Tên mĩ miều của công việc “Báo cáo” mà Triệu Phàm gọi thật ra là hai người mượn cớ để nói chuyện, công việc hôm nay vừa bắt
đầu nên lúc này vẫn chưa bận rộn lắm.
Lộ Nghiên vừa từ ngoài trở về, tóc vẫn rối vì bị gió thổi. Tóc cô không
dài, chỉ buộc tạm được, thường có tóc rơi xuống bên mặt, vì thế cô
thường tùy tiện cài chúng sau tai.
Hai người mặt đối mặt, thảo luận vấn đề phấn đấu cực khổ của giai cấp vô sản thật ra là đang nói đến chính cô, nhân thể cô cũng châm chọc bản
chất của nhà tư sản Triệu Phàm một chút. Triệu Phàm nghe các luận cứ của cô, giúp cô cài sợi tóc rơi xuống ra sau tai.
Động tác cư xử này dành cho Lộ Nghiện đã là thói quen của Triệu Phạm.
Trước kia Lộ Nghiên để tóc ngắn, Triệu Phàm rất thích xoa mạnh tóc cô,
làm chúng rối lên như ổ gà. Lúc đầu Lộ Nghiên không chấp nhận những hành động như vậy, thường trừng mắt nhìn anh, đẩy tay anh ra, “phê bình”
anh, nhưng đều bị anh giả điếc, sau này thì kệ anh, dù sao cô cũng không phải người chú ý hình ảnh của mình lắm. Trước kia Thẩm Nham từng nhìn
thấy cảnh tượng này, lúc ấy bạn bè đều bên cạnh, anh không nói gì, nhưng lúc còn lại hai người Thẩm Nham lại lạnh lùng với cô. Tuy Lộ Nghiên
nhạy cảm với sự việc xung quanh nhưng lại không nhạy cảm trong vấn đề , nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân. Sau lần hiểu lầm Thẩm Nham muốn chia tay cô, tuy cả buổi tối cô đã vùi mình trong chăn khóc lóc, buổi sáng
tỉnh dậy chăn gối đều ẩm, trong lòng vừa tủi thân vừa tức giận, nhưng
khi Thẩm Nham gọi cô đi ăn sáng cô vẫn đi, cô nghĩ dù sao sớm muộn gì
cũng tới. Thẩm Nham thấy đôi mắt như quả đào của cô thì hỏi nguyên nhân, nước mắt Lộ Nghiên không hiểu sao lại rơi xuống, ấp úng hồi lâu mới nói nguyên nhân, Thẩm Nham nghe xong khóc không nổi, anh nhìn cô, hai tay giữ chặt đầu Tiểu Nghiên, hôn chặt chán cô, mắng: “Em thật ngốc nghếch.” Đương nhiên sau đó chuyện này được bỏ qua, đến giờ Lộ Nghiên vẫn không biết Thẩm Nham đã từng ghen với Triệu Phàm.
Sau chuyện ấy, Lộ Nghiên có chút hối hận, thời gian ấy cô vừa mới thích
ứng sự chiều chuộng nhường nhịn của Thẩm Nham.Thậm chí cô còn cảm thấy
hành động của mình khi đó mang nghĩa ‘lùi một bước tiến hai bước’, vì
tuy cô lo lắng phải chia tay Thẩm Nham, nhưng trong đáy lòng cô vẫn có
một niềm tin rằng Thẩm Nham không thể rời xa cô, cũng như khi đó cô
không thể rời xa Thẩm Nham.
Nhưng có thể lý trí đã bị sự ngọt ngào làm u mê, vì thế cô đã qu ên hỏi
nguyên nhân vì sao anh lạnh nhạt, may mà một thời gian sau Lộ Nghiên
nghĩ ra cũng không nhắc lại, cô rất không thích truy cứu dông dài.
Nghĩ về trước kia, Lộ Nghiên không tránh khỏi cảm giác ngọt ngào chua
xót xen lẫn, nhưng rất nhanh cô lại trấn áp được cảm xúc dữ dội của
mình.
“Các anh nhìn những người vô giai cấp như chúng tôi là cặn bã, nhưng
chúng tôi lại hi sinh chính mình để nuôi dưỡng những con chó bất lương
của giai cấp tư sản, thật sự không công bằng mà.”
“Như em nói thì chẳng phải chúng tôi đang có đóng góp to lớn là làm sạch không khí, làm đẹp môi trường sao.”
“Không khiêm tốn, không tự suy ngẫm, thật xấu hổ khi anh là dân nước ta.”
“…”
Khi Lộ Nghiên nhìn thấy Trần Mặc Đông, cô và Triệu Phàm vừa nói xong những lời trên.
