Lời tác giả: Viết đã lâu rồi nhưng dường như vẫn chưa có gì mới thêm cả.
Chương này có vẻ không ngắn đâu, hơn nữa người trước của Trần Mặc Đông
xuất hiện rồi đây.
Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ ngồi đối diện nhau
trong phòng nghỉ, ngón tay Lộ Nghiên đưa vòng theo miệng cốc, ánh mắt có chút mơ màng nhìn túi trà trong chiếc cốc, giấu kín nỗi buồn trong
lòng.
“Thế này không phải bức người quá đáng sao? Chúng ta mà
được coi là những nhân viên mới thì sao bộ phận XX tổ chức tiệc chào
người mới không thèm mời chúng ta? Cậu nói xem, làm việc được một năm
cũng vẫn được gọi là “mới” sao? Đúng là tức cười.” Tô Tiểu Lộ ném điện
thoại lên bàn, miệng nói một câu thô tục.
Trong buổi tiệc thường
niên hàng năm, mỗi bộ phận phải có một chương trình riêng. Đặng Văn
Trung trực tiếp giao nhiệm vụ cho Lộ Nghiên và Tô Tiểu Lộ, lý do rất đơn giản: họ là hai cô gái duy nhất trong tổ, hơn nữa lại còn “mới” bắt đầu làm việc trong năm nay, nên vì cả phòng mà cống hiến chút. Chủ đề của
buổi tiệc cũng khá lạ lẫm, là “HỒNG” (có ý nghĩa chúc mừng, thắng lợi/
tượng trưng cho cách mạng và giác ngộ cao/ lợi nhuận, hoa hồng), một mặt dựa trên lễ kỷ niệm thành lập Đảng ủy của công ty vừa tròn một năm, mặt khác lại có ý nghĩa mang theo hơi thở của nhịp sống xã hội. Chủ đề này
được hiểu theo nghĩa rộng, vừa mang tính cách mạng, lại vừa có thể tính
toán được hiệu quả biểu diễn vì chủ đề có thể suy diễn rộng, dựa vào
cách hiểu của từng người. Lộ Nghiên cảm thấy chủ đề này quả thực không
có nội dung, nhưng nó làm cô liên tưởng đến đề văn hồi cô thi lên cấp
ba: “Biểu tượng của Bắc Kinh”. Bài văn ấy Lộ Nghiên viết bậy được một
trang, nhưng không ngờ kết quả lại rất tốt, khiến cả chính cô cũng ngạc
nhiên.
Lộ Nghiên mỉm cười, thực ra cô không muốn lộ diện, huống
hồ Trần Mặc Đông có thể cũng tham dự, mà cô trước nay cũng chưa bao giờ
được coi là “cánh chim đầu đàn giỏi”. Nhưng suy đi tính lại, nghĩ theo
hướng tính cực, dù sao đó cũng là việc chức vụ của mình phải làm, Lộ
Nghiên không từ chối, đơn giản vì chuyện này có thể khiến những chuyện
khác đang chôn giấu dưới đáy lòng cô bị quẳng lại phía sau.
“Nếu
đã bắt mình làm, mình sẽ phải khiến cái tên họ Đặng kia thấy Tô Tiểu Lộ
mình không phải người dễ bắt nạt đâu.” Ánh mắt Tô Tiểu Lộ kiên định, tay đập bàn, tay kia nắm chặt lấy tay Lộ Nghiên. Lộ Nghiên bị cô làm cho
bật cười, vốn muốn khuyên cô ấy nên “tuân lệnh”, nhưng xem ra không cần
thiết nữa rồi.
“Hay là chúng ta diễn một vở kịch cách mạng, cậu
diễn vai chị Giang, mình diễn Phủ Chí Cao (hai nhân vật trong tiểu
thuyết “Hồng Nham” – cuốn sách được coi là sách giáo khoa của chủ nghĩa
cộng sản làm rung động lòng người, trong đó chị Giang là nhân vật nữ
chính kiên cường, Phủ Chí Cao là kẻ phản bội Tổ quốc). Cậu chỉ cần diễn
đúng vẻ kiên cường như hiện tại thì chắc chắn sẽ được mọi người tán
thưởng.”
“Không được đâu, mình không đành lòng để một cô gái xinh đẹp như cậu diễn vai khác giới, mà còn là Hán gian.” Tô Tiểu Lộ vừa nói vừa bày ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng lại bị Lộ Nghiên lườm một cái.
