Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 14

Trong màn đêm se lạnh, ba người cùng nhau đi về hướng ký túc xá.

Thích Ấu Vy và Hứa Yên sóng bước bên nhau, Lộ Kỳ lặng lẽ đi sau, như một vệ sĩ âm thầm, im lặng nghe hai cô trò chuyện.

Thích Ấu Vy tò mò hỏi: “Cậu bị đau bụng à?”

“Hả?”

“Cậu vào nhà vệ sinh lâu quá. Không có cậu, tớ thấy Cao Minh Lãng chán hẳn, nhìn cứ như cây rau héo nắng.”

“Gặp Đoạn Tự Lý.” Hứa Yên mỉm cười, “Thường ngày nhìn cậu ấy lười nhác, kiểu như chuyện gì cũng chẳng mấy để tâm, ai ngờ làm việc lại rất nghiêm túc, có trách nhiệm.”

Thích Ấu Vy chăm chú quan sát biểu cảm của Hứa Yên.

Khóe môi cô khẽ cong, lúm đồng tiền thoáng hiện, dịu dàng và ngọt ngào.

Trước kia cô hiếm khi nhắc đến Đoạn Tự Lý, dạo này lại thường xuyên hơn.

Mỗi lần nhắc đến cậu ấy… tâm trạng dường như cũng tốt hơn.

“Lúc nãy tôi có xin kết bạn WeChat với cậu ấy, cậu ấy bảo quét mã nhưng vẫn chưa chấp nhận.” Hứa Yên đưa điện thoại cho Thích Ấu Vy, “Cậu xem giúp tôi, đây có phải là nick chính của cậu ấy không?”

Trong khung tìm kiếm chỉ có con số “4”, ảnh đại diện đen kịt, như hố đen sâu thẳm cùng một lực hấp dẫn đến mức ánh sáng cũng chẳng thể thoát ra.

“Chắc là cậu ấy đấy.” Thích Ấu Vy liếc qua, “WeChat của cậu ấy không bí mật gì đâu, nhiều bạn nữ kết bạn lắm, nhưng hầu như chẳng ai được chấp nhận cả, tôi cũng từng thử.”

“Hả???” Lộ Kỳ nghe đến đó thì bước nhanh lên chen giữa hai người, cảnh giác hỏi: “Cậu kết bạn với cậu ấy làm gì?”

“Thử cho biết chứ sao, xem cậu ấy có chấp nhận không, biết đâu…”

Lộ Kỳ trợn tròn mắt: “Tôi đề nghị cậu đi ngủ một giấc, biết đâu còn mơ thấy được kết bạn luôn đấy.”

“Lúc nãy tôi nói với Đoạn Tự Lý là tôi muốn vào Ban Chủ tịch, cậu ấy cũng bảo ‘mơ đẹp đấy’.” Hứa Yên cười.

“Ơ… cậu muốn vào Ban Chủ tịch là vì Đoạn Tự Lý à?” Thích Ấu Vy hiếu kỳ hỏi.

“Chứ còn gì nữa.” Hứa Yên thản nhiên đá nhẹ hòn đá dưới chân, nét mặt bình lặng, “Chẳng lẽ là vì Cao Minh Lãng chắc?”

Gió đêm nhè nhẹ, lá cây khẽ xào xạc.

Thích Ấu Vy lặng lẽ nhìn cô gái bên cạnh, bóng dáng mờ nhòe trong bóng tối, chẳng thể thấy rõ nét mặt.

“Bây giờ cậu đang…dựa vào Cao Minh Lãng để tiếp cận Đoạn Tự Lý.” Câu nói này hơi ngập ngừng, sợ cô giận.

Không ngờ Hứa Yên thẳng thắn gật đầu: “Đúng.”

“Ơ…”

“Ơ gì.”

“Cách làm như vậy… không giống cậu chút nào.”

Bất chợt, Hứa Yên dừng bước, ngược lại hỏi: “Sao lại không giống tôi?”

Thích Ấu Vy nhìn gương mặt mờ tối của cô gái trong màn đêm, nuốt khan một cái: “Tôi cứ nghĩ… cậu là cô gái…rất lương thiện.”

