Vì rượu tối qua nên sáng nay Lộ Nghiên bị tỉnh vì buồn tiểu. Cô không để ý đến Trần Mặc Đông bên cạnh mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. Ngẩng đầu nhìn
mình trong gương, Lộ Nghiên giật mình sợ hãi, khuôn mặt nhem nhuốc đen
chì kẻ mắt vì khóc, tóc rối bù xù, khóe miệng còn có máu, khi nuốt nước
bọt cổ họng rất đau. Lộ Nghiên đứng dưới vòi hoa sen để nước rửa sạch
toàn thân.
Trở về giường, Trần Mặc Đông vẫn đang ngủ, cô kéo chăn đắp lại cho anh. Lúc này cô mới phát hiện trên ngực Trần Mặc Đông có
những vết cào vô cùng thê thảm, bả vai còn có một vết cắn sâu. Lộ Nghiên nằm đối diện với Trần Mặc Đông đang nằm nghiêng, chăm chú quan sát
khuôn mặt anh. Rõ ràng lúc nào cũng nhìn thấy, nhưng sao đột nhiên cô
lại cảm thấy xa vời đến vậy? Côcàng chăm chú nhìn càng cảm thấy xa lạ.
Cô lặng lẽ giơ tay vuốt ve hàng lông mày, đôi mắt, khóe miệng anh. Cảm
giác này vẫn chưa hề thay đổi, vẫn y như ngày xưa.
“Không náo loạn nữa sao?” Trần Mặc Đông đột ngột tóm lấy tay Lộ Nghiên, Lộ Nghiên muốn rút lại nhưng không kịp.
“Tối qua em làm loạn lắm sao?”
“Em nghĩ sao?” Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn mấy vết cào trên ngực.
“Em uống say quá, không nhớ nổi.”
“Nói gì cũng không nhớ sao?”
“Không nhớ. Em nói gì vậy?” Lộ Nghiên thực sự không nhớ nổi, cô chỉ nhớ mình rất mệt, nhưng lại không biết mình đã làm gì.
‘Em nói em ghen.” Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên chằm chằm, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt bên miệng, khẽ hôn một cái.
“Uống rượu vào nên nói linh tinh, chứ em làm gì hẹp hòi đến vậy.” Lộ Nghiên
trốn tránh ánh mắt của anh. Nếu có thể, cô rất muốn xoay người chạy
trốn.
“Không phải người ta vẫn nói sau khi uống rượu thì rất thật lòng sao?”
“Em chưa từng nói những lời như vậy.”
“Nói rồi còn không thừa nhận.” Trần Mặc Đông cố tình trêu chọc Lộ Nghiên.
“Có anh nói ấy. Em còn nhớ sau khi anh say rượu còn nói yêu em nữa cơ.”
Thực ra Lộ Nghiên mới từng một lần thấy Trần Mặc Đông say rượu, đó là
buổi tối hôm họ tổ chức tiệc cưới. Buổi tối hôm đó, Trần Mặc Đông say
rượu ôm Lộ Nghiên vào lòng, không ngừng gọi “Nghiên Nghiên”, Lộ Nghiên
cảm thấy khi đó trong mắt anh không phải là hình ảnh của cô, mà là sự
việc khác, một chuyện khiến anh đau lòng tưởng nhớ.
“Xem ra sau khi uống rượu quả là sẽ nói thật lòng.”
“Anh điên rồi.”
Trần Mặc Đông không buông Lộ Nghiên, đặt cô dưới thân mình. Lộ Nghiên muốn
giơ tay đánh vào ngực Trần Mặc Đông nhưng biết sẽ động phải vết thương
nên ngoan ngoãn hạ tay. Hai người chầm chậm đi vào khúc nhạc, có lẽ thời gian lâu không bên nhau nên cả hai người đều rất nhung nhớ. Sau đó, Lộ
Nghiên không biết thế nào mình lại xoay người nằm trên Trần Mặc Đông,
công phu này của cô đều là do Trần Mặc Đông dạy. Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông không những không xúc động mê tình mà còn mỉm cười nhìn cô càng
khiến cô tức giận.