Lộ Nghiên ngồi trên giường nhìn ngắm quyển từ điển tiếng Nhật cũ kỹ, nhìn
tới nhìn lui cô vẫn cảm thấy quyển từ điển này rất quen thuộc. Nhìn một
lúc vẫn không nghĩ ra điều gì, cô bèn đặt quyển từ điển sang bên cạnh,
ngồi thẳng lưng, hai chân duỗi thẳng, hai tay với xuống đầu ngón chân.
Đúng lúc Trần Mặc Đông bước từ nhà tắm ra thấy Lộ Nghiên đang cố gắng
chạm tay vào bàn chân, anh cảm thấy rất buồn cười.
“Có gì đáng
cười chứ.” Lộ Nghiên thuận tay ném chiếc gối về phía Trần Mặc Đông, há
miệng óp bụng lại, lấy hết sức lực cúi xuống, kéo theo một cơn đau cơ.
Một tay Trần Mặc Đông xoa tóc, một tay dễ dàng bắt lấy chiếc gối, không
chút khách khí ném trả lại Lộ Nghiên. Lộ Nghiên đang ngồi thẳng người
nên chiếc gối bay thẳng vào đầu cô.
Có lẽ Trần Mặc Đông cũng
không ngờ lại như vậy, anh vội vàng bước đến bên cạnh, xoa xoa đầu Lộ
Nghiên. Lộ Nghiên bèn rút dây buộc, xõa mái tóc của mình ra.
“Giúp em cúi xuống, coi như chuộc tội.”
Trần Mặc Đông khẽ cười, sau đó đặt tay trên cổ Lộ Nghiên, mang tiếng “giúp
đỡ” nhưng lại giống như đang bóp một con vật không hề thương tiếc.
“Em luyện cái này làm gì, lẽ nào tiệc thường niên bắt em phải nhảy múa sao?”
“A, đau chết mất.” Lộ Nghiên ngọ nguậy người, sau đó nằm bò ra giường để
giảm bớt cơn đau thắt lưng khi nãy. Trần Mặc Đông xoa bóp lưng Lộ Nghiên hai cái rồi đi ra sô pha đọc báo.
“Em từng này tuổi rồi, xương
cốt cũng chẳng giãn được nữa, đừng nói là múa, ngay cả nhảy cô đồng cũng khó.” Lộ Nghiên từ bỏ chuyện giãn xương cốt, nhưng thực tế, Tô Tiểu Lộ
cũng đã quyết định sẽ biểu diễn một màn múa trong tiệc thường niên, thậm chí còn muốn múa theo điệu múa cổ truyền của dân tộc Thái, mặc váy bó
sát, hở eo. Lộ Nghiên vẫn luôn có thói quen giữ im lặng, lần này cô cũng lặng lẽ đẩy mình về phía “đường cùng”.
Trần Mặc Đông dường như
bị nội dung trên báo thu hút nên không có ý định trả lời cô, Lộ Nghiên
thậm chí còn hoài nghi anh không hề nghe thấy những lời cô nói.
“Em mà nhảy cô đồng thì nhất định sẽ đáng xem hơn là múa đấy.” Một phút sau, Trần Mặc Đông mới đáp lại lời cô.
“Vậy tiệc thường niên năm nay, anh sẽ không dành thời gian đến để xem bọn em náo loạn chứ?”
“Em không mong anh đi sao?” Trần Mặc Đông từ tờ báo ngẩng đầu lên, dáng vẻ như vừa đọc được thứ gì đó rất đáng buồn cười.
“Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, anh có đi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em cả.”
“Vậy mà anh còn cho là em không muốn để anh thấy em múa cơ đấy.” Trần Mặc
Đông thoải mái cười, hiện rõ vẻ đắc ý như một đứa trẻ, nụ cười tươi sáng dưới ánh đèn càng thêm vẻ rạng rỡ, Lộ Nghiên có chút mê mẩn, thầm mắng
Trần Mặc Đông bình thường rất ít cười như vậy nên giờ mới khiến cô khó
thích ứng thế này.
“Đồ xấu xa, ấu trĩ.” Lộ Nghiên nhỏ giọng mắng, rồi lại cầm cuốn từ điển lên.
“Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?” Lộ Nghiên một lần nữa đặt sách xuống.
