Tề Nghiên Dương hôn lên cánh môi đang hé mở của Uyển Đình.
Mặc dù trước đây chưa từng tiếp xúc thân mật với ai, nhưng trong tình huống này Tề Nghiên Dương thật sự rất thành thạo, nụ hôn ôn nhu mà cuốn hút, nhẹ nhàng tách môi người kia ra, lưỡi cùng nhau triền miên một trận.
Không biết vì nụ hôn này toả nhiệt hay vì tư tưởng hai người không đứng đắn, phút chốc cơ thể liền trở nên nóng rực.
Uyển Đình vội đẩy người kia ra, tận dụng một khắc nghỉ ngơi lấy tiếp không khí.
Rồi lại bị Nghiên Dương đến hôn tiếp.
Vừa hôn, nàng vừa tiến đến vài bước, rất nhanh áp đảo Uyển Đình.
Người tiến người lùi, Uyển Đình vấp phải cạnh giường, đột ngột ngã lưng xuống sàn đan mềm mại
"Ui..."
Tề Nghiên Dương vì người kia bị ngã cũng ngã theo, hốt hoảng ngồi dậy
"Làm sao, Đình Đình nàng không sao chứ?"
Uyển Đình không nói gì chỉ lắc đầu, hơi thở còn có chút gấp vì nụ hôn vừa nãy.
Nghiên Dương mặt đỏ như gấc, đôi mắt láo liên nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, kiên quyết không dám nhìn đến người đối diện mình
"Làm sao vậy?"
"Ta...ta...."
Uyển Đình cười khẽ, trực tiếp khoác hai cánh tay lên cổ người kia, giống như mỹ nhân Đát Kỷ câu cổ người kia kéo xuống
"Ta làm sao? Nàng khiêu khích ta, còn muốn trốn chạy?"
Uyển Đình chủ động hôn người kia, thân thể không ngừng cọ ngoạy.
Tề Nghiên Dương đầu muốn bốc khói, bị động tác này làm cho tay chân luốn cuốn.
Nghĩ đến chính mình trước đây là một đại ma đầu trêu hoa ghẹo nguyệt, thế nhưng thời điểm này vì người đối diện mà rụt rè như thế.
Thật mất mặt chết đi mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tề Nghiên Dương quyết định làm liều, dùng sức đẩy Uyển Đình để người kia tựa lưng hoàn toàn xuống đệm.
Nàng hơi nghiêng người, đem nụ hôn đặt xuống môi, rồi từ từ di chuyển xuống cằm, đến chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp.
Bàn tay đã không còn run sợ như trước, lúc này rất linh hoạt di chuyển lên xuống, thoát một cái liền lấy đi một món y phục.
"Từ từ..."
Uyển Đình có chút sợ hãi, chung quy vẫn là lần đầu tiên phát sinh quan hệ như thế này.
Nàng không chịu nổi tiến độ nhanh chóng của người trên thân mình.
Nghiên Dương ánh mắt mơ hồ ngẩng đầu, bàn tay vẫn không ngừng tháo y phục người ta, thoáng chốc chỉ còn tiết khố cùng cái yếm đào
"Sao vậy? Nàng đổi ý rồi?"
Uyển Đình lúc này mới biết là chính mình khi nãy châm ngòi, trên mặt đỏ ửng bất động nhìn đi nơi khác.
Nghiên Dương cười khẽ, cúi người hôn lên môi người kia một cái trấn an
"Đình Đình nàng yên tâm.
Ta đời này kiếp này sẽ chỉ có một mình nàng, ta thuộc về nàng, chỉ riêng nàng thôi"
Uyển Đình nhẹ gật đầu, giống như một dấu hiệu cho phép người kia tiếp tục.
Tề Nghiên Dương thoả mãn hôn xuống chiếc cổ xinh đẹp, tham lam để lại vài ba ấn kí màu đỏ mận.
Uyển Đình bị người kia động chạm cả người nóng rực, thân thể không tự chủ uốn éo.
