vẫn không có phản ứng gì, quả nhiên là người cuồng làm việc.

“Vẫn chưa làm xong à?”

Trần Mặc Đông liếc nhìn Lộ Nghiên cười, Lộ Nghiên lúc ấy mới nhận ra câu nói của mình có ý nghĩa khác, nhất là trong cảnh đêm sâu tĩnh mịch, thời khắc dòng tình bắt đầu rung động.

“Cái này làm xong rồi, còn cái sau nữa.” Nụ cười của Trần Mặc Đông phát ra sự liều lĩnh, ngay cả đôi mắt cũng mờ ám không rõ, Lộ Nghiên lúc này mới hiểu ý của Trần Mặc Đông, khuôn mặt đỏ lựng.

Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên đến nhà tắm.

“Chúng ta đều tắm rồi mà.”

“Tắm thêm lần nữa.”

Trong nhà tắm, trong phòng ngủ, cảnh xuân liên tiếp diễn ra.

Lộ Nghiên nằm gối lên vai Trần Mặc Đông, trán chạm vào cằm của anh, một bàn tay đặt ngang ngực anh, còn Trần Mặc Đông lại nhàn nhã nghịch mái tóc của Lộ Nghiên.

“Hôm nay có phải em lại làm sai việc gì à?”

“Không có.”

Nghe thấy tiếng cười của Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên nhận thấy nhiệt tình hôm nay đã bán đứng chính mình.

“Em chỉ vì thỏa mãn chính nhu cầu của mình thôi.” Lộ Nghiên giải thích.

“Lẽ nào bình thường anh chưa làm em thỏa mãn?” Vừa nói, Trần Mặc Đông vừa kéo người Lộ Nghiên đặt dưới thân, thuận thế vào trong lần nữa.

“Lưu manh, bại hoại.” Tuy nhiên, giọng nói yếu ớt của Lộ Nghiên lại mang một hương vị khác so với câu chữ.

Lộ Nghiên không nói gì thêm, hai người cùng nhau rung động một lần nữa.

Thời gian tiếp theo, vì công việc, Trần Mặc Đông rất bận rộn xã giao, tiệc tùng. Đa số buổi tối, Lộ Nghiên một mình trong phòng trống, đến sáng đã thấy Trần Mặc Đông ngủ say bên cạnh. Cứ như vậy vài lần, Lộ Nghiên cũng dần quen.

Trần Mặc Đông bắt nọn Lộ Nghiên rất chuẩn. Khi sự nhẫn nại của cô gần đạt đến đỉnh điểm, anh sẽ nghĩ cách để trấn an cô. Mà Lộ Nghiên cơ bản không ý thức được trạng thái bất ổn của mình, ví dụ như sự bận rộn của Trần Mặc Đông, đầu tiên cô không để ý, thầm nghĩ: “Anh ấy bận chuyện của anh ấy, có liên quan gì đến mình. Mình cũng không phải đứa trẻ cần người khác chơi cùng.”, nhưng lâu ngày, hành động của cô lại lộ rõ sự buồn phiền, nói chuyện với Trần Mặc Đông nặng nề, có ý không thuận theo anh… Nhưng cô vẫn cho rằng tâm tình của mình như lúc trước.

Một ngày thứ sáu, hết giờ làm, Lộ Nghiên về nhà, vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Trần Mặc Đông đang lấy quần áo trong tủ.

“Anh nói xem, anh đã cống hiến rất nhiều cho sự phát triển của hãng hàng không nước nhà đấy.” Lộ Nghiên thản nhiên nói, nhưng vẫn chuẩn bị đi rửa tay giúp anh sắp xếp. Trần Mặc Đông biết cô sẽ sắp xếp giúp anh nên cũng ngừng tay, ngồi trên sô pha nhìn ngắm cô.

“Anh cầm áo khoác của em làm gì?” Lộ Nghiên mở chiếc túi, phát hiện áo khoác của mình và Trần Mặc Đông trong đó.

“Đi thành phố A, anh và em, tám giờ bay, em mau thu dọn đi.”

“Sao anh không nói sớm? Em và đồng nghiệp đã hẹn ngày mai đi dạo phố rồi.” Sau đó cô bổ sung thêm một câu: “Lần nào cũng như vậy.”

Trần Mặc Đông lại bảo cô nhanh thu dọn, rồi không nói gì nữa, đi đến phòng làm việc của mình. Cơn tức này Lộ Nghiên không nín nhịn được, cô muốn nói rõ ràng một lần, nhưng nghĩ đến thực lực của mình nên bèn cắn răng lấy mấy bộ của mình và Trần Mặc Đông, nhét vào trong túi quần áo, rồi gọi điện đẩy lịch hẹn sang ngày hôm sau.