“Cậu có người bạn nào như vậy không?”

“Bạn tôi?”

“Cô bạn thân của cậu hồi bé, người đã mất rồi ấy.” Câu nói của cô không hề vòng vo.

“À… cô ấy… là người rất tốt…”

“Nhưng cô ấy đã mất rồi.” Hứa Yên thản nhiên nói, tiếp tục bước về phía trước, “Trong truyện cổ tích, cô gái tốt bụng sẽ gặp hoàng tử. Nhưng ngoài đời, người tốt bụng sẽ bị bắt nạt.”

Giọng cô trầm, nhưng từng từ như gõ vào đá: “Bấy nhiêu năm qua, cậu bị bắt nạt như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Thích Ấu Vy dừng lại một chút.

Lần đầu tiên… cô như chợt thấy được một phần thật của cô gái tưởng như hoàn hảo kia, phần chân thật ẩn dưới vẻ ngoài không tì vết.

Chân thật đến mức… khiến người ta sợ hãi.

“Tôi thừa nhận những điều cậu nói đều đúng.” Thích Ấu Vy vội bước nhanh hơn để theo kịp cô, “Nhưng… Cao Minh Lãng vô tội đúng không?”

“Cậu ấy vô tội chỗ nào?” Hứa Yên nghiêng đầu nhìn Thích Ấu Vy.

Ánh đèn đường hắt nghiêng lên khuôn mặt, đôi mắt hình hạnh nhân hiện lên trong trẻo, lạnh lùng.

“Cậu muốn nói cậu ấy vừa gặp đã yêu tôi, còn tôi thì lừa dối và lợi dụng tình cảm của cậu ấy?”

“Không phải sao?”

“Cậu ấy chẳng biết gì về tôi mà đã bảo thích tôi, cậu nghĩ cậu ấy thích điểm gì?”

Thích Ấu Vy mở miệng nhưng không nói được điều gì.

Tất nhiên rồi, Cao Minh Lãng chỉ thích gương mặt của Hứa Yên, gương mặt xinh đẹp, thanh lạnh như ngọc.

“Tôi chẳng cảm thấy áy náy gì hết.” Hứa Yên lạnh lùng nói, “Chỉ có kẻ yếu mới cảm thấy tội lỗi.”

Phía sau, Lộ Kỳ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng mở lời: “Tất cả những cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên… thực ra chỉ là thấy đẹp sinh tình, không có gì đáng trân quý cả. Lợi dụng thì sao chứ, không sao cả.”

Cậu nhìn thẳng vào Thích Ấu Vy, bổ sung thêm: “Chỉ khi người ta biết rõ cả mặt tốt và mặt xấu của cậu, mà vẫn nguyện yêu cậu đến cùng, thì đó mới là tình yêu thực sự, mới đáng trân trọng.”

Ánh mắt rực cháy của cậu khiến Thích Ấu Vy lúng túng cúi đầu né tránh, lẩm bẩm: “Hai cậu nói toàn đạo lý lớn lao, làm tôi thấy mình giống kiểu giả thánh thiện.”

Hứa Yên bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, giọng cũng dịu đi: “Cậu như bây giờ là rất tốt rồi. Rất xứng đáng… để ai đó yêu cậu bằng cả trái tim.”

Dứt lời, cô còn cố tình liếc về phía Lộ Kỳ.

“Này!” Mặt Thích Ấu Vy đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy nhẹ cô rồi quay người chạy thẳng về Tĩnh Thù Lâu.

Lộ Kỳ đứng yên tại chỗ, có vẻ không biết nên làm gì tiếp theo.

Hứa Yên vẫy tay chào cậu rồi đuổi theo.

“Cậu ấy à, cứ như đà điểu nhỏ ấy.”

Tối hôm đó, khi Thích Ấu Vy đang đắp mặt nạ trước gương, Hứa Yên đứng tựa cửa, nói chuyện một cách hờ hững: “Cậu còn bảo tôi không lương thiện, người ta cứ đôi ba ngày lại tỏ tình, cầu hôn, cậu chẳng đồng ý cũng chẳng từ chối…”

“Tôi từ chối rồi, nhưng chẳng có ích gì cả.” Thích Ấu Vy đáp.