Trần Mặc Đông đi đến trước mặt, nói chuyện vài câu với Triệu Phàm.
Lộ Nghiên mang khuôn mặt tươi , chuẩn bị thốt ra những câu chào hỏi thì thấy Trần Mặc Đông khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu cô, vài giây sau lại bình thường, rõ ràng không có ý định nói chuyện với cô, Lộ Nghiên có chút xấu hổ,
may mà Trần Mặc Đông không dừng lại lâu, anh quay người đi về phía thang máy.
“Hôm nay làm sao vậy?” Triệu Phàm khẽ than thở.
“Anh và em đều đang nói chuyện, làm sao em biết anh ta hôm nay làm sao, bốn tuần rồi em chưa thấy anh ta đấy.”
“Em biết anh ta?”
Lộ Nghiên lúc này mới phản ứng lại, Triệu Phàm vốn không cần cô trả lời, trong lòng bỗng lúng túng.
“Không biết.” Cô quay người đi làm việc.
Đã nhiều lần Lộ Nghiên nghi ngờ, bốn tuần trước quan hệ hai người rõ
ràng giống như vừa bắt đầu tình bạn, nhưng ánh mắt hôm nay… Trong lòng
cô bỗng cảm thấy rất khó chịu, sếp lớn thì tài ba lắm sao? Âm tình bất
định, thay đổi liên tục, quả nhiên một nửa người đàn ông là đàn bà, lật
mặt còn nhanh hơn lật sách.
Còn hai tiếng buổi chiều nữa mới hết giờ làm, Lộ Nghiên lại gặp phải
Trần Mặc Đông đi từ ngoài vào. Hai người đối diện nhau, Lộ Nghiên thầm
nghĩ, chào hỏi thì vẫn phải chào hỏi, đây vốn là công việc của cô.
“Khi nào hết giờ làm?” Lộ Nghiên kinh ngạc nhìn Trần Mặc Đông đang đi
thẳng về phía mình, quên cả mở miệng nói. Ngược lại là Trần Mặc Đông bắt chuyện bằng câu hỏi không đầu không cuối.
“Hơn tám giờ.”
“…”
Nói xong không đợi phản ứng của Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông đi về phía
thang máy, Lộ Nghiên vô thức sờ tóc, càng ngày càng phát hiện không thể
hiểu nổi người này.
Lộ Nghiên không thể nói rõ hiện giờ mình cảm thấy thế nào, cô vô tình
liên tưởng đến khi Thẩm Nham tức giận. Những lúc Thẩm Nham tức giận
không nhiều, nhưng một khi đã tức giận nhất định là do Lộ Nghiên sai,
nếu không thừa nhận sai lầm, Thẩm Nham lại càng tức giận, anh đã nói một tuyệt đối không nói hai, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm túc. Khi đó Lộ
Nghiên tự biết mình đã sai, nhưng vẫn ngang bướng không chịu nhận, vì
thế liền hóa thành cao su, bám chặt lấy cánh tay anh, có khi Thẩm Nham
vô cùng tức giận sẽ vùng vằng tay cô ra, cô sẽ bám riết không buông anh, cuối cùng khiến Thẩm Nham vừa tức vừa buồn, chỉ có thể mạnh bạo hôn lại cô, coi như đó là sự trừng phạt.
Vừa thay quần áo đi ra cửa khách sạn, bầu trời đầy sao, không khí tốt
lành hơn Bắc Kinh rất nhiều. Lộ Nghiên thở dài nhẹ nhõm, thời khắc hết
giờ làm có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất của cô. Cảm giác bị bóng đêm
che phủ, Lộ Nghiên mở mắt thì phát hiện Trần Mặc Đông đang đứng cách cô
40cm, vì không đi giày cao gót nên Lộ Nghiên chỉ đứng tới cằm Trần Mặc
Đông, Lộ Nghiên ngửa đầu nhìn anh, kỳ thực cô cảm thấy mình không ra làm sao cả, cô nghĩ dáng người Trần Mặc Đông và Thẩm Nham không khác nhau
lắm, cô đã từng rất thích chiều cao ấy để mình được sà vào lòng Thẩm
Nham, hưởng thụ cảm giác rất ấm áp.
“Xin cho phép tôi được đưa cô Lộ về nhà.” Trần Mặc Đông mở miệng, hoàn toàn như mệnh lệnh, không có chút cảm giác hỏi dò nào.
“Nhà tôi rất gần, không dám phiền.”
“Tôi biết một quán cháo, hương vị rất được.”
“Tôi đã ăn rồi, thực sự không dám phiền đến anh.” Cô tìm lý do từ chối, thật ra cô cũng không muốn ăn cơm.