“Bình thường anh về rất muộn sao?”
“Không muộn, không muộn, cũng tầm mười giờ thôi.”
Lộ Nghiên xoay người nằm, Trần Mặc Đông ôm cô từ phía sau, dường như anh
đang cười, hơi thở phả phía sau gáy Lộ Nghiên. Có vẻ tâm tình anh hôm
nay rất tốt, nhưng Lộ Nghiên không hiểu nguyên nhân gì khiến anh vui vẻ
như vậy, hôm nay vẫn giống như bao nhiêu ngày khác, nguyên nhân khiến
tâm tình anh tốt như vậy chắc chắn không phải vì cô, mà có lẽ vì người
khác, cũng có thể là vì chuyện khác.
“Chiều qua đi đâu vậy, sao về muộn như vậy?” Trần Mặc Đông dùng môi cọ cọ gáy Lộ Nghiên, giọng nói ẩn chứa sự dò hỏi.
“Hình như em chưa từng hỏi anh đã đi đâu thì phải?” Lộ Nghiên nhắm mắt, hi vọng cơn buồn ngủ mau đến.
“Đến một quán café, ở đó có người kể chuyện rất hấp dẫn nên mới về muộn một
chút.” Lộ Nghiên đè nén cơn buồn bực, lại lần nữa trả lời câu hỏi của
Trần Mặc Đông.
“Chia sẻ một chút với anh được không?”
“Một câu chuyện tình yêu vô cùng đau khổ, đến giờ vẫn là một bi kịch, không
biết kết quả cuối cùng có thể xoay chuyển thành hài kịch không.”
“Em cảm thấy thú vị à?”
“Cũng được.” Câu nói của Lộ Nghiên rất nhẹ, không hề khiến người ta có cảm giác rất thú vị.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Lộ Nghiên đều đợi mười cô gái tan làm, tập
trung ở phòng truyền thông tập múa. Để có thể hoàn thành nhiệm vụ một
cách tốt nhất, Tô Tiểu Lộ lợi dụng nhân duyên tốt của mình, kêu gọi mấy
cô gái trẻ ở bộ phận khác cùng tham gia. Cô giáo dạy múa chính là Tiểu
Lâm – bạn tốt của Tô Tiểu Lộ, dáng người cao mảnh khảnh, tóc luôn búi
gọn sau đầu.
Lộ Nghiên không hứng thú lắm với chuyện múa, mỗi khi trên TV chiếu đến cảnh múa, cô chuyển kênh, tìm những chương trình thú
vị khác. Có điều những màn múa ít ỏi cô thấy trên TV lại không có múa
Thái, cô mơ hồ nhớ trang phục múa Thái hình như là màu xanh lục. Cô
không biết Tô Tiểu Lộ kiếm được ở đâu ra mười bộ váy đỏ rực rỡ, như bị
dính máu, chói mắt đến phát sợ, may mà trên váy còn có thêm phụ kiện,
nếu không chúng giống như những bộ váy màu máu.
“Mình mất bao
công sức mới kiếm được mấy bộ váy xằng xịt này, vì thế các đồng chí có ý kiến thì cứ giữ lại đã, chúng ta chỉ vì phục vụ chủ đề của cuộc thi mới như vậy thôi.”
Gần tới tổ chức tiệc thường niên, cô giáo Tiểu
Lâm giúp mấy cô gái hoàn thành việc hóa trang. Những lúc luyện tập họ
đều mặc những bộ váy đó nên cũng đã quen mắt, nhưng khi mọi người trang
điểm đậm và cài thêm mấy bông hoa trên tóc thì bỗng biến thành mỹ nữ,
mấy người đứng cùng nhau nhìn rất rực rỡ, nổi bật.
Lộ Nghiên có
chút vui mừng, nghĩ tới lúc mới bắt đầu, bả vai cứng nhắc của mình đã
vài lần khiến cô giáo khóc không ra nước mắt, nhưng dù như vậy thì cô
giáo cũng vẫn chọn cô là một trong những người múa chính, điều này thật
sự khiến Lộ Nghiên dở khóc dở cười. Trong màn vũ đạo của mười người thì
năm người là một nhóm nhỏ, mỗi nhóm có một người đứng trong vòng múa của bốn người, Lộ Nghiên chính là người đó. Lý do của cô giáo Tiểu Lâm là
tuy vai của Lộ Nghiên có chút cứng nhắc, nhưng phần dưới lại rất linh
hoạt, cánh tay dài rất đúng chuẩn, vì thế Lộ Nghiên còn thầm oán giận
cánh tay dài của mình không đối xứng với chiều cao.