“Cậu không thích cậu ấy sao?”

“…”

Thích Ấu Vy không trả lời thẳng, chỉ khẽ nói: “Ở bên cậu ấy, tôi chỉ khiến cậu ấy có thêm gánh nặng.”

Hứa Yên đang định hỏi tiếp thì điện thoại bỗng đổ chuông. Là cuộc gọi từ anh trai Hứa Ngôn.

“Bố đến rồi.” Giọng anh trầm thấp trong ống nghe, “Về nhà đi.”

Sắc mặt Hứa Yên khẽ trầm xuống, rồi cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, đáp: “Em biết rồi.”

“Anh đang đợi trước cổng trường Bồ Tinh.”

Cúp máy, Hứa Yên cầm lấy balo, nói với Thích Ấu Vy: “Tối nay cậu ngủ một mình nhé, tớ phải về nhà một chuyến.”

“Đi đi.” Thích Ấu Vy vừa dán mặt nạ vừa đáp, “Thứ sáu nào cậu chẳng về nhà, tớ quen rồi.”

Hứa Yên thậm chí chẳng kịp khoác áo, đã vội vã rời khỏi phòng.

Trước cổng trường, chiếc Porsche của Tô Vãn An bật đèn cảnh báo nhấp nháy. Thấy Đoạn Tự Lý và Cao Minh Lãng bước ra, cô tựa vào cửa xe, nhai kẹo cao su, giơ tay chào.

Đoạn Tự Lý bước lên chiếc mô-tô phân khối lớn màu đen nhám.

Thân xe được thiết kế mượt mà, họa tiết lửa đỏ sậm in nổi bật, cậu nổ máy, tiếng động cơ gầm lên dữ dội.

Cao Minh Lãng cười hỏi: “Hoa khôi à, đang đợi anh Tự à?”

Tô Vãn An đưa mắt nhìn về phía chiếc mô tô, cười ngọt ngào: “Ừ, lát nữa mọi người hẹn nhau đi chơi bi-a mà, lâu rồi không chơi, tay nghề chắc cũng thụt lùi hết rồi.”

“Không sao, để anh Tự dạy cậu là được.”

Tô Vãn An chỉ mỉm cười mà không đáp.

Thứ sáu nào cô cũng cố gắng hẹn nhóm bạn mình tụ tập, rủ thêm bạn bè của Đoạn Tự Lý…

“Tôi lái xe qua.” Đoạn Tự Lý nói với họ.

Tô Vãn An biết rõ, xe của anh chưa từng chở ai, nhưng không kiềm được lòng mình, cô ta vẫn buột miệng hỏi:

“Anh Tự, chở tôi đi cùng được không?”

Đoạn Tự Lý đeo kính bảo hộ.

Tròng kính màu xám đen phản chiếu ánh đèn đường.

Ánh mắt cậu lướt qua Tô Vãn An, nhìn về phía con phố cách đó không xa.

Hứa Ngôn đang khoác áo khoác lên vai Hứa Yên, cánh tay anh vòng qua bờ vai mảnh khảnh của cô, đưa cô bước về phía xe.

Đoạn Tự Lý lặng đi vài giây, rồi bỗng nói: “Lên xe đi.”

Đôi mắt Tô Vãn An lập tức sáng rỡ, gần như không tin vào tai mình. Cô quay sang nhìn Cao Minh Lãng, như muốn xác nhận mình có nghe nhầm không.

Cao Minh Lãng cũng đang cười ngây ngô, nháy mắt trêu cô.

Cô ta vội vàng nghiêng người ngồi lên yên sau, tay nắm lấy mép ghế, tim đập loạn nhịp.

Cả vành tai cũng đỏ ửng.

Tiếng động cơ lại vang lên, xe lao vút đi.

Một luồng gió lạnh rít lên, vụt ngang qua Hứa Yên và Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn theo bản năng nghiêng người, ôm trọn cô gái vào lòng.