Trần Mặc Đông khiêm tốn đỡ Lộ Nghiên, chân bước không ngừng. Để tránh sự tiếp xúc cơ thể với Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên chỉ có thể bước đi cùng
anh.
Đôi chân Lộ Nghiên phải bắt kịp tốc độ, trên mặt nở nụ ứng phó, hết giờ làm cũng không được yên ổn, cô thầm oán hận Trần Mặc Đông, vì sao lại nói chuyện với cô kỳ lạ như vậy.
Thật ra đối với Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông luôn khiến cô có cảm giác bị áp bức, lần ăn cơm trước, cô cảm thấy Lâm Hướng khá dễ chịu, nhưng với
Trần Mặc Đông thì cô luôn mang cảm giác không dám chống lại, mà lại
không thể hiểu vì sao lại như vậy.
“Cháo nhà XX ngon lắm, em sẽ thích.” Cánh tay Trần Mặc Đông đã đặt bên
eo cô, Lộ Nghiên chỉ còn biết đi theo anh về phía trước, trên đường hai
người không nói chuyện, nhưng lúc này Lộ Nghiên đã thả lỏng mình hơn,
không cần làm việc và đi giày cao gót luôn khiến tâm tình cô vui vẻ.
Lúc hai người đi bộ đến quán cháo đã là 9 giờ, nhưng quán ăn vẫn đông
đúc như thường, mặt tiền cửa hàng không lớn, bàn ghế đều làm từ gỗ, sau
khi quan sát kỹ thì thấy bát đũa cốc trên bàn đều làm từ gỗ, dáng vẻ
không tinh xảo, nhưng giản dị chất phác. Hai người đi vào vừa đúng lúc
có một bàn ăn xong, vì thế may mắn có chỗ ngồi bàn hai người trong góc
quán.
Khi gọi món xong Lộ Nghiên còn có chút ngại ngùng, nhưng hương vị của
cháo phả đến thật sự khiến cô không chịu được sức hấp dẫn, cô giương mắt liếc nhìn Trần Mặc Đông, nhìn anh đang ăn từng ngụm nhỏ, không rảnh để ý mình, Lộ Nghiên mới thoải mái ăn.
Dáng vẻ ăn của Trần Mặc Đông rất đẹp, đầu cúi xuống, không phát ra âm
thanh gì. Nhận thức việc đánh giá người khác như vậy là không tốt, Lộ
Nghiên cũng chuyên tâm ăn, hai người không hề nói gì.
Trần Mặc Đông cầm chiếc đũa gắp cho Lộ Nghiên miếng dưa cải ngon mát, Lộ Nghiên ngẩng đầu , nhìn bát cháo của anh chỉ còn non nửa, nhưng anh có vẻ ngừng ăn.
“Ở đại học em học chuyên ngành gì?” Vấn đề Trần Mặc Đông nhắc đến có
chút ngạc nhiên, Lộ Nghiên nghĩ người như anh sẽ không nói chuyện khi
ăn.
“Học Kiến trúc.” Lộ Nghiên nói xong tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Lại không tiếp tục tìm những công việc liên quan nữa sao?”
“Không tìm nữa, đột nhiên không hứng thú nữa, em thật sự thích công việc và đồng nghiệp hiện giờ, đương nhiên nếu không phải đi giày cao gót em
sẽ càng vui hơn.” Thực sự chữ “lại” Trần Mặc Đông nói thật sự hơi tác
động đến Lộ Nghiên, cô cảm thấy anh biết gì đó, nhưng vừa mới tốt nghiệp tìm một công việc liên quan đến chuyên ngành, nếu không tìm được cũng
là chuyện thường tình, chỉ số thông mình của anh đủ để phân tích những
điều này.
Trần Mặc Đông đang vụng về tìm đề tài nói chuyện, Lộ Nghiên sao không
cảm nhận được đó dường như là điều rất khó khăn với anh, vì hai người
thường rơi vào im lặng. Cô cảm thấy rất buồn , lại cảm thấy hai người đang rất thân thiết, nghĩ đi nghĩ lại cô bật ra tiếng , cháo trong miệng suýt chút phun ra ngoài.
“Cái gì khiến em vui vẻ vậy?”
“Em có thể ăn thêm một bát cháo nữa không? Cháo này thật sự rất ngon.”
Lộ Nghiên nói sang chuyện khác, nhưng là nói thật. Trời sinh cô tham ăn, không chống đỡ được sự hấp dẫn của thức ăn. Thẩm Nham thường dùng điểm
này để ‘tóm gọn’ cô.
Trần Mặc Đông, gọi giúp cô một bát, để cô yên lặng ăn.
