Hắn chính là Đường Minh Đức đi cùng một thuyền với nàng.
Hắn đứng dậy bước ra khỏi bàn cẩn thận xem xét đánh giá nàng từ trên xuống dưới, xác định không có gì tổn thất liền thở phào một hơi
"Công tử, người đã lưu lạc đến đâu, ta cùng Chung đại ca tìm kiếm gần một năm vẫn không tung tích.
Cả Chu cô nương nữa, ta thật sự lo lắng đến ăn ngủ không yên"
Đường Minh Đức cảm động đến sắp khóc đến nơi, mấy tháng này hắn cùng Chung Tử Ly lăn lộn khắp nơi, người thì vẽ tranh, người thì làm thơ để bán, vận may không tệ kiếm được không ít tiền.
Hai người từ nơi này đến nơi khác làm nhiều việc khác nhau để sinh sống, cuối cùng đến Biện Thành này thì gặp được Tề Nghiên Dương, đúng là thiên gia có mắt không cô phụ lòng người.
Tề Nghiên Dương đứng bên cạnh vỗ vai hắn, còn khảng khái nói bao một chầu ăn này coi như bù đắp lại thời gian hắn lay lất tìm nàng.
"Chung Tử Ly đâu? Cùng đến uống với ta vài ly đi"
Từ đầu đến cuối chỉ thấy Đường Minh Đức một mình đến, nàng tò mò muốn hỏi.
Ai ngờ vừa dứt câu thì bên ngoài đã có người vào.
Người này không ai khác chính là Chung Tử Ly, dáng người so với khi ở Giao Châu thật sự đã gầy đi không ít.
Chiếc bụng phệ như biến đâu mất khiến hắn giống như trở về thời thanh xuân của thiếu niên, nho nhã phong khoáng.
Hắn cầm theo một cái ô và một tai nải.
Vừa đến đã muốn nhào đến ôm nàng, may mà nàng kịp đẩy ra.
"Không cần ra vẻ thân cận ta như thế"
"Thời gian qua tìm kiếm công tử thật vất vả, ta...ta còn tưởng..."
Chưa nói hết câu thì Đường Minh Đức đá hắn một cái khiến hắn chột dạ ngậm miệng lại
"Công tử trên đường lưu lạc khắp nơi, bọn ta thu thập không ít tin tức.
Đại Lăng thật sự không xong rồi"
Chung Tử Ly ngồi xuống uống vào ngụm rượu, lấy trong tay nải một xấp giấy, dường như là cáo thị đã được gỡ xuống.
Hắn vừa nói vừa xếp từng mảnh giấy ra, vừa chỉ vừa nói
"Năm tháng trước Đại Lăng cử khâm sứ đến đây, triều đình dán cáo thị tuyển vũ nữ.
Còn cái này là bốn tháng trước Đại Lăng bị mất bốn thành trì ở phía nam, yêu cầu Đại Lăng cứu viện.
Cái này...dường như là gần đây, Đại Lăng muốn liên minh"
Tề Nghiên Dương không buồn động đũa, theo động tác của Chung Tử Ly và Đường Minh Đức chăm chú đọc các bản cáo thị, rồi nói.
"Mất thành trì phía nam? Giờ này có lẽ hoàng thượng đã biết quân tạo phản là ai cầm đầu rồi chăng.
Tuy ta không lên triều nhưng ta biết phe cánh Lưu Ý Hiên thật sự không nhỏ, phía quan võ coi như chỉ có hắn quyền cao chức trọng, hiện giờ binh quyền gần một nữa quy trong tay hắn.
Đại Lăng e là gặp nguy"
"Đúng vậy, công tử hay là chúng ta..."
Đường Minh Đức nhìn nàng nói.
Nghiên Dương thở dài một hơi, không đành lòng đáp
"Không, ta không định quay trở về đó nữa.
Hiện tại Nghiên Đình Lâu còn chưa có chỗ đứng tốt, số nợ còn chưa trả xong.
Hơn nữa...ở đây có người mà ta yêu, ta không thể cứ như vậy bỏ đi"
"Công tử, hiện giờ chỉ có người mới có thể cứu vãn được"
"Ta? Một hoàng thân quốc thích bị bỏ rơi, trong tay không có binh quyền.
Nực cười!"
Nói đến đây, Chung Tử Ly cùng Đường Minh Đức thật sự không biết nói gì thêm.
Chỉ đành im lặng uống rượu, đôi lúc liếc nhìn biểu cảm của nàng.