"Khó chịu quá Nghiên Dương"
Uyển Đình nói khẽ.
Lời rót vào tai Nghiên Dương chỉ toàn là mật, càng thêm nhập tâm làm việc.
Nụ hôn đặt xuống xương quai xanh, nhẹ nhàng kéo đi chiếc yếm đào vướng bận.
Hai khoả đồi núi trắng nõn săn chắc hiện lên trước mắt.
Nàng trong lòng cảm thán, thật sự tốt hơn của nàng gấp nhiều lần, đúng là đồ của mỹ nhân đều là cực phẩm nhân gian.
Nàng nhịn không được muốn chạm vào.
"Ưm"
Chỉ chạm vào một cái, người dưới thân đã khó chịu, khiến nàng trong lòng thêm rạo rực, trực tiếp đem tay xoa x oa nắn nắn.
Ngón tay kẹp nhẹ lấy đỉnh núi nhô lên, vuốt lên rồi lại vuốt xuống.
"Hưmm...."
Uyển Đình bắt đầu cảm thấy thân thể này kì quái.
Còn chưa hiểu rõ thì người trên thân đã dùng miệng chăm sóc hai khoả đồi núi của mình.
Khiến nàng trong phút chốc bối rối
"Hưm..ưm.."
Cảm giác này, sao lại kì lạ như vậy? Uyển Đình nhắm chặt mắt, bàn tay bắt đầu quơ loạn trên sàn đan.
Tề Nghiên Dương dường như hiểu người kia đang cảm thấy thế nào, liền nhóm người dậy đặt xuống một nụ hôn xuống môi.
Bàn tay hư hỏng trượt một cái liền đến nơi tiết khố ẩm ướt.
Cách một lớp vải dày nhưng tiết khố đã ướt đẫm, lan một chút ra sàn đan.
Bị bàn tay có chút lạnh lẽo của Nghiên Dương chạm vào nơi hạ bộ, Uyển Đình như có dòng điện chạy qua, giật bắn người
"Không ổn rồi...ta phải thay y phục...ta...ta không biết vì sao, vì sao nơi đó cứ mãi không dừng lại được"
Uyển Đình nghĩ mình bị bệnh, nên trong lúc này nơi nhạy cảm kia mới ướt đẫm như thế, còn muốn bật người dậy liền bị Nghiên Dương nắm lấy cổ tay đẩy lại nằm lên giường
"Chẳng lẽ nàng chưa từng đọc qua loại sách như xuân cung đồ?"
"Xuân cung đồ, ta...ta làm sao mà đọc cái đó!"
Nhắc đến sách cấm, Uyển Đình đỏ mặt ra vẻ trách móc.
Mà hết thảy biểu cảm này khiến người trên thân mê đắm, cúi người hôn xuống
"Không cần thứ đó, ta dạy nàng!"
Tề Nghiên Dương hôn lên từng tấc da thịt, từ môi trải dài xuống đến rốn, vừa hôn vừa m út lấy da thịt nõn nà để lại ấn kí đỏ mận.
Nàng dừng chút, một tay kéo tiết khố xuống, trực tiếp vứt xuống sàn nhà.
Một khung cảnh tuyệt đẹp hiện lên trước mắt, nơi đó có cánh rừng thưa nhiệt đới, không thiếu một con suối dọc tràn nước.
Tề Nghiên Dương đây là lần đầu nhìn ngắm nơi tư m ật của nữ tử khác một cách chăm chú.
Dù biết nàng cũng có, nhưng không hiểu sao khi nhìn đến nơi này của Uyển Đình lại thấy cuốn hút đến lạ.
Nghiên Dương đưa một ngón tay xoa xoa hạt đậu, từng động tác động chạm đều khiến Uyển Đình thở không ra hơi
"Hưm...ưm...Nghiên Dương...đừng!"
Lời nói đứt quãng vốn không còn tác dụng ngăn cảnh điều gì, Tề Nghiên Dương tận dụng số nước suối chảy ra khỏi đê, xoa xoa lên bề mặt nơi nọ.