Lộ Nghiên nằm bò trên người Trần Mặc Đông
không chịu động đậy, Trần Mặc Đông đành phải lấy lại thế chủ động. Trần
Mặc Đông thử mấy phương pháp mà trước đây Lộ Nghiên không bao giờ đồng ý làm, nhưng lần này cô không những không phản đối mà còn vô cùng phối
hợp, nhiệt tình hưởng ứng.
Lúc hai người tỉnh lại, mặt trời đã
lên cao. Lộ Nghiên không chịu được ánh mắt như cười như không của Trần
Mặc Đông. Nghĩ lại cơn kích tình vừa nãy quả thực khiến cô xấu hổ, cô úp mặt lên gối, bất kể Trần Mặc Đông gọi thế nào cô cũng không chịu ngẩng
đầu.
“Mau dậy đi, ngạt thở thì làm sao? Anh thề không nhìn em nữa.”
“Vậy anh dậy trước đi.”
“Lộ Nghiên, anh nói cho em biết, em mau dậy cho anh, nếu không anh sẽ không khách khí đâu.”
“…”
“Đã là vợ chồng lâu như vậy, em còn xấu hổ gì nữa.” Trần Mặc Đông vừa nới
vừa nhấc cả người Lộ Nghiên dậy. Lộ Nghiên bị nhấc bổng khỏi giường, chỉ biết giấu mặt vào trong ngực Trần Mặc Đông.
“Em cũng có lúc đáng yêu như thế này sao?”
Lộ Nghiên hung hăng đánh Trần Mặc Đông một cái coi như câu trả lời.
“Chiều nay về nhà cùng anh.”
“Không muốn về.”
“Không được.”
“Em nói được là được.”
“Ở đây không có việc của em.”
“Không có việc mà có lương là được.”
Chiều tối ngày hôm đó, Trần Mặc Đông vẫn một mình quay lại Bắc Kinh. Lộ
Nghiên biết cuối cùng Trần Mặc Đông vẫn rất tức giận. Lộ Nghiên hiểu
nguyên nhân anh tức giận, nhưng cô không cách nào thuyết phục được mình
quay trở lại.
Với những chuyện sau bữa tiệc rượu hôm trước, Lộ
Nghiên thực sự không còn nhớ chút gì, nhưng có thể biến kiểu đàn ông như Trần Mặc Đông thay đổi thái độ sau một đêm nhất định có chuyện đã thực
sự chạm tới đáy lòng anh. Đàn ông thực sự cũng cần sự quan tâm. Nhưng Lộ Nghiên trước kia chưa từng nói một câu mềm mại yếu lòng, cô chưa từng
nói quan tâm, cũng chưa từng nói ghen, thậm chí cũng không nghe lời giải thích của Trần Mặc Đông. Có lẽ sau tiệc rượu, cô đã thực sự nói ra
những gì mình nghĩ. Cô cảm thấy may mắn vì trong cơn say, mình có thể
nói ra những lời mà bình thường không có cơ hội để nói. Quả thực những
lời nói đó đã khiến mối quan hệ giữa cô và Trần Mặc Đông trở nên dịu đi.
Tuy vậy cô vẫn rất để ý, có lẽ cô có thể chắc chắn Trần Mặc Đông yêu cô, sẽ không rời xa cô, nhưng cô vẫn để tâm đến quá khứ của anh. Đó là bệnh
chung của phụ nữ, một khi đã yêu sẽ trở nên tham lam, Lộ Nghiên cũng
không ngoại lệ. Có lẽ xa cách có thể khiến cô thoải mái một chút, vì cô
bỗng cảm thấy rất sợ sẽ nhìn thấy hai người đó đồng thời xuất hiện, cho
dù hiện tại hai người đó chỉ dừng ở mức quan hệ công việc. Cô không nghĩ được phương pháp gì để “báo thù” nên chỉ nghĩ tới cách kiềm chế chính
mình. Khi thật sự gặp phải cảnh đó, trong lòng Lộ Nghiên rối bời nhưng
cuối cùng cô vẫn không vượt qua được thói quen của chính mình, giả vờ
như không có gì xảy ra, giả vờ chào hỏi lịch sự. Nếu cứ như vậy thì đến
một ngày sự lạnh lùng của cô sẽ chôn vùi cuộc sống của chính cô.