Suýt nữa thì va phải!

Trong gương chiếu hậu, hình ảnh hai người thân mật gần nhau.

Ánh mắt Đoạn Tự Lý tối sầm lại, cậu giơ tay, mạnh mẽ bẻ gập chiếc gương.

Khi Hứa Yên về đến biệt thự Hồ Quang Tự đã là tám giờ tối.

Cô gặp lại người bố đã lâu không gặp – Hứa Ngự Đình.

Ông không ở phòng khách, cũng không trong phòng sách hay ban công…

Mà đang ngồi trong phòng cô.

Ngồi nơi mép giường phủ màn, chậm rãi lật xem cuốn Những người khốn khổ mà cô đang đọc gần đây.

Ông mặc một chiếc áo sơ mi cổ tàu kiểu Trung Hoa màu lam nhạt, đường nét khuôn mặt có vài phần giống Hứa Ngôn, nhưng sắc thái lại nghiêm khắc hơn, nơi cổ tay còn thêu họa tiết tinh xảo.

Rõ ràng chỉ là kiểu trang phục thường ngày thoải mái, vậy mà lại toát lên một vẻ uy nghi nghiêm nghị.

Hứa Yên khựng lại vài giây rồi mới bước vào, nhẹ giọng gọi: “Bố…”

Hứa Ngự Đình gập sách, ngẩng đầu nhìn con, nét mặt lạnh lùng dần dịu lại: “Yên Yên, lại đây.”

Hứa Yên cứng đờ từng bước đi tới, Hứa Ngự Đình nắm lấy tay cô: “Bố nhớ con lắm.”

Cô gần như run lên.

“Con cũng… nhớ bố.” Hứa Yên né tránh, quay người tới bàn học, sắp xếp lại đống sách bị ông làm xáo trộn.

“Mọi việc học hành, sinh hoạt vẫn ổn cả chứ?”

“Vâng, vẫn ổn.”

Hứa Ngự Đình bước tới, Hứa Ngôn vội vàng bước lên chắn giữa hai người: “Bố, con đã bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé, hôm nay bố đến đây cũng vất vả rồi.”

“Tránh ra.”

Hai bố con giằng co trong vài giây, không khí như đông cứng lại.

Cuối cùng, Hứa Ngôn buộc phải nghiêng người nhường đường, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng áo.

“Quy tắc bố dạy con,” Hứa Ngự Đình dùng hai ngón tay nâng cằm con gái, ngón tay thô ráp để lại vết đỏ rõ rệt trên làn da trắng mịn, “Trước khi nói chuyện với bố, phải xưng hô thế nào?”

“Bố… con… lúc nãy quên mất, con xin lỗi.”

Người đàn ông trung niên khẽ cười, nhưng nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng: “Thứ gì cũng có thể quên, nhưng việc bố là bố con, sao có thể quên được?”

“Con xin lỗi.” Hứa Yên bắt đầu run lên, giọng nói gần như đứt đoạn, “Xin lỗi, xin lỗi bố…”

Bất ngờ, Hứa Ngự Đình buông tay ra: “Đi nào, đàn cho bố nghe một bản, bản con đánh giỏi nhất – Paganini.”

Hứa Ngôn vội vã chen vào: “Bây giờ ạ? Bố, hay là ăn tối trước đi, có cá trích, để nguội là tanh lắm…”

Hứa Ngự Đình lạnh lùng liếc anh một cái: “Hôm nay con nói nhiều quá rồi đấy.”

Hứa Ngôn lập tức im bặt, không dám hé thêm một lời.

Hứa Yên cụp mắt, ngoan ngoãn bước vào phòng thay đồ.

Tận cùng góc tủ ít khi mở, treo một chiếc váy phong cách Âu cổ cầu kỳ, màu hồng phấn – sắc màu mà những bé gái yêu thích, nhưng lại không hợp với khí chất của cô.

Trước khi đánh đàn, Hứa Ngự Đình luôn bắt cô phải mặc kiểu váy như thế.