Dùng hai ngón tay vuốt từ khe suối từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, ngón cái chỉ việc xoe xoe hạt đậu nhỏ.
"Nghiên Dương!"
"Là ta, để ta giúp nàng giải toả"
Nghiên ngươi điều chỉnh lại tư thế đàng hoàng, thuận tiện lấy cái chăn mềm cuộn lại lót dưới hông Uyển Đình, nhỏ giọng thì thầm vào tai ái nhân
"Đình Đình đừng lo, sẽ rất thoải mái"
"Ngươi lấy cái gì...đảm..đảm bảo...nàng..nàng đã từng làm rồi chăng?"
Uyển Đình đang nói, còn chưa dứt câu, Tề Nghiên Dương đã đem ngón tay đang xoa xoa bên ngoài trực tiếp xâm nhập vào huyệt khẩu.
Lúc đầu chỉ nên cho một ngón tay, nhẹ nhàng tiến vào từng tấc từng tấc một.
Nghiên Dương lo sợ ngươi kia sẽ đâu, luôn nhìn sắc mặt của Uyển Đình mà hành động
"Nghiên Dương, khó...!chịu quá.ưm..hưmm, mau lấy ra!"
Uyển Đình bàn tay nắm chặt sàn tay, hai chân cảm nhận có dị vật xâm nhập cơ thể liền lắc đầu liên tục.
Nghiên Dương lo sợ người dưới thân bị đau, thế nên liền đem tay rút ra.
Ai ngờ khi rút tay ra thì Uyển Đình lại quặn quẹo thân thể nói khó chịu
"Nghiên Dương,..khó chịu.."
Uyển Đình vô thức đem bàn tay mình để dưới hạ th ân vuốt v e, hi vọng sẽ phần nào giảm bớt h am muốn của cái thứ chết tiệt bên dưới.
Tề Nghiên Dương hết cách, tự ý che chân vào khoảng giữa hai ch ân người kia, đem cánh tay của Uyển Đình choàng qua người mình
"Ôm ta, khi nàng đau quá liền cáu vào lưng ta"
Tề Nghiên Dương tiếp tục nhiệm vụ, đem một ngón tay tiến vào từ từ.
Biểu cảm của Uyển Đình dường như đã thích nghi hơn, nàng bắt đầu tăng tốc độ tiến vào rồi lại lùi ra, cứ như vậy lập lại
"Ưm..hưmm..Nghiên Dương..Nghiên Dương"
Uyển Đình ôm chặt lấy Tề Nghiên Dương, hai chân từ lúc nào đã tách ra nghênh đón trận kh oái cảm này, đem khoác lên hông người trên thân.
Ngón tay vào sâu hơn chút, đột nhiên bất cẩn đâm thủng một lớp màn mỏng.
"Aaa..ưm..ưm..đau..đau quá Nghiên Dương!"
Uyển Đình đau đến bật khóc, hai tay cáu vào lưng Nghiên Dương.
Một dòng nước mắt lăn xuống bên má.
Nàng cúi người hôn lên chỗ nước mắt kia, trấn an
"Xin lỗi, sẽ không sao, ta sẽ giúp nàng"
Tề Nghiên Dương trấn an, hôn môi người kia.
Bên dưới vẫn không ngừng hoạt động ngón tay, trượt ra trượt vào đến hết ngón tay.
"Hưmm..hưmm..chậm..chậm chút"
Dường như Uyển Đình đã khôi phục lại bình thường từ từ nghênh hợp với nhịp điệu ra vào của ngón tay.
Tề Nghiên Dương ngón tay bên trong cong lên, chạm đến v ách thịt mềm làm cho Uyển Đình thở d ốc
"Ưmm..ưm...Nghiên Dương Nghiên Dương, chịu không nổi"
Uyển Đình đôi mắt mê ly tận hưởng từng kh oái cảm dâng đến, thân thể uốn éo theo nhịp ra vào của Nghiên Dương.