Không khí của tiệc thường niên rất hỗn độn, như một cảnh giải trí mất trật tự. Mọi
người đều sẵn sàng thả lỏng tâm trí, bỏ lại tất cả những gì dồn nén
trong một năm qua, cố gắng để công ty được vui vẻ một trận, không nhận
được giải thưởng thì cũng có thể hò hét thoải mái. Vì thế dưới không khí này, màn biểu diễn của các bộ phận đều nhận được sự cổ vũ rất lớn.
Bộ phận của Lộ Nghiên có thứ tự biểu diễn gần cuối cùng. Những màn biểu
diễn trước đa số là hài kịch, mọi người đều đem hết sức lực ra biểu diễn xuất sắc, khiến hơn hai trăm người ngồi đó cười không ngớt, những tiếng vỗ tay liên tiếp; Với những màn hát múa, dường như mọi người phát huy
tối đa chủ đề của buổi tiệc, vì thế bất kể là diễn kịch hay hát, cơ bản
đều có những giai điệu quen thuộc, các tốp ca nhỏ liên tiếp xuất hiện;
cũng có tấu hài, diễn đoạn của Quách Đức Cương, người diễn còn hóa trang kiểu đầu trọc giống Quách Đức Cương, vừa mới lên sân khấu đã khiến tất
cả mọi người cười không ngớt, Tô Tiểu Lộ thấy vậy bèn dùng giọng nói rất nghiêm túc nói với Lộ Nghiên: “Phải là người thế nào thì phối kiểu đầu
của Quách Đức Cương mới thuận mắt chứ.” Tiết mục tiếp theo là tiết mục
của bọn họ, vì thế lúc này mọi người đều đang hồi hộp như đứng bên sườn
núi. Lộ Nghiên nhìn theo ánh mắt Tô Tiểu Lộ, quả đúng như lời cô ấy nói. Vô tình ánh mắt lướt xuống dưới sân khấu, Trần Mặc Đông đang ngồi trên
chiếc bàn gần sân khấu nhất, bật cười cùng đám đông, thỉnh thoảng quay
sang nói vài câu với cô gái ngồi cạnh, động tác không hề có chút mờ ám
hay thân mật nào, mà cô gái kia cũng coi như có nhân duyên với Lộ
Nghiên.
“Trần tổng xuất hiện lúc nào vậy?” Tô Tiểu Lộ cũng vừa
nhìn thấy Trần Mặc Đông, “Chị em ơi, Trần tổng đang ở bên dưới kìa, nhất định phải biểu diễn thật tốt đấy. Lộ Nghiên, nhìn xem môi mình đã đủ đỏ chưa? Phấn hồng cần đánh thêm không? Phần bụng dưới có nhìn rõ không?”
“Mình cảm thấy rất tốt rồi, có điều nếu cậu thấy không yên tâm thì có thể đi hỏi thẳng anh ấy.”
Lộ Nghiên nói xong, lườm một cái.
Bọn họ vừa lên sân khấu thì nhận được sự cổ vũ nhiệt liệt, không biết có
phải do thế trận của họ hay do mọi người thấy những cô gái đẹp. Ttiếng
vỗ tay, hò hét liên tiếp cổ vũ, những bước múa của bọn họ vừa uyển
chuyển vừa thoải mái. Nhưng lúc xuống sân khấu, Lộ Nghiên vẫn cảm thấy
tâm trạng mình có chút lơ lửng, vô cùng xúc động. Ở dưới sân khấu, các
cô gái vẫn còn trong cảm giác hưng phấn, ngay cả quần áo cũng không
thay, riêng Lộ Nghiên ngồi bên cạnh lặng lẽ trấn tĩnh hơn hai mươi phút, tâm tư vẫn xúc động chưa hết.
Lộ Nghiên không thích café, vì vậy cô rất ít tới quán café, hẹn hò với bạn bè thường hẹn ở những nơi giải
quyết vấn đề no bụng, như Trần Mặc Đông nói thì Lộ Nghiên chắc chắn là
một cô gái vật chất, không hiểu được sự lãng mạn, không biết phong hoa
tuyết nguyệt, nói trắng ra thì cô thiếu một chút vị nữ tính.