Cô như một cái máy, khoác vào khung váy, siết chặt dải ruy băng ở eo, những chiếc cúc ngọc trai ghì sát làn da mảnh khảnh.

Nhìn mình trong gương, cô giống như một con búp bê tinh xảo.

Một cơ thể bị những sợi dây vô hình thao túng, đã không còn là của chính cô nữa.

Cô bước ra khỏi phòng, tiến về phòng đàn.

Hứa Ngự Đình ngồi nghiêm trang cạnh bàn làm việc, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn.

Hứa Yên ngồi xuống chiếc đàn Steinway màu đen, những ngón tay thon dài chạm vào phím đàn, bắt đầu chơi “Biến tấu Paganini” của Brahms.

Quả nhiên, đến đoạn giao thoa tiết tấu ở chương hai, phần mà cô dễ sai nhất, lại xảy ra lỗi, cô đánh sai nốt.

Sắc mặt Hứa Ngự Đình thoáng biến sắc.

Hứa Ngôn vội vàng lên tiếng: “Bố, dạo này Yên Yên bận học quá, chắc tay nghề có hơi kém đi một chút.”

Hứa Ngự Đình như ngây ra một lúc, lẩm bẩm: “Yên Yên của bố không thể đánh sai, không nên mắc lỗi như vậy. Hồi nhỏ thầy giáo từng nói con bé có cảm âm bẩm sinh, chưa từng sai ở đoạn này bao giờ.”

“Bố, nhưng cô ấy rốt cuộc không hoàn toàn là…”

“Bốp” một tiếng giòn vang.

Hứa Ngự Đình vung tay tát Hứa Ngôn một cái, không hề báo trước. Trên má anh lập tức in hằn vết ngón tay đỏ rực.

Hứa Yên bật dậy: “Bố! Sao bố lại đánh anh ấy!”

“Yên Yên, tiếp tục đàn đi.” Khi nhìn về phía Hứa Yên, ánh mắt Hứa Ngự Đình dịu đi, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng, “Đánh cho đến khi không còn mắc lỗi nữa.”

Ánh mắt Hứa Yên đầy bướng bỉnh, cô cắn chặt răng, không nhúc nhích.

Bên cạnh, Hứa Ngôn lo lắng nhìn cô: “Anh không sao, Yên Yên…”

Chưa kịp nói hết, nhưng cô hiểu rõ anh muốn nói gì.

Cuối cùng, cô gái lại ngồi xuống, tiếp tục đánh bản nhạc ấy, sai thì đánh lại, vẫn sai nữa thì tiếp tục đánh lại.

Như một vòng lặp không hồi kết.

Ngón tay cứng đờ, mồ hôi thấm đầy trên phím đàn, cơm nước ngoài bàn đã nguội lạnh hết cả.

Đôi mắt đen đặc của Hứa Ngự Đình cứ chăm chăm dõi theo cô, chẳng biết ông đang nghĩ gì.

Không rõ đã qua bao nhiêu tiếng, không biết đã đàn bao nhiêu lần.

Cho đến khi Hứa Yên đàn xong bản nhạc ấy một cách hoàn hảo, Hứa Ngự Đình mới đứng dậy rời khỏi.

Không một lời khen, không chút vui mừng, ông lặng lẽ quay về phòng mình.

Đêm muộn, Hứa Yên ngâm những ngón tay đỏ ửng vào nước lạnh.

Hơi nước mờ ảo che khuất hình bóng cô trong gương, cô nhắm mắt thật chặt, cố nuốt ngược thứ cảm xúc đang dâng trào…

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Hứa Ngôn bưng hộp cơm bước vào.

Hứa Yên ôm lấy thân mình như một đứa trẻ, nằm cuộn tròn trên giường.

“Ăn chút gì đi.” Anh đặt hộp cơm xuống, bước lại gần, do dự chạm vào vai cô gái đang run nhẹ, “Yên Yên…”

“Em không phải là cô ấy…em không có năng khiếu âm nhạc, không có cảm âm tuyệt đối.” Hứa Yên nghẹn ngào đến cực điểm, nhưng vẫn cố kìm nén, “Em học không nổi…và em ghét piano…”

“Chừng ấy năm còn chịu được, em cũng biết cách để sống với ông ấy…” Hứa Ngôn nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, an ủi, “Ông ấy sẽ không ở lại lâu đâu.”