Khi tính tiền, Lộ Nghiên vốn muốn trả tiền, nhưng Trần Mặc Đông không
muốn, cuối cùng lấy một câu: “Em chủ trì, anh chủ tri” làm kết luận.
Hai người ra khỏi quán, một cơn gió nhẹ thổi vào mặt, rất thoải mái,
Trần Mặc Đông đưa khăn tay của mình cho Lộ Nghiên, Lộ Nghiên không hiểu, thấy Trần Mặc Đông chỉ tay vào khóe miệng, cô vội lấy chiếc khăn tay
lau miệng, cô vốn không cẩn thận, trước kia Thẩm Nham đều lấy tay giúp
cô lau sạch, hiện giờ nghĩ lại trong lòng cảm thấy rất buồn.
Sau khi lau miệng xong, Lộ Nghiên mới nhận ra mình vừa dùng khăn tay của Trần Mặc Đông, chiếc khăn đang nắm chặt trong tay trả thì không phải,
mà không trả cũng không phải.
“Ngại quá, lần sau em sẽ trả anh cái mới.”
Trần Mặc Đông không trả lời, khóe miệng bỗng cong cong.
Hai người nói chuyện không nhiều, tâm tư của Lộ Nghiên đang phiêu diêu
nhớ lại, trong lúc tính tiền nhân viên của cửa hàng nhìn cứ chằm chằm
vào cô, toàn bộ cảnh khó giải thích lúc nãy thật mất mặt, trong lòng cô
thầm mắng Trần Mặc Đông, rõ ràng đã nhìn thấy từ lâu mà bây giờ mới nói
với cô, càng nghĩ ánh mắt Lộ Nghiên càng trở nên sắc nhọn. Trần Mặc Đông dường như cảm giác được ánh mắt chăm chú của Lộ Nghiên, anh quay đầu
nhìn cô, nhưng lập tức khiến cô khiếp sợ, thu hồi ánh mắt hung hăng của
mình.
“Em ăn đều như vậy sao?” Trần Mặc Đông hỏi.
Lần đầu tiên Lộ Nghiên nhìn thấy anh như vậy, nụ khiến trên mặt anh xuất hiện thêm hai lúm đồng tiền, rất giống một cậu
bé… đáng yêu, hơn nữa còn không giống với Trần Mặc Đông nghiêm túc bình
thường cô thấy. Lộ Nghiên ngạc nhiên đến mức không biết trả lời thế nào.
“Trăng đêm nay thật tròn nha.”
“Em chuyển đề tài thế này không thông minh gì cả.”
“Em không cẩn thận, haiz, thật mất mặt quá.” Giọng nói Lộ Nghiên tràn ngập sự chán nản.
Trên đường trở về, Trần Mặc Đông nghĩ lại chuyện đó đều cố nhịn , tuy Lộ Nghiên cảm thấy có chút mất mặt nhưng không đến mức tức giận, “Muốn thì đi, nếu không lại nghẹn chết đấy Trần tổng ạ, lúc ấy em không chịu nổi
trách nhiệm đâu.” Lộ Nghiên thoải mái nói một câu, dường như cô có thể
cảm thấy chút tình cảm tinh tế của anh dành cho cô, tuy cô không muốn
nhận, nhưng bắt đầu hiểu rõ người trước mắt kia không phải là một người
lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường, ít nhất ở trước mặt cô anh không
như vậy, có thể đây chỉ là mặt nạ nhưng khi chiếc mặt nạ đẹp kia chỉ vì
một mình bạn mới xuất hiện thì đó cũng là một cảm giác rất đẹp và ấm áp.
Nhưng đối với anh, cô vẫn có một cảm giác áp bức vô hình.
Trên đường, bóng dáng hai người đan lẫn vào nhau dưới ánh đèn, không rõ ràng.
Một thời gian dài Lộ Nghiên không muốn ăn, thậm chí cô còn nghi ngờ mình mắc chứng kén ăn, mỗi ngày cô ăn rất ít, hiếm khi cảm thấy đói, cho dù
có thì khi nhìn thấy thức ăn, hứng thú ăn cũng biến mất, vì thế bình
thường cô quen mang kẹo trong túi để tránh bị hạ huyết áp. Hương vị cháo thật sự rất ngon, nhưng việc cô ăn được hai bát quả là một điều kinh
ngạc.
Về đến nhà đã gần 11 giờ, ngày hôm nay rất mệt, Lộ Nghiên không có thời
gian suy nghĩ lại, lấy nước nóng để tắm, cô muốn rửa sạch những cảm xúc
trong lòng, sau khi rửa mặt xong cô nằm xuống ngủ ngon lành, một đêm
không mộng mị.