Hôm
đó, Lộ Nghiên đi đến một tòa nhà ở Tây Trực Môn làm việc, con đường phía sau tòa nhà có một dãy cửa hàng nhỏ, cửa hàng café đó cũng nằm trong
dãy, bài trí theo phong cách người Anh. Vì Lộ Nghiên bắt nhầm tàu điện
ngầm, mất bao nhiêu thời gian mới tìm được địa điểm, rồi chuyện công
việc lại không thuận lợi, phải chạy đi chạy lại giữa hai tầng tòa nhà,
lúc này chân cô mỏi đến mức bị chuột rút.
Tuy là cuối tuần nhưng
vì nằm sau lưng tòa nhà nên khách đến đây rất ít. Lộ Nghiên bước vào
chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ để nghỉ chân, cô gọi một cốc nước táo và
một cốc nước lọc. Lúc đồ uống được bưng lên, có hai cô gái bước vào,
chọn một bàn phía trước Lộ Nghiên. Lộ Nghiên uống hết cốc nước lọc, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, tay xoa bóp bàn chân. Ngoài cửa sổ là
một bức tường thấp màu xám, bên cạnh lại là một tòa nhà, thật sự không
hiểu chủ quán làm thế nào để kiếm được lợi nhuận ở một nơi thế này.
Phảng phất quanh phòng là tiếng nhạc jazz nhẹ, thi thoảng vang lên tiếng nói chuyện của hai cô gái vừa bước vào.
Chuyện gia đình dường
như là chủ đề bàn luận yêu thích của phụ nữ. Hai cô gái nói chuyện tự
nhiên như không có người bên cạnh, nhưng không biết từ khi nào mà cái
tên quen thuộc với Lộ Nghiên lại xuất hiện.
“Hiện giờ hai gia đình họ cùng hợp tác một hạng mục, hai người cả ngày gặp nhau, rất kỳ quặc.”
“Cũng chưa chắc, mình thấy cả hai người Lưu Uyên Thư và Trần Mặc Đông đều rất thoải mái với nhau, hơn nữa Trần Mặc Đông đã kết hôn lâu như vậy,
chuyện này đã kết thúc rồi mà.”
“Haiz, ai mà biết. Hai người ấy
tình cảm bao nhiêu năm vậy, nói hết là hết sao, trước kia không gặp mặt
thì coi như thôi, nhưng hiện giờ lại gặp nhau suốt ngày, mình thấy…”
“Hồi đó vì sao hai người ấy lại chia tay?”
“Không biết.”
“Mình nghe Ngải Ngải nói Trần Mặc Đông lấy một cô gái rất tốt, gia thế không có nhưng con người rất thành thật.”
“Thành thật thì có tác dụng gì? Thành thật ngăn cản được đàn ông thay lòng
sao? Huống hồ Trần Mặc Đông cũng không bỏ Lưu Uyên Thư, nghe nói hồi mới chia tay Trần Mặc Đông rất đau khổ.”
“Không thể nào, mình biết Trần Mặc Đông, lúc nào cũng lạnh lùng mà.”
“Mình cũng chỉ nghe người khác nói thôi.”
…
Lộ Nghiên nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn một tiếng đồng hồ. Cô cầm túi
bước ra ngoài nhưng bị nhân viên cửa hàng ngăn lại, lúc này cô mới nhớ
ra mình quên chưa thanh toán, ngại ngùng cười với nhân viên, sau đó bước tới quầy thanh toán. Bước ra khỏi cửa, phát hiện trời nổi gió, cô đội
mũ, đi tới trạm xe điện ngầm gần nhất.
“Tiểu Lộ, đang trao giải cho cậu đấy, mau lên đi.”
Lộ Nghiên hồi phục tinh thần, nhất thời quên mất mình đang ở bữa tiệc
thường niên của công ty. Lộ Nghiên vẫn mặc cả trang phục múa lên sân
khấu, phát hiện mọi người rất trật tự, nóng lòng ngóng trông từng hạng
mục giải thưởng, mà cô lại may mắn trở thành một trong số những người
được nhận giải.