Tối hôm đó, Lộ Nghiên dọn đồ về lại khu nhà ở của nhân viên. Cô lớn tuổi
nhất trong bốn cô gái ở cùng. Mấy cô gái ngồi quanh nồi lẩu vừa ăn vừa
trò chuyện.
“Tối qua Trần tổng rời đi sớm, nghe nói còn ôm một cô gái đi cùng.” Vô tình chủ đề bàn luận lại là bữa tiệc tối qua, Lộ
Nghiên chỉ biết cúi đầu ăn lẩu.
“Mọi người nói xem Trần tổng đã kết hôn chưa?”
“Chắc là chưa đâu, nếu không sao có thể ôm cô gái đó như vậy?”
“Haiz, đàn ông kết hôn rồi cũng vẫn có thể ôm người phụ nữ khác đấy.”
Ba người nói chuyện, mỗi người một câu thêm vào đến mức Lộ Nghiên chỉ biết im lặng, không nói được gì.
“Lộ Lộ, cậu không phải được điều từ Bắc Kinh đến sao? Chắc cậu phải biết Trần tổng kết hôn hay chưa chứ?”
“Mau ăn đi, chín hết rồi này.” Lộ Nghiên chuyển chủ đề.
“Nếu vẫn chưa kết hôn thì tốt, vẫn có thể có một đối tượng để ảo vọng.” Cô gái nào đó mơ màng nói.
Lộ Nghiên cất tiếng nói: “Anh ấy kết hôn rồi, em đổi đối tượng ảo vọng đi.”
“Vợ anh ấy là người thế nào, có trẻ không?” Cả căn phòng bỗng trở nên ríu rít ầm ĩ.
“Cũng trẻ.”
“Đẹp không?”
“Cũng được, đại khái không xấu.”
“Tính cách, tính cách thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Dáng người thì sao?”, “Da có đẹp không?”, “Gia cảnh thế nào?”, “Có khí chất nữ vương không?”…
Lộ Nghiên thực sự dùng ánh mắt nhìn hàm ý mấy cô gái kia thật nhiều
chuyện. Nhưng cuối cùng họ cũng dựa vào tưởng tượng của mình để tổng hợp lại một cô vợ của Trần Mặc Đông, đại khái như sau: da trắng, người cao
gầy thanh thoát, khuôn mặt tao nhã, nghề nghiệp chắc là liên quan đến
lĩnh vực thiết kế mỹ thuật, hai người đi xem mặt rồi kết hôn, nhưng lâu
ngày sinh tình, cuộc sống tôn trọng lẫn nhau, sau khi kết hôn sinh một
trai một gái, cuộc sống rất hạnh phúc ngọt ngào.
Nghe thấy vậy,
những phiền muộn trước đó của Lộ Nghiên cũng được vứt bỏ sang một bên.
Cuộc tán gẫu giữa con gái mãi mãi đầy sự tưởng tượng, nhưng tất cả đều
là sự vui vẻ hạnh phúc.
“Nếu vợ anh ấy không phải như vậy thì sao?” Lộ Nghiên vừa mở miệng đã thấy hối hận.
“Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta, cuộc sống là của họ. Vừa nãy chỉ là
chút tưởng tượng thôi, làm gì có cuộc sống nào lại trôi qua hạnh phúc và ngọt ngào đến vậy.”
Mấy cô gái cùng cười, tiếp tục ăn lẩu.