Trên đường đi, Lộ Nghiên hờ hững với Trần Mặc Đông, nhưng thấy có lái xe ở đó nên cũng không dám biểu lộ quá rõ, cô nhẫn nhịn, mãi đến lúc lên máy bay, Lộ Nghiên mới coi Trần Mặc Đông như không khí. Trần Mặc Đông vẫn như bình thường, làm những việc của mình, xem xét tài liệu một lúc, nghiêng đầu nhìn Lộ Nghiên, nhưng Lộ Nghiên nhắm mắt cự tuyệt nói chuyện với anh. Trần Mặc Đông cũng điều chỉnh vị trí ngồi, nhắm mắt lại.

Xuống máy bay, xe chở hai người đến khách sạn. Giấc ngủ ngắn ngủi trên máy bay khiến cơn tức giận trước đó trôi đi, hơn nữa cả hai đều mệt mỏi nên vừa đến khách sạn đã đi tắm, rồi đi ngủ, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Nghiên bị Trần Mặc Đông đánh thức. Hai người chậm rãi leo núi. Lộ Nghiên nhớ một bài văn hồi học cấp hai hoặc cấp ba, có miêu tả về ngọn núi này. Khi đó, cô không hề có khái niệm gì về du lịch, trong lòng nghĩ các loại sách với các ngôn ngữ khác nhau và những gì thày giáo dạy về sông nước to lớn của Trung Quốc vừa được miêu tả tu từ, lại vừa dùng cách so sánh; cộng với việc gia tăng của thời gian, người ta sẽ đi lại khắp thế giới, chứ không chỉ dừng ở quang cảnh đẹp tự nhiên này.

Leo đến giữa sườn núi, thể lực của Lộ Nghiên quả thực khó mà tiếp tục, vậy mà Trần Mặc Đông vẫn giữ hơi thở đều đều. Cô kéo Trần Mặc Đông tìm một hòn đá ngồi xuống, bảo Trần Mặc Đông đứng cạnh mình, thỉnh thoảng khách du lịch bước qua đều liếc nhìn về phía họ như hai vật thể kỳ lạ.

“Em đừng lần nào cũng vứt trách nhiệm lên mặt mình.”

Lộ Nghiên cảm thấy có thể mặt mình có gì lạ nên mới khiến người khác tò mò nhìn, vì thế giơ tay áo lau mặt, không ngờ bị Trần Mặc Đông nhìn thấu.

Lộ Nghiên coi thường lời nói của anh, kéo tay anh đong đưa, nhìn như một đứa trẻ. Nghỉ ngơi mười mấy phút, hai người lại tiếp tục lên đường. Sau mấy bước Lộ Nghiên quay đầu nhìn chỗ ngồi vừa nãy, lúc này cô mới phát hiện tảng đá chỗ mình ngồi có khắc chữ, tảng đá không quá ngay ngắn, chữ trên đó cũng mờ, nhìn qua rất giống một hòn đá bình thường.

“Sao anh không nói sớm với em?”

“Sao có thể chuyện gì cũng phải để người khác nói cho em? Em nên tự mình quan sát chứ.” Trần Mặc Đông thuyết giáo, nhưng vẻ mặt lại tươi cười nhàn hạ.

Đoạn đường sau đó, Lộ Nghiên túm góc áo của Trần Mặc Đông, mấy lần đề nghị quay về đều bị Trần Mặc Đông mắng lại.

“Đã leo núi thì phải leo đến đỉnh.”

Buổi tối, Trần Mặc Đông lại cưỡng ép lôi Lộ Nghiên đi bơi.

“Anh muốn làm em mệt chết à?” Lộ Nghiên đi từ trên núi xuống, không hề cảm thấy thoải mái.

“Thể lực của em quá kém, cần phải rèn luyện nhiều.”

“Vậy cũng không thể theo kiểu “ăn một miếng là béo ngay” được. Em muốn quay về.”

Cuối cùng cô lại bị Trần Mặc Đông giữ lại trong hồ, nước trong bể đến cằm Lộ Nghiên. Cô luôn sợ nước, học bơi với cô cũng như đi lên trời. Cô nằm giữ trên người Trần Mặc Đông, nói thế nào cũng không xuống, Trần Mặc Đông lại bơi vào trong mấy mét, Lộ Nghiên cảm thấy nước sâu hơn một chút. Trần Mặc Đông cầm tay Lộ Nghiên để kéo cô xuống.

“Trần Mặc Đông, đừng đùa nữa, em thật sự không biết bơi.”

“Anh biết, vì thế anh mới dạy em.”

“Em không học được.”