“Đồng chí Lộ Nghiên của chúng ta giành được giải
“Tiểu Ong Mật”, từ ngày đầu tiên đi làm cho đến giờ chưa hề đi muộn một
lần, nghỉ phép cũng rất ít, vì thế giải thưởng này hoàn toàn xứng đáng,
xin mọi người vỗ tay khen ngợi. Kính mời Trần tổng trẻ tuổi của chúng ta lên trao giải thưởng cho nhân viên chăm chỉ nhất công ty. Mọi người hãy vỗ tay chúc mừng.” Người dẫn chương trình tạo không khí vui vẻ.
Trần Mặc Đông ung dung bước lên lễ đài, nụ cười trên mặt khiến Lộ Nghiên
thấy như một con mèo trộm cá. Lộ Nghiên nhìn chướng mắt, xúc động trừng
mắt liếc anh.
“Múa rất đẹp.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
Hai người nắm tay, Lộ Nghiên ngoài cười nhưng trong lòng buồn bã. Sau khi
trao giải xong, Trần Mặc Đông bước xuống. Lộ Nghiên muốn nhanh chóng
bước xuống sân khấu, thoát khỏi sự ghen tị của người khác nhưng lại bị
Vu Vân Trạch giữ trên sân khấu phỏng vấn. Lần này người dẫn chương trình là Vu Vân Trạch, anh ta bình thường miệng lưỡi giảo hoạt, khó trách lần này được chọn làm người dẫn chương trình.
Lộ Nghiên bị Vu Vân
Trạch ép trả lời phỏng vấn, ví dụ như cảm giác khi Trần tổng trao giải
cho cô, hay cô có yêu cầu gì thì thẳng thắn nói ra… Vu Vân Trạch và Trần Mặc Đông là bạn bè công việc, vì thế anh vui đùa không hề kiêng nể gì
Trần Mặc Đông, thậm chí còn khiến mọi người quan tâm hơn, nhưng Lộ
Nghiên trách anh độc ác, kéo cô xuống ngựa; anh còn bắt Lộ Nghiên giải
thích chiếc nhẫn cưới lúc thì xuất hiện lúc lại biến mất trên tay cô,
nói cô lợi dụng chiếc nhẫn để cự tuyệt sự theo đuổi của đám đàn ông, Lộ
Nghiên biết bất kể cô nói thế nào thì Vu Vân Trạch cũng có một chủ đề kế tiếp đợi cô, vì thế cô chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, chỉ khi bị bức đến
mức bắt buộc thì mới nói một câu, thành ra Vu Vân Trạch giống như tự
diễn một mình, sau đó mới để Lộ Nghiên bước xuống.
Người nhận giải tiếp theo cũng bị hỏi đến choáng váng, không thể không bội phục miệng lưỡi giảo hoạt của Vu Vân Trạch.
Hàng trăm người ồn ào, hơn mười giờ bữa tiệc mới kết thúc. Lộ Nghiên bước ra ngoài thấy xe của Trần Mặc Đông đang đỗ trước cửa, cô kéo cửa xe ngồi
vào bên trong. Trần Mặc Đông phân biệt dùng xe khi đi làm việc và dùng
trong cuộc sống hàng ngày, khi đi công việc, Trần Mặc Đông thường có lái xe riêng, còn bình thường ra ngoài anh sẽ tự mình lái xe, có điều số
lần rất ít. Đây là lần đầu tiên Lộ Nghiên ngồi trên xe chuyên dụng làm
việc của Trần Mặc Đông, vì thế ngay cả lái xe Triệu Hâm cũng không biết
quan hệ của hai người.
“Chị Tiểu Lộ!” Triệu Hâm nhìn Lộ Nghiên
ngồi lên xe có chút kinh ngạc, tuy tuổi chưa nhiều nhưng anh vẫn biểu
hiện rất đúng mực. Lộ Nghiên mỉm cười với anh ta. Dù vẻ mặt anh ta vẫn
còn chút cứng nhắc, nhưng cũng không thể hiện sự kinh ngạc nữa.
Có vẻ Trần Mặc Đông đã uống rượu, áo khoác nằm bên cạnh, hai nút áo sơ mi
mở bung, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, không hề lôi thôi chút nào.
Thấy bên đường có cửa hàng, Lộ Nghiên bảo Triệu Hâm dừng xe để cô mua mấy chai nước.
“Cho cậu ly café này, cả chai nước nữa, hai thứ đồ uống này rất hợp, vừa đỡ
khát lại đỡ buồn ngủ.” Lộ Nghiên đưa đồ cho Triệu Hâm, sau đó mở một
chai nước đưa cho Trần Mặc Đông.