“Nhưng mỗi tuần ông ấy đều tuần, mỗi tuần…”

“Có anh, anh sẽ ở bên em.”

Dù là vực sâu hay địa ngục, anh cũng sẽ ở bên em…

Một lúc sau, hơi thở Hứa Yên mới dần ổn định, cảm xúc cũng dịu đi phần nào.

Cô đã chọn con đường này, không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục tiến bước.

Chuyện này… vẫn chưa là gì. Bên trong cô còn cất giấu một nỗi căm hận sâu hơn thế.

“Anh không ở lại được lâu, ông ấy vẫn chưa ngủ.” Hứa Ngôn thì thầm bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua làn da nơi cổ, “Anh phải đi rồi.”

“Ừm.” Cô đáp khẽ, vùi mặt vào gối, “Em ổn rồi, anh đừng lo.”

Hứa Ngôn lưu luyến nhìn cô gái co mình trên giường, mỏng manh như một cọng cỏ.

Nhưng anh biết… cô không phải như thế.

Cô là người con gái mạnh mẽ nhất mà anh từng gặp, như bụi gai trong lửa, cháy mãi không tàn.

Ngoài hành lang, tiếng trò chuyện giữa hai bố con dần xa.

Với Hứa Yên, nó như vang lên từ một thế giới khác.

Cô bất chợt lật chăn, gom toàn bộ hộp cơm trên bàn ném thẳng vào thùng rác.

Sau nỗi buồn, chỉ còn sự phẫn nộ… cô đá mạnh, làm thùng rác lăn ra tận góc phòng.

Phải trút ra cho bằng hết cái cảm xúc ghê tởm dồn nén trong lồng ngực này.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo vang, khiến cô giật bắn mình. Cô vội bắt máy.

Là giọng nói hào hứng của Cao Minh Lãng vang lên.

“Yên Yên, bọn tôi đang ở câu lạc bộ bi-a, cậu có muốn qua chơi không?”

“Tôi không đi đâu.” Hứa Yên khẽ ho nhẹ một tiếng.

“Cậu sao thế?” Cao Minh Lãng lập tức nhận ra có điều gì không ổn, “Ai bắt nạt cậu à? Nói với tôi, tôi xử luôn cho!”

Đầu dây bên kia, tiếng cười đùa ồn ào vang vọng.

Hứa Yên chỉ nhẹ nhàng đáp: “Không có gì đâu.”

“Giọng cậu nghe không ổn lắm, cậu vừa khóc à?”

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Đoạn Tự Lý cúi người cầm gậy đánh bóng.

Tay áo sơ mi đen được xắn lên, ánh sáng trắng hắt lên cổ tay thon dài, làn da lạnh trắng nổi bật.

Quả bóng trắng lẽ ra phải đi thẳng vào lỗ, lại chệch hướng, đập vào mép bàn.

Phát ra một tiếng cộc trầm đục.

Hứa Yên gượng gạo ứng phó với Cao Minh Lãng, rồi vào phòng tắm.

Nước nóng trút xuống cơ thể, nhưng chẳng thể gột sạch cảm giác nặng nề đang đè nặng trong lồng ngực.

Ngón tay vẫn đau, cô vừa lau tóc vừa bước ra, bụng cũng không chịu nổi mà bắt đầu réo lên từng hồi.

Cô nhìn chằm chằm vào thùng rác.

Lúc nãy vứt đi đầy khí thế, giờ thì hối hận thật rồi.

Muốn nhặt hộp cơm ra từ thùng rác, nhưng lại thấy quá thảm hại…

Đang lưỡng lự xem bụng đói và khí thế cái nào quan trọng hơn, thì điện thoại “ting” một tiếng.

Trong khung trò chuyện, hệ thống hiển thị một dòng thông báo:

[Đoạn Tự Lý đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn]

Bình Luận (0)
Comment