"Công tử...người chẳng phải muốn trả thù sao?"
"Công tử...bọn chúng đã giết chết gia quyến của ta..."
Một bên Đường Minh Đức nói, Chung Tử Ly một bên phụ hoạ.
Vừa lo lắng nàng nổi giận vừa muốn thuyết phục nàng.
Nghiên Dương đưa tay xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.
Nàng nhìn ra cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, bầu trời này ở Đại Lăng có chăng đang mù mịt khói lửa, rồi bao nhiêu bá tánh Đại Lăng sẽ trở thành giống như nàng trước đây, không nhà cửa không thân thích.
Nàng quay sang Đường Minh Đức, nhìn thấy trong mắt hắn có bao nhiêu thống khổ.
Trên mặt hai người họ ẩn hiện sự đau lòng không thể tả, nàng hiểu được, nàng từng như thế, ngay khi ngoại công bị ban rượu độc rời khỏi trần thế nàng đã giống như họ.
Thậm chí cơn ác mộng ấy theo nàng đến tận suốt đời, bất kể khi nào cũng khiến nàng nhớ đến.
"Cạn ly"
Tề Nghiên Dương không nói, cầm ly rượu lên hướng hai người nọ mời rồi tự uống cạn.
Đường Minh Đức cùng Chung Tử Ly học theo, rót rượu đầy ly rồi cùng nàng uống.
Mãi đến tà dương buông xuống, Minh Đức cùng Tử Ly hai người mới dìu nhau rời khỏi Nghiên Đình Lâu.
Mà Tề Nghiên Dương đã ngà say, nàng đi đứng có chút không vững, lại còn không chịu để ai động vào.
Nàng loạng choạng đi đến cửa quán, bất cẩn ngã vào lòng một nữ nhân.
"Cẩn thận"
Chu Uyển Đình vốn định mang theo Tiểu Lộ đến tửu lâu dùng bữa trưa, sẵn tiện thăm nàng.
Ai ngờ còn chưa bước vào cửa thì ma men này đã nhắm đến ngã vào lòng.
Uyển Đình không còn cách nào khác đành ôm lấy con người mảnh khảnh kia, cùng Tiểu Lộ dìu vào trong
"À, làm phiền cô nương quá, công tử nhà ta uống quá chén liền làm loạn.
Vừa rồi kiên quyết không để ai động vào.
Thật ngại a"
Tiểu nhị khép nép chạy tới chào hỏi.
Mà công tử nhà mình như thế nào cứ dính lấy người ta, hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Chu Uyển Đình thở ra một hơi, bảo tiểu nhị sắp xếp một nhã gian có giường nằm, song cùng nha hoàn Tiểu Lộ dìu nàng vào trong.
"Tiểu thư, loại người này đích thị chính là muốn làm loạn.
Giả vờ giả vịt để tiếp cận tiểu thư thôi"
Tiểu Lộ bất bình lên tiếng, Chu Uyển Đình thế nhưng chỉ cười trừ, liếc mắt Tiểu Lộ một chút.
Tề Nghiên Dương ở trên giường cựa quậy, ánh mắt lim dim mơ hồ nhìn lên trần nhà, song di chuyển sang phải, nhìn thấy Chu Uyển Đình đang ngồi bên cạnh giường, kích động đến mức ngồi bật dậy
"Đình Đình"
"Ngươi say rồi, nghỉ ngơi đi!"
Nói dứt lời, Chu Uyển Đình liền đứng dậy ý muốn rời đi.
Ai ngờ Tề Nghiên Dương nhanh tay hơn bắt lấy cổ tay nàng kéo lại, đem ánh mắt rưng rưng nước giống trẻ con đòi kẹo nói
"Đừng đi..."
"Nè! Tiểu thư nhà ta..."
Tiểu Lộ quát, còn chưa nói hết liền bị Uyển Đình lườm một cái đuổi ra ngoài.
Khi xung quanh không còn ai, Chu Uyển Đình mới buông lỏng cảnh giác, ngồi xuống mép giường cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.
"Rõ ràng ta không nhớ gì về trước, nhưng mỗi khi gặp ngươi, trái tim ta lại rộn ràng đến lạ.
Trước đây khi ta thành thân cùng Từ Tôn cũng chưa từng có cảm giác này.
Đến mơ cũng mộng cùng ngươi một chỗ, ta...ta không hiểu"
Chu Uyển Đình thì thầm.
Tề Nghiên Dương nghe những lời này giống như rót mật vào tai, khoé mắt đã giàn ra nước mắt.