“Cảm ơn chị Tiểu Lộ.”
“Tiểu tử, sau này phải gọi là chị dâu.” Trần Mặc Đông mở miệng, Lộ Nghiên
nghĩ quả nhiên anh đã uống rất nhiều, nếu bình thường anh sẽ không nói
những câu như vậy. Mà xem ra Trần Mặc Đông thực sự là người biết sống
hợp tình, quan hệ giữa anh và những người bên cạnh dường như rất hài
hòa.
“Ồ, chị dâu.” Triệu Hâm như đám mây đen nhìn thấy cầu vồng, vẻ mặt nhất thời mê muội, mỉm cười gọi “Chị dâu”.
Trần Mặc Đông theo thói quen nghiêng người dựa vào Lộ Nghiên, không hề để ý hôm nay cô cũng rất mệt.
“Em đối với người ngoài rất quan tâm đấy.”
“Ý gì vậy?”
“Vừa giải khát vừa đỡ buồn ngủ, anh nghe thấy cũng cảm động đấy.”
“Vô vị.”
Trần Mặc Đông khẽ cười.
“Gần đây hình như anh rất bận.”
“Công ty có chút chuyện.”
“Nghiêm trọng không?”
“Em không cần lo lắng chuyện này.”
Hơi thở của Trần Mặc Đông dần ổn định, Lộ Nghiên kéo đôi tay của Trần Mặc Đông vào trong chăn, quay người nhìn ra hướng khác.
Hôm đó lúc bước lên xe điện ngầm, cô mới phát hiện không nhìn thấy thẻ đi
xe điện ngầm nên quay lại để tìm. Lúc bước vào quán, hai cô gái kia đã
rời đi, thẻ xe cũng không tìm thấy, quay trở lại tòa nhà kia thì đã là
giờ tan tầm, hành lang tòa nhà dường như không còn người qua lại, vốn
tưởng không có hi vọng tìm thấy nhưng cuối cùng lại phát hiện nó nằm
nghiêng trên một bậc cầu thang, trên đó còn hằn một dấu chân, có lẽ bị
ai đó giẫm phải, vướng chân nên bị đá vào cạnh tường. Chiếc túi đựng thẻ cũng không đẹp, chiếc thẻ bị bọc kín trong túi nhìn không giống tấm thẻ lắm, vừa nhìn thì thấy giống phần cổ tay áo cũ kỹ bị xé rách.
Lộ Nghiên không hiểu vì sao hôm đó mình lại phải bất chấp đi tìm cho được
chiếc thẻ ấy, cô chỉ biết có một giọng nói bảo cô phải đi tìm. Lộ Nghiên nghĩ nếu tìm được thì nó vẫn chỉ thuộc về mình, nếu không tìm được thì
cũng là chuyện cố gắng cũng không được. Câu nói: “Có được là phúc của
tôi; không có được là mệnh của tôi” quả thực đã là chân lý, dù rằng đó
chỉ là một chiếc thẻ mà thôi.
Trước lúc ngủ, Lộ Nghiên nghĩ nhất định cô sẽ dành thời gian để làm một chiếc túi đựng thẻ đi xe mới.
Lời của bạn TĐ: Nói thật dù ít dù nhiều, mình đã từng nhiều lần khâm phục
bạn Lộ vô cùng. Nếu là mình, sau khi rời khỏi quán cafe ấy, chắc chắn
trong lòng mình sẽ bối rối nhiều lắm. Vậy mà đến đêm bạn Đông hỏi đi
đâu, bạn ấy chỉ trả lời: “Đến một quán café, ở đó có người kể chuyện rất hấp dẫn nên mới về muộn một chút”, rồi đến bữa tiệc thường niên, mình
mà vậy, chắc chắn tối về sẽ nói chuyện này chứ không im lặng để giữ hòa
bình như bạn ấy.
Có thể mình thích mọi sự rõ ràng để lòng không
nghĩ ngợi nữa, cũng có thể mình không có niềm tin vào chân lý như bạn
ấy. Dù sao sự bình tĩnh trong hôn nhân của bạn ấy cũng thật quá hiếm
trong đám phụ nữ. Nhưng mình vẫn cảm thấy nên giữ nó ở một mức độ vừa
phải thôi, đôi khi không cần quá ép buộc mình như vậy. Haizzzz