Lộ Nghiên nhìn chị gái trước mặt bận rộn với công việc, còn mình lại nhàn
rỗi trước màn hình máy tính. Chiều qua, giám đốc Lưu gọi cô tới phòng
làm việc, bảo cô giao công việc lại cho người chị gái trước mặt.
“Tiểu Lộ, nghe lời chú, mấy ngày nữa về Bắc Kinh đi.”
“Chú Lưu, chú với Trần Mặc Đông liên kết bắt nạt cháu, mất công cháu tốt với chú như vậy.”
“Cô bé ngốc cứng đầu, chú chỉ muốn tốt cho cháu thôi.”
Lộ Nghiên ỉu xìu trở về chỗ ngồi, nhập tỉ mỉ lại từng công việc vào máy
tính, sau đó cẩn thận viết lại vị trí của mỗi văn kiện trên máy. Có
điều, cô nghĩ làm công việc trợ lý nên giống như Tiêu Mông và chị gái
này, nhìn rất giàu kinh nghiệm, tâm tư tinh tế; cứ như Lộ Nghiên thỉnh
thoảng lại mơ màng quả thực không thích hợp. Nghĩ tới điểm này, Lộ
Nghiên quyết định tha thứ cho Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên buồn chán
vì rảnh rỗi, nhớ tới tối qua học làm cá sốt chua ngọt với thày dạy nấu
ăn, cô đã chụp lại đĩa cá mình làm và đĩa thày dạy nấu ăn làm, sau đó
gửi hai bức ảnh cho Trần Mặc Đông, bên dưới viết chữ: “Đoán xem đĩa nào
là em nào?”. Gần đây Trần Mặc Đông thường mặc kệ cô, càng không hề gọi
điện cho cô, vì thế mỗi ngày gọi điện cho anh là công việc của Lộ
Nghiên. Trên điện thoại, Lộ Nghiên đã từng trách móc anh nhỏ mọn, khi đó Trần Mặc Đông sẽ nói: “Nếu em độ lượng thì mau về đây đi.”, Lộ Nghiên
nghẹn lời, sau đó không nhắc lại chuyện này nữa.
Tin nhắn trả lời rất nhanh: “Rất rõ mà.” Lộ Nghiên nhìn lại bức ảnh, quả nhiên hai bức
ảnh đã thể hiện rõ sự phân biệt. Nhưng Lộ Nghiên vẫn cảm thấy thứ mình
làm giống như một món hoàn toàn khác, vì thế cô mới nhàm chán gửi tin
nhắn này đi. Xem ra muốn đấu với Trần tổng cao minh, cô còn phải thông
minh hơn một chút nữa.
“Sao anh có thể bác bỏ quyền lợi làm việc của em?” Lộ Nghiên gửi lại một tin nhắn.
Lần này Lộ Nghiên đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời, Lộ Nghiên tức
giận ném điện thoại vào trong ngăn kéo. Thấy vẫn chưa hết giận, Lộ
Nghiên lấy điện thoại, làm mặt quỉ, chụp ảnh gửi lại cho Trần Mặc Đông,
rồi tắt máy. Sau đó, cô lại gửi một email cá nhân cho Trần Mặc Đông,
viết to ba chữ “ĐỒ XẤU XA”. Tuy Lộ Nghiên thấy mình rất ấu trĩ, nhưng cô lại rất vui vẻ, đồng thời cũng thấy được hả giận.
Buổi tối, mấy
cô gái nằm trên giường xem TV, Lộ Nghiên mơ màng buồn ngủ. TV đang chiếu đến đoạn nam nữ chính nhìn nhau thâm tình thì điện thoại của Lộ Nghiên
vang lên. Nhận được ánh nhìn căm giận của mấy cô gái, Lộ Nghiên vội vàng bắt máy.
“Em ăn cơm rồi.” Nhìn đồng hồ, Lộ Nghiên chủ động báo
cáo, vì kể từ khi Trần Mặc Đông tức giận rời đi, anh chỉ quan tâm đến
vấn đề này của Lộ Nghiên.