Đột nhiên nàng có cảm giác kì lạ, trong cơ thể như có một dòng nước ấm muốn tuôn ra.
Mà Nghiên Dương bên trên không buông ta nàng, cứ liên tục k ích thích.
Vừa hoạt động bên trong huy3t động, vừa trêu đùa hạt đậu còn m út lấy một bên đồi của nàng.
"Ưm...ưmmm...ưmm..Nghiên Dương...Nghiên Dương...ta..ta...sắp..ưm..ưm..
không được..ưm.."
Uyển Đình thở d ốc, tiếng r ên rỉ bên tai càng lớn, bàn tay ôm lấy Nghiên Dương ngày càng siết chặt.
Chỉ khi không chịu được nữa, nơi xuân nguyệt của nàng tuôn ra một dòng nước ấm.
Xuâ n thủy tràn ra khỏi cửa động, Uyển Đình như giải phóng bản thân, yên lặng thả lỏng bản thân thở d ốc.
Mồ hôi trán nhễ nhãi, nàng mệt mỏi đến tay chân rã rời.
Dưới hạ th ân ê ẩm một cách diệu kì.
"Đình Đình nàng thấy thế nào.
Nằm yên để ta lau cho nàng"
Tề Nghiên Dương trên mặt toàn là mồ hôi, thở hồng hộc gắn ngồi dậy.
Tìm một sấp bông mềm sạch sẽ đem tới.
Nàng ngồi bên giường dùng khăn bông lau nơi hạ th ân Uyển Đình, không nhịn được hôn lên cánh hoa một cái nâng niu
"Hưmm...Nghiên Dương đừng nháo!"
Uyển Đình thật sự không còn sức cho lần thứ hai, mọi động tác động chạm đến nơi đó liền khiến nước suối của nàng chảy ra không ngừng, nàng không thể kiểm soát nổi.
Tề Nghiên Dương cười hì hì, một mình lau dọn hết thảy, song cẩn thận thay lại y phục mới cho Uyển Đình.
"Tất cả đều là ta bất cẩn, xin lỗi nàng"
Nằm bên cạnh Uyển Đình, Tề Nghiên Dương ôm người kia từ phía sau.
Hiện tại trời cũng đã xế chiều, hai nàng vừa vận động mệt mỏi như vậy vẫn nên nghỉ ngơi ngay bây giờ a.
Uyển Đình thở dài một hơi lại nói
"Không phải lỗi của nàng.
Ta không muốn nghe từ xin lỗi ấy nữa"
"Được được"
Tề Nghiên Dương ôm thêm chặt người kia.
Đưa một bàn tay ra trước mặt hai người, nói
"Cũng may ta còn một đôi tay khoẻ mạnh haha.
Uyển Đình nàng đừng lo, từ giờ trở về sau nàng là người ta, ta có trách nhiệm với nàng.
Ta cũng sẽ là người của nàng, chúng ta thuộc về nhau"
Chu Uyển Đình cười khẽ, đưa bàn tay của mình ra đan xen với tay của người kia
"Nghiên Dương, tuy ta không biết mối quan hệ này gọi là gì, nhưng ta sẽ cố vun đắp cho nó, đến nó trưởng thành rồi đơm hoa..."
"Đây chính là tình yêu! Cảnh Nguyên triều có nữ đế Cảnh Tịnh sủng ái nữ phi.
Đại Tuyên triều có giai thoại về hành trình tình yêu của Vĩnh Tuyên đế cùng các cung phi.
Nữ tử và nữ tử cũng gọi là tình yêu, vốn dĩ đã có từ rất lâu về trước.
Chỉ là con người ta mãi không chịu chấp nhận nó thôi"
"Nàng nói đúng.
Là ta quá ngu ngốc rồi.
Nào ngủ đi, ta mệt mỏi"
Uyển Đình mệt mỏi xoay người đối mặt với Nghiên Dương, tựa vào lòng người kia nhắm mắt lại.
Tề Nghiên Dương cũng tựa vào người kia, hai nàng cứ như vậy chìm vào giấc mộng đẹp..