Trần Mặc Đông ném Lộ Nghiên vào trong nước, Lộ Nghiên đạp nước theo bản năng, uống phải mấy ngụm nước, nhưng rất nhanh đã được Trần Mặc Đông vớt lên, Lộ Nghiên sặc nước dữ dội, nước mắt cùng với nước bể bơi chảy trên vai Trần Mặc Đông. Dường như cách nhanh nhất để học bơi có hiệu quả chính là ném người ta vào nước, để người đó tự tìm tòi, bản năng sống của con người sẽ chinh phục dòng nước, nhưng cách này dường như không có hiệu quả với Lộ Nghiên. Trước đây, Thẩm Nham đã từng dùng cách như vậy, đây là lần thứ hai cô được nếm thử. Lần thứ nhất có Thẩm Nham ở bên, cách của Thẩm Nham nhã nhặn hơn một chút, vậy mà cô và Thẩm Tiếu cũng không biết, cuối cùng chỉ cần anh dạy một lần Thẩm Tiếu đã biết bơi. Họ đã từng thử qua rất nhiều cách dạy khác nhau nhưng vô dụng, vì thế anh đã dùng cách cực đoan này. Khi đó Lộ Nghiên bị hốt hoảng, Thẩm Nham đã ôm lấy cô, cô vẫn còn run. Sau này Thẩm Nham từ bỏ việc dạy cô bơi.

“Em thật sự không học được.” Tuy lần này Lộ Nghiên vẫn sợ nhưng đã có kinh nghiệm lần trước nên nhanh chóng hồi phục. Cô biết bất kể là Thẩm Nham hay Trần Mặc Đông cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện.

“Là em không học được hay không muốn học?”

Lộ Nghiên không trả lời, Trần Mặc Đông lại đưa Lộ Nghiên đến nơi cạn hơn, rồi tự mình bơi trong bể. Lộ Nghiên nhảy khỏi bể bơi, vừa uống nước vừa nhìn Trần Mặc Đông. Sau khi qua khỏi cơn sợ hãi, cô khó tránh khỏi suy nghĩ muốn trả thù Trần Mặc Đông. “Anh biết bơi thì sao chứ? So sánh ưu điểm của mình và nhược điểm của người khác, đúng là bỉ ổi. Anh biết bơi hơn em, nhưng em ngực to hơn anh đấy. Hừ, đúng là chồn làm dáng.”, trong lòng Lộ Nghiên tràn ngập sự coi thường.

Lúc mặt trời xuống núi, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên bước vào hồ nước nóng. Tại đây có thể nhìn thấy mặt trời xuống núi, ánh sáng hồng đỏ xuyên qua tấm kính, chiếu đến cơ thể hai người. Nhìn ánh sáng này chiếu trên người Trần Mặc Đông có chút kỳ lạ, Lộ Nghiên càng nhìn càng mê mẩn – mê mẩn ánh mặt trời, mê mẩn Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông ôm lấy cơ thể Lộ Nghiên, ánh mắt Lộ Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào màu sắc bên ngoài tấm kính.

Lộ Nghiên cong người tựa vào cơ thể của Trần Mặc Đông: “Sẽ không có người bước vào đây chứ?” Cô kề sát tai Trần Mặc Đông, khẽ hỏi, thanh âm hơi run rẩy.

“Không.” Trần Mặc Đông cắn tai Lộ Nghiên, giọng nói mơ hồ.

…..

Trong thang máy, Lộ Nghiên nín nhịn cười, cố gắng đứng xa Trần Mặc Đông nhất. Vừa nãy, lúc hai người đang hừng hực lửa, nhưng Lộ Nghiên vẫn lo lắng có người đột nhiên xuất hiện nên không chịu thuận theo, dù sao trước đó cũng đã có phục vụ đến đưa đồ uống cho họ. Tuy vẻ mặt Trần Mặc Đông không có gì thay đổi, nhưng tinh thần anh thể hiện rõ rằng anh thực sự khó chịu. Lộ Nghiên có ý an ủi, nhưng không biết bắt đầu thế nào.

Hai người ở tầng cao của khách sạn. Trần Mặc Đông quay đầu nhìn con số hiển thị, rồi kéo Lộ Nghiên sang bên cạnh.

“Trần Mặc Đông, hôm nay anh uống nhầm thuốc à?” Lộ Nghiên hổn hển, nhưng nhìn thấy nụ cười xấu xa của Trần Mặc Đông thì cô biết anh chỉ đang cố ý hù dọa cô. Lộ Nghiên tức giận nhéo tay anh. Hai người cãi nhau ầm ĩ, dây dưa nhùng nhằng, không ngờ thang máy dừng giữa chừng, một người đàn ông bước vào.

“Xin hỏi có cần sự giúp đỡ không?” Người đàn ông hỏi Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên ngạc nhiên, lúc này cô mới phát hiện Trần Mặc Đông vẫn nắm chặt cổ tay mình, nhưng anh lại hiện rõ vẻ mặt bá đạo “vật sở hữu cá nhân”, vì thế dễ khiến người khác liên tưởng tới những khả năng khác. Lộ Nghiên có chút xấu hổ, bỏ tay Trần Mặc Đông ra, sau đó đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau. Cô nhìn người đàn ông lắc đầu, nói cảm ơn, rồi lại nhìn Trần Mặc Đông, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.

Bước vào phòng, Lộ Nghiên trốn tránh Trần Mặc Đông.

“Hình như em đã không để anh mất mặt nhì?”

“Đúng, đây là thưởng.”

Lộ Nghiên không nói được gì, chỉ có thể đáp ứng người đàn ông bá đạo này.
Bình Luận (0)
Comment