“Em có chuyện gì thì không thể nói thẳng sao, cứ dùng cách thể hiện vòng vo thế này.”
“Trần Mặc Đông, anh đừng có cười em như thế. Có gì anh nói thẳng đi.”
“Nếu đã nhớ anh thì vì sao vẫn chưa về?”
“Bên cạnh anh có người không? Những câu buồn nôn như vậy mà cũng nói được. Trần Mặc Đông, anh biến chất rồi.”
“Em viết được ra thì anh nói được ra.”
“Anh đúng là thông minh, bị anh phát hiện rồi.” Lộ Nghiên giả vờ cười, trên
bức email cuối cùng, cô viết ba chữ: “Em nhớ anh”, nhưng lại bôi trắng
ba chữ đó. Lộ Nghiên nghĩ Trần Mặc Đông nhìn thấy email vô vị này sẽ xóa luôn, nhưng không ngờ cô lại bị phát hiện.
“Lộ Nghiên, anh đánh cuộc ngày mai em sẽ về Bắc Kinh.”
“Phù, năm sau em cũng chưa về đâu.”
Lộ Nghiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra.
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Theo thói quen của Lộ Nghiên, bình thường giờ này cô đã ngủ rồi, mà Trần Mặc Đông cũng biết rõ nếp sống
của cô, nhưng anh lại gọi điện cho cô vào giờ này.
“Anh đang ở đâu?” Lộ Nghiên hỏi.
“Bệnh viện.”
“Sao anh…” Lộ Nghiên chưa hỏi xong thì điện thoại bị ngắt gián đoạn, cô gọi lại thì đã thấy tắt máy.
Lộ Nghiên không dám gọi điện cho hai bên bố mẹ hỏi thăm tình hình. Trần
Mặc Đông có chuyện gì chưa bao giờ để người lớn biết chuyện, chuyện anh
bị ốm có lẽ cũng sẽ không thông báo cho gia đình. Nghĩ tới nghĩ lui, cô
quyết định gọi điện cho Lỗ Mạn, nhưng lại không thấy người bắt máy. Lộ
Nghiên nóng ruột đến phát điên, cuối cùng cô gọi điện cho Tiêu Mông.
“Tối nay Trần tổng đi tiếp khách, uống rượu nhiều nên…”
“Nghiêm trọng không?”
“Xem ra Trần tổng không ổn lắm.”
Lộ Nghiên ngắt điện thoại mới cảm thấy tim mình đập trở lại. Cô ngẫm nghĩ
chắc chắn chuyện này là do khổ nhục kế của Trần Mặc Đông, anh chắc chắn
biết Lộ Nghiên đau lòng vì anh. Lộ Nghiên tự nhắc mình dù thế nào cô
cũng sẽ không trở về, chuyện này liên quan đến vấn đề tự tôn con người.
Nhìn đám mây trắng bàng bạc bên ngoài cửa sổ, Lộ Nghiên thầm mắng mình ngu
ngốc nghìn lần. Sau một đêm suy nghĩ, Lộ Nghiên vẫn thu dọn hành lý, đặt chuyến bay sớm nhất. Khi Lộ Nghiên tạm biệt giám đốc Lưu, giám đốc Lưu
không che giấu nổi vẻ vui mừng.
“Cháu phải đi mà chú lại vui mừng vậy sao?”
“Nha đầu không có lương tâm, về rồi hãy sống vui vẻ nhé, đừng có động chút lại chạy đi như thế.”
“Không phải cháu bỏ nhà. Chẳng phải cháu đến đây làm việc sao?”
“Có lý. Đem cái này về cho mẹ chồng cháu, bà ấy thích ăn lắm.”
“Bác đã chuẩn bị cái này từ sớm ạ?”
Ngồi trên xe bus, Lộ Nghiên nghĩ mặc dù nơi đây không khí không tốt lắm, dân cư hơi đông và giao thông hơi bất tiện, nhưng chắc cô sẽ rất nhớ nơi
này.