Xúc động ôm lấy Uyển Đình
"Đình Đình, ta...không tin số phận, không tin định mệnh.
Ta chỉ biết lần đầu gặp nàng, ta liền nhận thức muốn bảo hộ nàng, muốn nàng cùng ta một chỗ.
Ta biết nàng không thích ta, càng căm ghét ta.
Nhưng ta không thể ngừng yêu nàng, cho dù đánh đổi hết mọi thứ để được nhìn thấy nàng từ xa thôi, ta cũng nguyện ý"
Chu Uyển Đình thật sự rung động rồi, những lời này giống như liều thuốc tiên, nhanh chóng chữa chứng lạnh nhạt của nàng.
Suốt một năm qua, bất kể sống ở thanh lâu hay Từ phủ, nàng chưa từng có cảm giác rung động như bây giờ, người trước mặt khiến nàng rơi nước mắt, vươn tay ôm lấy người kia.
Mới đó đã trải qua một năm, cách đây hai ngày Tề Nghiên Dương đã đem 5500 lượng bạc trả đủ không thiếu vốn lẫn lời cho Từ Tôn, chuộc về ngọc bội kì lân của mình.
Nghiên Đình Lâu làm ăn cũng rất phát đạt, Biện Thành hầu như không còn thấy bóng dáng của kẻ khất cái nào.
Bá tánh không chỉ không thiếu thốn mà còn dư dả cái ăn cái mặc.
Lão bản Tề Nghiên Dương mấy tháng trước còn mở một tiệm tiền trang, gọi là Nghiên Đình Trang.
Tiền trang cùng tửu lâu làm ăn rất tốt, kéo theo nhiều khu chợ, tiệm vải, lò rèn...xuất hiện.
Nhờ vậy, toàn bộ khất cái đầu đường xó chợ đều có nơi làm thuê kiếm sống, sớm đã không còn ăn mặc rách rưới trên đường xin ăn.
Điều này đúng với điều kiện mà nàng đã giao ước, biến Biện Thành từ nơi biên giới nghèo đói trở nên cường thịnh.
Tuy không thể so với kinh đô, nhưng nhìn chung vẫn thay đổi rất lớn, nói Biện Thành là thành trì giàu có đứng thứ hai thứ ba Đại Ngụy cũng không thể phản bác.
Hôm nay Tề Nghiên Dương có hẹn cùng Chu Uyển Đình đi dạo ngoại ô ghé thăm vài mẫu ruộng của Tề gia tiến triển thế nào.
Hai nàng ngồi dưới góc cây cổ thụ nhìn ra cánh đồng bát ngát lớp lớp lúa non xanh mướt trải dài như tấm thảm khổng lồ.
Tề Nghiên Dương thở phào nhìn người bên cạnh cảm thán.
"Nhờ có nàng, ta mới có được ngày hôm nay"
"Nhờ ta? Ta làm gì, chẳng phải trước đây ngươi là thế tử sao.
Có khi còn giàu có hơn bây giờ"
Tề Nghiên Dương cười trừ, lại nói
"Trước kia ta là thế tử ngạo mạn coi tiền như rác.
Ta không biết giá trị của nó, càng không coi trọng bá tánh con người.
Hiện tại thì khác, toàn bộ những thứ này đều là tự ta vất vả kiếm được nên ta mới cảm thấy trân trọng và vui vẻ thế này.
Còn nàng, không làm gì cả, chỉ là nàng thôi, nàng là động lực khiến ta cố gắng trở nên kiên cường hơn"
Chu Uyển Đình nghe những lời này ngạc nhiên không thôi, còn muốn hỏi gì nữa thì phía sau có tiếng bước chân dồn dập.
Từ Tôn dẫn theo một đội quân tầm ba bốn chục người đến.
"Đôi cẩu nam nữ này.
Còn dám ở thanh thiên bạch nhật lén phén với nhau sao! Khốn nạn!"
Từ Tôn đem quân bao vây cây cổ thụ, bao vây hai nàng.
Tề Nghiên Dương lập tức đứng dậy, kéo tay Uyển Đình đứng dậy, để người kia nép vào sau lưng mình.
"Từ đại nhân..."
Tề Nghiên Dương lùi lại vài bước, rõ ràng các nàng chính là một đôi, vì cái gì hiện giờ giống nhau kẻ ngoại tình, nhìn thấy Từ Tôn liền muốn chạy trốn.
Từ Tôn còn chưa nghe hết câu nói đã xấn xổ tới nắm lấy cổ áo nàng kéo lên
"Tề Nghiên Dương, ngươi là đồ khốn!"
Hắn vung nắm đấm hướng mặt nàng đánh xuống, bàn tay còn chưa chạm tới mặt đã bị Chu Uyển Đình một bên ngăn lại
"Đại nhân,...!không được, ta cùng Tề công tử không có..."
Từ Tôn thô bạo hất tay Uyển Đình, lực đạo mạnh đến mức làm nàng ta ngã xuống đất, không may va đầu vào một tảng đá ven gốc cổ thụ.
"Đình Đình!"
Tề Nghiên Dương nhìn Uyển Đình ngã chảy máu, lòng ngực như muốn nhảy ra ngoài, vùng vẫy muốn thoát khỏi Từ Tôn
"Buông ta ra, mau...mau tìm đại phu đi"
"Hừ, người nên lo lắng cho ngươi đi"
Nói rồi Từ Tôn giáng một cú đấm xuống mặt nàng, rồi một cái đạp, cái đá vào hông vào bụng.
Đến khi nàng không còn tỉnh táo, đôi mắt mờ mịt ngã xuống đất, điều nàng nhìn thấy chính là Chu Uyển Đình ngất xỉu, trên trán còn chảy ra một chút máu.
Không biết đến bao giờ, ước chừng đã qua một đêm.
Trong một phòng giam tối tăm ẩm mốc, xung quanh vách được dựng bằng đá chắc chắn, khung cửa được làm bằng sắt vô cùng dày, không khí có chút ẩm ướt khiến người ta không khỏi khó chịu.
Tề Nghiên Dương tỉnh lại khi bản thân bị treo trên một cây thập giá, tay chân đều bị xích sắt trói chặt.
Trước mặt là ba bốn tên lính canh gác.
Chúng đi tới đi lui, phát hiện nàng đã tỉnh, liền vui vẻ cười ha hả đi tới.
Một tên cằm chiếc roi mây dài một thước, nhắm vào người nàng quất xuống
"Ah!"
Vừa tỉnh lại đã nghênh đón một trận đau đớn tiến đến, Tề Nghiên Dương nhịn không được kêu thành tiếng.
"Ah!"
Một roi lại một roi, chúng thay phiên nhau mỗi người quất nàng hai roi, cứ như vậy lặp đi lặp lại đến vài ba lần.
"Khâm sai đại nhân đến!"
Từ xa nghe tiếng hô, Từ Tôn nhanh nhẹn bước vào trong phòng giam của nàng.
Hắn mang bộ mặt giận dữ một cái tát vung lên mặt nàng khiến khoé miệng ứa máu.
"Cầu xin ta, để ta cho ngươi chết toàn thây"
Từ Tôn nặng lời nói.
Nhưng Tề Nghiên Dương sức lực vốn đã cạn kiệt, đôi môi tái nhợt vương chút máu tanh cười trừ
"Uyển Đình đâu, nàng sao rồi?"
Chát! Lại một cái tát vung xuống
"Đến bây giờ người vẫn nghĩ đến nàng ấy.
Hay cho một tên tiểu bạch kiểm như ngươi, sắp chết còn muốn lo bao đồng"
Nghiên Dương thở yếu ớt chậm rãi đáp lời
"Không phải bao đồng, ta lo cho ái nhân của ta.
Ngươi muốn làm gì ta cũng được, đừng...đừng làm hại nàng ấy"
Nghe được lời này, Từ Tôn thật sự muốn giết người.
Hắn tức giận hét
"Câm miệng! Ta cho ngươi lo chuyện bao đồng, ta cho ngươi dám để ý nữ nhân của ta!"
Từ Tôn giật lấy roi của binh lính đứng bên cạnh, lực đạo thật mạnh quật tới tấp vào người nàng.
Một roi, hai roi, ba roi,...nhiều đến mức không thể đếm, chỉ thấy y phục màu trắng nàng đang mặc đã thấm màu đỏ máu, đôi chỗ còn bị rách ra, mồ hôi trên mặt trên trán giống như suối thi nhau chảy xuống.
Nghiên Dương cắn răng không để tiếng kêu phát ra, nhưng đến khi Từ Tôn sai người đem một chậu nước lạnh cùng muối từng cái tạt vào người nàng, nàng đã không nhịn nổi nữa mà hét lên thống khổ.
Những lời này thành công làm Từ Tôn hả dạ, hắn cười nhết mép một cái rồi hài lòng rời đi.